[Dịch]Bá Sủng Cuồng Long Thái Tử Phi - Sưu tầm

Chương 8 : Phải đánh mới thành bạn (Thượng)

Người đăng: 

"Ta đã ngủ hai ngày?" Không để ý người đã có ơn cứu mạng mình, Long Duy Tâm nghi hoặc hỏi. Nàng nhớ rõ Vân Diệp Khai cho nàng ăn một viên thuốc, sau đó nàng cảm thấy linh lự trong cơ thể bắt đầu sôi trào, bất quá chỉ nhắm mắt vận khí một chút, làm sao có thể vừa mở mắt đã qua hai ngày. "Ta không biết lão quái nhân Vân Diệp Khai kia cho ngươi ăn cái gì, nhưng nhìn tinh thần ngươi bây giờ không tệ." Bạch Triển Cực thì thầm nói nhỏ, sau đó cũng không quên kéo câu hỏi trọng tâm trở về "Ngươi vẫn chưa có trả lời câu hỏi của ta, chỉ cần ngươi lấy thân báo đáp, ta cam đoan sẽ bảo hộ hảo ngươi, không để bất cứ kẻ nào bắt nạt ngươi." Tâm tình Long Duy Tâm liền buồn bực, đứa nhỏ này nhìn thông minh như thế, tại sao lại có thể ngốc đến mức muốn một con rắn lấy thân đền đáp, chẳng lẽ người và xà có thể đến với nhau? Miễn cưỡng cho là được đi, nhưng còn con cái sau này sẽ thế nào, nếu sinh ra một quái thai người không ra người mà rắn không ra rắn, chẳng phải sẽ làm trái với luật trời sao? Không được! Những lời Long Duy Tâm oán thầm đều rơi hết vào tai Bạch Triển Cực, một chữ cũng không sót. Ánh mắt hắn chợt tối sầm lại, khuôn mặt Trương Tuấn đứng phía sau thoáng đỏ, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: "Ta, ta, kỳ thật ta không phải người, ta là một người tu hành ba trăm năm Đại Bằng, còn, còn có, ta chưa từng nói muốn cùng với ngươi cái kia, ta chỉ là nghĩ ngươi có thể theo giúp ở người ta, cho ta uống một giọt máu." Uống máu? Chẳng lẽ lấy thân báo đáp trong lời hắn nói chính là cấp máu cho hắn cho hắn uống? Long Duy Tâm thật muốn mở miệng hỏi một câu "Đại ca, ngươi là lão sư dạy môn toán học sao? Không cần dùng thành ngữ nói lung tung a! May mắn ngươi còn sống được ba trăm năm!" Khi Bạch Triển Cực lắp bắp cố gắng giải thích, rốt cuộc Long Duy Tâm cũng sáng tỏ ý nghĩa của câu "Lấy thân báo đáp" kia, cũng biết rằng chính mình không giống bình thường. Trên người nàng tỏa ra một chút mùi hương lạ, lại có thể làm tăng tu vi của động vật, thậm chí là kéo dài tuổi thọ, mà nàng cũng trở thành con vật đầu tiên trong vạn vật tranh đoạt được. Mà thực chất cái mà Bạch Triển Cực gọi là lấy thân báo đáp chính là hi vọng Long Duy Tâm có thể đáp ứng cấp máu giúp hắn tăng tu vi. "Ta sẽ nói rõ, bây giờ ngươi có thể cho ta một giọt máu nếm thử hay không." Bạch Triển dường như có chút đăm chiêu nhìn Long Duy Tâm nói. "Ha ha." Bỗng nhiên Long Duy Tâm ngẩng đầu cười lạnh một tiếng, cười đến mức khiến lòng Bạch TriểnnCực sợ hãi vô cùng. "Sưu" một tiếng, Long Duy Tâm lắc người nhảy lên trên cổ của Bạch Triển, "Tê tê" lè ra cái lưỡi màu đỏ thẩm. Cảm giác trên cổ có một cỗ cảm xúc lạnh lẽo, cùng với tiếng "Tê tê" bên tai, cơ thể Bạch Triển nhất thời cương cứng "Ngươi muốn làm gì?" Bạch Triển Vân oán thầm nói: Này tiểu xà hỉ nộ vô thường, vừa nãy không phải còn bảo là tốt sao, làm sao lại trở mặt nhanh như thế. Long Duy Tâm cười lạnh: Trước khi lật lọng đương nhiên là phải biết rõ chân tướng sự việc, từ trước tới nay ta ân oán đều rất rõ ràng. "Cái cổ trắng mềm này, nhìn qua thật sự rất mê người, nếu ta cắn xuống một cái thì ngươi có còn sống không?" Long Duy Tâm vừa nói đầu lưỡi phát vừa phát ra thanh âm làm da đầu người ta phải run lên. "Ngươi quả nhiên là con rắn độc, ta hai ngày đều vì che chở cho ngươi mà mệt mỏi, chưa nhắm mắt được một chút nào, ngươi không cảm ơn thì thôi, lại có thể đối với ta như vậy." Bạch Triển ngoài miệng tuy không ngừng oán giận, nhưng cơ thể lại không dám lộn xộn dù chỉ một chút. "Nếu hiện tại ta thả ngươi ra, có tính là ta có ơn cứu ngươi một mạng, có tính là ta đã cứu một mạng của ngươi không, có không?" Đối với người không có ý muốn cứu nàng , thì Long Duy Tâm nàng đương nhiên sẽ không chịu thiệt, nếu không nói rõ, vậy liền dùng hành động chứng minh, gậy ông đập lưng ông. Lời Long Duy Tâm nói, truyền thẳng vào tai Bạch Triển Cực, khiến hắn càng thêm buồn bực, ông trời tại sao luôn đối xử bất công với hắn như vậy. Trước khi hắn hóa thành hình người, đã bị Vân Diệp Khai lấy lý do khí phách này nọ mà thu về dưới trướng, cho đến khi hắn phát hiện ra thì mọi chuyện đã muộn. Mỗi khi hắn nghĩ đến việc mình bị Vân Diệp Khai tính kế, đều khiến hắn vô cùng buồn bực. Vì sao bây giờ hắn lại không thể như vậy mà lừa dối một tiểu xà chưa trưởng thành? Lúc đầu hắn còn hi vọng có thể lừa gạt tiểu xà đơn thuần tự nguyện đến hiến máu cho hắn, ai ngờ tiểu xà này lại thông minh như thế, với bộ dạng già mồm át lẽ phải của Vân Diệp thì không cần nói cũng biết là không hiệu nghiệm, bây giờ còn bị phản nhất quân, ai, xem ra chỉ có thể thừa nhận. "Được rồi được rồi, bây giờ chúng ta huề nhau, ngươi mau xuống dưới đi." Cho dù nghe được lời nói dịu dàng của Bạch Triển Cực, Long Duy Tâm vẫn không muốn bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy, nàng muốn khiến hắn nhớ kỹ, Long Duy Tâm nàng không phải kẻ dễ bị bắt nạt, "Muốn gạt ta? Uống máu của ta? Hử?" Dứt lời liền không chút lưu tình há mồm cắn xuống. Nhưng là... "Phốc, phốc, phốc." Long Duy Tâm té xuống đất, nàng liền liều mạng phun lông vũ màu trắng chất đầy trong miệng ra, trong mắt tràn ngập lửa giận. "Ha ha ha, bây giờ ngươi sẽ không thể cắn ta đi." Bạch Triển Cực biến thân thành một con rồng nhỏ, toàn thân đầy lông, còn không quên dương dương tự đắc hướng cánh về phía nàng rung rung hai cái. Đây chính là ưu thế của chủng tộc. "Xem ra hôm nay ta không thể không nhổ sạch lông của ngươi, điểu mao!" Long Duy Tâm hung bạo rống một tiếng, điều động tiên pháp linh lực, hồng quang liền hiện ra. Bạch Triển Cực kinh ngạc, nàng muốn biến thân? Đừng đùa, với kích cỡ bằng một ngón tay của tiểu xà như thế thì làm sao có thể biến thân! Sau khi hóa thành hình người, Long Duy Tâm thừa lúc Bạch Triển đang còn ngây ngẩn, hạ thấp chân trái, chân phải đạp bàn, mượn lực, nhảy thẳng lên không trung hướng tới Bạch Vũ. "Ngươi cũng có thể biến thành người?" Bạch Triển khó khăn tránh thoát khỏi ma trảo của Long Duy Tâm, không thể tin trợn tròn đôi mắt. Long Duy Tâm không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại tốc độ càng nhanh hơn, bàn tay trắng nõn duỗi ra, năm ngón tay liền xuất hiện ở trước mặt hắn. Ngay tại lúc chỉ còn cách một chút, Long Duy Tâm liền dừng lại. Tiểu muội nhà ngươi! Không nên cứ như vậy mà khi dễ người!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang