[Dịch]Bách Biến Dạ Hành- Sưu tầm
Chương 23 : Một Tháng Rèn Luyện
.
Đà Phu vừa từ phòng Tử Phong đi ra, ngay sau đó liền rời khỏi Phi Thuyền để đến gặp Vân Phi. Lúc trước Vân Phi có nói sẽ gặp riêng để giải thích cho hắn về một vài vấn đề liên quan đến chuyện phải tập luyện với Tử Phong như thế nào.
Đà Phu vừa ra khỏi Phi Thuyền đã thấy ngay Vân Phi đang đứng ở một gốc cây gần đó. Vân Phi gọi hắn lại rồi nói sơ qua một lượt về tình hình của Tử Phong và cách thức đối luyện cũng như luyện tập ra sao. Sau khi nghe Vân Phi nói sơ qua về nội dung, Đà Phu mới rõ là vị Phong Ca này chỉ vừa bắt đầu tập luyện trong giai đoạn căn bản mà thôi. Mặc dù bản thân có thực lực là Yêu Linh đỉnh phong, nhưng bản chất lại không như vậy, nếu xét về trình độ, có khi còn thua cả một tên đàn em trước kia của hắn. Cũng may là ở đại hội thi đấu sắp tới không chú trọng đến thực lực tu luyện, chỉ cần có kỹ năng chiến đấu bằng thân thể, và sử dụng vũ khí Tinh Thạch thành thạo là có thể tham gia rồi. Còn chuyện tu luyện của bản thân thì thời gian vẫn còn dài, đợi qua đại hội rồi lo đến nó cũng không muộn.
“Phi Ca, anh có đối luyện cùng Phong Ca không?” - Đà Phu nghe Vân Phi nói xong liền hỏi.
“Tất nhiên tao cũng sẽ đấu tập cùng nó chứ sao, ngay cả Thanh Tỷ của mày nữa. Nó càng đấu với nhiều người thì càng có nhiều kinh nghiệm hơn. Nhưng trong mấy ngày đầu thì cứ để nó nắm vững cơ bản cái đã, vậy nên mày thích hợp hơn trong giai đoạn này.”
Đà Phu mặc dù thực lực tu luyện thì cao hơn Vân Phi và Tiểu Thanh một bậc, nhưng xét về khả năng chiến đấu thì vẫn thua xa hai người. Lần trước hắn đánh với Tiểu Thanh đã bị Tiểu Thanh dồn ép tới mức không có cách nào chống trả, chỉ trong hai chiêu đã bị Tiểu Thanh đâm mù một mắt. Cộng thêm chuyện chỉ hai người đã có thể giải quyết dễ dàng đám đàn em của hắn. Bấy nhiêu đó cũng đủ biết kinh nghiệm chiến đấu của hai vị Phi Ca và Thanh Tỷ này hơn hắn nhiều như thế nào.
Sau khi dặn dò thêm một số chuyện thì Vân Phi lệnh cho Đà Phu quay trở lại Phi Thuyền, còn hắn thì kiếm một gốc cây nào đó nằm nghỉ ngơi. Đà Phu không hỏi thêm gì nữa mà lập tức nghe theo lời Vân Phi. Sau khi bị khống chế bởi Khống Linh Khuyển thì Đà Phu như biến thành một người khác, hắn luôn xem Vân Phi là “đấng tối cao” đối với hắn, nên mọi mệnh lệnh của Vân Phi hắn đều tuân theo răm rắp mà không hề có một ý nghĩ phản kháng nào. Ngay cả khi Vân Phi bảo hắn chết thì hắn cũng sẽ ngay lập tức tự sát. Đây chính là sự lợi hại nhất của Khống Linh Khuyển.
Đà Phu vừa tiến vào Phi Thuyền thì gặp ngay Tử Phong đứng trước cửa, hắn bất ngờ hỏi:
“Phong Ca, anh không nghỉ ngơi hay sao mà lại ra đây?”
“Ta ngủ như vậy cũng đủ rồi, ta đang tìm ngươi để nhờ một việc?” - Tử Phong lúng túng nói.
Đà Phu ngẫm lại, từ lúc ra khỏi Phi Thuyền gặp Phi Ca cho đến khi trở lại cũng chỉ tầm hơn một giờ. Nhưng Phong Ca bảo không muốn nghỉ nữa nên hắn cũng không hỏi gì thêm.
“Phong Ca cần gì cứ sai bảo, em sẽ cố hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ.” - Đà Phu nắm hai tay thật chặt, tỏ vẻ sẽ làm hết khả năng của mình để hỗ trợ cho Phong Ca.
Tử Phong gãi đầu cười trừ, chỉ là hắn muốn vào phòng Trọng Lực để tự rèn luyện trong đó trước cho quen. Thế nhưng hắn lại không biết cách sử dụng căn phòng ấy nên mới đi tìm Đà Phu nhờ hướng dẫn. Chuyện nhỏ vậy thôi nhưng nhìn Đà Phu làm ra vẻ nghiêm trọng như thế cũng khiến hắn thấy xấu hổ về độ lạc hậu của mình.
“À...thật ra cũng không có gì nghiêm trọng đâu, ta chỉ cần ngươi hướng dẫn sơ qua về cách sử dụng căn phòng Trọng Lực kia thôi.”
Đà Phu cũng không bất ngờ lắm về chuyện này, hắn thông qua lời kể cũng Vân Phi cũng biết được việc Tử Phong dường như không thuộc về thế giới này, vậy nên chuyện Tử Phong không biết sử dụng những loại như phòng Trọng Lực cũng là điều bình thường.
“Vậy mời Phong Ca theo em.”
Đà Phu cùng Tử Phong đi qua đại sảnh của Phi Thuyền, nơi có hệ thống điều khiển chính và cũng là nơi lúc trước từng trưng bày vô số các tác phẩm nghệ thuật tinh xảo. Nhưng bây giờ phần lớn đã đổ nát nằm lăn lóc khắp nơi trong Phi Thuyền, trông như một bãi rác vậy. Lúc mới bước vào Phi Thuyền trông cảnh sắc lộng lẫy bấy nhiêu thì cảnh tượng bây giờ càng bừa bộn đến mức không tưởng tượng nổi. Đây là tác phẩm từ cơn giận của Tiểu Thanh và màn quậy phá của Song Khả, trong đó Song Khả chính là kẻ phá hoại nhiều nhất.
Nhắc đến hai đứa nhóc này, Tử Phong lúc đi tìm Đà Phu cũng nhìn thấy tụi nó đang nằm ngủ trên lưng bức tượng một loài chim rất lớn, hai đứa nhóc này đúng là thích cưỡi những con quái vật biết bay mà. Bức tượng mà Song Khả đang nằm ngủ là một trong những bức tượng lớn nhất và vẫn giữ được trạng thái nguyên vẹn còn sót lại trong Phi Thuyền, nhìn nó thì có vẻ giống loài chim, nhưng trông lại rất khác lạ. Tử Phong nhìn qua còn chẳng rõ nó có phải là chim hay không nữa kìa. Hắn chỉ biết đó là một con thú to lớn có bộ lông năm màu óng ánh trông rất lộng lẫy, dù đó chỉ là một bức tượng nhưng hắn cũng cảm nhận được sự uy nghiêm phát ra từ con thú ấy. Lúc trước Tử Phong có nghe qua cuộc nói chuyện giữa Tiểu Thanh và Đà Phu, trong đó có nhắc tới Lục Địa Thiên Tước - chính là tên của mảnh đất hắn đang sinh sống này. Không biết bức tượng chim năm màu này có liên quan gì đến cái tên Thiên Tước không. Tử Phong lúc đó chỉ ngắm qua bức tượng một lúc rồi đi tìm Đà Phu. Sau đó hắn chỉ nghĩ đến chuyện tập luyện trong phòng Trọng Lực nên khi cùng Đà Phu đi qua đây, bắt gặp Song Khả đang ngủ trên tượng ấy nhưng hắn cũng quên mất điều mà hắn thắc mắc về loài chim năm màu kia, vì chuyện đó đối với hắn cũng không quan trọng lắm.
Khi cả hai đến trước phòng Trọng Lực, Đà Phu mở cửa mời Tử Phong vào. Tử Phong lúc trước cũng đã vào bên trong rồi, trong đó là một khoảng không gian tương đối rộng lớn với bốn bức tường xung quanh, khắp nơi đều là một màn trắng xóa và không có bất cứ một vật dụng gì cả, trông giống như một căn phòng kín vậy. Chính vì không có cái gì tồn tại trong này nên Tử Phong mới không biết cách thức hoạt động của nơi này ra sao.
“Cách ra lệnh ở đây cũng rất đơn giản.” - Đà Phu lên tiếng giải thích cho Tử Phong - “Căn phòng này hoạt động nhờ chức năng ra lệnh bằng giọng nói, chỉ cần gọi tên của căn phòng cộng với mệnh lệnh yêu cầu là được rồi, ví dụ như thế này.”
“Phòng Trọng Lực, tăng trọng lực lên gấp hai lần bình thường.”
Đà Phu vừa nói xong, lực hấp dẫn của cả căn phòng liền thay đổi. Tử Phong ngay lập tức cảm nhận được thân thể mình nặng gấp đôi bình thường. Áp lực tác dụng lên các bộ phận khác trên người lập tức tăng lên, nhất là ở hai chân, và khí huyết lưu thông bên trong cũng tăng lượng tuần hoàn hơn bình thường. Nhưng vì trong người có Chân Khí hộ thể nên Tử Phong không bị ảnh hưởng gì nhiều.
“Phòng Trọng Lực này có thể tăng hoặc giảm tối đa trong phạm vi gấp mười lần bình thường, nếu ra lệnh vượt quá mức đó sẽ không thực hiện được. Ngoài ra những lệnh nằm ngoài chức năng của căn phòng cũng không thực hiện được, khi những lệnh không được thực hiện sẽ có cảnh báo nên Phong Ca đừng lo.”
Tử Phong gật đầu:
“Được rồi, cảm ơn ngươi, bây giờ ta sẽ tự mình luyện tập ở đây, ngươi cứ đi nghỉ ngơi hay làm gì đi, khi nào cần ta sẽ tìm ngươi sau.”
Đà Phu không nhiều lời liền cúi đầu chào Tử Phong rồi ra khỏi căn phòng, để Tử Phong một mình lại bên trong. Khi Đà Phu vừa rời khỏi thì Tử Phong không chần chừ nữa mà muốn bắt đầu luyện tập ngay. Đầu tiên, hắn điều động toàn bộ Chân Khí trong cơ thể quay vào bên trong Long Châu, tạm ngừng việc tuần hoàn hấp thu Linh Khí bên ngoài, đưa trạng thái cơ thể về mức bình thường nhất có thể, chỉ sử dụng một phần nhỏ Chân Khí để duy trì trạng thái hình người. Tử Phong làm vậy để rèn luyện sức chống chịu của cơ thể, chỉ có ở mức không có gì bảo vệ thì hiệu quả tập luyện mới có thể nâng cao hơn được.
Chân Khí vừa rút khỏi cơ thể quay vào Long Châu thì áp lực từ xung quanh liền khiến Tử Phong cảm nhận rõ ràng hơn lúc trước rất nhiều. Cơ thể thể hắn trở nên nặng trịch, các cơ quan bên trong đều bị tăng cường sức ép, khiến nó hoạt động nhanh hơn bình thường rất nhiều, nhất là tim. Tử Phong hít thở chầm chậm, để cho cơ thể tự điều hòa cho quen dần với trạng thái mới, được một lúc thì Tử Phong đã tạm thích nghi được với áp lực này. Sau đó hắn bắt đầu quá trình luyện tập. Trong giai đoạn đầu, hắn chỉ vận động những động tác võ kỹ cơ bản, được một thời gian thì hắn mới chuyển qua luyện bộ Tập Cương Quyền, là bộ quyền pháp hắn nắm rõ nhất ở thời điểm hiện tại.
Thời gian trôi qua, Tử Phong một mình luyện tập kỹ năng trong phòng Trọng Lực đến mức quên cả hoàn cảnh xung quanh. Toàn bộ tâm trí đều tập trung đến việc luyện võ kỹ, đến lúc này thì 181 chiêu thức của Tập Cương Quyền đã được Tử Phong thi triển một cách thuần thục, Toàn Phong Cước cũng đã có thể tung ra một cách bài bản. Chỉ có Thập Thủ Quyền thì vẫn chưa thể tạo ra một cú đấm hư ảo nào, vậy nên vẫn chưa được xem là có tiến bộ. Nhưng có một điều tiến bộ hơn nữa đó là cơ thể của Tử Phong đã hoàn toàn làm quen với môi trường trọng lực tăng gấp hai lần bình thường ở đây. Bây giờ hắn đã không còn cảm giác phải chịu nhiều áp lực như lúc ban đầu, mặc dù vẫn di chuyển chậm hơn so với bình thường nhưng cũng không đáng là bao.
Tử Phong tập luyện đến khi cả cơ thể mệt nhoài mới dừng lại, bây giờ hắn đã cảm thấy đói. Bình thường có Chân Khí hộ thể và quá trình hấp thụ Linh Khí bên ngoài nên một người tu luyện sẽ ít khi cảm thấy đói, vì năng lượng đã được cung cấp phần nào thông qua Chân Khí nên họ có thể hoạt động nhiều ngày mà không biết đói hay mệt. Nhưng Tử Phong vì đã tự chặn quá trình hấp thụ Linh Khí, lại còn tập luyện võ kỹ quá độ đến khi đói lả người thì hắn mới nhận ra tình trạng của bản thân.
“Phòng Trọng Lực, thay đổi trọng lực về trạng thái ban đầu.”
Tử Phong ra lệnh, căn phòng ngay lập tức phục hồi lại trạng thái bình thường. Hắn cũng tự điều chỉnh Chân Khí trong cơ thể khôi phục lại trạng thái tuần hoàn hấp thu như trước. Khi mọi thứ đã khôi phục, một cảm giác mát lạnh thoải mái truyền đến khắp thân thể, không gian bên ngoài cũng đã không còn áp lực như trước, cơ thể hắn bỗng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, di chuyển cũng linh hoạt hơn rất nhiều. Nhưng cảm giác đói và mệt vẫn còn, Tử Phong liền ra lệnh mở cửa rồi rời khỏi phòng Trọng Lực để tìm cái ăn lót bụng trước đã. Đúng là từ lúc xuất hiện tới nay hắn chưa trải qua cảm giác đói nghĩa là gì, bây giờ mới thấy cái loại này thật không dễ chịu tí nào.
Ra khỏi căn phòng, Tử Phong định đi tìm Tiểu Thanh nhưng khi tới nơi thì thấy phòng Tiểu Thanh không có ai ở đấy cả. Song Khả cũng không còn ngủ trên lưng con chim năm màu kia mà đã đi đâu mất rồi, ngay cả Đà Phu cũng không thấy bóng dáng. Tử Phong biết ngay là họ đang ở bên ngoài nên tiến tới cửa chính của Phi Thuyền rồi đi ra khỏi đó.
Vừa bước ra khỏi Phi Thuyền, thì đúng như dự đoán, tất cả đều đang tập trung ở mảnh đất trống lúc trước. Tuy nhiên chỉ có Tiểu Thanh, Song Khả và Đà Phu, cả bốn người đang tụ tập ngồi gần một tấm thảm chứa đầy đồ ăn, còn Vân Phi thì không thấy bóng dáng đâu. Tiểu Thanh là người đầu tiên phát hiện ra Tử Phong nên liền gọi:
“Tử Phong, cuối cùng cậu cũng ra khỏi căn phòng đó, bọn tôi cứ tưởng cậu định ở luôn trong đó chứ.” - Tiểu Thanh vẫy vẫy tay gọi.
Tử Phong bây giờ mới nhận ra hoàn cảnh xung quanh, thời gian bây giờ đã quá trưa, dường như đã là buổi chiều. Như vậy tính ra hắn đã ở trong phòng Trọng Lực quá lâu rồi, từ lúc vừa chợp tối hôm qua cho đến chiều hôm nay. Hắn không ngờ mình lại ở trong đó lâu như vậy, nhưng cũng nhờ vậy mà hắn đã tiến bộ hơn rất nhiều so với trước.
“Tôi cũng không ngờ là mình lại ở trong đó lâu đến thế.” - Tử Phong đi lại cùng với đám người Tiểu Thanh áy náy nói.
“Không sao cả, một người chuyên tâm luyện tập thì có mười bữa nửa tháng không lộ diện cũng là chuyện bình thường.” - Tiểu Thanh cười rồi chỉ tay mời Tử Phong ngồi xuống nói - “Chắc cậu cũng đói lắm rồi, tôi có chuẩn bị sẵn đồ ăn cho cậu đây.”
Thì ra cả một đống đầy thức ăn bày trên cái thảm đó là chuẩn bị cho hắn, Tử Phong đành cười khổ trong lòng, hắn làm sao mà ăn hết cả đống đó được chứ. Nhưng hắn cũng không nhiều lời mà ngồi xuống ăn luôn, hắn đang rất đói mà. Đang ăn, hắn để ý thấy Tiểu Thanh dường như đang rất vui vẻ thì phải, khác hẳn với tối qua.
“Vân Phi đâu rồi, sao hắn lại không có mặt ở đây?” - Tử Phong vừa ăn vừa hỏi, hắn đoán tâm trạng Tiểu Thanh đang tốt như thế chắc chắn có liên quan tới Vân Phi.
Tiểu Thanh không nói gì, chỉ cười mỉm. Đà Phu vừa định lên tiếng trả lời thì Song Khả đã nhanh nhảu nói:
“Cẩu tặc đang chơi trong đám cây kia kìa.”
Tử Phong nhìn theo hướng hai đứa nhóc chỉ tay tới, đó là hướng của Mộc Trận đã được Tiểu Thanh chuẩn bị hôm qua, Tử Phong cũng từng luyện Vô Ảnh Bộ ở trong đó. Khi Tử Phong nhìn kỹ vào Mộc Trận thì hắn mới nhận ra sự khác biệt, nó không còn là Mộc Trận nữa, mặc dù vẫn có vẻ giống với Mộc Trận về cách sắp xếp, nhưng bản chất lại khác nhau hoàn toàn. Hôm qua chỉ là các cọc gỗ được xếp đứng yên để kết hợp với nhau tạo thành những khe hở, nhờ vậy mà người tập luyện sẽ dùng Vô Ảnh Bộ luồn lách và né tránh một cách chủ động các thanh gỗ ấy theo bộ pháp. Nhưng hôm nay lại khác, các cây gỗ ấy đã được thay bằng những cây kim loại lớn, và chúng đang tự xoay tròn, vì mỗi cây kim loại đều có gắn những thanh kim loại nhỏ xung quanh giống với Mộc Trận, nên khi chúng tự xoay quanh liền tạo ra một trận đồ trông không có vẻ gì là dùng để luyện tập cả, mà giống với một nơi để trừng phạt kẻ đang ở trong đó thì đúng hơn.
“Mộc Trận đã được thay bằng một thứ khác rồi à? Mà Vân Phi đang làm gì trong đó?”
“Mộc Trận đã được thay bằng Thiết Trận, một loại nâng cấp cao hơn để luyện Vô Ảnh Bộ. Vân Phi đang ở trong đó luyện tập thân pháp, hắn cũng đang bắt đầu luyện Vô Ảnh Bộ giống như cậu vậy đó.” - Tiểu Thanh cười nói.
“Hắn chỉ vừa học qua nó thôi sao? Tức là từ trước tới nay hắn chưa từng tập qua Vô Ảnh Bộ?”
Tiểu Thanh gật đầu nói:
“Vì hắn luôn xem thường những bộ thân pháp đơn giản nên vẫn chưa luyện qua nó, ngay cả Công Pháp liên quan hắn cũng không tập qua. Lúc chiến đấu bình thường, hắn chỉ dựa vào kinh nghiệm và lực lượng của thân thể để di chuyển mà thôi.”
“Vậy mà lần này hắn chịu tập như thế thì xem ra hắn muốn chuẩn bị cho lần đại hội sắp tới rồi.” - Tử Phong gật gù nói.
Tiểu Thanh không trả lời mà chỉ cười vui vẻ, vì thực ra Vân Phi không phải muốn chuẩn bị cho lần thi đấu sắp tới, với thực lực của hắn thì không cần đến Vô Ảnh Bộ hắn cũng đã rất mạnh rồi. Sở dĩ Vân Phi chịu luyện Vô Ảnh Bộ là vì hắn không còn chọn lựa nào khác, nếu so với việc luyện Tâm Năng cùng Song Khả thì hắn thà chọn tập môn thân pháp ấy còn hơn.
Đà Phu còn biết thêm một nguyên nhân chính khiến Vân Phi có thể nghe theo lời của Tiểu Thanh nữa. Sáng nay hắn đã chứng kiến cảnh tượng Phi Ca của hắn bị Song Khả dùng Huyễn Thuật áp chế đến mức nào. Hắn từng bị Huyễn Thuật ấy vây khốn một lần nên biết loại năng lực này của Song Khả phải nói là vô cùng lợi hại. Nhưng nhìn cảnh Vân Phi gào thét chạy khắp nơi, miệng luôn hồi xin Tiểu Thanh tha tội thì càng bất ngờ thêm nữa. Đà Phu không biết Vân Phi gặp phải hoàn cảnh nào trong Huyễn Thuật, nhưng nhìn hành động bên ngoài thì xem ra không có vẻ như đang chiến đấu, chỉ thấy Vân Phi vừa chạy vừa van xin thì ắt nội dung của Huyễn Thuật phải rất ghê gớm. Tóm lại là sáng nay Vân Phi đã bị hành hạ một trận nên mới ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Tiểu Thanh, và việc đầu tiên Vân Phi nghe theo đó là phải tập Vô Ảnh Bộ, một điều xem ra không có vẻ gì là ngược đãi Vân Phi cả, mà là một việc rất có lợi cho hắn thì đúng hơn.
Tử Phong ăn ngấu nghiến một hồi mới nhận ra là mình đã ngốn sạch cả đống đồ ăn rồi, hắn không ngờ mình lại phàm ăn đến thế, càng không biết bụng hắn làm thế nào mà chứa hết bấy nhiêu đó được. Nhưng nghĩ lại thì có thể do bản thể thật của hắn là một Tử Huyền Long to lớn nên ăn hết đống đó cũng không lạ lắm, chỉ lạ là ăn vào thì chứa nơi đâu thôi. Tử Phong gạt bỏ chuyện ăn uống qua một bên, bây giờ hắn đã hồi phục trạng thái tốt nhất nên muốn bắt tay vào quá trình luyện tập ngay bây giờ.
“Tôi có phải vào Thiết Trận để luyện Vô Ảnh Bộ không?”
“Ưm...Cũng được, tuy nhiên hơi khó khăn cho cậu thôi.” - Tiểu Thanh ngẫm nghĩ giây lát rồi nói. - “Trong Thiết Trận có những nơi được đánh dấu bằng một vòng tròn đỏ dưới mặt đất, khi vào vòng tròn đó thì sẽ không bị ảnh hưởng bởi các cọc kim loại xung quanh, nếu cậu gặp khó khăn thì hãy vào bên trong vòng tròn đó mà nghỉ ngơi.”
Tử Phong biết khó khăn mà Tiểu Thanh muốn nói ở đây là gì. Một khi tiến vào Thiết Trận, nếu không cẩn thận sẽ bị những thanh kim loại đang quay rất nhanh kia đánh trúng, một khi bị đánh trúng thì chắc chắn sẽ mất thế chủ động và dẫn tới một loạt thanh kim loại khác đánh bồi vào. Khi đó việc bị thương bầm dập toàn thân là chuyện bình thường. Tuy nhiên, nếu không có nguy hiểm thì làm sao có thể tiến bộ nhanh được, Tử Phong đã có quyết tâm muốn nâng cao thực lực của bản thân thì chuyện bị có bị thương ngoài da như thế cũng không ngăn cản được ý chí của hắn.
Tử Phong cảm tạ lời nhắc nhở của Tiểu Thanh rồi bắt đầu tiến tới Thiết Trận. Hắn đứng đối diện với Thiết Trận, nhìn những cọc kim loại đang quay như thế, hắn không chần chừ mà ngay lập tức vận dụng Vô Ảnh Bộ lướt vào. Nếu nói tiến bộ nhất của Tử Phong trong quá trình luyện tập vừa qua thì đó chính là về thân pháp. Hôm qua hắn đã đạt vào trạng thái Định để lĩnh ngộ Vô Ảnh Bộ, nhờ vậy nên trình độ về thân pháp của Tử Phong đã tiến triển nhiều hơn so với võ kỹ. Tuy nhiên tiến bộ như thế chỉ giúp hắn vận dụng né tránh được trong một phút đầu tiên thì đã bị một thanh kim loại quẹt phải. Bị mất thế, Tử Phong liền bị vài thanh kim loại va vào người, cũng may là lực đánh vào người không mạnh lắm nên Tử Phong có thể nhanh chóng thích nghi và xoay chuyển thân pháp trở lại bình thường.
Thiết Trận bao gồm các thanh kim loại đang xoay rất nhanh nên sẽ tạo ra những tình huống bất ngờ, chứ không cố định như Mộc Trận nên không thể vận dụng một cách máy móc bộ pháp như trước được. Để thích nghi cần phải linh hoạt thay đổi, nhờ vậy nên độ phản xạ và tiến bộ về phương pháp vận dụng sẽ tăng tiến rất nhanh.
Tử Phong luồn lách trong Thiết Trận tầm nửa giờ đồng hồ thì thấy gần chỗ hắn có vẽ một cái vòng màu đỏ. Tử Phong liền nhanh chóng lách người tiến vào trong đó để nghỉ ngơi. Vì trên người hắn đã bị những thanh kim loại kia đánh vào người không ít. Tử Phong vừa tiến vào trong vòng liền vận dụng điều hòa trạng thái cơ thể, nhờ vậy mà những vết thương trên người nhanh chóng không còn đau đớn nữa. Bản thể của hắn dù gì cũng là một Yêu Linh đỉnh phong nên vài vết ngoài da ấy cũng không đáng kể. Giải lao được một tí thì hắn ngay lập tức lao vào Thiết Trận, tiếng bước chân thoăn thoắt, tiếng va chạm của kim loại va vào thân thể lại vang lên. Tử Phong cứ như vậy kiên trì luồn lách trong Thiết Trận cả buổi chiều hôm ấy, có bị thương nặng quá thì lại kiếm một cái vòng nào đó tịnh dưỡng.
Một tuần đầu tiên cứ thế trôi qua, Tử Phong vẫn chưa có ý muốn tập chiến đấu cùng ai cả. Hắn muốn trong một tuần đầu tiên phải nắm rõ toàn bộ căn bản rồi mới bắt đầu đối luyện. Trong một tuần ấy, Tử Phong dành thời gian ngủ và giải lao ăn uống rất ít, hắn dành hầu hết thời gian trong ngày để tự tập luyện. Đa phần là ở trong phòng Trọng Lực luyện võ kỹ, sau đó mới dành thời gian luyện thân pháp trong Thiết Trận. Nhờ vậy nên trong một tuần đó, trình độ của hắn tiến bộ rất đáng kể.
Nhiều lần, hắn cũng gặp Vân Phi luyện Vô Ảnh Bộ trong Thiết Trận. Nnhưng không hiểu sao dạo này tên cẩu tặc bỗng “ngoan ngoãn” hẳn ra, còn Tiểu Thanh thì lại rất tươi tỉnh, có lẽ hai người này có thỏa thuận gì đó thì phải. Còn Song Khả thì chán nản không biết chơi với ai vì người nào cũng bận cả. Tiểu Thanh dường như chuẩn bị thăng tiến lên Đại Yêu trung cấp nên không dành thời gian chơi với hai đứa nhóc nữa mà một mực tu luyện Công Pháp. Qua vài ngày sau thì rốt cuộc Song Khả cũng tìm được niềm vui mới: hành hạ Đà Phu. Song Khả biết được Đà Phu luôn nghe theo mọi yêu cầu một cách vô điều kiện nên vị Tiểu Ca này bày ra đủ trò để chơi đùa, hết đem Đà Phu ra luyện Tâm Năng rồi lại bắt hắn hóa thành bản thể là một con Kỳ Đà màu vàng to lớn. Song Khả leo lên đầu Kỳ Đà rồi cho hắn chạy một mạch khắp khu rừng. Dù con Kỳ Đà này không biết bay nhưng cưỡi một con quái vật to lớn biết chạy nhanh như thế cũng khiến hai đứa nhóc này cười vui inh ỏi. Đà Phu đối với việc này lại không có cảm giác oán ức nào cả, với hắn, việc phục vụ Song Khả tiểu ca là một chuyện thiêng liêng cao cả, bởi vì Vân Phi đã nói như thế. Đà Phu lúc bình thường cùng giữ luôn hình dáng to lớn của hắn chứ không trở lại hình dạng ốm tong teo như lúc mới xuất hiện, đây cũng là lệnh của Vân Phi vì Vân Phi không muốn nhìn một thằng đàn em trong hình dạng mà hắn gọi là “tởm lợm” như thế.
Tuần đầu tiên yên ổn không có gì xảy ra. Sang tuần thứ hai, Tử Phong liền giải cứu Đà Phu khỏi bàn tay của Song Khả với mục đích bắt đầu đối luyện với Đà Phu trong phòng Trọng Lực. Tuy nhiên chỉ cứu được buổi sáng, đến buổi chiều thì Đà Phu vẫn bị Song Khả đè đầu cưỡi cổ. Trong khoảng thời gian đối luyện với Đà Phu, Tử Phong càng thu được nhiều kinh nghiệm hơn lúc tự luyện tập nhiều. Những bộ võ kỹ của hắn tuy đã thuần thục, nhưng lúc đem ra chiến đấu mới là yếu tố quyết định. Trong vài ngày đầu tuy có hơi khó khăn để vận dụng vào thực chiến, nhưng chỉ vài hôm sau Tử Phong đã làm quen với chuyện chiến đấu này. Trong quá trình đối luyện, dù cả hai chỉ dùng kỹ năng để đánh nhau nhưng xét về kinh nghiệm thì Đà Phu vẫn hơn Tử Phong nhiều, vậy nên hắn thường xuyên bị thương nặng. Cũng vì Tử Phong đã yêu cầu phải đánh nhau thật sự nên Đà Phu đành tuân theo, kết quả là Tử Phong liên tục bị ăn đòn, cũng may là thuốc chữa thương cũng không thiếu nên vẫn có thể tiếp tục tập luyện.
Trong tuần thứ hai ấy, ngoài đối luyện với Đà Phu, Tử Phong thỉnh thoảng cũng chiến đấu cùng với Vân Phi và Tiểu Thanh. Theo cảm nhận của hắn thì hai người này có kỹ năng còn hơn Đà Phu xa. Đà Phu chỉ vận dụng lực lượng là chính, còn Vân Phi thì có nhiều kỹ xảo chiến đấu rất điêu luyện, có thể gây bất ngờ ở mọi tình huống, nhưng Tiểu Thanh mới là người khó nhằn nhất. Với Đà Phu và Vân Phi thì đôi lúc Tử Phong có thể đánh trúng được họ, còn riêng với Tiểu Thanh thì hoàn toàn bất đồng, cô nàng này cực kỳ linh hoạt, ra tay lại vô cùng nhanh, dù chỉ là kỹ xảo chiến đấu cơ bản nhưng có thể thoắt ẩn thoát hiện khiến Tử Phong không thể chạm được vào mảnh ảo của Tiểu Thanh chứ đừng nói tới chuyện đánh trúng. Nhưng nhờ kỹ năng chênh lệch như vậy mà Tử Phong mới có động lực luyện tập không ngừng nghỉ, và thực lực của hắn cũng nhờ đó mà tiến bộ nhanh chóng từng ngày một.
Hai tuần luyện tập căn bản đã trôi qua, chuyện quan trọng cho lần đại hội thi đấu sắp tới chính là sử dụng vũ khí. Ngày hôm đó, Tử Phong sau khi luyện Vô Ảnh Bộ trong Thiết Trận đến tối mới trở ra. Bây giờ hắn đã có thể thi triển Vô Ảnh Bộ một cách rất thuần thục, di chuyển trong Thiết Trận cũng rất dễ dàng, tuy lâu lâu vẫn dính vài phát đánh của cọc kim loại, nhưng chỉ trong hai tuần mà hắn đã tiến bộ đến mức đó cũng khiến Tiểu Thanh vô cùng ngạc nhiên. Vì Vân Phi đến nay vẫn còn ăn đòn trong Thiết Trận nếu chỉ đơn thuần dùng Vô Ảnh Bộ mà không dùng kỷ xảo né tránh của bản thân, nên với một người chỉ có hai tuần tập luyện mà đã tiến bộ như thế quả là rất đặc biệt.
Tử Phong vừa tiến vào đại sảnh của Phi Thuyền thì gặp mọi người đang tập trung ở khu vực trung tâm điều khiển, Đà Phu đang chỉ vào màn hình lớn và giải thích chuyện gì đó, những người còn lại thì ngồi trên mấy cái ghế đối diện với màn hình đang chiếu rất nhiều tư liệu lạ.
“Có chuyện gì vậy?” - Tử Phong tiến lại gần rồi hỏi.
Tiểu Thanh quay lại nhìn thấy Tử Phong liền nói:
“Cũng không có gì đặc biệt đâu, mọi người đang xem xét toàn bộ chức năng của Phi Thuyền này, nó là một loại đặc biệt chứ không đơn thuần như ta nghĩ.”
Tử Phong nghe nói đến đó thì không quan tâm nữa, hắn mù tịt mấy chuyện này. Vân Phi đang ngồi ngả lưng trên một cái ghế gần đó liền bật dậy nói:
“À đúng rồi...mày tập kỹ năng cũng đã hai tuần rồi nhỉ? Đến lúc làm quen với mấy mòn vũ khí Tinh Thạch rồi đấy.”
Tử Phong cũng đang chờ đến lúc này nên cũng nôn nóng muốn làm quen với những thứ mà mình sẽ sử dụng thường xuyên sau này.
“Nhưng mày lại tập mấy môn quyền cước mà không tập vũ khí, cái này hơi khó cho tao rồi.” - Vân Phi ngẫm nghĩ rồi nói - “Tao chỉ có duy nhất một đôi găng tay Tinh Thạch loại cơ bản là phù hợp với mày. Thôi thì cứ dùng tạm, đợi vài hôm nữa đến Đế Đô rồi tìm mua một đôi găng tay khác tốt hơn.”
Vân Phi nói rồi liền lấy ra một đôi găng tay màu đen bằng kim loại, nó có kích thước không lớn lắm, nhìn cũng có vẻ đơn giản.
“Thứ này có tác dụng gì?”
“Chỉ có một tác dụng duy nhất: giúp tăng tốc độ và lực bộc phát từ cú đánh mà thôi, nó là loại cơ bản mà.” - Vân Phi quăng đôi găng bằng kim loại ấy cho Tử Phong rồi nói tiếp - “Sử dụng cũng đơn giản lắm, chỉ cần đeo vào rồi đánh là nó tự hoạt động.”
Tử Phong thầm nghĩ, cái này đúng là đơn giản thật, hắn quay người định vào phòng Trọng Lực thử nghiệm để xem hiệu quả thế nào thì Tiểu Thanh gọi lại rồi nói:
“Tôi cũng có một đôi giày Tinh Thạch, tuy nhiên nó không dùng để chiến đấu.” - Tiểu Thanh cũng lấy ra một đôi giày rất kỳ lạ màu xám rồi nói - “Đôi giày này là một loại giày phản trọng lực, có thể linh hoạt di chuyển từ mặt đất cho đến trên không trung, tuy nhiên không thể quá cao, cách sử dụng cũng tương đối khó. Cậu cứ mang vào rồi tự tìm hiểu trước đi, nếu có gì không rõ tôi sẽ giảng giải sau.”
Tử Phong gật đầu rồi nhận lấy đôi giày từ Tiểu Thanh, sau đó hắn quay người đi tới phòng Trọng Lực, còn mọi người thì quay lại chuyện về cái Phi Thuyền. Đà Phu tiếp tục nói gì đó cho Tiểu Thanh nghe, Vân Phi cùng Song Khả thì chán nản với đề tài ấy nên nằm trên ghế ngáp ngắn ngáp dài.
Vào bên trong phòng Trọng Lực, Tử Phong lập tức đeo găng tay và giày vào, cảm nhận cũng không khác bình thường là bao, không có cảm giác nặng nề hay vướng víu gì cả. Tử Phong liền tung ra một cú đấm rất nhanh về trước mặt, lúc đó mới nhận ra tác dụng của bộ găng tay này. Găng tay bỗng tự hoạt động tạo ra một lực kèm theo tay của Tử Phong khiến cú đấm tung ra nhanh hơn bình thường, có thể cảm nhận được lực phát ra cũng mạnh hơn không kém. Quanh cú đấm của Tử Phong còn tạo ra hư ảnh của hai cánh tay khác cũng tung ra đòn đánh tương tự, đó chính là thành quả của Thập Thủ Quyền tầng thứ hai mà Tử Phong đã cố công luyện tập không ngừng nghỉ trong hai tuần qua.
“Không ngờ hư chiêu thứ hai lại rõ ràng hơn chứ không mờ ảo như trước nữa, tác dụng của đôi găng tay này thật tốt.” - Tử Phong thầm mừng rỡ mà quên mất đây chỉ là loại cơ bản nhất.
Tử Phong chuyển qua sử dụng đôi giày xem thử có gì đặc biệt không. Nhưng nghe Tiểu Thanh nói nó không dùng để chiến đấu mà dùng để di chuyển là chính, vậy nên không hỗ trợ gì cho Toàn Phong Cước của hắn được. Tử Phong đành dùng Vô Ảnh Bộ để thử nghiệm xem nó có hữu ích gì cho bộ pháp của hắn không.
Tử Phong vừa mang giày vào rồi lập tức lướt người về phía trước theo bộ pháp, nhưng vẫn không thấy có gì khác với bình thường cả, hắn tăng tốc bộ pháp lên nhưng vẫn không thấy có gì khác lạ. Chẳng lẽ đôi giày này hư rồi? Tử Phong nghĩ vậy nên dừng lại, lúc nãy Tiểu Thanh nói nó là giày phản trọng lực dùng để di chuyển trên không trung trong một khoảng cách ngắn, hắn không hiểu tác dụng như vậy nghĩa là sao. Sử dụng nhiều cách di chuyển mà vẫn không thấy có gì lạ, hắn bèn bước một chân lên không trung trước mặt giống như bước lên một bậc cầu thang vậy, đúng lúc đó thì điều kỳ lạ xảy ra. Khoảng không gian bên dưới bàn chân hắn giống như có một mặt phẳng vô hình vậy, hắn có thể đứng lên trên mặt phẳng ấy giống như đứng trên mặt đất, tuy nhiên chỉ trong ba giây thì mặt phẳng vô hình ấy liền biến mất.
Tử Phong mừng rỡ, liền bước chân lên thử nghiệm lại thì bị hụt xuống đất chứ không xảy ra chuyện phát sinh như vừa rồi. Sau khi bước vài bước nữa nhưng vẫn không thành công, Tử Phong liền dừng lại rồi cố nhớ đến lần thành công đầu tiên thì hắn mới nhận ra. Để có thể đặt chân lên một mặt phẳng kỳ lạ đó thì hắn phải để cả bề mặt bàn chân song song với mặt đất, hay nói đúng hơn là bề mặt của đế giày phải song song với mặt đất. Nghĩ vậy nên hắn bước chân lên và canh đúng một khoảng thì để mặt bàn chân theo đúng với suy nghĩ thì ngay lúc đó từ đôi giày tạo ra một mặt phẳng như một tấm gương nhỏ, phạm vi chỉ vừa ngang với bàn chân hắn, giúp hắn đứng vững trên không trung. Đúng ba giây sau thì mặt phẳng ấy biến mất và chân hắn bị hụt xuống.
Khám phá ra điều ấy, Tử Phong liền thử nghiệm nhiều lần để tổng kết về những lợi ích của đôi giày này. Tác dụng duy nhất của nó là có thể giúp hắn di chuyển trên không trung bằng cách tạo ra một bề mặt vô hình bên dưới đế giày, bề mặt vô hình ấy sẽ tồn tại trong ba giây, nhưng có thể khiến nó biến mất bằng cách dịch chuyển chân khiến đế giày không song song với bề mặt bên dưới nữa là được. Nói thì dễ nhưng để di chuyển trên không trung thì phải canh cho cho bước chân song song với mặt đất là một chuyện rất khó khăn, nếu như đang chạy nhanh trên không trung mà bước hụt một bước thì có mà té lộn cổ xuống đất. Cũng may là phạm vi của nó chỉ cách mặt đất không quá năm mét mà thôi, nên có té thì cũng không sao cả.
Tử Phong sau khi tìm hiểu và thử nghiệm hai món đồ Tinh Thạch ấy thì quay trở lại phòng của hắn để tịnh dưỡng, ngày hôm nay hắn cũng đã luyện tập quá nhiều rồi. Trở về căn phòng mà Đà Phu đã chuẩn bị cho hắn để sinh hoạt trong Phi Thuyền, Tử Phong ngồi xếp bằng lặng lẽ điều hòa Chân Khí trong người để nghỉ ngơi, đây cũng là cách hắn giải lao trong suốt thời gian qua. Có thể nói những lúc như thế này còn tốt hơn so với ngủ. Vì sau khi điều hòa xong thì chỉ cần ngủ rất ít, khi tỉnh dậy cơ thể hắn đã tràn đầy năng lượng.
Dạo gần đây Tử Phong cũng cảm nhận được Long Chân trong người hắn đang dần hình thành rõ nét hơn. Đã có hình dáng tròn tròn và lớn hơn không ít so với trước kia chỉ là một hòn đá cuội. Hắn không biết lúc nào thì Long Châu của hắn sẽ chính thức hoàn thiện, khi đó Thiên Phú của hắn sẽ thức tỉnh, nhờ đó mà hắn có thể sử dụng năng lực và tu luyện Công Pháp một cách thực thụ. Lần trước Tiểu Thanh có ý muốn để hắn tập một bộ Công Pháp chiến đấu để phòng thân, nhưng khi Tử Phong bắt đầu tập luyện mới nhận ra là Chân Khí trong người hắn không hoàn thiện, không thể tạo ra những tác dụng chiến đấu như bình thường được, lại càng không thể tu luyện Công Pháp. Vậy nên hắn chỉ còn cách dốc hết sức tập luyện kỹ năng để nâng cao thực lực bản thân, đợi thăng cấp thành Đại Yêu thì hắn mới chính thức là một Tử Huyền Long chân chính.
Ngày hôm sau, chuyện tập luyện vẫn tiếp tục diễn ra như mọi ngày. Vẫn là đối kháng với từng người trong phòng Trọng Lực, tuy nhiên có khác ở chỗ là hắn dùng đôi găng tay Tinh Thạch, còn giày thì không sử dụng vì không có tác dụng gì mấy, chỉ dùng nó trong lúc luyện Vô Ảnh Bộ thôi. Trong những ngày này, Tử Phong đã có thể dễ dàng chiến đấu trong môi trường trọng lực gấp ba lần bình thường, gấp bốn lần thì hơi khó khăn, còn gấp năm lần thì hắn chỉ dùng những lúc luyện thể lực và tự rèn luyện võ kỹ mà thôi. Và đặc biệt hơn là hắn không còn bị ăn đòn bầm dập như những ngày đầu nữa. Trong lúc chiến đấu hắn đã có thể chống trả được không ít, mặc dù kết cục vẫn bị hạ gục nhưng tiến bộ của một kẻ chỉ luyện tập trong một thời gian ngắn như thế là rất lớn. Còn về Vô Ảnh Bộ thì đã tiến bộ rất lớn rồi, hắn sử dụng đôi giày phản trọng lực còn khiến Vô Ảnh Bộ của hắn thêm ảo diệu hơn nữa, có thể tạo ra những bước di chuyển linh hoạt hơn. Hắn còn khám phá ra ngoài tác dụng bước trên phương nằm ngang song song với mặt đất, thì hắn còn có thể tạo ra mặt phẳng dưới đế giày theo phương dọc. Chỉ cần để bề mặt đế giày vuông góc với mặt đất là có thể tạo ra một mặt phẳng nằm dọc giống như bước đi ở chiều thẳng đứng. Đây là một tác dụng rất hữu hiệu trong khi chiến đấu, có thể nhờ vào nó mà tạo ra nhiều tình huống di chuyển rất bất ngờ.
Ngoài chuyện luyện tập những thứ như trên, Tử Phong còn tìm được một phương pháp khác nữa, đó là nhờ Song Khả. Lần trước hắn có nghe Đà Phu kể về chuyện bị Huyễn Thuật của Song Khả tạo ra một đoàn người vô cùng đông lao một cách điên cuồng nên khiến Đà Phu phải phát điên mà chém bừa bãi như thế, cộng với những lần bị Song Khả hành hạ còn có rất nhiều Huyễn Cảnh khủng khiếp khác. Tử Phong nghe xong liền nảy ra ý định nhờ Song Khả tạo ra Huyễn Cảnh về đoàn quân điên để hắn nhờ đó mà trải qua sinh tử chiến đấu xem thế nào. Kết quả là chỉ chống đỡ được vài phút ngắn ngủi, hắn đã thấy mình bị đám điên ấy bu chặt lại như một bầy ruồi vây lấy một cục đường. Tử Phong đành kêu Song Khả giảm bớt số lượng địch nhân lại, nhờ vậy mà hắn mới dễ thở hơn nhiều, nhưng chung quy chiến đấu một hồi đến cuối cùng cũng gặp phải cảnh “ruồi bu cục đường”.
Hai tuần tập luyện trong quá trình một tháng ở đây cuối cùng cũng đã trôi qua. Tiến bộ của Tử Phong ở những ngày cuối cùng này là rất lớn. Hắn đã lột xác hoàn toàn so với những ngày đầu, không còn là một con kỳ nhông vô hại như lúc mới xuất hiện nữa. Đến Vân Phi còn phải ngạc nhiên về sự tiến bộ của Tử Phong mà phải thốt lên:
“Không biết kiếp trước mày có tu luyện hay không nữa?”
Điều này hiện tại Tử Phong cũng không biết nên chỉ lắc đầu cười trừ. Nhưng nếu Tử Phong nhớ ra thì trước lúc chuyển sinh hắn đang ở mật độ bảy, nếu đem so với nơi này thì thực lực lúc đó đã là một Tiên Nhân rồi.
Sáng sớm, mọi người đều tập trung ở trung tâm Phi Thuyền, nơi mà “bãi rác” của những bức tượng và mấy đồ trang trí vẫn nằm lăn lóc khắp nơi. Bãi rác này vẫn không ai dọn dẹp vì đơn giản là Tiểu Thanh thích thế, mấy người còn lại cũng chả hơi đâu dọn đống của nợ ấy, chỉ có Song Khả lâu lâu vẫn vô đây đập vỡ thêm vài thứ để chơi đùa, nên có dọn cũng tốn công thôi.
Tử Phong chờ đến ngày này cũng lâu rồi, hắn chưa tiếp xúc với bên ngoài nên rất tò mò về chuyện đến Đế Đô sắp tới, nhất là vụ đại hội thi đấu tranh đoạt sừng Ngọc Kỳ Lân. Hắn tốn công sức luyện tập như vậy chính là để chuẩn bị cho thời điểm ấy. Vân Phi nhìn cái vẻ mặt háo hức mong chờ của Tử Phong mà cười cười vỗ vai trêu hắn:
“Hê hê...sao? Thấy nhớ Đại Tỷ của tao à, chưa gì đã lộ bản chất ra rồi.”
“Nhớ cái đầu mày.”
Tử Phong vung tay đẩy cánh tay của Vân Phi ra khỏi người hắn, Vân Phi miệng cười to xoay cánh tay khiến Tử Phong không chạm vào tay hắn được. Tử Phong ngay lập tức lách người đưa một tay luồn theo hướng né của Vân Phi, Vân Phi cười cợt đưa cánh tay đang né tránh ấy chuyển thành một nắm đấm, đấm thẳng vào mặt Tử Phong. Nhưng hắn không ngờ động tác đưa tay theo vừa rồi của Tử Phong chỉ là một hư chiêu của Thập Thủ Quyền, cánh tay thật sự của Tử Phong đã xuất hiện trước mặt Vân Phi, ngay lập tức chộp lấy nắm đấm của hắn.
“Ha ha, mày cũng khá đấy nhỉ.” - Vân Phi cười cười đưa mắt nhìn vào bụng Tử Phong
Tử Phong nhìn xuống dưới thì thấy một tay khác của Vân Phi đang cầm một cây dao ngắn đặt ngay trước bụng mình, đúng là xét về kỹ xảo và kinh nghiệm thì Tử Phong vẫn thua một tên sát thủ dày dặn như Vân Phi.
Vân Phi rút dao về rồi cười to quàng tay qua vai Tử Phong nói:
“Mày tiến bộ rất nhanh đấy, nhưng vẫn còn thiếu kinh nghiệm lắm, nên nhớ là dù có tập trung vào một mục tiêu nào đi chăng nữa thì cũng phải luôn để tâm quan sát mọi tình huống xung quanh mình. Một sát thủ khi đã đánh mất khả năng quan sát thì chỉ là một phế vật mà thôi.”
Tử Phong cũng cười rồi:
“Lời mày nói rất chính xác, tao sẽ tiếp thu lấy. Nhưng mà tao không có ý định trở thành sát thủ gì gì đó đâu.”
“Tao nhớ ngày trước tao cũng nói câu này nè, thế mà cuối cùng vẫn như bây giờ đó thôi, chung quy là không thể nói trước được điều gì đâu...ha ha ha”
Tử Phong cũng cười to vỗ vai Vân Phi như hai thằng bạn. Qua một tháng tập luyện ở đây, hắn đã thân với mọi người hơn rất nhiều rồi, nhất là tên cẩu tặc hay ăn nói xàm xàm này.
Tiểu Thanh đang ngồi trên một cái ghế trước màn hình quay người lại nói:
“Bây giờ bắt đầu khởi hành tới Đế Đô đây.”
“Ơ hay...mày là người điều khiển Phi Thuyền thì chuyện đó do mày quyết định chứ, tụi tao có biết gì đâu mà thông với chả báo.” - Vân Phi ra vẻ vô tội nói.
Tiểu Thanh không nói gì nữa mà lấy cái vòng lúc trước Đà Phu đưa cho nàng rồi đặt vào một vệt lõm hình tròn trên thành ghế mà Tiểu Thanh đang ngồi. Ngay lập tức một cái bàn trồi lên trước mặt Tiểu Thanh. Tiểu Thanh thực hiện một vài thao tác trên bàn ấy thì cả Phi Thuyền liền không một tiếng động bay lên khỏi không trung, sau đó bay về trước với tốc độ tương đối nhanh.
“Khoảng mười lăm phút nữa sẽ tới Thành Phương Kiều.” - Tiểu Thanh nhìn qua số liệu rồi thông báo.
Song Khả đang ngồi trên hai vai của Đà Phu gần đó nghe thế liền háo hức hô to:
“Yaaaaaaaaaayyyyyyyyyy….sắp được gặp mẹ rồi.”
Tử Phong cũng mong chờ chuyện sắp tới không kém gì Song Khả cả, thoát khỏi nơi rừng rú này để chứng kiến bên ngoài cũng là một điều rất mới mẻ với Tử Phong, một kẻ từ lúc xuất hiện tới giờ chỉ có luyện tập một cách điên cuồng lẫn nhàm chán là chính.
“Sắp tới Đế Đô rồi, nơi khởi đầu cuộc hành trình của mình sẽ là nơi đây...Thành Phương Kiều.” - Tử Phong nở nụ cười mong chờ cho cuộc hành trình sắp tới của hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện