[Dịch]Bách Biến Dạ Hành- Sưu tầm
Chương 17 : Song Khả
.
Vân Phi cùng Tử Phong đi một đoạn rồi dừng lại ở một nơi xung quanh toàn là cây cối rậm rạp che chắn, Vân Phi liền tìm một bãi cỏ nào đó rồi nằm dài xuống, miệng hắn bắt đầu lảm nhảm nói gì đó, Tử Phong chỉ nghe loáng thoáng được mấy câu đại loại như “đồ con mắm lùn mắc dịch...”, rồi cái gì mà “tốn mất viên thuốc quý của tao..”, rồi “đại ca... đại tỷ…hai thằng thiểu năng…” gì gì đấy….Tử Phong đoán thằng này chắc đang tiếc của, mà Nguyệt Tỷ bảo Vân Phi đưa ra Hóa Hình Đan như vậy thì nó đâu phải của hắn đâu mà tiếc. Tử Phong đang nhắc tới Hóa Hình Đan mới nhớ, trong thân thể mình sau khi uống viên thuốc ấy vào thì nó tan thành một làn nước bao bọc lấy “hòn đá cuội” Long Châu của mình rồi từ đó đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì xảy ra nữa, không biết thuốc có hết hạn sử dụng hay không, Tử Phong thắc mắc nên hỏi Vân Phi về Hóa Hình Đan:
“Vân Phi...sao tao uống thuốc vô rồi mà không thấy có gì xảy ra hết vậy.”
Vân Phi đang nằm lảm nhảm nghe Tử Phong nói thể vội bật người ngồi dậy nói:
“Bà mẹ nó...chẳng lẽ thuốc bị hư rồi.” - Vân Phi vội chạy đến bên Tử Phong đưa tay chạm vào người hắn rồi truyền chân khí qua cảm nhận, thấy có một bọc nước bao bọc lấy Long Châu mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lớn tiếng chửi.
“Thằng ngu này, làm tao tưởng thuốc hư thật, nó vẫn bình thường chứ có bị gì đâu.”
“Tại tao thấy từ lúc uống vào người thì nó chỉ dồn một cục ở đó chứ chẳng có động tĩnh gì nữa nên tao mới hỏi.”
“Mày làm như như thuốc của thần tiên gì chắc, để giúp mày hóa thành hình người thì nó cần thời gian để tạo ra một “Giả Long Châu”, đâu phải uống vô là biến cái roẹt thành người ngay lập tức, đúng là ngu lâu khó đào tạo.”
“Bà mẹ thằng này...tao không biết nên hỏi mày, đụng tới cái gì mày cũng chửi được à.” - Tử Phong nóng máu, học được mấy câu Vân Phi “truyền dạy” mà chửi lại.
Vân Phi nghe Tử Phong chửi liền trố mắt nhìn, tính ra trong nhóm chỉ có mỗi con mắm lùn Tiểu Thanh là hay chửi lộn với hắn thôi, bây giờ lại có thêm thằng kỳ nhông này, xem ra sau này cũng mệt rồi.
“A..a..a..a…. mày chưa gì đã quên mất tao là đàn anh rồi à, con kỳ nhông chết bầm này.” - Vân Phi bẻ bẻ cổ tay coi bộ như muốn đánh nhau.
Tử Phong không thèm lên tiếng cãi thêm với Vân Phi nữa, biết mình có nói gì cũng không nói lại hắn, mà cũng chả có hứng thú dài dòng với thằng cẩu tặc này, nên quay qua chủ đề khác.
“Tại sao tao với mày lại phải ra tận chỗ này để biến thân, không ở chỗ cũ được à.”
“Thằng ngu này..mày định ở trước mặt đại tỷ với con mắm lùn kia mà khoe hàng à, lúc biến thành hình người thì trên người mày làm gì có mảnh vảy che thân nào nữa.”
Thằng cẩu tặc Vân Phi này hễ mở miệng là chửi ngu này ngu nọ, đúng là hỏi câu nào cũng bị nó bắt bẻ câu đó cho bằng được, tốt nhất không nên hỏi nó làm gì kẻo máu nóng dồn lên tới não, nghĩ thế nên Tử Phong không nói gì nữa.
Vân Phi thấy con kỳ nhông này im luôn rồi nên cũng chả buồn nói, đi lại bãi cỏ rồi dằm dài xuống, ngắt lấy lấy một cọng cỏ ngậm vào miệng.
Được một lúc thì trong thân thể Tử Phong xuất hiện dấu hiệu lạ, cái bọc nước đang bao bọc lấy hòn đá cuội của Tử Phong đã cô đặc lại thành một viên ngọc lớn, chân khí đang lưu động khắp cơ thể như tìm được chỗ cung cấp đầy đủ nên xoay chuyển đến viên ngọc rồi bắt đầu từ viên ngọc ấy mà tuần hoàn luẩn chuyển trên cơ thể, viên ngọc ấy giống như một quả tim thứ hai vậy, nhưng chức năng của nó không phải là bơm máu mà là bơm chân khí, chân khí trong người được viên ngọc ấy điều hòa hấp thu lấy từ bên ngoài rồi luân chuyển vào bên trong, sau đó tạo thành một vòng tuần hoàn khép kín, khiến cơ thể không bị hao hụt chân khí như lúc trước nữa.
Vân Phi nằm đó thấy Tử Phong đang nhìn qua nhìn lại thân thể, nên biết chuyện gì xảy ra, vươn người ngồi dậy rồi nói:
“Thế nào..Giả Long Châu hình thành rồi à.?”
“Ừ..cái cục nước đó nó cô đặc lại rồi bao bọc lấy Long Châu của tao.”
“Phì... cái hòn đá trong người mày mà gọi là Long Châu cái gì, đem quẳng nó ra ngoài đường còn không ai phân biệt được nó với mấy hòn đá cuội bình thường khác nhau ở chỗ nào nữa là.” - Vân Phi mỉa mai - “Hóa Hình Đan chỉ giúp mày tạo ra một Giả Long Châu, tác dụng tạm giống với Long Châu là nó sẽ giúp mày ổn định chân khí trong người vừa đủ để duy trì hình dáng con người, còn năng lực của Đại Yêu thì mày đếch có dùng được, đợi đến khi thăng cấp từ Yêu Linh đỉnh phong lên Đại Yêu thì cái vỏ bọc Giả Long Châu sẽ tan ra, hòn đá trong người mày sẽ biến hóa lần nữa, tạo ra thành Long Châu chân chính.”
Thì ra tác dụng của Hóa Hình Đan là như vậy, nói đúng ra là nó chả có công dụng lợi ích gì ghê gớm lắm, tác dụng biến hình này chỉ dành cho Yêu Linh, mà Yêu Linh lại là đẳng cấp thấp nhất, xem ra viên Hóa Hình Đan này cũng không phải là loại hiếm có gì, vậy mà lúc lấy ra tên cẩu tặc Vân Phi làm như phải bỏ đi vật gì quý hiếm lắm ấy.
“Ê ê...mày đang coi thường độ quý hiếm của Hóa Hình Đan à.” - Vân Phi như đọc được cái ý nghĩ ấy trong đầu Tử Phong - “Tao nói cho mày biết, nó quý hiếm là vì chẳng có con Yêu Linh nào lại muốn đi hóa thành hình người trong giai đoạn Yêu Linh cả, cho nên mới ít có ai bào chế ra Hóa Hình Đan, phải nói là săn tìm cực khổ lắm mới có được một viên vào bụng mày đấy.”
Tử Phong nghe nói vậy mém tí nữa là cắn phải lưỡi, như vậy cái viên Hóa Hình Đan ấy có phải dạng của quý gì lắm đâu, nói nó hiếm nghe còn được, nhưng tạo ra Giả Long Châu trong cơ thể rồi thì tiếp theo làm gì, để biến hóa thành hình người thì tất nhiên là phải có phương pháp rồi, giống như tiểu xảo dùng chân khí để nói chuyện vậy.
Vân Phi đang chờ Tử Phong hỏi đến chuyện tại sao uống thuốc rồi mà vẫn chưa biến thành người, định bụng chờ hắn hỏi như thế sẽ lợi dụng mà chửi con kỳ nhông ngu một lần nữa, nhưng lại thấy Tử Phong không nói năng gì cả, nóng lòng nên hắn nói:
“Có gì muốn hỏi không.?”
Tử Phong biết thằng cẩu tặc này đang gài kèo để chửi mình, nên nói luôn:
“Tao đang chờ mày đưa ra phương pháp biến hình.”
Vân Phi bất ngờ: “Móa nó... sao con kỳ nhông này khôn hơn trước rồi.”, Vân Phi cũng không kiếm ra cớ để chửi được nữa nên nói luôn phương pháp, lần này phải hướng dẫn rõ ràng vì Tử Phong không phải là Đại Yêu có thể dễ dàng biến thành hình người, hắn chỉ là một Yêu Linh, mà còn là một Yêu Linh chưa từng học qua phương pháp tu luyện nào hay được ai chỉ dạy từ căn cơ cơ bản, mà là từ trong rừng bước ra ngoài, nhắm mắt mở mắt một phát lên luôn Yêu Linh đỉnh phong, trường hợp của hắn giống như một thằng nhóc mang thân thể to lớn cường tráng mà lại không biết tí võ nghệ nào, khi đi đánh nhau chỉ biết đưa thân ra cho người khác đập vậy.
Vân Phi truyền thụ phương pháp biến hình, đây là một kỹ thuật không đơn giản như loại tập nói mà Tử Phong vừa được học, nó cần phải có sự điều động chân khí lẫn điều tiết cơ thể theo một hướng dẫn cụ thể, sau đó giảng giải rồi làm mẫu, Tử Phong cũng phải tốn một khoảng thời gian mới hiểu được hết đống kiến thức ấy.
“Được rồi..mày cứ theo như đó mà thực hiện, biến hình không được thì không có tư cách làm đàn em tao.” - Vân Phi làm ra vẻ một đàn anh thực thụ đang chỉ dạy cho đàn em, sau đó quay người đi qua một bên ngồi xuống quan sát Tử Phong đang bắt đầu biến thành hình người.
Tử Phong đã nắm rõ cách thức và kỹ thuật, mặc dù chưa từng học qua công pháp vận hành chân khí nào, nhưng hắn điều động chân khí theo đúng những gì đã học là được, tuy lần này không dễ dàng như lần học nói trước đó, nhưng Tử Phong vẫn thực hiện hoàn chỉnh tất cả các bước điều động chân khí, sau đó miệng hô “biến” một tiếng, tức thì toàn thân hình Tử Huyền Long khổng lồ phát ra hào quang màu tím, sau dó thu nhỏ dần dần kích thước lại ngang bằng với Vân Phi thì ánh sáng nhạt dần và thu vào trong cơ thể.
Hiện ra là một thanh niên trẻ tuổi cao lớn, thân thể cường tráng, một cặp mắt màu tím huyền hoặc, cộng với một mái tóc màu tím dài qua tai, điểm đặc biệt là trên đầu có ba cái sụn được bao bọc bởi một lớp vảy màu tím nhô ra khỏi mái tóc, kéo dài trước từ trán ra tới sau gáy, cả người hắn là một làn da trắng và ...không mặc quần áo.
Vân Phi đứng dậy lấy từ đâu ra một bộ đồ đơn giản rồi quăng tới cho Tử Phong rồi nói:
“Mày mặc vào ngay đi, nhìn da trắng như con gái, tởm quá…”
Tởm? so với làn da trắng của Tiểu Thanh thì còn lâu mới bằng, chẳng qua là trắng hơn Vân Phi đang mặc quần dài ở trần thôi.
Tử Phong cũng không nói gì mà chộp lấy bồ đồ Vân Phi quăng tới rồi mặc vào người, vừa mặc đồ xong thì có tiếng của Tiểu Thanh ở ngay sau lưng Vân Phi phát ra, đúng là vừa nhắc tới là xuất hiện ngay:
“Tao thấy Tử Phong vẫn đẹp trai chán mà, hơn cả mày đó cẩu tặc.”
Vân Phi giật bắn người lập tức xoay người ra tung một đá về phía sau rồi hét lên:
“Bà mẹ cái con mắm lùn này….mày làm ơn mỗi lần xuất hiện thì báo trước một tiếng cho tao giùm cái, làm bố mày giật cả mình.”
Tiểu Thanh nhẹ nhàng lách người né được cú quét ngang ra sau bằng chân của Vân Phi, nhưng cú đá quét ấy lại va vào một vật cản, đó là một bàn tay đưa ra chặn lại cú đá.
“Bộp.”
Minh Nguyệt dùng tay chộp được bàn chân của Vân Phi rồi hất qua một bên xem như chưa có chuyện gì xảy ra, sau đó đi lướt qua Vân Phi tới trước mặt Tử Phong, còn hai đứa nhóc song sinh bay bên cạch Minh Nguyện cũng lơ lửng bay theo, vừa đi theo Minh Nguyệt nhưng bốn mắt cứ liếc qua liếc lại xung quanh để tìm gì đó.
“Chúc mừng cậu đã biến thành hình người, nhưng cậu cần lưu ý chuyện sử dụng chân khí, tránh bộc phát chân khí quá mức bình thường, nếu không Giả Long Châu sẽ bị vỡ, khiến cậu không duy trì trạng thái hình người được nữa.” - Minh Nguyệt nhìn qua Tử Phong rồi nói.
Tử Phong gật đầu ra vẻ đã hiểu, mặc dù hắn chả biết sử dụng chân khí vào việc gì mà phải bộc phát quá mức.
Vân Phi vừa bị Minh Nguyệt chặn cú đá rồi bị hất chân về cũng không để ý tới, chuyện này đã quá quen đối với hắn rồi, nhưng khi nghe Minh Nguyệt nói với Tử Phong như vậy thì liền cười to rồi nói:
“Đại tỷ yên tâm đi…..con kỳ nhông ngu này không biết một chiêu thức hay pháp thuật gì đâu, nó chỉ biết đúng hai chiêu mà em vừa dạy thôi: một là học nói bằng chân khí, hai là biến hình qua lại giữa bản thể Tử Huyền Long và hình người.”
Tử Phong miệng cười miễn cưỡng nhìn Minh Nguyệt, đúng là hắn chả biết tí gì:
“Đúng như Vân Phi nói, tôi không biết gì cả, lần này e là không giúp gì cho Nguyệt Tỷ được rồi.”
Minh Nguyệt lúc gặp Tiểu Thanh trên đường tới đây chỉ nghe Tiểu Thanh kể sơ qua về Tử Phong nên không biết đến chuyện Tử Phong không có năng lực gì, người biết rõ tình trạng của Tử Phong chỉ có tên cẩu tặc Vân Phi.
Nghe Vân Phi nói vậy, Minh Nguyệt cũng không tỏ ra lo lắng mà cười nói:
“Không sao, lần này tới Đế Đô chúng ta không cần sử dụng đến năng lực hay chân khí, nên cậu vẫn đi với chúng tôi được.”
“Hả...vậy là sao, chẳng lẽ chúng ta chỉ cần vào thành rồi lấy “vật đó” đi luôn mà không cần đánh nhau à.?” - Vân Phi ngạc nhiên, lần đầu tiên nghe Đại Tỷ nói đến chuyện dễ dàng như vậy.
Tiểu Thanh đứng bên cạnh Minh Nguyệt trề môi nói:
“Nếu được như vậy thì tao đã lấy “vật đó” đi lâu rồi.”
“Đại tỷ…? rốt cuộc là thế nào.?”
Minh Nguyệt không dài dòng mà giải thích luôn:
“Vật đó không nằm trong rừng Khu Vụ, mà nó nằm trong Bảo Khố của Hoàng Cung Phương Kiều...nhưng chúng ta..”
Vân Phi vừa nghe nói tới Bảo Khố ở trong Hoàng Cung đã vội chen vô mà nói liền:
“Nằm trong Bảo Khố mà Đại Tỷ lại bảo không đánh nhau là sao....nếu nằm trong đó thì chúng ta phải xông vào mà trộm, thế nào chả có đánh nhau to.” - Vân Phi dường như rất có hứng thú đánh nhau.
Minh Nguyệt còn chưa nói hết đã bị Vân Phi ngắt lời nên nhíu mày, Tiểu Thanh liền chửi:
“Cẩu tặc...mày ngậm mõm vào một tí không được hả.”
Vân Phi vội lấy tay bịt miệng lại, ra ý là không nói leo nữa, nhưng mắt nhìn chằm chằm Tiểu Thanh, vì con mắm lùn này lợi dụng có Nguyệt tỷ ở đây mà chửi hắn. Minh Nguyệt lại tiếp tục nói.
“Chúng ta không nên mạo hiểm cướp Bảo Khố như vậy, Phương Kiều mặc dù là quốc gia nhỏ, nhưng bên trong chắc chắn có cao nhân mạnh hơn chúng ta rất nhiều lần, nhìn vào đế quốc Phương Kiều chỉ mới thành lập 100 năm nhưng lại không hề bị thâu tóm mà vẫn tồn tại là một bằng chứng.”
Đúng vậy, việc một quốc gia Nhân Loại nhỏ bé mà lại tồn tại 100 năm yên ổn không bị xâm phạm hay có ai gây chiến thì chắc chắn có nguyên nhân sâu xa, mà nguyên nhân dễ hiểu nhất ở thế giới này đó là sức mạnh, chỉ cần một Tiên Nhân là đã đủ quét sạch cả Phương Kiều nhỏ bé này rồi, nếu vậy thật thì đằng sau Phương Kiều có thể có cao nhân đẳng cấp còn hơn cả Tiên Nhân thật sao.?
“Nhưng chúng ta vẫn có cách vào được Bảo Khố, mà còn có cơ hội lấy được vật đó một cách đường đường chính chính…. Đúng hai tháng sau tại Đế Đô của Phương Kiều sẽ tổ chức một đại hội thi đấu để mừng kỷ niệm 100 năm thành lập Đế Quốc, phần thưởng cho nhóm đứng đầu chính là vật đó, chúng ta chỉ cần tham gia và chiến thắng là sẽ giành được nó.”
“Nhóm đứng đầu?...là sao? là thi đấu nhóm à?” - Vân Phi bỏ tay ra khỏi miệng mà hỏi.
“Đúng vậy..bình thường vào mỗi dịp kỷ niệm thành lập Đế Quốc Phương Kiều, đại hội chỉ tổ chức những trận thi đấu võ đài bình thường và phần thưởng cũng không có gì nhiều, nhưng lần này nhân dịp kỷ niệm 100 năm nên mới có chuyện thi đấu nhóm, nhóm đứng đầu sẽ nhận được vật đó, và mỗi thành viên trong nhóm sẽ được chọn một món bất kỳ trong Bảo Khố của Hoàng Gia.”
Vân Phi nghe nói cũng gật gù ra ý đã hiểu, nhưng bỗng nhớ lại Đại Tỷ nhắc tới “đấu võ đài”, Vân Phi bỗng xua tay nói:
“Khoan...khoan..khoan….ý Đại Tỷ nói đến đấu võ đài, tức là muốn chúng ta tham gia ba cái vụ đánh nhau giao hữu cho bọn khán giả xem ấy à.?”
Minh Nguyệt gật đầu, Vân Phi vội nói:
“Là bảo cả nhóm ta phải lên sàn “xiếc khỉ” cho bọn Nhân loại xem hả….dẹp dẹp..em không tham gia.”
“Lần này không phải chỉ Nhân tộc của Đế Quốc Phương Kiều tham gia, mà những lãnh thổ quanh Phương Kiều cũng vì vật đó mà xuất hiện không ít những chủng tộc khác, đại hội lần này cũng chấp nhận tất cả.”
“Có được phép giết nhau không?” - Vân Phi hỏi.
“Không..vì là đại hội thi đấu nên không được phép giết người.”
“Như thế chẳng phải lên sàn múa may như xiếc khỉ là gì..chúng ta có bao giờ làm ba cái chuyện tầm phào đó đâu.” - Vân Phi nhất quyết không tham gia trò mà hắn gọi xiếc khỉ cho thiên hạ xem.
“Tôi biết cậu có thù với Nhân tộc, nhưng lần này hãy vì mọi người, nếu được thì cậu hãy tạm gác chuyện đó qua một bên đi, tham gia vụ này cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện cậu và Nhân tộc cả, tôi cho phép cậu toàn lực ra tay khi đối đầu với Nhân tộc, nhưng không được phép giết người.” - Minh Nguyệt không muốn bắt ép Vân Phi nữa, nếu hắn không đồng ý thì cả nhóm đành tham gia mà thiếu hắn thôi.
Vân Phi ngập ngừng giây lát rồi cũng miễn cưỡng gật đầu, hắn luôn tin tưởng vào Minh Nguyệt.
“Nhưng đã là đại hội thi đấu như thế thì sao Đại Tỷ lại bảo lần này không đánh nhau là thế nào.?”
“Tôi bảo không sử dụng đến năng lực và chân khí chứ không phải nói là không đánh nhau.” - Minh Nguyệt giải thích - “Vì lần đại hội này sẽ có nhiều chủng tộc và nhiều thành phần khác nhau tham gia, nên sẽ có sự phân biệt đẳng cấp rất lớn giữa những người tham chiến, để giải quyết vấn đề này, Đế Quốc Phương Kiều đã đưa ra phương án, không được sử dụng những thiên phú hay năng lực riêng của chủng tộc và các loại phép thuật sử dụng bằng chân khí trong bản thể, không sử dụng pháp bảo hoạt động bằng linh khí, chỉ được sử dụng kỹ xảo chiến đấu và vũ khí hỗ trợ, với điều kiện vũ khí ấy không được chứa linh khí.”
Vân Phi đã hiểu ý của Minh Nguyệt nói đến không sử dụng năng lực là gì, cũng đã hiểu Đế Quốc Phương Kiều muốn nói đến đại hội thi đấu được tổ chức bằng thể thức thi đấu như thế nào rồi, chính là sử dụng những trang bị hoạt động bằng “Tinh Thạch”.
“Cậu cũng đã hiểu nội dung của đại hội lần này rồi chứ.?” - Nhìn thấy Vân Phi gật đầu, Minh Nguyệt hỏi tiếp - “Những trang bị Tinh Thạch trước kia của chúng ta cậu còn giữ không.”
“Đại tỷ yên tâm, mấy cái đó em còn giữ nguyên xi, không có lấy một vết trầy xước nào.” - Vân Phi giọng ra vẻ như đang báo cáo.
Minh Nguyệt gật đầu: “Bây giờ tôi sẽ tới Đế Đô gặp Đại Tượng để chuẩn bị một số chuyện, cậu và Tiểu Thanh ở lại dạy cho Tử Phong những kỹ thuật chiến đấu cơ bản và cách sử dụng trang bị Tinh Thạch, khoảng một tháng nữa thì cả ba người hãy tới Đế Đô sau.”
“Cái gì...em phải ở lại chung với con mắm lùn này à.” - Vân Phi ra vẻ không đội trời chung với Tiểu Thanh mà vội phản đối.
Tiểu Thanh cũng không đồng ý, định lên tiếng nói lại thì Minh Nguyệt đã đưa tay ra chặn lại rồi nói:
“Tử Phong cần học hai thứ trước khi tham gia đại hội, một là kỹ thuật chiến đấu, hai là thân pháp né tránh, hai loại đó chỉ có cậu và Tiểu Thanh là thích hợp nhất, nếu hai người không dạy thì còn ai dạy cho Tử Phong được nữa.”
“Nhưng chỉ có một tháng làm sao mà dạy cho con kỳ nhông này mấy cái đó ngay được.”
“Tử Phong không cần phải nắm rõ làm gì, chỉ cần dạy cơ bản là được rồi, cậu đừng xem thường ngộ tính của Tử Huyền Long, chỉ cần một tháng cũng đủ vững cơ bản mà tham gia với chúng ta thôi.”
Xem ra Minh Nguyệt cũng có hiểu biết về Tử Huyền Long nên mới nói như vậy, Tử Phong đứng yên lặng từ đầu tới cuối nghe cuộc nói chuyện của ba người bọn họ mà chưa lên tiếng nói một câu nào, vì nội dung là về nhiệm vụ sắp tới nên hắn chẳng biết gì để mà nói, khi nghe tới Minh Nguyệt nói sẽ để Vân Phi và Tiểu Thanh dạy kỹ thuật chiến đấu và thân pháp cho mình trong một tháng thì ngạc nhiên vì thời gian quá ngắn, lại nghe Minh Nguyệt xem trọng ngộ tính của mình đến vậy nên cũng cảm thấy áp lực, nếu mà không được như Minh Nguyệt nói thì trong quá trình học, thằng cẩu tặc Vân Phi ắt sẽ chửi mình không thương tiếc.
Tử Phong không phải là người duy nhất không mở miệng nói chuyện gì ở đây, mà còn có hai nhân vật từ lúc xuất hiện tới giờ luôn luôn im lặng, bay lơ lửng trên không trung quanh Minh Nguyệt, bốn mắt chỉ nhìn qua nhìn lại tìm kiếm xung quanh, nhưng khi nghe Minh Nguyệt nói sẽ đi Đế Đô và để lại mấy người bọn Vân Phi ở lại thì mới lên tiếng nói chuyện lần đầu tiên, nhưng câu đầu tiên bọn nó nói khiến Tử Phong kinh ngạc không thôi.
“Mẹ, con cũng muốn ở lại đây.” - Cả hai đứa nhóc mở miệng nói lên cùng một lúc, tiếng nói của trẻ con, nhưng cả hai cùng nói mà âm thanh phát ra như của một đứa vậy.
Tử Phong kinh ngạc vì cả hai đứa nhóc tí xíu này có hành động giống nhau y như đúc, nó cùng đưa một tay lên như kiểu giơ tay xin nói chuyện, rồi cả hai cùng nói, giọng đồng loạt như nhau không thể phân biệt được đó là giọng của hai đứa mà chỉ nghe ra giọng của một đứa. Nhưng Tử Phong còn ngạc nhiên hơn nữa khi hai đứa song sinh ấy còn gọi Minh Nguyệt là mẹ, Nguyệt tỷ đã có con rồi sao.
Minh Nguyệt ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
“Lần này vào Đế Đô ta có chuyện phải ra ngoài liên tục với Đại Tượng, không thể chăm sóc Song Khả được, nếu Song Khả muốn ở lại thì cứ như vậy đi, một tháng sau đi cùng với mọi người tới Đế Đô.”
Vân Phi vội lên tiếng xua tay phản bác:
“A...không, không được...em phản đối, ở với con mắm lùn đã khổ rồi, thêm hai thằng thi.ể.....à thêm Song Khả ở lại em quản không nổi đâu.” - Vân Phi quen miệng định gọi Song Khả là hai thằng thiểu năng nhưng cũng may đã nuốt mấy chữ đó vào kịp lúc.
Tiểu Thanh cười hí hửng vì có đồng minh ở lại nên nói:
“Đại tỷ yên tâm, có em ở đây Song Khả sẽ không sao đâu.”
Minh Nguyệt gật đầu, Song Khả vốn thân với Tiểu Thanh nên không cần phải lo lắng gì.
“Được rồi, mọi chuyện cứ quyết định như vậy, ta đi đây, hẹn nửa tháng sau gặp lại.”
Minh Nguyệt chào ngắn gọn rồi cả người lướt nhanh như một ngọn gió biến mất hút để lại Vân Phi mặt mày ủ rũ một bên mà lầm bẩm: “Ở đây có một con kỳ nhông ngu, một con mắm lùn chết bầm, với hai thằng thiểu năng, lại phải chăm sóc tụi nó một tháng nữa chứ.”
Tiểu Thanh tai thính nên nghe thấy mấy câu lẩm bẩm của Vân Phi, liền nở nụ cười nguy hiểm nói:
“Ai cần mày chăm sóc, lo mà tự chăm bản thân đi còn hơn ha ha...có Song Khả ở đây, xem mày dám đối chọi với tao nữa không.”
Vân Phi nghiến răng nhưng vẫn không dám chửi lại con mắm lùn, bây giờ trong tay con mắm lùn ấy đang có hai thằng thiểu năng rất nguy hiểm, đụng vô thì khó mà yên thân với nó trong suốt nửa tháng còn lại.
Minh Nguyệt đi rồi, Song Khả như không bị “mẹ canh chừng” nữa nên bay vèo vèo khắp các bóng cây bụi rậm xung quanh để tìm kiếm gì đó. Tiểu Thanh thấy vậy nên hỏi:
“Song Khả, tìm vật gì thế.”
Hai đứa nhóc luôn luôn hoạt động giống nhau như đúc, và luôn ở cách nhau không quá 5 mét, nghe Tiểu Thanh hỏi nên vội bay lại trước mặt Tiểu Thanh, hai đứa cùng đưa tay vẽ to lên không trung như đang diễn tả cái gì đó rất to lớn rồi nói:
“Song Khả đang tìm một con quái vật màu tím….. to...to như thế này này.”
Tử Phong nghe hai đứa nhóc nói thế biết ngay là đang ám chỉ mình nên cũng tiến tới hỏi:
“Hai em tìm con quái vật ấy làm gì.?”
Song Khả thấy có người lạ mặt tới hỏi chuyện, vội bay ra sau lưng Tiểu Thanh núp, rồi im lặng không nói gì hết, bốn mắt long lanh đề phòng nhìn Tử Phong.
Vân Phi đứng một bên nói:
“Hai thằng thiểu năng ấy không dám nói chuyện với người lạ đâu, nhưng mà cũng đừng có chọc tới nó.”
Song Khả đang núp sau lưng Tiểu Thanh lí nhí đáp:
“Mẹ bảo cẩu tặc mi không được gọi ta là thiểu năng nữa..nếu không tùy ta xử lý.”
Vân Phi nghe xong thì giật bắn người, “tùy ta xử lý”, câu này khác nào để cho hai thằng thiểu năng này hành hạ mình đến chết, Vân Phi vội thay đổi thái độ chóng mặt cười cười nói với Song Khả:
“Ây da...tiểu Song Khả đáng yêu, lúc nãy tao gọi nhầm ấy mà, tao đang nói con kỳ nhông ngu kia là thằng thiểu năng chứ không phải nói hai em đâu mà.” - Vân Phi vừa nói vừa đưa tay chỉ chỉ về phía Tử Phong.
Tử Phong thấy thằng này lại đặt cái mác thiểu năng qua cho mình, nhưng cũng ngạc nhiên vì không ngờ thằng cẩu tặc lại có vẻ sợ Song Khả đến vậy, không biết hai đứa nhóc đó có năng lực gì lợi hại hay không. Tử Phong đi lại trước mặt Tiểu Thanh, nhìn hai đứa nhóc đang trốn sau lưng Tiểu Thanh chỉ lộ ra nửa cái đầu với cặp mắt tròn xoe đang nhìn hắn.
“Tiểu Thanh này... Song Khả là con của Nguyệt Tỷ hả.?”
Tiểu Thanh vội che miệng cười, rồi nói:
“Không phải đâu..Song Khả giống như con nuôi của Nguyệt Tỷ vậy.”
Vân Phi đứng một bên nói chen vào:
“Hai thằng Song Khả này được Đại Tỷ tìm thấy lúc còn trong một cái bọc năng lượng kì lạ cách đây lâu rồi, sau này cái bọc ấy nở ra thì hai đứa nó xuất hiện, hình dáng như đứa nhóc 3 tuổi, đến nay vẫn y như vậy không hề thay đổi gì, đến trí tuệ cũng như vậy luôn.” - Ý của Vân Phi định nói đến thiểu năng thì ra là không phát triển trí tuệ thêm nữa mà vẫn là đứa nhóc 3 tuổi.
Tiểu Thanh cũng nói thêm về Song Khả:
“Lần đầu tiên chào đời, người đầu tiên Song Khả nhìn thấy là Nguyệt Tỷ nên gọi Nguyệt Tỷ là mẹ luôn, sau đó quanh quẩn bên Nguyệt Tỷ suốt ngày, sau này mới quen thân hơn với chúng ta.”
“Song Khả tức là tên của cả hai đứa luôn hả.? chúng luôn hành động giống nhau như đúc hay sao?” - Tử Phong hỏi.
“Đúng vậy, gọi tên Song Khả là gọi cả hai đứa, bởi vì chúng tuy hai mà như một vậy, không có một điểm gì khác nhau cả, từ cả hành động tới lời nói.” - Tiểu Thanh đang nói thì Song Khả nghe nhắc tới tên của mình nên không nấp sau lưng Tiểu Thanh nữa mà bay tiến về trước, tuy nhiên vẫn cách xa Tử Phong một đoạn.
“Song Khả cũng có tên đấy.!” - Song Khả như đang khoe của, miệng hào hứng đáp.
Vân Phi vội chạy lại bên Tử Phong, nói nhỏ vào tao hắn: “Mày đừng có hỏi tên nó, nhức đầu lắm.”
Tử Phong thắc mắc, tên thì có gì mà nhức đầu, nên bỏ qua lời của Vân Phi mà hỏi Song Khả:
“Vậy hai em tên gì.?”
“Một đứa là Đại Khả một đứa là Tiểu Khả.” - Song Khả đồng thanh đáp.
“Ồ..vậy ai là Đại Khả ai là Tiểu Khả nào.?”
Song Khả đầu nghiêng qua một bên như không hiểu Tử Phong đang hỏi gì nên nói lại:
“Song Khả là một đứa là Đại Khả một đứa là Tiểu Khả.”
“Anh biết rồi, nhưng mà ai là Đại Khả còn ai là Tiểu Khả.” - Tử Phong chỉ tay phân biệt về hai đứa rồi hỏi cụ thể hơn.
“Không phải..chỉ có một đứa là Đại Khả một đứa là Tiều Khả thôi.” - Song Khả 4 mắt tròn xoe long lanh nhìn Tử Phong, kết hợp với cái đầu bóng loáng và bộ đồ rộng lòng thòng xuống đất nhìn rất dễ thương.
Vân Phi nghe màn đối đáp mà vò đầu bức tai ra kiểu nhức đầu thật, vội lên tiếng can ngăn ngay:
“Mày đừng có hỏi nó nữa, để tao nói luôn, chuyện là thế này, cái hồi hai đứa nó mới sinh ra Đại Tỷ định đặt tên một đứa là Đại Khả, một đứa là Tiểu Khả....ai ngờ hai thằng thiểu năng này lại bê nguyên cái câu “một đứa là Đại Khả một đứa là Tiểu Khả” làm tên của nó luôn, sau này khó khăn lắm mới đặt lại tên Song Khả cho tụi nó.”
Thì ra là như vậy, Tử Phong đã hiểu về xuất thân của Song Khả rồi, sinh ra từ một bọc năng lượng và không có cha mẹ nên nhìn thấy Minh Nguyệt rồi nhận làm mẹ luôn. Song Khả tuy hai mà như một, đến cả tên riêng đặt ra tụi nó còn không hiểu, nhưng cái tên “một đứa là Đại Khả một đứa là Tiểu Khả” công nhận là nhức đầu thật.
Vân Phi nói xong lại nhìn thấy Song Khả đưa mắt nhìn mình nên lạnh cả sống lưng, vừa rồi hình như lỡ lời gọi Song Khả là thiểu năng thì phải, không đợi Song Khả ra tay, Vân Phi nhanh chóng đánh lạc hướng Song Khả ngay.
“Song Khả..mày đang tìm con quái vật màu tím phải không.” - Vân Phi đẩy Tử Phong tới trước mặt Song Khả rồi nói tiếp. - “Đây..nó đây này.”
Tử Phong cũng không quan tâm tới Vân Phi đang “chạy tội” mà cười nói với Song Khả.
“Song Khả tìm quái vật hả.?.” - Tử Phong dù sao cũng là một thành viên dự bị trong nhóm, làm quen với Song Khả cũng là chuyện tốt, nên liền hóa lại thành bản thể Tử Huyền Long cao lớn.
Song Khả thấy con “quái vật” mình đang tìm kiếm xuất hiện rồi nên bốn mắt sáng rực, bỏ qua luôn vụ Vân Phi, miệng cười vui vẻ như mấy đứa nhóc tìm thấy đồ chơi yêu thích, cả hai đứa vội bay tuốt lên cao rồi ngồi lên đầu của Tử Huyền Long, trên đầu Tử Huyền Long có ba cái sụn nhô cao như ba cái sừng, Song Khả một đứa ôm lấy một cái phân biệt ở hai bên rồi miệng cười khoái chí ra lệnh:
“Hi hi hi…. Bay lên nào..quái vật bay lên nào…..yaaaaa.”
Vân Phi ở dưới nghe Song Khả nói thế mà muốn ngã ngửa ra, miệng lầm bầm chửi: “Bà mẹ nó...đúng là hai thằng thiểu năng, đã biết bay rồi còn leo lên đầu con kỳ nhông kêu nó chở bay đi.”
Tử Phong đang tính “ lấy lòng” hai thằng nhóc này, dù không biết gì về năng lực của Song Khả nhưng cũng phải thân thiết với nó, tránh để sau này phải sợ sệt như Vân Phi. Tử Phong bay vút lên cao, lượn vài vòng trên không trung, Song Khả tay bám chặt vào hai cái sụn bên đầu của Tử Phong mà cười la vang dội làm náo động cả không gian, Tiểu Thanh đứng ở dưới nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng mở miệng cười vui vẻ, chỉ riêng có Vân Phi là không tỏ ra hứng thú gì với chuyện cưỡi Rồng ấy lắm, hắn đang hú vía vì vừa thoát được một màn trừng phạt của Song Khả, miệng thầm nhủ không gọi thiểu năng trước mặt hai đứa nguy hiểm ấy nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện