[Dịch]Bá Sủng Cuồng Long Thái Tử Phi - Sưu tầm
Chương 27 : Tới cửa tìm "cớ".
.
Cho đến khi ánh sáng kia rơi vào trên người Bạch hổ thì nam tử bảo vệ ở cửa mới nhìn rõ ràng. Đó là một đầu một con hùng sư đỏ thắm, toàn thân nó là một ngọn lửa đỏ rực.
"Rống!"
Còn chưa kịp phát lệnh cho Bạch hổ phòng thủ hay tấn công thì Hỏa Diễm sư đã rống một tiếng, tiếp theo là tiếng Bạch Hổ kêu thảm thiết. Bạch Hổ cường tráng đã bị Hỏa Diễm sư cắn đứt cổ, tứ chi duỗi thẳng, ngã trên mặt đất.
"Người ở đâu tới đây làm càn!"
Một tiếng mang theo cảm giác là một lão nhân, một thân màu lam đậm, từ chủ điện của liên minh thuần thú bước ra, đi theo phía sau lão ta là một con chim hai đầu, nếu như không phải nó có hai đầu thì thật sự rất giống Bạch Triển Cực. Ở phía sau là một đám người, trong tay bọn họ là một con yêu thú khác nhau, chỉ giống nhau là đôi mắt của chúng có sự lờ đờ ảm đạm. Rõ ràng rồi, những con thú này đã bị lấy đi ý thức để trở thành sủng thú của bọn họ.
Người tới chính là Minh chủ của Liên minh thuần thú Cảnh Thương Thành, khi lão ta còn trẻ cũng là một Tuần Thú sư độc ác thủ đoạn. Sau khi đến tuổi lão ta liền quy ẩn giang hồ rồi đem tiếng tăm giữ lại cho Cảnh Dương, mà trên thực tế, thủ đoạn thuần thú của lão ta còn cao hơn Cảnh Dương gấp nhiều lần.
"Đó là Ám hắc song đầu bằng." Đang lúc Long Duy Tâm nghi hoặc đối phương là loại quái vật gì thì âm thanh của Bạch Triển Cực từ đáy lòng truyền đến, "Nó đều là loại chim đại bàng như ta, có điều nó là chim Đại Bàng chiến đấu, nó thích hợp với trận chiến."
Long Duy Tâm âm thầm nhíu mày, xem ra Liên minh thuần thú này đích thực là có chút nội tình, nhưng như vậy thì thế nào chứ! Nếu đã đến đây thì ắc hẳn nàng đã có chuẩn bị.
"Minh chủ đại nhân!" Mất đi Bạch Hổ bảo vệ cửa thì Minh chủ cũng xuất hiện. Gã quỳ trên mặt đất, trong lúc gã đang sợ thì có người đến ứng cứu, nếu không có ai đến chắc hắn đã bị con Hỏa diễm sư kia giết chết rồi.
"Nói, chuyện là thế nào?" Đưa mắt nhìn thi thể Cảnh Dương trên mặt đất, Cảnh Thương Thành lộ ra ý lạnh, có kẻ dám đến Liên minh thuần thú của lão ta gây rối.
"Là nàng, là nàng đã giết Phó minh chủ, còn con hùng sư kia đã giết chết Bạch Hổ." Bảo vệ duỗi tay chỉ vào Long Duy Tâm hét lớn, chỉ là trong mắt gã tràn đầy sợ hãi vì gã quên không được nữ nhân trước mặt mình có thể triệu hồi được con hùng sư từ trong thân thể của nàng. Nàng đúng là quái thú.
"Là ngươi?" Cảnh Thương Thành hiện lên chút nghi hoặc, đứng trước mặt là một nữ tử yếu đuối, còn có một tiểu hài tử thì làm sao có khả năng giết Tuần thú sư như Cảnh Dương? Và một ngọn lửa đỏ vậy quanh con hùng sư kia, nếu lão đoán không lầm thì đây chính là Hỏa Diễm sư mà mình đang cần. Nhất thời, trong mắt của lão toát ra thần sắc tham lam, Hỏa Diễm sư, đây chính là linh thú cao cấp, sức chiến đấu chỉ đứng sau Ám hắc song đầu Bằng, nếu như có thể thuần hóa...
"Chẳng lẽ lão nhân gia ngươi ù tai hoa mắt, không nghe thấy?" Long Duy Tâm mang bộ dáng lơ đãng bất cần, nàng còn móc lỗ tai rồi mới mở miệng.
"Lớn mật! Nha đầu ngươi từ đâu tới, dám nói với Minh chủ như vậy, ngươi không muốn sống nữa sao?" Sau khi nghe lời chửi mắng của Long Duy Tâm, một tên nam tử đứng ở phía Cảnh Thương Thành lập tức đi lên chỉ tay vào nàng nói.
"Làm càn! Chó điên từ đâu tới mà dám nhục mạ mẫu thân của ta, ta xem ngươi mới là kẻ không muốn sống!" Kim Cố Nhi dứt lời, nó liền vung tay phất ra một lớp khói đen nhẹ nhàng, tên nam tử vừa nói chuyện liền phát ra tiếng kêu rên. Tiếp đến là khói đen biến thành khói xanh, trong nháy mắt tên nam tử đó biến mất không dấu vết, đến cả mảnh xương cũng chẳng còn.
Trời ạ!
Điều này, quá kinh khủng!
Người của Liên minh thuần thú dùng sức mà dụi con mắt, bọn họ không thể tin được chuyện gì đang diễn ra. Tiểu hài tử này cùng lắm là ba hay bốn tuổi thôi, nhưng nó chỉ mới vung tay lên thì đã giết chết một tuần thú sư rồi.
Sau khi mọi người phản ứng được thì lập tức sợ hãi lui về phía sau một bước dài, bàn tay năm sợi dây yêu thú cũng không tự chủ mà siết chặt hơn.
Cảnh Thương Thành cũng giật nảy mình, xem ra không thể trông mặt mà bắt hình dong được, lão không nghĩ hài tử nhỏ như vậy đã ra tay thật tàn nhẫn. Lão không cam lòng nhìn Hỏa diễm sư lần nữa, lão biết mình không thể nào cướp được nó nên ngữ khí cũng biến thành khách khí rất nhiều: "Cô nương vừa giết chết Phó minh chủ của Liên minh thuần thú, hôm nay cô nương lại đưa thi thể đến đây, không biết cô nương có ý gì?"
"Đương nhiên là tới để tìm niềm vui vì ta đang tức giận!" Long Duy Tâm lạnh giọng mở miệng. Quanh thân nàng đột nhiên bộc phát ra khí lạnh, 'ta đến tìm trò vui, lẽ nào lại đến để lão nhân gia ngươi đánh sao?'
"Nha đầu thật to gan, ngươi..." Một tên nam tử khác ở phía sau Cảnh Thương Thành tức giận, gã đang muốn mở miệng giáo huấn Long Duy Tâm thì bị Cảnh Thương Thành đưa tay ngăn cản.
Lông mày Long Duy Tâm hơi nhíu lại, nàng chờ Cảnh Thương Thành.
"Không biết Liên minh thuần thú của ta đã đắc tội gì với cô nương, nếu chúng ta làm sai thì sẽ hướng cô nương nhận lỗi, còn nếu là cô nương cố ý gây rối muốn bắt nạt Liên minh thuần thú thì trừng trách chúng ta không khách khí." Cảnh Thương Thành nói một câu đúng mực đúng lúc, có cương có nhu. Ở câu nói cuối cùng, lão không quên đưa mắt liếc nhìn Ám hắc song đầu Bằng, trong ánh nhìn mang theo sự cảnh cáo!
Long Duy Tâm khẽ thở dài một hơi, "Bổn cô nương vừa mới nói qua, ta đi tới tìm cớ, lão nhân gia ngài quả thật là lớn tuổi, trí nhớ chênh lệch nên nghe không hiểu tiếng người sao?
"Dã nha đầu ngươi, dám mắng Minh chủ chúng ta là đê tiện súc sinh!" Đây là tên nam tử bị Cảnh Thương Thành ngăn cản, một lần nữa gã lại nghênh ngang bước ra.
Long Duy Tâm lộ ra ý lạnh, "Đê tiện súc sinh? Tại vì trong mắt người của Liên minh thuần thú thì súc sinh mệnh đều là đê tiện?"
"Đó là đương nhiên, tôn chỉ của Liên minh thuần thú chúng ta là thu phục toàn bộ yêu thú trong thiên hạ, giữ gìn thái bình của thiên hạ." Cảnh Thương Thành nói một câu đầy đạo nghĩa, còn bày ra tư thế hành đạo cứu thế nhưng lão lại không biết chính là một câu nói này sẽ đem cơ nghiệp trăm năm của liên minh thuần thú hủy đi.
"Mẫu thân!" Kim Cố Nhi cũng nhịn không được nữa, cùng bọn họ phí lời nhiều như vậy đều không có ý nghĩa vì những kẻ trong Liên minh thuần thú không đem sinh mệnh của yêu thú đặt ở trong mắt, cho nên bọn họ chọc giận nó.
"Được lắm, tiêu diệt tất cả yêu thú trong thiên hạ sao? Hôm nay, bản yêu sẽ thu phục hết các ngươi.
Long Duy Tâm dứt lời, tay trái liền giơ về phía trước rồi khẽ quát một tiếng: "Hỏa Diễm sư!"
"Sưu sưu sưu!"
Lửa đỏ liên tiếp phát ra, lửa trong cổ tay Long Duy Tâm phóng ra, trong nhất thời làm chói mắt bọn họ.
Một con, hai con, ba con... Hỏa Diễm sư, thêm vào một con nàng đã triệu hồi lúc trước, tổng cộng là mười con xếp thành một hàng trước mặt Long Duy Tâm. Trên thân thể mỗi con đều mang hỏa diễm thiêu đốt, Cảnh Thương Thành ở đối diện thì đang hoảng hốt đến há mồm trợn mắt.
"Này, này, yêu quái! Cứu mạng!"
Bảo vệ nhìn thấy Long Duy Tâm triệu hồi yêu thú, trong nháy mắt gã sợ đến tiểu trong quần. Gã kinh hô một tiếng, sau đó bò lăn lộn đến dưới chân Cảnh Thương Thành, sống chết ôm Cảnh Thương Thành không buông.
Mặc dù những người khác không có sợ hãi đến như vậy nhưng bọn họ cũng lần lượt trợn mắt ra, đôi tay nắm chặt, trên mặt cố gắng che giấu đi sự kinh hoảng. Cho dù Cảnh Thương Thành là người hiểu biết nhiều thì sắc mặt lúc này của lão cũng cực kì khó coi, lão âm thầm lau một vệt mồ hôi.
Nhưng mà chuyện này còn chưa kết thúc, tiếp sau đó một trận âm thanh khủng khiếp tấn công vào tâm trí bọn họ.
"Thông Thiên Sàm Ngạc!"
*Sàm Ngạc: Cá sấu
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện