[Dịch]Bách Biến Dạ Hành- Sưu tầm

Chương 21 : Rắc Rối Tự Tìm Tới

Người đăng: 

.
Vô Ảnh Bộ, một bộ thân pháp chỉ được giới thiệu ngắn gọn: “vô tung vô ảnh, xuất quỷ nhập thần”, nghe qua thì có vẻ hoành tráng, nhưng nội dung của nó lại không hề đơn giản như mấy câu hay ho ấy. Bộ pháp chỉ tổng cộng có 9 chuỗi các động tác di chuyển thân thể, nhưng nội dung diễn giải các động tác ấy lại rất nhiều. Vô Ảnh Bộ sở dĩ nhiều nội dung như vậy là vì nó được ghi chép tổng hợp của nhiều tiền bối trong Ảnh Miêu tộc để lại, nên mỗi người có một cách diễn giải và chỉ dạy khác nhau, trong khi thực sự thì vẫn chỉ có 9 chuỗi bộ pháp. Tử Phong sau khi tiếp thu hết đống kiến thức từ Ngọc Giản mới thấy, dù đã nắm rõ hết đống kiến thức đồ sồ của Vô Ảnh Bộ trong đầu, sau đó tập luyện gian khổ cỡ nào đi chăng nữa. Hắn cũng không thể đạt tới cảnh giới “xuất quỷ nhập thần” như giới thiệu được, vì nó là cảnh giới cao nhất của Vô Ảnh Bộ. Đó là cảnh giới khi thân thể đã hòa hợp với tổng thể bên ngoài, có thể thoắt ẩn thoắt hiện mà không ai có thể đoán được người thi triển sẽ xuất hiện ở đâu, có phần giống với dịch chuyển tức thời, tuy nhiên chỉ là do kẻ địch không phát hiện được người dùng Vô Ảnh Bộ bởi họ di chuyển quá nhanh, không gây ra một âm thanh nào, giống như họ với cảnh vật xung quanh là một vậy, có thể thình lình xuất hiện ở bất cứ đâu. Nhưng để đạt tới cảnh giới đó thì cần phải có “ngộ tính”, ngoài ra còn phải ngộ thêm nhiều cảnh giới khác thấp hơn nữa, đúng là khó khăn muôn phần. Hiện tại Tử Phong chỉ có một tháng để tập luyện, nên cũng không cần phải đạt tới mức cao như thế làm gì, hắn chỉ cần lúc tham chiến không bị ăn đòn quá nhiều là được rồi. Tiểu Thanh thấy Tử Phong đang nhíu mày suy nghĩ nên hỏi: “Cậu thấy thế nào?” Tử Phong lắc đầu nói: “Bộ pháp thi triển tuy đơn giản, nhưng kiến thức lại quá nhiều.” “Cậu đừng quan tâm tới những lời diễn giải của mấy lão ấy làm gì, Vô Ảnh Bộ chỉ đơn thuần là một bộ thức di chuyển thân thể thuận theo tự nhiên thôi, càng nhiều lý thuyết càng rắc rối.” Nghe Tiểu Thanh nói thế, Tử Phong liền ngộ ra. Mấy lão trong Ảnh Miêu tộc ai cũng có giải thích của riêng mình, ai cũng cho là mình đúng nên dẫn tới kiến thức tuy nhiều nhưng lại mâu thuẫn đối chọi lẫn nhau. Tốt nhất là Tử Phong không cần học theo đống kiến thức ấy làm gì, cứ thực hành theo đúng với những bước căn bản của bộ pháp rồi tự suy diễn ra cách thức và hiểu biết của riêng mình, tạo ra những bước di chuyển phù hợp với chính mình. “Cậu đã hiểu rồi thì hãy vào Mộc Trận luyện tập, nó sẽ giúp cậu lĩnh ngộ Vô Ảnh Bộ được thuận lợi hơn.” - Tiểu Thanh chỉ tay về dàn cọc gỗ chằng chịt ở đằng trước. Tử Phong không nói gì liền tiến vào Mộc Trận. Đứng trước một khu vực dày đặc các cọc gỗ được bố trí một cách lạ lùng, Tử Phong không hiểu nó sẽ giúp được gì cho mình đây, nhưng khi hắn từng bước đi vào bên trong Mộc Trận thì mới ngầm hiểu rõ được tác dụng thực của nó. Mộc Trận được sắp xếp một cách tinh vi và chính xác đến từng kẽ hở, mục đích của nó là để giúp người luyện Vô Ảnh Bộ được dễ dàng hơn như Tiểu Thanh đã nói. Khi đi vào mộc trận, nếu chỉ đơn thuần mà chỉ né những “cánh tay gỗ” chằng chịt xung quanh theo cách thông thường thì sẽ chẳng có gì đặc biệt. Nhưng nếu sử dụng những bước di chuyển thân thể theo đúng với bộ pháp của Vô Ảnh Bộ thì lại khác, vì khi đó thân thể sẽ không va chạm vào các cọc gỗ, nhờ những cọc gỗ đó mà người tập có thể điều chỉnh thân thể thực hiện theo bộ pháp được hoàn mỹ hơn. Nói là vậy, nhưng thực hiện lại không dễ dàng gì, Tử Phong vì lần đầu luyện tập nên luống cuống, dù cố gắng di chuyển thân thể và các bước chân theo đúng với bộ pháp, nhưng cứ hết va vào cọc gỗ này lại vướng vào cọc gỗ khác, di chuyển cũng rất khó khăn chậm chạp. Trải qua hơn nửa buổi di chuyển trong Mộc Trận, Tử Phong cũng phần nào thực hiện bộ pháp được nhẹ nhàng và nhanh hơn trước, nhưng thân thể cũng không tránh khỏi việc đụng chạm tới những cọc gỗ xung quanh, dù sao so với lúc đầu thì hắn đã có tiến bộ hơn nhiều rồi. Tiểu Thanh đang ngồi tĩnh tọa tu luyện pháp quyết gì đó, liền bất ngờ mở mắt ra, sau đó giọng tỏ vẻ nghiêm trọng gọi Song Khả đang ngồi chán nản ở gần đó: “Song Khả, có kẻ địch tới.” Song Khả nghe có kẻ địch tới lại tỏ vẻ vui mừng, hai đứa nó suốt cả ngày hôm nay chỉ biết ngồi một chỗ chơi, không được bay lượn chơi đùa xung quanh vì Tiểu Thanh đã dặn tốt nhất không nên bay để tránh bị kẻ khác để ý tới. Cuối cùng thì cũng có kẻ để ý tới, nhưng mục tiêu không phải là Song Khả mà thôi. Tiểu Thanh vừa nói xong thì trên không trung có một vật thể rất lớn trông như một quả bóng bầu dục bay ngang qua, vật thể ấy vừa bay tới đây liền bay chầm chậm rồi dừng lại trên không trung, bên trong vật thể bay kì lạ ấy đang có một nhóm người đang bàn tán: “Một con nhóc Yêu Tộc, một thằng cũng có vẻ là Yêu Tộc, với hai đứa nhỏ kia chắc là con của tụi nó, đại ca cần gì phải để ý tới.” - Một tên trong đám người ấy lên tiếng hỏi. Người được gọi là đại ca ấy cười lạnh mà nói: “Tụi mày không có óc quan sát à, nhìn trên đầu của thằng đang luyện tập trong đám cọc gỗ kia đi.” Cả đám đàn em đều chăm chú nhìn kĩ vào đầu của Tử Phong, chỉ thấy một thằng thanh niên tóc tím có ba cái sụn giống như sừng, nhưng ngắn hơn nhiều, đang nhô ra khỏi mái tóc, kéo dài từ trước trán cho tới sau gáy, còn lại có gì lạ nữa đâu: “Hắn là chủng tộc nào vậy đại ca?” - Một tên đàn em khác nên tiếng hỏi. “Tụi mày kinh nghiệm giang hồ còn kém lắm, theo như tao được nghe qua thì với mấy cái đặc điểm trên đầu của thằng kia, nhất định nó là Tử Huyền Long.” Cả đám đàn em ở sau lao nhao hẳn lên, tụi nó cũng từng nghe phong phanh về Long tộc có một số ác Long nổi tiếng, trong đám đấy tàn độc nhất là bọn Tử Huyền Long, không ngờ ở nơi vắng vẻ này lại xuất hiện một con Tử Huyền Long. “Đại ca, vậy sao ta còn ở đây?” - Một tên có vẻ sợ sệt nói. Tên đại ca ấy bực bội nói: “Tụi bay chỉ dùng cái đầu để trang trí thôi à? Bọn Tử Huyền Long nổi tiếng thì toàn là những tên quái vật ở đẳng cấp nào rồi, còn thằng ở dưới kia, tụi bay nhìn nó có giống không...nó chẳng qua là một đứa còn yếu ớt như tụi mày mà thôi, không thấy nó còn đang tập luyện như trẻ con đó à.” “Vậy...ý đại ca là…” Tên đại ca nói sơ qua về kế hoạch của hắn rồi ra lệnh cho tất cả bọn đàn em ở lại trên Phi Thuyền, sau đó một mình hắn nhảy khỏi Phi Thuyền, đáp xuống ngay trước mặt Tiểu Thanh. Tiểu Thanh từ đầu đã chăm chú quan sát cái Phi Thuyền đó, đây là một loại vật thể bay được chế tạo và sử dụng năng lượng Tinh Thạch để duy trì hoạt động nên được gọi là Phi Thuyền. Tuy loại trước mắt chỉ là một loại nhỏ, nhưng giá thành của nó còn cao hơn các loại trang bị Thạch Khác rất nhiều lần. Những kẻ dám dùng Phi Thuyền để bay giữa không trung thì một là những thằng ngu khoe của, hai là một kẻ chứng tỏ hắn có thực lực để không bị cướp lấy. Và kẻ dám một mình từ trên không trung nhảy xuống trong trường hợp này càng chứng tỏ hắn có đủ tự tin, hoặc tự cao tự đại. Tiểu Thanh nhìn kĩ người đang đứng trước mặt, hắn là một người rất cao, phải tầm hai mét rưỡi, nhưng thân người lại có vẻ ốm yếu, lại còn mặc một bộ đồ bó sát toàn thân màu vàng khiến hắn nhìn còn ốm tong teo hơn nữa. Điểm đặc biệt là hắn không có da, tuy không nhìn được đằng sau bộ đồ bó sát kia ra sao, nhưng thông qua lớp vảy bao bọc kín cả khuôn mặt lẫn cổ của hắn thì có thể đoán được, toàn thân hắn chỉ có vảy mà thôi. Đôi mắt của hắn có con ngươi chẻ sọc xuống, chứng tỏ người này thuộc lớp bò sát, nhưng thuộc chủng tộc nào thì khó có thể phân định được. Cặp mắt bò sát ấy nhìn chằm chằm Tiểu Thanh rồi nói: “Chào cô em, không biết cô em và anh chàng Tử Huyền Long đang luyện tập trong dàn cọc gỗ kia có quan hệ thế nào?” Tiểu Thanh trong lòng thầm kêu không ổn, đối phương đã biết được thân phận của Tử Phong. Không biết hắn đang có mục đích gì, thực lực của hắn cũng không phô diễn ra bên ngoài như mình nên không ai đoán được đối phương đang ở cảnh giới nào. “Cậu ta là bạn tôi.” “Ồ...ta lại cứ tưởng cậu ta là cha của hai đứa bé này, còn cô em là mẹ chứ.” - Tên bó sát cười cười nói. Tiểu Thanh biết tên bò sát này đã có chủ ý tới Tử Phong, không muốn dài dòng nên nói ngay: “Ngươi muốn gì thì nói thẳng ra đi, còn không thì biến đi chỗ khác.” Tên bò sát không ngờ đứa con gái này lại dám ăn nói như thế, bộ nó không thấy tình hình của nó đang bất lợi như thế nào sao. Nó chỉ có một thân một mình, tên Tử Huyền Long bên kia thì nhìn qua trình độ còn không bằng đàn em của hắn, thế mà dám tỏ ra láo xược như vậy. “Ha ha ha...ta rất thích những người thẳng thắng, nhất là như cô em đây.” - Hắn cười to, ra vẻ nham nhở nói - “Ta không cần gì, chỉ là Phi Thuyền của ta toàn là đàn ông con trai, thiếu một nữ phục vụ nên muốn mời cô em lên chơi thôi. Còn cậu bạn của cô em thì sẽ được ta chiếu cố cho một chỗ nghỉ ngơi.” Tử Phong đang tập Vô Ảnh Bộ trong Mộc Trận, hắn để cho thân thể tự động thực hiện theo bộ pháp di chuyển, càng lúc càng thực hiện những động tác thuần thục hơn, hắn không ngờ so với học võ kỹ chiến đấu lại dễ dàng tới như vậy. Tập được một lúc thì hắn lâm vào một tình trạng quên hết mọi sự vật xung quanh. Đầu óc trống rỗng, thân thể như hòa nhập với Mộc Trận làm một. Cả người Tử Phong chuyển động như một con rắn uốn lượn, như một làn gió nhẹ lướt qua từng khe hở bên trong Mộc Trận. Đây chính là trạng thái “định”, một trạng thái khi tu tập tĩnh công như những lúc ngồi thiền luyện pháp mới xuất hiện. Khi nhập định như vậy thì tâm linh sáng suốt, mọi thể ngộ đều tràn tới hòa nhập với bản thân, khiến người tu tập hòa hợp với Thiên Địa vạn vật, tiếp thu được những kiến thức mà bình thường khó hình dung được, cũng có thể gọi nó là một dạng ngộ. Một lúc sau, Tử Phong từ trong “định” thoát ra, cảm giác được Vô Ảnh Bộ của mình đã có thể tự động thi triển như mình hít thở vậy, cảm giác thân thể và tinh thần cũng thật thoải mái. Nhưng ngay lúc đó hắn cũng đã chú ý tới hoàn cảnh xung quanh, không ngờ trên đầu mình lại có một vật thể bay to lớn mang dáng vẻ kỳ lạ, nhìn qua Tiểu Thanh thì thấy có một kẻ cao kều nào đó đang chặn trước mặt như muốn kiếm chuyện. Tử Phong ngay lập tức dùng Vô Ảnh Bộ luồn rất nhanh ra khỏi Mộc Trận, lướt về hướng của Tiểu Thanh và tên đang gây sự kia. Tên bò sát sau khi vừa nói ra ý định muốn bắt lấy hai người thì cả thân thể hắn liền phát ra Chân Khí luân chuyển, tạo ra áp lực chèn ép đến Tiểu Thanh, có ý muốn dùng thực lực của bản thân đề hù dọa. Thế nhưng trái với những gì hắn tưởng tượng, cô gái trước mặt hắn vẫn tỏ ra thản nhiên như bình thường, từ người Tiểu Thanh cũng tạo ra màn Chân Khí chống lại áp lực từ tên bò sát. “Ồ…. thì ra cô em cũng là một Đại yêu.” - Tên bò sát tỏ ra hơi ngạc nhiên rồi nhìn khắp người Tiểu Thanh, sau đó cười nham hiểm nói - “Bây giờ ta lại có hứng thú hơn với cô em rồi đó.. ha ha ha...” Đúng lúc đó thì Tử Phong đã chạy tới nơi, thấy tên cao kều phía trước đang phát ra áp lực còn mạnh hơn cả lần Vân Phi từng dùng để áp chế lũ người ở bờ hồ lần trước, Vân Phi là Đại Yêu sơ cấp, còn từ áp lực tên này phát ra có thể đoán hắn ít nhất cũng là Đại Yêu trung cấp. Tên bò sát thấy Tử Phong cũng đã chạy tới đây, nhưng hắn đã nhìn ra Tử Phong chỉ là một Yêu Linh đỉnh phong mà thôi, không đáng cho hắn bận tâm tới. Trước mắt cứ thu phục con nhóc Đại Yêu sơ cấp này đã. Song Khả đang ngồi trên một cái ghế đằng sau Tiểu Thanh, khuôn mặt hào hứng đợi lệnh Tiểu Thanh cho phép để đùa giỡn với tên bò sát trước mặt, nhưng lại thấy Tiểu Thanh đưa tay ra sau lưng, ra dấu hiệu không được làm gì nên cả hai đứa tỏ ra chán nản, chẳng thèm nhìn vào tên bò sát ấy nữa. Tên bò sát sau khi bộc lộ ra sức mạnh của Đại Yêu trung cấp liền lao người tới rất nhanh, vung một tay chộp lấy Tiểu Thanh, tay hắn vừa chạm vào người Tiểu Thanh thì miệng cười đắc ý, cho rằng Tiểu Thanh vì sợ quá nên đứng như trời trồng, không phản kháng được gì. Thế nhưng ngay lúc đó hắn lại chợt biến sắc, tay hắn chỉ chạm vào một cái bóng ảo ảnh mà thôi, cái bóng Tiểu Thanh để lại ngay lập tức tan mất, hắn không ngờ tốc độ của mình đã rất nhanh rồi, nhưng Tiểu Thanh lại như biến mất ngay trước mắt hắt hắn, giống như tan vào không khí vậy. Sau khi hắn chụp hụt vào cái bóng, liền lập tức cảnh giác cao độ, không thể xem thường đứa con gái này được. Ngay vào lúc đó, một cảm giác bất an nổi lên trong lòng hắn, tên bò sát vội gầm lên: “Hoàng Thể Hộ Giáp” Vừa dứt lời thì cả thân người ốm tong teo của hắn bỗng phình to ra gấp mấy lần, biến thành một tên to lớn cơ bắp lực lưỡng, bộ đồ bó sát căng ra, lộ ra những cơ bắp cuồn cuộn và những cái vảy dày đặc bao bọc. “Phập.. phập.. phập…” - Tên bò sát vừa biến thân thì một loạt những phi đao đâm vào thân thể hắn, từ nhưng vết thương, dòng máu màu vàng từ người hắn rỉ ra. “Hừm…” Tên bò sát tuy bị phóng trúng, nhưng những vết thương này so với hắn không thấm thía vào đâu, nhưng nếu không biến thân thì có lẽ hắn đã bị trọng thương. Không ngờ đấu với một con nhóc Đại Yêu sơ cấp mà lại lâm vào tình trạng này, bị hạ nhục bởi một con nhóc sơ cấp, lại còn trước mặt đám đàn em đang quan sát nên khiến hắn cực kỳ tức giận. Bây giờ hắn đã không còn ý định bắt con nhỏ này nữa, hắn chỉ cần bắt Tử Huyền Long thôi, còn kẻ hạ nhục hắn... sẽ phải chết. Hắn đã phát hiện ra Tiểu Thanh ở đâu nhờ hướng của những phi đao bay tới. Tên bò sát gầm lên một tiếng, những phi đao bị cắm trên người rơi ra, sau đó trên tay xuất hiện một thanh đại đao to lớn, cả thân người khổng lồ liền lao tới hướng của Tiểu Thanh, tốc độ như điện xoẹt, miệng hét lớn: “Mày phải chếttttttttttt ……………” Tiểu Thanh biết nếu so về lực lượng, nàng không thể đối diện trực tiếp với hắn được. Tiểu Thanh lập tức tạo ra một Phân Ảnh mang hình dáng giống mình như đúc, cả hai một trước một sau cùng lao tới tên bò sát khổng lồ ấy. Tên bò sát vung một đao chém thật mạnh vào Tiểu Thanh. Bị dính một đao chém ngang người, cả thân thể Tiểu Thanh bị đứt làm hai đoạn, nhưng đó lại là một Phân Ảnh nên nó liền tan mất. Chân thể thực sự của Tiểu Thanh thì luồn qua đường chém của thanh đại đao, tay cầm một con dao ngắn, ra tay rất nhanh liền đâm vào một mắt của của tên bò sát, vì hắn da dày nên chỉ còn cách đâm vào mắt là tốt nhất. Tên bò sát bị một nhát chí mạng đâm vào mắt phải, vội vung tay còn lại tung một đấm vào Tiểu Thanh. Mặc dù đã đưa tay ra đỡ, nhưng lực lượng của tên bò sát quá mạnh, Tiểu Thanh bị đấm văng ra ngoài, lồng ngực đau nhói lên một trận. “AAAAAAAAAAAAAAAAAAA…..” - Tên bò sát tay che lấy một mắt đã bị mù, máu chảy xối xả. Khuôn mặt căm giận nhìn Tiểu Thanh chằm chằm, không ngờ con nhóc này ra tay nhanh gọn lại dứt khoát đến như thế. Trên Phi Thuyền đang lơ lửng giữa không trung, đám đàn em thấy đại ca của mình không ngờ lại bị đâm mù một mắt. Cả đám ngay lập tức hạ Phi Thuyền xuống đất rồi chạy nhanh ra tiếp viện. Tử Phong từ đầu không thể xông vào giúp được gì, một phần vì Tiểu Thanh đang có lợi thế, một phần vì thực lực hắn quá yếu so với tên bò sát to lớn kia, hắn lại chưa có kinh nghiệm chiến đấu, lao vào chỉ tổ vướng chân Tiểu Thanh. Nhưng vào lúc Phi Thuyền hạ xuống mặt đất, từ trong Phi Thuyền, 11 tên bò sát khác chạy ra, thực lực của chúng tuy không bằng tên đại ca, nhưng trong đó lại có tới hai tên Đại Yêu sơ cấp, còn lại thì từ Yêu Linh trung cấp trở lên. Tử Phong dù không đủ thực lực nhưng cũng xông về hướng cả đám 11 tên bò sát để ngăn cản chúng. Ngay lúc đó Tiểu Thanh liền chỉ tay vào tên đại ca đã bị đâm mù một mắt rồi nói với Song Khả: “Song Khả...giữa muôn trùng vây” Song Khả cuối cùng cũng nghe tới có việc cho hai đứa nó làm nên vỗ tay hào hứng, lập tức bay lên cao, rồi bốn mắt long lanh tỏa ra ánh sáng nhàn nhàn, khuôn mặt cười tươi nhìn chằm chằm vào tên bò sát một mắt. Tên bò sát thất kinh khi nhìn thấy hai đứa nhóc nhìn như vô hại kia lại có thể bay lên không trung, vội cầm thanh đại đao thủ thế đề phòng. Đúng lúc ấy, hắn bỗng nhiên nghe âm thanh ầm ầm vang vọng từ khắp truyền tới, tiếng la hét cộng với tiếng chân người như tiếng động đất vậy. Sau đó, từ khắp bốn phương tám hướng, vô số người cầm vũ khí bỗng bất ngờ xuất hiện rồi lao tới nơi này, ai ai cũng mặt mày đầy sát khí mà lao tới chém giết toàn bộ chướng ngại xung quanh. Tên bò sát thấy con nhóc vừa đâm mình một dao vào mắt đã bị đám người điên ấy chém chết. Cả đám đàn em của mình vừa chạy ra khỏi phi thuyền cũng bị đám người ấy chém tan thây, sau đó cả đám người đông như kiến đang nhắm vào hắn mà lao tới. Tên bò sát quá sợ hãi, nhưng khắp nơi là một biển người bao vây, không còn đường nào trốn được nên hắn cầm đại đao cố gắng chống cự tìm đường sống. Bên ngoài, Tiểu Thanh thấy tên bò sát đang vung đao loạn xạ trong không trung thì biết hắn đã dính phải Huyễn Thuật của Song Khả rồi. Bỏ qua hắn, Tiểu Thanh quay người chuyển về hướng những tên vừa xông ra khỏi Phi Thuyền. Tử Phong vừa lao tới nhóm 11 tên bò sát, bọn chúng ngay lập tức gồng người, cả thân thể liền trở nên to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, mỗi tên mang một số hình dáng lớn nhỏ khác nhau, nhưng điểm chung là chúng đều có vảy. Một tên đang lao tiến tới đầu tiên là một Đại Yêu sơ cấp, hắn cầm một cây kích, ngay lập tức đâm thẳng về Tử Phong. Tốc độc quá nhanh, Tử Phong thân thể tự động vận dụng Vô Ảnh Bộ lách qua một bênh, tuy nhiên vẫn bị đâm sượt qua vai, người hắn dính phải một vết thương lớn. Tử Phong không bận tâm đến vết thương, trở người vung tay định tung ra một cú Tập Cương Quyền thì một âm thanh vang lên bên tai hắn. “Không có Chân Khí trong chiêu thức, thằng ngu này…. bộ mày muốn gãy tay à?” Một bóng dáng lướt qua trước mặt Tử Phong, trên tay cầm một cây côn nhị khúc, cả người độc nhất một cái quần dài, còn lại ở trần không mặc áo, người vừa xuất hiện chính là Vân Phi. Vân Phi vừa cản Tử Phong lại sau đó xoay người đá cây kích của tên bò sát trước mặt qua một bên, rồi cây côn trên tay hắn phát ra Linh Khí ba động vờn quanh. Vân Phi vung côn đánh ngay một phát vào mạn sườn tên bò sát, tên đó ngay lập tức hộc máu văng qua một bên. Cùng là Đại Yêu sơ cấp nhưng thực lực hai bên lại chênh lệnh nhau thấy rõ. Một tên bò sát bị văng qua qua một bên, nhưng còn đằng sau là 10 tên nữa vẫn lao tới. Ngay lúc đó, một bóng người nhẹ nhàng lướt xuyên qua đội hình của 10 tên bò sát, một vài tên Yêu Linh ngay lập tức ngã lăn ra trên mặt đất, trên cổ bị cắt một đường rất sâu, máu tươi chảy lênh láng khắp nơi. Chỉ vài hơi thở không phòng bị mà 4 tên đã bị Tiểu Thanh cắt cổ chết tức thì, cả đám còn lại thoáng rùng mình. Tên bị Vân Phi đánh một phát trọng thương lồm cồm bò dậy, lau vết máu trên miệng, ánh mắt kiêng kỵ nhìn Vân Phi. Tiểu Thanh cũng thình lình xuất hiện đứng ngay bên cạnh Vân Phi. Cả đám người bò sát toàn thân lạnh sương sống, không dám tiến lên nữa, cảm giác tử vong nổi lên trong lòng chúng. Nhìn vào cặp mắt chứa đầy sát khí của Vân Phi và Tiểu Thanh, bọn chúng như thấy bóng dáng của tử thần xuất hiện ngay trước mắt. Dù bên chúng vẫn còn hai người là Đại Yêu sơ cấp, lại thêm đại ca là Đại Yêu trung cấp. Nhưng đẳng cấp bây giờ lại không giúp gì cho chúng được, thực lực của hai kẻ này quá khác lạ, đại ca thì lại như hóa khùng vung đao chém không khí như điên như dại sau khi nhìn thấy hai thằng nhóc con biết bay. Bọn chúng không ngờ lần này chuẩn bị tham gia đại hội tranh đoạt sừng Ngọc Kỳ Lân, tới cái sừng còn chưa thấy thì đã bị mất mạng bởi mấy người lạ mặt này. Chuyện này chỉ trách là chúng tự rước họa vào thân, nếu lần trước cố ngăn đại ca đừng động vào Tử Huyền Long là tốt rồi, con Tử Huyền Long trước mắt tuy yếu ớt, nhưng bạn hắn lại như quái vật. “Xin các vị đạo hữu tha mạng...chúng tôi..chúng tôi... xin được phép dâng toàn bộ tài sản để đền tội.” - Tên bị Vân Phi đánh bị thương khúm núm thưa. “A ha...bọn bay nói nghe cũng được, nhưng đáng tiếc là đã động vào tụi tao thì chỉ có dâng mạng mới được phép tha thứ thôi.” - Vân Phi quay quay cây côn nhị khúc trên tay, miệng cười châm chọc rồi lao tới. Tiểu Thanh không nói gì, hai tay cầm hai con dao nhỏ, tạo ra một Phân Ảnh rồi hóa thành hai tàn ảnh đen mờ lướt tới. Nhóm người bò sát tuyệt vọng, nhưng cũng cầm vũ khí quyết tử chiến. Trải qua vài lượt giao thủ, toàn bộ những tên bò sát thực lực Yêu Linh đã bị Tiểu Thanh và Phân Ảnh của Tiểu Thanh ra tay cắt cổ khiến chúng chết còn không kịp nhìn thấy kẻ đã giết chúng. Hai tên Đại Yêu thì chật vật đối phó với Vân Phi, thân thể bị trọng thương khắp mọi nơi. Ngay lúc đó, hai tên liền hét vang lên, dùng toàn bộ sức lực cuối cùng, biến về bản thể của chúng, hiện ra trước mắt là hai con Kỳ Nhông màu vàng rất to, toàn thân vảy cứng dày đặc che chắn, tuy nhiên thân thể ngoài chịu đòn tốt ra, còn tốc độ thì lại rất chậm chạm. Vân Phi thấy bản thể của chúng là Kỳ Nhông liền cười to: “Ha ha ha...cùng loại với mày này kỳ nhông.” - Vân Phi nhìn Tử Phong mà nói, ý hắn muốn nói đến Tử Phong cùng loại với bọn người bò sát này. Tử Phong đang quan sát cuộc chiến, hắn không quan tâm tới lời của Vân Phi, cái hắn quan tâm là thực lực của Đại Yêu khi chiến đấu lại mạnh đến vậy, đúng là nếu lúc nãy hắn không dùng Chân Khí mà cứ tung ra Tập Cương Quyền vào một tên Đại Yêu như thế thì có khi chính hắn là người bị thương. Vân Phi sau khi cười to liền nhảy lên không trung, cao ngang bằng với đầu một con Kỳ Nhông, tay cầm côn nhị khúc múa quanh người rồi hét lên một tiếng, cả cây côn phát ra từng luồng Linh Khí đỏ rực như máu. Vân Phi xoay người trên không trung, đập một côn vào đầu con Kỳ Nhông, cái đầu của nó không vỡ ra, nhưng ánh mắt của tên Kỳ Nhông nhanh chóng ảm đảm rồi ngã rầm xuống đất. Tên Kỳ Nhông còn lại thấy đồng bọn bị hạ sát, liền vung một tay qua, muốn đập vào người Vân Phi đang không có điểm tựa trên không trung. Ngay lúc đó, ánh mắt của hắn cũng trong tích tắc mất đi sinh khí, chết tức thì, trên cổ còn để lại một vệt cắt dài ngang qua. Tiểu Thanh đứng một bên lạnh lùng nhìn thân xác khổng lồ của hai con Kỳ Nhông, hai cây dao ngắn trên tay vẫn còn bốc ra những luồng Linh Khí màu đen ngòm như khói. Không ngờ cả đám người như thế lại bị Vân Phi và Tiểu Thanh hạ sát dễ dàng đến vậy, đây là thực lực của một nhóm sát thủ sao, đúng là khi ra tay, cả hai đều hành động rất dứt khoát, đoạt mạng một cách nhanh nhất có thể, không dây dưa chiến đấu dài dòng. Nhất là từ ánh mắt của cả Vân Phi lẫn Tiểu Thanh, một sự tập trung đến đáng sợ, dù đang chiến đấu với những kẻ yếu thế hơn, nhưng không vì thế mà cả hai tỏ ra xem thường. Tử Phong thông qua cuộc chiến vừa rồi đã cảm nhận được rõ ràng thực lực của mình tới đâu, phải nói là quá yếu, không biết luyện tập thế nào mới ngang được với mọi người trong nhóm đây. Vân Phi đi lại cạnh Tử Phong, vỗ tay lên vai hắn rồi nói: “Thế nào, đã thấy thực lực của anh mày chưa.” Tử Phong gật đầu, phải công nhận những gì Vân Phi vừa thể hiện khác hắn với những gì Tử Phong tưởng tượng từ tính cách của Vân Phi. Dù hắn không cố hết sức để đánh với một Đại Yêu cùng cấp độ với hắn. Tiểu Thanh cũng tiến lại gần Tử Phong, ánh mắt đã không còn vẻ lạnh lùng đầy sát khí nữa, mà đã trở lại thanh một Tiểu Thanh hiền lành như bình thường. “Mày quay lại đây làm gì?” - Tiểu Thanh nhìn qua Vân Phi rồi hỏi. “Vừa nãy tao cảm nhận được khí tức của Đại yêu trung cấp xuất hiện, tao lo cho thằng đệ này nên mới tới thôi, chả có liên quan gì tới mày?” - Vân Phi vỗ vỗ người Tử Phong mà nói. Tiểu Thanh cười cười rồi nói: “Tao có nói mày với tao có gì liên quan tới sao?” Vân Phi cứng họng, lỡ miệng lộ ra ý quan tâm, nên lập tức chỉ qua tên bò sát một mắt đang bị Huyễn Cảnh của Song Khả trói buộc mà chém không khí điên loạn kia rồi nói: “À... nó là thằng nào tại sao lại tấn công mày?” Tiểu Thanh nhìn Vân Phi rồi cười, lâu lâu mới khiến hắn tỏ ra cái vẻ đánh trống lảng ấy: “Nó có ý định bắt tao lên Phi Thuyền để phục vụ nhu cầu cho tụi nó?” Vân Phi nghe vậy liền tức tối quát: “Bà mẹ mấy con bò sát này, dám động tới đàn em của tao?” Tiểu Thanh nói tiếp: “Ý định chính của tụi nó không phải là tao...mà là Tử Phong?” Vân Phi nghe tới đó liền trố mắt nhìn Tử Phong, sau đó thoáng rùng mình nhìn qua Tên bò sát: “Chẳng lẽ…..tụi nó là bọn lưỡng tính, có sở thích với con kỳ nhông này luôn à.” Tiểu Thanh vội đỏ mặt, miệng nói lớn: “Mày nghĩ đi đâu thế, tụi nó nhắm tới thân phận Tử Huyền Long của Tử Phong kìa.” “À à...tao tưởng bọn này lưỡng tính thật chứ” - Vân Phi nói rồi gật gù như đã hiểu, nhưng vẫn tức giận nói - “Nhưng động tới đàn em của tao vẫn là một cái tội, phải chém chét mẹ nó mới hả dạ.” Tiểu Thanh cản Vân Phi đang định vác côn tới đập tên bò sát lại rồi nói: “Hắn không cần phải chết, tên bò sát ấy vẫn có giá trị, dù sao cũng là một Đại Yêu trung cấp.” Vân Phi không hiểu ý của Tiểu Thanh muốn nói tới là gì, nhưng khi thấy Tiểu Thanh lấy ra một cái vòng tròn nhỏ, Vân Phi ngay lập tức hiểu ý rồi cười khoái chí nói với Tử Phong: “Ha ha ha...mày sắp có một đàn em Kỳ Nhông thứ thiệt cho mày tập luyện trong mấy ngày sắp tới rồi.” Tử Phong lại càng không hiểu ý của cả Tiểu Thanh lẫn Vân Phi là gì, ánh mắt nhìn về tên bò sát khổng lồ đang điên dại chém không khí kia mà thắc mắc. “Đàn em..?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang