[Dịch]Bá Sủng Cuồng Long Thái Tử Phi - Sưu tầm

Chương 21 : Lấy một địch ngàn, đại chiến bách thú

Người đăng: 

.
Mây đen che kín mặt trời, cuồng phong gào thét, tại lối vào tuyệt đạo U Lâm, tiếng kêu vang dậy đất trời, thây chất thành đống, một cảnh tượng vô cùng thê lương. "Cứu mạng! Nhanh tới cứu ta!" Nam tử thân mặc trường sam màu xanh lam đang nằm sấp trên mặt đất, máu tươi nhuộm cả trường lam xanh ngọc. Nam tử cật lực đưa tay kéo lấy thân thể bò về phía trước. Vân Diệp Khai phát hiện hai chân nam tử bị dã thú cắn xé, trên mặt cũng để lại vết tích rất sâu. Nam tử bò đến bên cạnh Vân Diệp Khai rồi cầu xin Vân Diệp Khai, nam tử hi vọng hắn có thể ra tay cứu giúp mình vì cả hai đều là con người. Lông mày Vân Diệp Khai khẽ nhíu, hắn nhìn lại bốn phía, chân tay mắt lăn lốc trên mặt đất, máu nhuốm đỏ tươi, tất cả đã tắt thở, người sống sót duy nhất chỉ còn lại nam tử này. "Cầu ngươi cứu ta, ta là Phó minh chủ của liên minh thuần thú - Cảnh Dương, chỉ cần ngươi cứu ta một mạng, ta nhất định hậu đãi ngươi một đời no đủ không lo áo cơm." Nam tử mặc áo lam thấy Vân Diệp Khai chỉ giương mắt lạnh nhìn hắn, cũng không có ý ra tay giúp đỡ, hắn ta không thể làm gì khác hơn là nói ra thân phận chính mình, đồng thời hứa hẹn để đối phương cứu mạng. Liên minh Thuần thú Đông Ly quốc là tổ chức thuần thú lớn nhất. Tương truyền, mặc kệ là yêu thú, linh thú tính khí ác liệt nhưng chỉ cần được người của liên minh thuần thú coi trọng thì đều sẽ bị thuần phục. Còn Cảnh Dương, là một trong những thuần thú danh tiếng vang xa, thuần thú với thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, linh thú trải qua sự huấn luyện của hắn ta sẽ khó tránh khỏi việc đi tới Qủy môn quan một lần. Chỉ cần nhắc tới Cảnh Dương, mọi người đều tỏ vẻ kính nể vì hắn ta chính là khắc tinh của muôn thú! Nhưng mà Vân Diệp Khai cũng đã nghe qua tên tuổi Tuần Thú sư danh tiếng nhất, hiện tại hắn ta mất đi hai chân, đang hướng hắn cầu xin thê thảm. Nếu như Cảnh Dương không nói ra thân phận của mình thì Vân Diệp Khai còn có thể cứu hắn ta một mạng, nhưng bây giờ hắn không thể bỏ đá xuống giết được. Hắn không giết đã là nhân từ lắm rồi. Hắn phải cảnh giác vì trong nhà của hắn đang nuôi hai con yêu tinh! Không để ý tới lời cầu xin của Cảnh Dương, Vân Diệp Khai lướt qua người Cảnh Dương, sau đó hướng cửa động của tuyệt đạo U Lâm đi tới. "Tiên sư nó, nếu lão tử còn sống sót nhất định sẽ diệt tận yêu thú trong thiên hạ để báo mối thù ngày hôm nay!" Cảnh Dương thấy Vân Diệp Khai bỏ mặc mình, hắn ta tức giận thề to. Có câu nói 'không tự tìm đường chết thì sẽ không chết', quả nhiên nó vô cùng chính xác. Bước chân Vân Diệp Khai dừng lại, trong mắt hắn hiện lên ý muốn giết người, "Diệt tận yêu thú trong thiên hạ, khẩu khí của ngươi thật là lớn, tuy nhiên phải sống mới có thể làm được." Vân Diệp Khai chậm rãi xoay người, hắn nhìn về phía Cảnh Dương bằng ánh mắt lạnh lẽo kinh người, sau đó lại nhìn mấy thi thể. "Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?" Cảnh Dương không nhịn được rùng mình một cái, ánh mắt kia quá mức lạnh giá. "Ngươi sẽ biết rõ ngay thôi." Vân Diệp Khai đưa tay trái nhấc đai lưng của Cảnh Dương, tay phải nhẹ nhàng nâng lên, một trường kiếm vàng kim xuất hiện ở trong tay của hắn. "Thuật Ngự Kiếm!" Vân Diệp Khai quát nhẹ một tiếng rồi ném trường kiếm lên không trung. Trường kiếm cấp tốc biến lên, ánh sáng xẹt qua, chân Vân Diệp Khai chân đạp lên trường kiếm, bạch y tung bay trong gió. Thông qua cửa động lớn của tuyệt đạo U Lâm, Vân Diệp Khai xuyên sâu vào trong núi. ... Hài tử tóc vàng đang ngồi vắt vẻo trên cây đại thụ, chân mang đôi giầy vàng bé xíu, trong miệng ngậm một mảnh lá cây, nó đưa mắt nhìn đôi chim Hỉ Thước đang chăm sóc cho con chúng. "Khà khà..." No nhìn thấy một nhà Hỉ Thước vui vẻ hòa thuận, hài tử tóc vàng hài cất tiếng cười ngọt ngào. Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây, rơi vào giữa mặt hài tử tóc vàng, làm cho nụ cười kia càng long lanh chói mắt, thật là một hài tử đáng yêu! Vân Diệp Khai đã vào tận bên trong tuyệt đạo U Lâm, hắn nhanh chống thu hồi kiếm để đi tìm ba con tắc kè hoa. Đi được một quãng, Vân Diệp Khai nhìn thấy một đầu tóc vàng đang ở trước mặt mình, điều này làm hắn chấn động không thôi. Tại nơi sâu cùng của tuyệt đạo U Lâm lại có đứa bé đơn độc xuất hiện, thật không đơn giản. "Con người, ngươi cũng tới nơi này để chịu chết sao?" Hài tử tóc vàng cúi đầu nhìn về phía Vân Diệp Khai, khuôn mặt nó mang theo sự ngây ngô, âm thanh phát ra lại ú ớ. Rất khó tưởng tượng một Hoàng kim xà yêu máu lạnh độc ác lại là một hài tử bốn năm tuổi. "Dĩ nhiên không phải." Vân Diệp Khai cười nhạt, quả thực như hắn dự liệu, đây chính là Hoàng kim xà yêu biến thân mà thành. "Vậy sao? Con người ngu xuẩn, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống để đi ra à?" Dứt lời, chỉ thấy hài tử tóc vàng hét dài một tiếng, sau đó ở khắp bốn phương tám hướng xuất hiện âm thanh bách thú đang tiến lại càng lúc càng gần. Hắn biết một trận đánh ác liệt là không thể tránh khỏi. Mục đích đến đây của hắn là muốn bắt ba con tắc kè hoa lấy nội đan, giúp Long Duy Tâm phá giải được mùi hương trên người, hắn muốn cho nàng tự do, vì vậy hắn không thể để nàng thất vọng. "Diệt Nguyên!" Vân Diệp Khai quát nhẹ lên tiếng, ánh sáng màu vàng lóng lánh, một thanh kiếm màu vàng kim chợt xuất hiện trong tay hắn. Diệt Nguyên, đó là kiếm hồn. Từ khi gặp Diệt Nguyên, nó vẫn luôn giúp hắn trị thương. Đã qua hai mươi năm nhưng nó vẫn luôn như vậy, uy lực vô cùng mạnh mẽ. Có kiếm hồn phụ giúp, kiếm liền có linh tính, đồng thời người cầm kiếm cùng kiếm có thể đạt tới cảnh giới cao nhất. Lúc này, bách thú bao vây Vân Diệp Khai ở tứ phía, lần này với lần có mặt Long Duy Tâm rất khác nhau, yêu lực của bách thú cao hơn gấp đôi, mà điều đó là nhờ công lao của Hoàng kim xà vương. Triển khai linh lực trong cơ thể, một luồng hào quang màu bạc tản ra quanh người Vân Diệp Khai, hắn chậm rãi tụ tập linh khí xuất ra ánh sáng trắng bạc, cấp bậc sơ cấp Kiếm thánh. Thế nhân đều biết, Đông Ly quốc chỉ có hai Kiếm thánh, một vị là Hoa Đông Thăng, một vị khác là thái thượng hoàng Vân Linh đã quy y phật môn. Có điều họ không biết rằng Thái Tử yếu ớt trong miệng mình nói cũng chính là một Kiếm Thánh. "Gào gừ!" "Rống!" Bách thú hỗn loạn, Vân Diệp Khai lấy tốc độ cực nhanh qua lại ở bên trong, bảo kiếm trên tay hắn vẽ ra từng đường, huyết sắc tung toé, khắp nơi đều là tiếng gào thét. Vị trí mà Vân Diệp Khai công kích là dưới chân, hắn chỉ muốn ngăn cản hành động, không muốn lấy mạng bọn chúng. Hài tử tóc vàng lộ ra cổ tay, nó lắc lư cái chân đi tới. Nó không hiểu, bọn chúng muốn lấy mạng của hắn nhưng hắn lại lưu tình? Nó không tin Vân Diêp Khai là người tâm tư đơn giản, sau khi suy nghĩ một chút, nó liền cho rằng đó là âm mưu quỷ kế mà thôi. "Thật là đáng xem! Bản vương muốn xem một con người bình thường như ngươi sẽ có được bao nhiêu bản lĩnh". Hài tử tóc vàng lạnh nhạt tiếp tục phát ra hiệu lệnh, ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào nam tử mặc bạch y đang chiến đấu trong trận chiến kia. Một ngàn con mãnh thú ra trận, Vân Diệp Khai cảm thấy vất vả hơn khi đối phó với chúng. Khi yêu thú luân phiên tấn công, cho dù Vân Diệp Khai đã đạt cấp Kiếm thánh nhưng cũng không thể tránh khỏi việc bị thương. Hắn không thể lơ là mất cảnh giác, hắn nhất định phải chống đỡ đến cùng, chỉ cần nửa khắc là tốt rồi. Thân thể bay lên, đưa kiếm lưu chuyển, "Xoạt xoạt xoạt..." Một đường chặt đứt móng vuốt dã thú, thành công chặn bọn chúng. Trong nháy mắt Vân Diệp Khai thở dốc. Đưa mắt quan sát bách thú một cách bí mật, hắn phát hiện chúng dần tản ra, sau đó chỉ nghe tiếng "Rầm rầm" vang lên liên tục, những thân hình khổng lồ lần lượt ngã xuống đất. Vân Diệp Khai thở dài một cái, cuối cùng cũng giải quyết được bọn yêu thú này. "Ngươi đã làm gì với bọn chúng?" Hài tử tóc vàng thấy tình cảnh này, trong lòng hoảng hốt vô cùng. Nó từ trên cây nhảy xuống, một đôi đôi giầy vàng rơi xuống đất nhưng không hề kinh động đến một chiếc lá. Quần áo màu trắng mặc dù đã nhuộm màu đỏ tươi, vạt áo phía ngực phải bị rách lộ ra lồng ngực cường tráng. Cho dù như vậy, hắn vẫn đứng ở đó mỉm cười nhìn người đang đi lại phía mình. Hắn biết rõ tiểu hài tử này là ai, trong đôi mắt kia không có thiện ý, hắn vẫn nên đề phòng. "Ta chỉ cho chúng uống chút thuốc để chúng ngủ yên ổn hơn thôi. Ta nghĩ ngươi là một yêu tinh thông minh, ta còn nhìn ra được ngươi rất quan tâm chúng, đã như vậy thì chúng ta bàn một chút điều kiện chứ?" Vân Diệp Khai cười yếu ớt mở miệng, tất cả những điều này đều nằm trong kế hoạch mà hắn đã dự liệu. "Ngươi muốn chết!" Hài tử tóc vàng một bước thành ba, nhanh chống xuất hiện trước mặt Vân Diệp Khai. Nó đưa tay bóp lấy cổ của Vân Diệp Khai, đem cả người hắn nhấc bổng lên không trung. Hiện tại, thể lực của Vân Diệp Khai tiêu hao quá nhiều, hắn không còn đủ sức để đấu với Hoàng kim xà yêu. Tuy nhiên lúc này, hắn lại không hề lo lắng gì về việc Hoàng kim xà yêu sẽ ra tay giết mình, cổ họng bị bóp chặt nhưng khuôn mặt không lộ ra vẻ thống khổ bởi vì hắn biết một điều. Môi Vân Diệp Khai khẽ mở: "Nếu như ta chết rồi, bọn chúng sẽ phải chôn cùng." Bên trong đôi mắt của Hoàng kim xà yêu chợt lóe lên sự tàn nhẫn, cánh tay giương lên. "Đùng!" một tiếng, thân thể Vân Diệp Khai bị đánh bay ra, đụng phải nhánh cây rồi lại rơi xuống mặt đất. "Khụ khụ!" Miệng phun ra một ngụm máu, Vân Diệp Khai chậm chạp vịn thân cây đứng dậy, trên môi hắn vẫn nở nụ cười như cũ nhìn Hoàng kim xà vương. Vân Diệp Khai hắn sẽ không ngã xuống, nhất định không thể ngã xuống, hắn biết mình chết không được, huống hồ đây chỉ là nỗi đau da thịt, hắn chịu được! "Nhanh giao thuốc giải ra, bằng không bản vương sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!" Hoàng kim xà vương gào thét phẫn nộ trong tiếng rít của cuồng phong. "Đùng!" "Đùng!" Vân Diệp Khai xoay thân thể phi lên không trung, một lần bay lên không trung là một lần va chạm mặt đất. Nhưng mà, Vân Diệp Khai hắn vẫn như trước, cố gắng chống đỡ đứng lên "Ta muốn giết ngươi!" Vân Diệp Khai ngoan cường không thôi, hắn đã triệt để chọc giận hoàng kim xà yêu. Hoàng kim xà yêu sát khí phát ra dữ dội, hướng Diệp Khai tấn công.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang