[Dịch]Bá Sủng Cuồng Long Thái Tử Phi - Sưu tầm

Chương 22 : Đánh thắng rồi hãy nói

Người đăng: 

Hoàng kim xà yêu nâng một tay lên, lòng bàn tay ngưng tụ khí đen, sau đó hội tụ thành khối cầu lớn. Hai mắt nó nhìn về phía đám mãnh thú đang nằm ngủ phía đằng xa, cuối cùng tung chưởng đánh tới chỗ nam nhân đang đứng không vững kia. Khí đen nhanh chống áp sát Vân Diệp Khai, sương mù màu đen trong lòng bàn tay đã thành hình cố định nhưng nó lại chần chừ không ra đòn. Lúc này Vân Diệp Khai lại nói thêm lần nữa, âm thanh vang vọng bên tai nó "Ta chết rồi, bọn chúng sẽ phải chôn cùng." Và, nó do dự. Hai tay Vân Diệp Khai chống đỡ thân thể, một chân quỳ trên đất, bộ bạch y sớm đã nhuốm thành huyết y. Hắn cố gắng đứng lên để cơ thể tựa vào gốc cây. Với tình hình hiện tại, hắn chỉ có thể dựa vào đó để đứng vững vì bản thân không còn chút sức lực nào nữa. Ngay cả như vậy, trên mặt Vân Diệp Khai vẫn nở nụ cười như cũ, hắn nhìn về phía tiểu hài tử nói: "Ta biết ngươi làm như thế là muốn bảo vệ đồng loại quan trọng bên mình, ta cũng như ngươi, muốn bảo vệ người quan trọng bên cạnh ta." Hoàng kim xà yêu sững sờ, lúc này lòng nó trở nên phức tạp, con người này hiểu nó?! Nó giương cặp mắt long lanh như nước nhìn Vân Diệp Khai, âm thanh non nớt vang lên: "Ngươi là con người đáng để ta thưởng thức. Bản vương cho ngươi nói ra yêu cầu của mình!" "Ta muốn nội đan ba con tắc kè hoa!" Thái độ của Hoàng kim xà yêu đang trầm ổn nhưng bởi vì từng chữ của Vân Diệp Khai mà thay đổi, ánh mắt trở lên sắc bén ngoan độc. "Ngươi chê mệnh của mình quá dài à?!" Hài tử tóc vàng mang theo quả cầu đang tụ khí đen trên tay hướng tới trước mặt Vân Diệp Khai. Vân Diệp Khai thấy hài tử tóc vàng mang theo ánh mắt đầy sát khí đang bay tới chỗ mình, hắn muốn tránh nhưng vô lực. Ngược lại lúc này hắn lại nở nụ cười, hắn đã cố hết sức rồi nhưng vẫn không có được ba viên nội đan. Tuy nhiên không sao cả, hắn đã để lại sợi dây chuyền kia cho nàng. "Đùng" Một tiếng vang thật lớn, chỗ Vân Diệp Khai đang đứng nhanh chống phát ra mùi khét cùng khói đen. Hài tử tóc vàng thắng rồi nhưng không thể nở nụ cười. Con người kia chết rồi, vậy còn đồng loại của nó phải thế nào? Con người thật quá hèn hạ. Chờ khói bụi tan hết, đập vào mắt nó là cái hố đen sâu hoáy. Vừa rồi hắn dựa vào cây kia, nhất định đã tan thành tro bụi rồi, ngay cả cây cối xung quanh cũng bị đánh cho tan tành. Nó không nhìn thấy bóng dáng Vân Diệp Khai, chắc hẳn là đã chôn thây cùng cái cây cổ thụ rồi. "A! Súc sinh, lão nương ta sẽ làm thịt ngươi!" Khi Hoàng kim xà yêu cho rằng tất cả đã xong, muốn tiến lên dò xét đám yêu thú, nhưng đúng lúc này có giọng nữ nhân truyền tới. Nó đưa mắt lên thì trông thấy một nữ tử tóc đỏ, thân mang áo ngực bằng lụa đen, giữa trán một là viên linh thạch sáng lấp lánh. Ở phía sau nữ tử là một nam tử mặc áo xanh đang quỳ một chân trên đất, trong lòng ôm Vân Diệp Khai bị té xỉu do mất quá nhiều máu, bên cạnh còn có nam tử áo lam mất đi hai chân, không biết còn sống hay đã chết. Người tới chính là Long Duy Tâm, Bạch Triển Cực, và cả Tuần Thú sư Cảnh Dương. Khi thấy Vân Diệp Khai mang theo nụ cười sáng rực trước khi ngã xuống, nó như một mũi đao nhọn cắm sâu vào lòng Long Duy Tâm. Nàng không dám tưởng tượng nếu như nàng tới trễ một bước, đến muộn một giây thì có lẽ nàng đã vĩnh viễn mất đi hắn rồi! Hóa đau thương thành sức mạnh, nàng muốn làm thịt tên súc sinh trước mặt này. Từ bên hông rút ra hai cây đao, nàng chạy nhanh như bay, đem đao hướng chỗ hài tử tóc vàng tấn công. "Hừ, đúng là những con người không biết lượng sức mình!" Hài tử tóc vàng hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng nghiêng người tránh thoát được đao nhọn trên tay Long Duy Tâm. Thân hình nó hiện lên rồi biến mất, sau đó xuất hiện ở sau lưng Long Duy Tâm. Nó duỗi ngón tay chỉ một cái, nhẹ nhàng đẩy lưng Long Duy Tâm, thân thể nàng liền ngã về phía trước. "Đáng chết!" Không nghĩ tới thực lực của đối phương lại mạnh như vậy, Long Duy Tâm lăn một vòng trên mặt đất, sau đó nhanh chóng đứng dậy, xem ra liều mạng không phải biện pháp đúng đắn. Long Duy Tâm nhanh chóng điều hòa hơi thở của mình, nàng đi từng bước về phía hài tử tóc vàng, ngón tay càng nắm càng chặt hơn, nàng muốn chờ cơ hội. "Con người đều đáng chết!" Hài tử tóc vàng vung năm ngón tay thành móng vuốt, mang theo khí đen nhàn nhạt đưa tới ngay cổ họng của Long Duy Tâm. Long Duy Tâm chờ nó ra đòn ngay ở giữa, khi hai tay nó chạm vào da thịt nàng thì trong nháy mắt nàng hóa thành một con rắn nhỏ đỏ thẫm. Nàng leo lên trên ngón tay, quay xuống chỗ động mạch lớn ở cổ tay đối phương cắn xuống, nàng cắn không chút lưu tình. Long Duy Tâm vốn định thừa cơ hội tấn công ngay cổ nó, để nó chảy máu nhiều hơn nhưng thân thể nàng bỗng nhiên không thể động đậy được. Hài tử tóc vàng đau nhức nhưng không kêu la, nó chẳng thèm để ý đến cổ tay đang chảy máu mà nhanh chống đưa tay còn lại giữ chặt lấy nàng. Long Duy Tâm nghĩ rằng mình sẽ bị đưa về Tây Thiên, không ngờ rằng ánh mắt hài tử tóc vàng lại hiện lên vẻ khiếp sợ. Thời khắc tính mạng đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, hài tử tóc vàng bị một luồn sức mạnh đánh trúng, nó văng ra và đụng phải gốc cây cổ thụ, cuối cùng thân thể rơi xuống đất. Long Duy Tâm sửng sốt vò nàng nhìn con chim đại bàng to lớn đang giương cánh che kín cả bầu trời, con đại bàng này to lớn hơn so với con diều hâu lúc trước muốn ăn thịt nàng. Nó ngửa đầu phát ra tiếng kêu sắc bén rồi bay thẳng lên trời, sau đó cúi đầu nhìn về con rắn nhỏ ở trên mặt đất. Khi tiếp xúc với ánh mắt của nó, Long Duy Tâm âm thầm cả khinh, đây là Bạch Triển Cực, con chim trắng lúc trước? Y có thể biến thân lớn đến như vậy sao! Nàng khiếp sợ nhưng có kẻ còn kinh hãi hơn nàng, Hoàng kim xà yêu. "Ngươi, không phải là người? !" Lời nói mang theo nghi vấn phát ta từ trong miệng Hoàng kim xà yêu, thật sự quá khó tin. Thời điểm này mà nó có thể gặp được hai yêu tinh biết biến hóa thành hình người, trong ánh mắt nó nhất thời lộ ra vẻ hưng phấn. Ánh mắt sáng rực của nó cứ nhìn về phía Long Duy Tâm cùng Bạch Triển Cực, bước chân không tự chủ được mà di chuyển lên phía trước. Mặc dù ánh mắt hiện rõ sự chờ đợi nhưng lại không dám tiến lại gần để hỏi rõ nguyên nhân. Long Duy Tâm vòng quanh trên chân Bạch Triển Cực, y bay tới giữa không trung, chờ hài tử tóc vàng đứng ngay phía dưới để tấn công. Bạch Triển Cực lao nhanh xuống, đôi móng sắc bén ra đòn trên người hài tử tóc vàng. Do không hề chuẩn bị nên hài tử tóc vàng lảo đảo ngã xuống đất, nơi bả vai in hằn một vết thương vô cùng sâu. Lúc này nó mới phản ứng được đối phương coi nó là kẻ địch, trong lòng lo lắng muốn biểu đạt nhưng lại không biết nói thế nào. Tuy nhiên, Long Duy Tâm cùng Bạch Triển Cực cũng không hề cho nó cơ hội để mở miệng. Giữa không trung, lần thứ hai Long Duy Tâm biến thân thành hình người, nàng duỗi chân dài đá một cước vào bụng nó. Bị Long Duy Tâm tấn công, Hoàng kim xà vương mới hét lên: "Bản vương nói các ngươi dừng tay, nếu chúng ta là đồng loại thì tại sao phải tự giết lẫn nhau!" Có điều Long Duy Tâm cùng Bạch Triển Cực đều không nghe ra được những lời này. Hai người đưa ra tín hiệu ngầm, trên mặt đất Long Duy Tâm triển khai công phu quyền cước, còn trên không trung Bạch Triển Cực tung ra Ưng Trảo Công, cả hai tấn công cùng lúc. Hiển nhiên chỉ trong chốc lát, Hoàng kim xà vương mang thêm thương tích trên người. 'Tự giết lẫn nhau thì làm sao, ngươi suýt chút nữa đã giết Vân Diệp Khai, làm hại hắn hôn mê bất tỉnh, toàn thân đều bị thương, bây giờ muốn chúng ta dừng tay, nào có dễ dàng như vậy. Không phản công thật sao? Ngươi cho rằng không đánh trả thì chúng ta sẽ dừng tay sao? Tuyệt đối không! Nếu muốn ngưng, đánh thắng rồi hãy nói! "Hai người các ngươi có dừng tay lại không?" Hài tử tóc vàng hài né trái né phải, trong miệng không ngừng quát to. Nó cho rằng đối phương không nghe thấy nên vội vàng hét thêm lần nữa: "Bản vương nói đình chiến, chúng ta đều là đồng loại, đồng loại!" Long Duy Tâm cùng Bạch Triển Cực liếc mắt nhìn nhau, lửa giân trong mắt còn chưa có vơi đi. Mặc kệ nó là người hay là yêu, chung quy vẫn phải gánh lấy hậu quả mà mình gây ra. Nếu nó đã buông tay chịu trói, tốt thôi, bọn họ sẽ trút cho xong cơn hận này! "Hai tên tiểu yêu các ngươi, không nên được voi đòi tiên!" "Chim Đại Bằng, không cho mổ mặt của bản vương!" "Ai ôi, làm càn, ai cho ngươi động vào mông của bản vương hả!" "Tiểu xà tinh, bản vương có thể là chủ nhân của ngươi, thế mà ngươi dám to gan phạm thượng, ta muốn trị tội ngươi. Ai ôi! Ta muốn trị tội ngươi!" "Ha ha!" Long Duy Tâm không được cười, ai có thể tưởng tượng một tên hài tử vừa tay che mặt vừa tay che mông khóc thét lại đòi trị tội nàng chứ! Chiêu nào chiêu nấy tàn nhẫn, không chút lưu tình, vết thương trên người hoàng kim xà yêu càng ngày càng nhiều. Nơi hài tử tóc vàng đi qua đều để lại dấu chân cùng vết máu, nhưng mà y vẫn không khuyên Long Duy Tâm dừng tay vì y biết nàng là tiểu xà yêu cố chấp. Sau khi trút hết phân nửa lửa giân trong lòng, nàng quay sang thấy Bạch Triển Cực cũng đang có bộ dạng hả hê, đột nhiên Long Duy Tâm muốn trêu chọc tính khí nóng nảy của Hoàng kim xà vương thêm một chút. "Tiền bối, đủ lông đủ cánh rồi sao? Nó còn xưng là đại vương của chúng ta?" Long Duy Tâm hóa quyền ngay móng vuốt, cười nhạo một tiếng sau, nhìn Bạch Triển Cực nói ra: "Đem y phục của nó xé xuống, ta muốn xem đủ lông đủ cánh hay chưa! Nếu như đủ rồi, ta liền gọi nó là Đại Vương!" Bạch Triển Cực mất cân bằng, suýt chút nữa từ không trung lao xuống. Nữ nhân này, thực sự là thú vị vô cùng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang