[Dịch]Bách Biến Dạ Hành- Sưu tầm
Chương 45 : Rời Hữu Phần - Kết Thúc Phần 1
.
Trong khoảng không nằm sâu bên trong tòa thành, Minh Nguyệt nhìn tất cả mọi thứ xung quanh. Ngọc Kỳ Lân khổng lồ vừa rồi còn hiện diện trước mắt, nhưng bây giờ đã tan vào hư vô và chỉ còn lại một khối cầu đen ở đó. Khung cảnh xung quanh cũng dần dần nở rộng ra bởi sự hoại diệt đang lan rộng. Chứng kiến tất cả, Minh Nguyệt khẽ nở nụ cười, miệng thì thầm:
- Có lẽ… ta không nên tồn tại trên cõi đời này lại là một chuyện tốt.
Minh Nguyệt nhắm mắt lại, đồ hình Thái Cực sau lưng nàng mờ dần đi. Minh Nguyệt như đang đón nhận lấy việc bản thân mình sắp tan biến khỏi thế gian này.
Nhưng ngay vào lúc đó, một cánh tay từ đâu ôm lấy người Minh Nguyệt, một bóng dáng rất nhanh xuất hiện ngay giữa khoảng không nguy hiểm. Tử Phong dùng Huyền Thuật đẩy tốc độ của bản thân tới cực hạn, vượt qua cả sự hoại diệt đang dần dần thấm vào người hắn. Từng mảnh vảy của Tử Phong đang dần tan đi, mặc dù Tử Phong sử dụng tốc độ cực hạn nhưng sự ăn mòn ấy lan đến quá nhanh.
Tử Phong cắn răng chịu đựng, hai tay ôm chặt Minh Nguyệt vào lòng, cả thân người như một bóng tím lao thẳng ra bên ngoài.
Vừa lao ra khỏi miệng hố, đôi cánh của Tử Phong đã bị ăn mòn gần như rách nát. Tử Phong vẫn cố hết sức dùng Huyền Thuật bay ra khỏi tòa thành rất nhanh.
Tử Phong ôm Minh Nguyệt bay ra khỏi phạm vi tòa thành, cùng lúc đó cả tòa thành cũng biến mất như chưa từng tồn tại. Chính giữa khu vực tòa thành vừa tan biến kia vẫn còn một khối cầu màu đen đặc.
Tử Phong và Minh Nguyệt vừa lao ra khỏi đó, cũng là lúc Tử Phong kiệt sức. Đôi cánh đã bị hủy hoại, sức lực hoàn toàn biến mất, Tử Phong và Minh Nguyệt như đôi chim gãy cánh, cả hai đang rời từ trên không trung xuống dưới.
Minh Nguyệt nhận ra mình được một người cứu ra khỏi nơi nguy hiểm đó, ánh mắt vừa mở ra thì thấy Tử Phong cùng mình đang rơi xuống dưới. Minh Nguyệt không quan tâm đến chuyện cả hai đang bị rơi, nàng bỗng hỏi:
- Cậu không sợ chết sao?
Tử Phong thân thể đau đớn sau trận chiến vừa rồi với Khương Ngọc, bây giờ lại dùng hết sức bình sinh cùng với sử dụng Huyền Thuật vượt quá giới hạn nên cả người vô cùng mệt mỏi. Tuy vậy Tử Phong vẫn khẽ mở miệng nói:
- Chẳng phải… tôi vẫn chưa chết sao.
Tử Phong lại nói một câu không liên quan gì lắm tới câu hỏi của Minh Nguyệt, nhưng Minh Nguyệt lại khẽ cười.
-☉-
Tử Phong và Minh Nguyệt đang rơi từ trên không trung rất cao. Khi đến một khoảng chỉ còn cách mặt đất tầm vài trăm mét, một bóng dáng màu vàng từ dưới đất phóng mạnh lên cao, hai cánh tay to lớn giữ chặt lấy Tử Phong và Minh Nguyệt.
Đại Tượng vừa phóng lên cao, cả thân người lập tức bao bọc bởi một lớp Chân Khí vàng đậm, hai tay ôm lấy Tử Phong và Minh Nguyệt đang rơi xuống. Đại Tượng sau đó cũng rơi xuống mặt đất theo.
Khi sắp chạm phải mặt đất, Đại Tượng hai chân lấy lực, cả màn Chân Khí màu vàng liền cuốn xuống hai chân Đại Tượng tạo nên hai chiếc đĩa vàng đang xoáy mạnh.
- Phản Lực…
Toàn bộ lực rơi từ Đại Tượng men theo chân đẩy ra ngoài theo hai chiếc đĩa, cả thân hình khổng lồ của Đại Tượng nhờ lực phản tạo ra cân bằng với lực rơi khiến cú rơi xuống của Đại Tượng như một cú nhảy bình thường.
Bình thường Đại Tượng có thể không dùng cách này, nhưng trên tay đang giữ hai người, nhất là Tử Phong đang trọng thương cùng Minh Nguyệt đã kiệt sức nên Đại Tượng mới sử dụng.
Vừa hạ xuống đất, Vân Phi, Tiểu Thanh và Song Khả liền nhanh chóng tiến tới nơi này.
- Nguyệt tỷ… tỷ có sao không? - Tiểu Thanh lo lắng khi thấy Minh Nguyệt nằm yên bất động.
Minh Nguyệt khẽ cười rồi lắc đầu ra ý không sao cả. Tiểu Thanh nhìn qua Tử Phong thì bất ngờ kinh hô.
Cả người Tử Phong bị thương vô cùng nặng, cặp cánh dường dư rách nát đến không còn gì. Lân giáp trên người mảnh còn mảnh không, ngay cả Long Trảo cũng bị hủy hoại lộ ra cả xương bên trong.
- Chưa chết là may rồi - Vân Phi đứng một bên nói - Đợi thoát khỏi đây rồi tìm cách hồi phục lại nhanh thôi.
Đại Tượng để Minh Nguyệt cho Tiểu Thanh đỡ lấy. Song Khả thì khuôn mặt lo lắng bay bên cạnh Minh Nguyệt, cặp mắt long lanh như sắp khóc, hai đứa chưa bao giờ thấy Minh Nguyệt gặp phải tình trạng này.
- Nhưng bây giờ chúng ta không có cách nào thoát khỏi đây cả, Phá Không Phù chỉ còn lại một cái, trong khi không chắc chắn nó có thể đưa chúng ta ra ngoài. Nếu không ra ngoài được thì chúng ta sẽ bị kẹt ở đây mãi mãi.
Tiểu Thanh nhìn lên cao, nơi tòa thành trước kia còn hiện diện, bây giờ đã hoàn toàn tan biến. Tiểu Thanh khẽ nói:
- Mối liên kết duy nhất với bên ngoài là đại trận thu thập Linh Khí, nhưng bây giờ xem ra đã hết cách rồi.
- Mẹ nó, bị con Lân chết tiệt kia lừa, bây giờ đến sừng của nó còn không có, mà cả đám lại bị mắc kẹt trong này.
Vân Phi bực bội đá tung một tảng đá gần đó, cả Đại Tượng và Tiểu Thanh cũng trầm ngâm suy nghĩ, cố tìm ra phương pháp để ra ngoài. Minh Nguyệt đang được Tiểu Thanh đỡ một bên, giọng có phần bình tĩnh nói:
- Bây giờ mọi người hãy nghỉ ngơi để phục hồi đã, dù sao cũng không ai đến được nơi này.
Minh Nguyệt nói vậy để mọi người bớt căng thẳng, nhưng ngay lúc đó một sự việc lạ lùng lại diễn ra.
-☉-
Trên không trung tại nơi tòa thành lúc trước vẫn còn hiện diện, một khối cầu màu đen đang lơ lửng ở đó. Khối cầu ấy được sức mạnh hoại diệt của Minh Nguyệt bọc lấy nhưng nó vẫn không bị phá hủy. Đến khi màu đen tan mất, khối cầu hiện ra là một khối ngọc được bao bọc bởi những văn tự kỳ lạ.
Khối ngọc vừa hiện ra, Minh Nguyệt và mọi người như cảm ứng được có sự hiện diện của nó, ánh mắt cả nhóm liền tập trung nhìn lên cao.
Minh Nguyệt bất ngờ nói:
- Là Ngọc Châu.
Đây chính là Ngọc Châu của Ngọc Kỳ Lân, nhưng nó không bị hoại diệt là một chuyện đáng kinh ngạc.
- Chẳng lẽ Khương Ngọc còn sống.
Tiểu Thanh cực kỳ lo lắng nói, nếu Khương Ngọc còn sống thật thì cả nhóm coi như xong, không ai còn đủ sức để chống lại Khương Ngọc. Cho dù cả nhóm có khôi phục toàn bộ thực lực thì cũng giống như lúc trước, tìm đâu ra một nguồn Linh Khí thứ hai hạ Khương Ngọc được nữa.
Tuy nhiên lo lắng của mọi người dần biến mất khi khối Ngọc Châu ấy không phát ra khí tức nào, có lẽ Khương Ngọc đã chết thật. Nhưng điều khiến cả đám tròn xoe mắt kinh ngạc chính là: Ngọc Châu từ trên không trung bay vèo xuống đất, sau đó hóa nhỏ lại như một viên ngọc bé tí, rồi chui tọt vào miệng Tử Phong.
- Thằng điên này… - Vân Phi thấy thế liền thét lên - Mày muốn chết thật à?
Tử Phong tuy trọng thương nhưng vẫn tỉnh táo, hắn nhìn thấy và biết mọi chuyện xảy ra với mình, chỉ là không hiểu tại sao lại như vậy.
- Tao không biết - Tử Phong mờ mịt nói.
Một người không thể nuốt vào một Yêu Đan của người khác, lại càng không thể nuốt một Ngọc Châu của Thần Thú Ngọc Kỳ Lân. Vì bản thân đã có một, nếu nuốt thêm nữa sẽ tạo ra sự cắn trả vô cùng lớn, có thể khiến người đó chết ngay tức khắc. Ngay cả biến dị hai thuộc tính như Thái Yên, dù chỉ có một Long Châu nhưng cũng có thể chết khi mới sinh ra rồi. Đằng này Tử Phong lại nuốt Ngọc Châu nên khiến cả đám kinh hô.
Nhưng sau khi nuốt Ngọc Châu, Tử Phong dường như không thấy cơ thể mình có gì khác lạ, giống như vừa nuốt một viên kẹo vậy thôi.
- Mày không cảm thấy gì à? - Đại Tượng kinh ngạc hỏi.
- Không.
- Sao lại không có gì được? - Tiểu Thanh cũng kinh ngạc không kém nói - Thân thể cậu không phát sinh chuyện gì lạ sao?
Tử Phong lắc đầu mờ mịt nói, hắn đúng là chẳng thấy có gì lạ cả.
Minh Nguyệt như suy nghĩ gì đó rồi lên tiếng:
- Cậu có cảm nhận gì về không gian này không?
Nghe câu hỏi ấy, Tử Phong bất chợt đưa mắt nhìn xung quanh, hắn dường như có một chút nào đó liên kết với không gian này, mặc dù mối liên kết ấy vô cùng mong manh.
- Hình như… có cảm nhận được một ít.
Minh Nguyệt tựa như tìm ra được cách thoát khỏi nơi đây, giọng có phần vui mừng nói:
- Chúng ta có cách thoát khỏi đây rồi, nhưng trước tiên cậu cần khôi phục vết thương đã.
-☉----------☉----------☉-
.
.
.
Bên ngoài không gian kỳ lạ ấy, tại Hoàng Cung Phương Kiều, khu vực được dành cho nhóm Tuyệt Diệt. Tề Hạo đang ngồi trong phòng, cả Thái Yên, Điền Khê cùng Bích Vi cũng ở đó, còn Võ Kiệt thì bị thương nặng nằm ở phòng trong.
Tề Hạo ngồi yên, nhưng dường như không thể nhịn được điều gì đó, Tề Hạo liền cất giọng phá tan không khí yên lặng đang hiện diện trong phòng.
- Ta sẽ gọi sư phụ tới để làm rõ chuyện này.
Thái Yên nghe vậy vội nói:
- Chuyện này rất quan trọng, nhưng ông ấy liệu có rời khỏi Thánh Địa hay không?
- Ta có cách để gọi sư phụ, chỉ có cách này ông ấy mới ra mặt.
Tề Hạo nói xong, trên tay liền xuất hiện một khối cầu màu đen trong suốt. Tề Hạo cầm khối cầu trên tay, bàn tay bóp chặt, khối cầu nhanh chóng vỡ nát.
-☉-
Ở một vùng đất xa xôi hẻo lảnh, nơi tọa lạc của Thánh Địa Long Tộc, nơi không người bình thường nào dám đặt chân tới. Trong một gian nhà đơn giản, một người đàn ông trung niên đang ngồi yên trên bộ bàn ghế bình thường, ánh mắt xa xăm nhìn về ly nước trước mặt như đang hồi tưởng chuyện gì đó.
Bất chợt, như cảm ứng được điều gì đó, người đàn ông trung niên liền đứng lên, chân bước ra cửa.
Một trung niên với bộ râu ngắn, nhưng khuôn mặt tuấn tú mang vẻ đượm buồn vừa bước ra cửa liền nhìn lên không trung.
- Tề Vưu, con trai ông đang gặp nguy hiểm.
Người trung niên vừa nói xong, một giọng nói vang vào đầu người đó như đáp lại:
“Vậy tại sao nó không gọi ta mà lại gọi ông? Chuyện này ắt có liên quan tới ông đó”
- Ta không có hứng thú ra ngoài - Người trung niên lạnh nhạt trả lời.
“Ông không nể mặt ta mà ra ngoài một chuyến không được sao… Hình như Tề Hạo nó dùng lời hứa duy nhất để gọi ông thì phải”
- Hừm… - Người trung niên dường như biết cha con nhà này từng lừa ông ta trao cho Tề Hạo một quả cầu, chỉ cần Tề Hạo dùng nó thì người trung niên sẽ giúp Tề Hạo một lần.
“Có lẽ cũng không có việc gì lớn đâu, ông ra ngoài thăm thú một chuyến coi như đi chơi cho khuây khỏa một tí vậy. Chứ ông cứ ở một nơi tồi tàn như thế suốt đến mức tự kỷ mất… ha ha ha”
- Nếu không có việc gì quan trọng… ta về sẽ xử lý hai cha con ông.
Người trung niên nói xong liền cất mình lên không trung, thân hình trong tích tắc liền biến mất giữa bầu trời trong xanh này.
-☉-
Bên trong không gian kì dị, Tử Phong sau khi nuốt Ngọc Châu được một thời gian ngắn đang dần dần được chữa trị vết thương. Nhưng điều kỳ lạ là những vết thương của Tử Phong đang lành lại vết tốc độ rất nhanh, dường như Bát Cửu Huyền Công đang phát huy tác dụng.
Tuy chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng Tử Phong cũng đã có thể đứng dậy và cử động được đôi chút.
Ở gần đó, Đại Tượng đang thiết lập một trận pháp kỳ lạ với hàng loạt đồ hình lơ lửng trên không trung.
- Thế nào rồi, mày có thật sự cảm nhận được không gian này không? - Vân Phi đứng gần đó vẫn còn tò mò hỏi.
- Ừ… cảm nhận rõ hơn lúc đầu một chút.
Vân Phi gãi cằm suy đoán:
- Chẳng lẽ, mày sắp hấp thụ luôn khả năng của con Lân kia sao… Như vậy thiên phú không gian của nó cũng bị mày nuốt luôn rồi à?
- Cũng có thể - Tiểu Thanh gần đó nói - Nhưng sao chuyện đó lại có thể xảy ra được?
Minh Nguyệt ngồi trên một tảng đã gần đó khẽ lên tiếng:
- Chuyện này đợi khi nào ra khỏi đây chúng ta sẽ tìm hiểu - Minh Nguyệt nhìn về Đại Tượng đang ở giữa trận pháp rồi lên tiếng - Đại Tượng... khả năng thành công khoảng bao nhiêu?
- Việc này không thể nói trước được vì chưa từng có trường hợp nào giống thế này từng xảy ra cả, khả năng mở ra một cổng không gian thông ra bên ngoài e là rất thấp.
Đại Tượng nói xong, nhanh tay thực hiện thêm một số động tác rồi nói với Tử Phong:
- Trận khuếch đại không gian đã hoàn thành, việc còn lại chỉ còn dựa vào mày thôi.
Tử Phong đi vào giữa trận pháp, Vân Phi và Tiểu Thanh cũng theo sau. Minh Nguyệt đứng dậy khỏi tảng đá, cùng với Song Khả đang bay gần đó cũng đi vào trận pháp. Cả nhóm Vô Cực với bảy người đang ở trong một trận pháp nhỏ với từng lớp vòng tròn xoay xung quanh và những đồ hình nằm bên dưới mặt đất.
Minh Nguyệt tay đặt lên vai Tử Phong, cặp mắt âm dương một đen một trắng nhìn Tử Phong nhẹ nhàng nói:
- Cậu không cần phải cố hết sức, nếu không được thì chúng ta sẽ tiếp tục thử ở lần sau.
- Tôi biết rồi.
Tử Phong gật đầu nói, chân liền bước vào trung tâm của trận pháp, một tay đặt xuống dưới đất. Tử Phong nhắm mắt lại, cố dùng mối liên kết của mình với không gian này để mở ra một thứ gì đó có thể liên kết với bên ngoài. Chỉ cần có một mối liên kết với bên ngoài được tạo ra, trận khuếch đại không gian sẽ mở ra một cánh cổng nối liền với thế giới bên ngoài.
Tử Phong dùng hết sức bình sinh, bàn tay với bộ vuốt rồng đang chạm dưới đất, ba sừng mọc ngược trên mờ ảo ánh sáng tím cả khí tức của Tử Phong đang dần dần tăng lên theo thời gian, mối liên kết với không gian xung quanh đã được tạo dựng, nhưng lại không có điểm nào bên ngoài nơi này tạo cảm ứng với Tử Phong cả.
-☉-
Bên ngoài không gian, trên một đường phố ở Đế Đô, Hàm Hương đang bước đi trong có vẻ nhẹ nhàng thong thả, nhưng lòng lại đang lo lắng đến việc nhóm Vô Cực mất tích cả ngày hôm nay. Hàm Hương tin Minh Nguyệt và mọi người dường như đang gặp chuyện gì đó, nhưng nàng lại không có cách nào để biết được.
Đang bước đi, chợt chiếc nhẫn trên tay Hàm Hương dường như có biến động gì đó.
Hàm Hương cũng nhận ra sự biến động này, nàng đưa tay lên nhìn chiếc nhẫn, đây chính là chiếc nhẫn bên trong có chứa khối kim loại Bát Cửu Huyền Công mà Tử Phong từng tặng cho Hàm Hương.
- Là Tử Phong.
-☉-
Bên trong trận pháp, Tử Phong dường như đã có được mối liên kết với bên ngoài, toàn thân bắt đầu sử dụng hết khả năng của mình để không chế lấy khoảng không gian trước mắt, cố sức mở ra dù chỉ một kẽ hở tí ti trong không gian.
Nhưng dường như vẫn chưa đủ lực, Tử Phong không ngần ngại dùng Huyền Thuật để đẩy nhanh sức mạnh của bản thân. Chân Khí tím đậm đặc, thời gian thoi đưa cực độ, sức mạnh của Tử Phong tăng nhanh lên cùng với mối liên kết đang ngày càng rõ nét.
Tử Phong hét lớn, ngày hôm nay hắn đã dùng Huyền Thuật quá nhiều, đã vượt qua giới hạn nhiều lần, bây giờ còn ép bản thân tới mức điên cuồng. Những lời dặn vừa rồi của Minh Nguyệt, Tử Phong đã quên sạch, hắn cũng quên luôn tại sao mình lại đang làm chuyện này. Tử Phong chỉ biết bản thân đang muốn mở ra một lỗ không gian thôi, dù nó có bé nhỏ đến thế nào đi chăng nữa.
Minh Nguyệt lo lắng khi thấy toàn thân Tử Phong đang bốc Chân Khí cuồng bạo, nàng biết chỉ vừa trôi qua vài giây, nhưng với Tử Phong đã dùng cực hạn thì đã rất lâu rồi. Cả nhóm Vô Cực cũng lo lắng, Tiểu Thanh thét lớn lên như bảo Tử Phong dừng lại nhưng dường như Tử Phong không thể nghe thấy gì được nữa, hắn đang bắt đầu rơi vào tình trạng quên lãng mà Tử Huyền Long hay gặp phải khi cố phá giới hạn.
Đại Tượng cố xông tới ngăn Tử Phong, nhưng luồng Chân Khí xung quanh Tử Phong đang gào thét xoáy mạnh không cho Đại Tượng áp sát.
- Đừng… - Minh Nguyệt thân thể đang yếu nhược, miệng khẽ nói.
Ngay vào giây phút ấy, một kẽ hở hiện ra. Kẻ hở vừa hiện ra, cả trận pháp liền phát động, lực lượng của trận pháp xoay mạnh tạo áp lực khiến kẽ hở ấy khuếch đại lên. Chỉ trong thoáng chốc kẽ hở đã mở rộng thành một cánh cổng lớn.
Tử Phong trong vô thức dường như đạt được mục đích của mình, Chân Khí xoay quanh người bỗng tan mất, ánh mắt Tử Phong mờ ảo rồi cả người chìm sâu vào bóng tối.
- Nhanh chóng ra ngoài thôi, trận pháp không giữ được lâu đâu - Đại Tượng vừa nói liền nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Tử Phong, rồi cả Đại Tượng và Tử Phong liền biến mất đằng sau cánh cổng không gian ấy.
Tiểu Thanh đưa Minh Nguyệt theo sau, Vân Phi và Song Khả cũng nhanh chóng tiến vào cánh cổng. Khi cả nhóm Vô Cực vừa tiến vào thì trận pháp cũng vỡ nát như không chịu đựng được nữa, cánh cổng không gian liền khép lại rồi biết mất.
-☉-
Rừng Khu Vụ.
Một cánh cổng không gian hiện ra, từ bên trong cánh cổng, Đại Tượng đỡ Tử Phong liền xuất hiện. Theo sau đó, Minh Nguyệt và Tiểu Thanh đi ra sau, cuối cùng là Vân Phi và Song Khả.
Rừng Khu Vụ bây giờ bỗng hoàn toàn đổi khác, không còn bất kỳ đám sương mù nào nữa, nó như trở lại thành một khu rừng bình thường. Linh Khí ở rừng Khu Vụ lại bắt đầu xuất hiện, nguyên nhân là đại trận ở không gian kia đã bị phá, rừng Khu Vụ đã trở lại với trạng thái trước khi bị Khương Ngọc lập trận hút lấy Linh Khí nơi này.
Nhóm Vô Cực vừa xuất hiện, Đại Tượng trên tay liền xuất hiện Phá Không Phù.
- Đã đến lúc rời khỏi nơi này.
- Chuyến này không những không lấy được phần thưởng, mà còn rơi vào bẫy của con Lân chết tiệt đó - Vân Phi bực bội nói.
- Chúng ta đi đâu đây?
Tiểu Thanh đỡ Minh Nguyệt bên cạnh hỏi. Minh Nguyệt khẽ mở miệng nói:
- Trước tiên hãy về Vũ Tư Sơn.
- Đúng vậy, cần thời gian để hồi phục mọi thứ rồi tính sau.
Đại Tượng nói xong, tay liền bóp chặt Phá Không Phù.
“Bùm…” Một khối cầu lớn với những đồ hình kỳ lạ bọc lấy toàn bộ nhóm Vô Cực, một tiếng nổ nhỏ vang lên, ngay lập tức không còn một bóng hình nào có mặt ở rừng Khu Vụ nữa. Hay nói cách khác, nhóm Vô Cực đã biết mất khỏi vùng Hữu Phần.
-☉----------☉----------☉-
Tại Hoàng Cung Phương Kiều.
Tề Hạo sau khi bóp vỡ quả cầu đen, chỉ trong một khoảng thời gian sau liền có một thân ảnh xuất hiện ngay giữa căn phòng của Tề Hạo.
Người vừa xuất hiện là một trung niên tuấn tú, râu ngắn cùng với ánh mắt có phần lạnh nhạt. Người trung niên mặc một trang phục màu đen đơn giản, không hề phát ra khí tức hay năng lực nào, trông hoàn toàn bình thường.
- Sư phụ - Tề Hạo vừa nhìn thấy trung niên ấy, cả người liền bước tới cúi đầu, tay thủ lễ.
- Ta không phải sư phụ của ngươi - Người trung niên lạnh nhạt nói.
- Thái Yên, Điền Khê xin ra mắt Vương Lâm trưởng lão.
Thái Yên cùng Điền Khê đồng thanh cúi đầu nói.
Bích Vi ngồi gần đó cũng ngay lập tức đứng lên, nàng biết đây là một trong những Tiên Vương có thân phận rất cao ở Long Tộc.
- Tiền bối… Bích Vi…
Bích Vi chưa nói xong, Vương Lâm liền phất tay nói:
- Dẹp mấy trò này đi, các ngươi gọi ta đến đây có chuyện gì.
Bích Vi như cảm nhận được sự tức giận của Vương Lâm, dường như ông ta không hề muốn xuất hiện ở bên ngoài.
Tề Hạo biết tính cách của Vương Lâm không muốn vòng vo, nên Tề Hạo cũng nhanh chóng nói thẳng vào vấn đề.
- Ở đại hội thi đấu này có một Hắc Ám Long có thể hóa thành Thần Long.
- Thần Long?
Vương Lâm khẽ kinh ngạc nói. Ông ta chính là Hắc Long duy nhất hóa thành Thần Long tại Long tộc, và ông ta biết không một Hắc Ám Long nào ở bên ngoài có thể hóa thành Thần Long trước Tiên Nhân được, đặc biệt là ở bên ngoài Long tộc.
- Là ai?
Vương Lâm vừa hỏi, Tề Hạo trên tay liền chiếu lên một màn hình giữa không trung, ghi lại cảnh Minh Nguyệt hóa thành Thần Long rồi nuốt quả cầu hủy hiện ấy.
Vương Lâm xem cảnh ấy mà ánh mắt thập phần ngưng trọng, không cần xem diễn biến tiếp theo, Vương Lâm ngay lập tức hỏi.
- Cô ta đang ở đâu?
- Cô ta cùng nhóm của mình đã tiến vào một không gian khác, chỉ có Nhất Vương và Nhị Vương là biết địa điểm.
Vương Lâm không nói thêm gì nữa, tay phất một cái, ngay lập tức Vương Lâm cùng Tề Hạo liền biến mất.
-☉-
Tại Hoàng Cung, Xích Phương và Xích Kiều đang ngồi bàn bạc đến chuyện kỳ lạ vừa xảy ra. Cả hai dường như không liên lạc được với người thần bí bảo hộ cho Đế Quốc được nữa.
Đúng vào ngay lúc đó, một trung niên mang theo một thanh niên liền xuất hiện ngay trong phòng.
- Là ai - Xích Phương là người đầu tiên phát hiện ra, ngay lập tức hét lớn.
Xông vào nơi ở của Tiên Nhân mà không ai hay biết thế này khiến cả hai vị Quốc Vương cực kỳ lo lắng, nhất là người bảo hộ lại đang bặt vô âm tín.
Nhưng khìn thấy Tề Hạo, Xích Phương và Xích Kiều liền ổn định tinh thần trở lại, định mở miệng hỏi vị bên cạnh Tề Hạo là ai để cả hai xin được ra mắt thì Vương Lâm đã lạnh giọng nói.
- Nhóm người Vô Cực đang ở đâu?
Xích Phương và Xích Kiều nghe xong thì toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ đằng sau nhóm Vô Cực lại là một nhận vật khủng bố đến mức này, chỉ một câu nói đã khiến hai Tiên Nhân như bị áp chế đến mức không cử động nổi.
Xích Phương biết chuyện này không thể dấu, nếu nói dối e là sẽ mất mạng ngay, bởi hắn nhận ra người trung niên này còn mạnh hơn cả người bảo hộ cho Đế Quốc.
Xích Phương đem toàn bộ mọi chuyện kể ra hết. Đầu đuôi câu chuyện là vào một trăm năm trước, hai người là Bán Tiên lưu lạc tới nơi này. Bất ngờ gặp được một người ở rừng Khu Vụ, người ấy có thực lực vô cùng cao, nhưng lại có ý giúp hai người thành lập một Đế Quốc, người đó chỉ có ý định tìm một nơi để tịnh tâm.
Sau này khi Đế Quốc đã ổn định, người đó bảo là có ý muốn tuyền đệ tử để truyền thụ lại toàn bộ vốn liếng của mình. Ngoài ra người đó còn đưa ra sừng Ngọc Kỳ Lân để làm vật hấp dẫn người tham gia. Vì Đế Quốc được sự giúp đỡ của người đó rất nhiều, cả tài nguyên dường như đều từ người đó mà ra, và cả sự bảo hộ cũng một tay người đó làm tất cả nên cả hai Quốc Vương không lo nghĩ gì mà thực hiện mọi việc.
Cho đến trận chung kết, mọi thứ bỗng dưng thay đổi.
- Không dài dòng nữa… ta chỉ cần biết không gian đó nằm ở đâu thôi?
Vương Lâm cắt ngang câu chuyện mà Xích Phương đang kể. Xích Phương cũng thành thật nói ra bản thân cả hai huynh đệ chưa từng được vào không gian đó, cả hai cũng không có cách nào chủ động liên lạc được với người đó cả.
- Trước kia rừng Khu Vụ không có tình trạng mất Linh Khí như bây giờ đúng không.
- Vâng thưa tiền bối, một trăm năm trước rừng Khu Vụ vẫn bình thường.
Vương Lâm gật đầu, tay vung lên, cả Vương Lâm cùng Tề Hạo liền biến mất giữa một làn khói đen.
Xích Phương và Xích Kiều tuy thở phào nhẹ nhõm bởi áp lực tinh thần vừa phải chịu quá lớn, chưa bao giờ cả hai gặp phải một người như vậy, dù có đứng trước người bảo hộ kia thì cũng không đến nỗi sợ toát mồ hôi như bây giờ.
- Chuyện lớn rồi - Xích Kiều khẽ nói nhỏ.
-☉-
Rừng Khu Vụ.
Vương Lâm cùng Tề Hạo thình lình xuất hiện giữa không trung.
- Rừng Khu Vụ đã trở lại trạng thái bình thường - Tề Hạo ngạc nhiên nhìn xung quanh rồi nói.
Vương Lâm không lên tiếng, dường như tinh thần đang tập trung tìm kiếm gì đó. Vương Lâm ngay lập tức tìm được điểm khác biệt.
Cả hai ngay lập tức biến mất rồi xuất hiện ở một địa điểm, đây chính là nơi nhóm Vô Cực vừa rời đi.
- Nơi đây vừa có người dùng Phá Không Phù - Vương Lâm đưa tay về trước như cảm nhận gì đó, ánh mắt chợt nhìn về một phía khác, giọng lạnh lẽo lên tiếng - Một cổng không gian đã mở ra tại đây.
Vương Lâm bước tới nơi cổng không gian lúc trước được cả nhóm Vô Cực mở ra bây giờ đã đóng kín. Tuy nhiên với một Tiên Vương như Vương Lâm thì việc phát hiện ra chấn động không gian trong thời điểm gần là một chuyện dễ dàng.
Vương Lâm bước về phía trước, hai tay đưa về phía trước làm động tác như đang xé rách không gian. Ở vị trí đó từng có vết nứt liên kết nên Vương Lâm dễ dàng cảm ứng được.
“ẦM…” Một mảng không gian bị xé rách, vì là không gian vô chủ nên Vương Lâm dễ dàng mở ra.
Vương Lâm nhanh chân bước vào, Tề Hạo cũng lập tức đi theo sau.
-☉-
Vừa tiến vào bên trong, Tề Hạo nhận ra nơi này chính là không gian nơi diễn ra vòng loại. Tề Hạo liền đem hết mọi sự hiểu biết của mình về nơi này kể cho Vương Lâm.
Vương Lâm vừa nghe Tề Hạo nói, ánh mắt nhìn ra xung quanh, cả người liên bay lên không trung nhìn khắp nơi một lượt. Tề Hạo cũng bay theo sau Vương Lâm.
- Nơi đây vừa xảy ra một trận chiến lớn.
- Chẳng lẽ là nhóm Vô Cực - Tề Hạo nghi hoặc nói.
- Chưa chắc chắn… nhưng không gian này là của một Thần Thú… Ngọc Kỳ Lân.
Tề Hạo nghe câu nói ấy mà kinh ngạc trong lòng, không ngờ Ngọc Kỳ Lân lại tồn tại ở đây. Nơi đây vừa diễn ra một trận chiến, nhóm Vô Cực lại vào trong này… chẳng lẽ?
Vương Lâm không đợi Tề Hạo nói lên nghi hoặc trong lòng. Vương Lâm vươn hai tay sang ngang, bỗng nhiên vô số tiếng gầm rú vang lên. Từ dưới mặt đất, vô số yêu thú bị nhấc bổng lư lửng trên không trung. Tề Hạo nhìn qua liền biết đây không phải là Yêu Thú, mà là đám quái vật nhân tạo ZB được sử dụng trong vòng loại.
- Bọn chúng có trang trang bị khả năng thu hình, có thể sẽ sẽ thu được hình ảnh nào đó về cuộc chiến vừa rồi.
Tề Hạo ngay lập tức hiểu ý của Vương Lâm khi nhấc bổng toàn bộ đám quái thú lên như thế, thì ra cặp mắt của bọn thú ấy chắc chắn đã quan sát được những gì xảy ra trước đó. Tề Hạo chưa kịp hỏi định xem như thế nào, Vương Lâm đã bóp tay lại toàn bộ đám quái thú như vỡ nát, trong người chúng bắt đầu chiếu lên không trung những hình ảnh mà chúng đã nhìn thấy trong khoảng thời gian trước đó không lâu.
Vô số hình ảnh hiện lên tuy không rõ ràng vì cuộc chiến diễn ra trên một tòa thành rất cao trên không trung, nhưng có rất nhiều hình ảnh nên có thể dễ dàng liên kết với nhau được.
Lúc đầu chỉ là cảnh tòa thành rung chuyển bởi trận đánh, tiếp theo đó một bóng dáng khổng lồ hiện lên trên không trung, đó là một con thú sáng chói long lanh như ngọc.
- Khương Ngọc - Vương Lâm ánh mắt đăm chiêu nhìn vào Ngọc Kỳ Lân không có sừng, dường như Vương Lâm biết người này.
Sau hình ảnh tấn công của Ngọc Kỳ Lân, một bóng dáng màu tím khổng lồ ngay tích tắc áp sát Ngọc Kỳ Lân, kèo theo một cú Long Hống mạnh mẽ mà Tề Hạo đã từng gặp phải.
Tề Hạo trong lòng khẩn trương, nếu có Tử Huyền Long thì kẻ địch của Ngọc Kỳ Lân chính là nhóm Vô Cực sao? Nhưng một Thần Thú như thế thì một nhóm chỉ là Đại Yêu sao có thể chống cự được chứ đừng nói là đối đầu.
- Tử Huyền Long ở đây, vậy Hắc Ám Long đâu? - Tề Hào thì thầm nói.
Cảnh tượng tiếp theo đã khiến cả Vương Lâm lẫn Tề Hạo kinh động cực độ, một bóng dáng từ dưới đất bay lên cao. Tề Hạo nhìn qua có thể biết ngay đó là Minh Nguyệt, nhưng Minh Nguyệt sau lưng lại có một đồ hình Thái Cực. Khi Minh Nguyệt hóa thành Lưỡng Nghi Long để chiến đấu với Ngọc Kỳ Lân, Tề Hạo cảm thấy chấn động đến không thốt nên lời.
- Cô ta… chính là nó tái sinh ư? - Tề Hạo cố kiềm chế bản thân, miệng lắp bắp nói.
Vương Lâm không trả lời, nhưng trong lòng đã biết toàn bộ sự thật.
Cả hai xem tất cả những hình ảnh thu được, càng xem càng choáng ngợp trước những gì cả hai chứng kiến, nhất là Tề Hạo. Tề Hạo bây giờ đã biết được sự cách biệt thực lực như thế nào giữa Minh Nguyệt và hắn, sự đả kích này khiến Tề Hạo không dám nhận mình là thiên tài Long tộc gì nữa.
- Ngọc Kỳ Lân đã chết, nhóm Vô Cực đã rời khỏi nơi đây - Vương Lâm giọng lạnh lẽo nói.
Tề Hạo im lặng không thốt nên lời nào, đến cả Thần Thú mà nhóm Vô Cực còn giết chết, thì trận chiến ở trận chung kết vừa rồi không là gì với họ cả. Nhưng việc gây chấn động nhất không chỉ là thực lực của Vô Cực, mà là sức mạnh của Minh Nguyệt.
- Ngươi hẳn cũng biết nên xử lý như thế nào?
- Đồ nhi biết, khi ra khỏi nơi này, đồ nhi sẽ không nhớ đến những việc vừa xảy ra nữa.
- Ừm… Cả Thái Yên và Điền Khê, ngươi cũng tìm cách nói với chúng nó đi, việc này liên quan tới sự tồn vong của cả Long tộc.
Tề Hạo biết rõ nếu sự việc này lộ ra sẽ ảnh hưởng như thế nào đến toàn bộ Lục Địa Thiên Tước, và nhất là Long tộc.
Vương Lâm xoay tay, toàn bộ quái thú xung quanh đều tan thành tro bụi. Xử lý xong mọi thứ, Vương Lâm xé ra một cổng không gian, cả hai nhanh chóng bước ra khỏi không gian này.
Vừa bước ra, Vương Lâm hai tay đưa lên xung quanh, một lực lượng khủng bố bao trùm toàn bộ rừng Khu Vụ. Vương Lâm thực hiện vài động tác gì đó như để che chắn dấu tích của không gian ấy. Vương Lâm phong bế không gian xong, người liền quay lại nói với Tề Hạo một số chuyện. Tề Hạo nghe từng lời căn dặn xong thì cúi đầu nói:
- Đồ nhi tuân lệnh.
Tề Hạo vừa chắp lễ với Vương Lâm thì Vương Lâm đã biến mất tích như chưa từng tồn tại ở đây. Tề Hạo ngay lập tức xoay người, bay thẳng về Hoàng Cung Phương Kiều.
-☉-
Tại khu vực của nhóm Hồ Phiêu ở Hoàng Cung. Trong một căn phòng nọ, đang có Hàm Hương và hai chị em song Hồ.
- Tỷ tỷ không ở lại chơi thêm vài ngày nữa sao? - Lạc Ngân tóc đỏ luyến tiếc nói.
Hàm Hương liền véo má Lạc Ngân như trêu đùa rồi nói:
- Ta hết hứng thú ở lại đây rồi, bây giờ ta lại tiếp tục lang bạc đây.
- Như vậy đến khi nào mới gặp lại tỷ tỷ được - Lạc Huyên tóc trắng mắt long lanh như sắp khóc tới nơi.
- Hai bà cô chưa gì đã khóc rồi, khi nào tới sinh nhật trưởng thành của hai đứa, ta sẽ đến Hồ tộc một chuyến.
Hàm Hương nói xong liền bước tới gần cửa sổ, ánh mắt nhìn về một khoảng trời rộng lớn phía trước. Lạc Ngân vội chạy tới bên cạnh nói lớn:
- Sao tỷ lại đi gấp như vậy?
- Đã bảo rồi… ta là người tùy hứng, bây giờ lại có hứng thú ra ngoài nên cứ thế mà đi thôi - Hàm Hương cười cười quay lại nhìn hai cô bé.
- Tỷ đi tìm Nguyệt tỷ hả? - Lạc Huyên vội hỏi.
- Ừm.
- Có mà đi tìm tên bí ẩn lần trước tán tỉnh tỷ thì đúng hơn - Lạc Ngân cười khúc khích nói.
Lạc Ngân vừa nói xong, một cú cốc lên đầu thật đau khiến cô bé la lên:
- AI DA… Đồ xấu xa…
Lạc Ngân lên tiếng, nhưng nhìn lại thì Hàm Hương đã biến đi đâu mất, một giọng nói của Hàm Hương vọng lên từ khoảng không gian phía trước, nơi nàng vừa nhảy ra khỏi của sổ.
- Hai đứa ở lại chơi vui vẻ nhé… hẹn gặp lại ở Hồ tộc.
Hàm Hương phi thân ra khỏi của sổ của Hoàng Cung, khoảng cách rất cao nhưng nàng lại tiếp đất rất nhẹ nhàng. Hàm Hương người thong thả đi về phía trước, trong lòng muốn tìm gặp lại nhóm Vô Cực, nhóm có một Lưỡng Nghi Long xinh đẹp, là người thân thiết đối với nàng, và một Tử Huyền Long kỳ lạ, một kẻ khiến nàng tự dưng lại không dám nhìn mặt.
-☉-
Tại phòng của nhóm Tuyệt Diệt. Tề Hạo khi trở về liền nói với Thái Yên và Điền Khê lập tức trở về Thánh Địa. Cả ba trước khi đi còn tới chỗ của hai vị Quốc Vương, đem lời dặn mà Vương Lâm đã bảo Tề Hạo nói với Xích Phương và Xích Kiều.
Sau khi cả ba Long Nhân rời Đế Đô đi mất, Xích Phương và Xích Kiều trong lòng như có lửa, cả hai thực sự biết là có chuyện lớn xảy ra nhưng không ngờ chuyện lại lớn như thế này.
Trên tay Xích Phương cầm một khối ngọc màu đen, bên trên còn có hình một con Rồng đen, chỉ nhìn vào hình ảnh thôi cũng khiến người khác sợ hãi. Tề Hạo đã nói với hai người việc về người đằng sau Đế Quốc tuyệt đối không được để lộ, nếu không cả vùng Hữu Phần này sẽ bị quét sạch, một Tiên Vương có thừa sức để làm chuyện này. Đặc biệt nếu ai hỏi tới thì phải trả lời là nhóm Vô Cực đã nhận sừng Ngọc Kỳ Lân lẫn phần thưởng rồi rời khỏi nơi đây.
Để bù lại, Vương Lâm đã cho Xích Phương và Xích Kiều một tấm lệnh bài, nó đại diện cho một Tiên Vương của Long tộc đã bảo hộ nơi đây, sự bảo hộ này còn lớn hơn cả một Huyền tiên có mặt thực sụ như lúc trước.
Xích Phương tay cầm lệnh bài mà run run như không thể tưởng tưởng nội, chỉ một nhóm vô danh tham gia trận thi đấu ở một đại hội như thế này mà đã dẫn tới Tiên Vương ra mặt. Lại còn ảnh hưởng đến sự tồn vong của toàn bộ Hữu Phần này. Đây thực sự là một chuyện vô cùng lớn.
-☉-
Tề Hạo, Thái Yên và Điền Khê rời đi, nhưng Bích Vi vẫn còn ở lại chăm sóc cho Võ Kiệt, dù sao cả hai chỉ là bạn của Tề Hạo nên không cần thiết phải theo Tề Hạo suốt. Với lại lần này ba người Tề Hạo quay trở về Thánh Địa Long tộc nên cả hai cũng không thể theo được.
Bích Vi đang ngồi trong phòng, chợt nghe tiếng ho khan của Võ Kiệt, Bích Vi liền chạy tới bên giường của Võ Kiệt. Với thực lực của Võ Kiệt cộng với các loại chăm sóc sức khỏe thì thân thể sẽ nhanh chóng khôi phục, ít nhất là vài ngày. Nhưng bây giờ Võ Kiệt vừa tỉnh táo liền muốn nói gì đó.
Bích Vi vừa tiến đến phòng của Võ Kiệt liền hỏi:
- Anh cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi, không cần thiết phải cố tỉnh dậy làm gì.
- Khụ… Tề Hạo… đâu? - Võ Kiệt ho một tiếng cục nhọc nói.
- Tề Hạo cùng với Thái Yên và Điền Khê đã trở về Long tộc rồi, có chuyện gì à?
- Lăng Trúc… Thanh… nhóm Vô Cực vẫn còn ở đây chứ?
- Bọn họ cũng rời đi khỏi đây rồi, mà Lăng Trúc Thanh là ai vậy… mọi chuyện bỗng thay đổi khi anh thét lên tên cô ta.
- “...”
Võ Kiệt vừa nói xong thì dường như kiệt sức, ánh mắt nhắm lại thiếp đi. Bích Vi ngồi đó nghe từng lời Võ Kiệt mà kinh ngạc muôn phần, trong lòng nàng vô cùng kinh hoảng.
Bích Vi tinh thần nhanh chóng trấn tĩnh, cả người nhanh chóng rời khỏi phòng Võ Kiệt. Bích Vi muốn nhanh chóng báo tin này trước khi nhóm Vô Cực rời khỏi đây.
Tuy nhiên nhóm Vô Cực đã thực sự rời khỏi Hữu Phần, một nhóm vô danh xuất hiện gây náo loạn cả đại hội. Nhưng đằng sau sự náo loạn ấy là khởi đầu cho thời kỳ chấn động toàn lục địa Thiên Tước.
Tề Hạo rời đi nhưng quên mất một việc có thể khiến cho người khác săn lùng nhóm Vô Cực. Dù không phải ý đồ nhắm tới Minh Nguyệt, mà là Tiểu Thanh.
-☉-
Tại một nơi nào đó.
Một giọng nói như chấn ta cả một ngọn núi, tiếng thét vang vọng không gian hét lên một cái tên:
“LĂNG TRÚC THANHHHHHHHHHH…”
-☉--☉--☉--☉--☉-
Phần 1 đến đây là kết thúc. Phần 2 sẽ được viết tiếp khi nào có thời gian rảnh.
Mọi thắc mắc xin liên lạc qua Facebook của truyện: https://www.facebook.com/bachbiendahanh/
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện