[Dịch]Bá Sủng Cuồng Long Thái Tử Phi - Sưu tầm

Chương 18 : Liếc mắt đưa tình luyện kiếm pháp.

Người đăng: 

.
Edit+ beta: Dạ Nguyệt ​ Khương Nguyên cứ ngỡ mình vừa tỉnh dậy từ trong chiêm bao, ông ta xác định bản thân không nghe lầm thì sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng, lập tức đáp: "Đa tạ thái tử điện hạ!" Nhưng trong lòng ông ta lại âm thầm bất chấp ghi hận 'Đây là chính ngươi muốn chết, đừng trách lòng dạ ta độc ác. Vân Diệp Khai, ta cho ngươi tự tại ba tháng, đến thời điểm, thù mới hận cũ ta cùng ngươi tính một lượt!' Khương Thịnh cũng chấn động, xung quanh hắn tản ra hơi thở lạnh lẽo. Song phương ước hẹn ba tháng, rồi trận phong ba này cũng sẽ đến hồi kết thúc. Lão Ngoan Đồng Hoa Đông Thăng không biết có chuyện gì, vừa mới cùng Vân Diệp Khai nói chuyện ở lầu trên liền vội vã rời đi, đến cái ghế còn ngồi còn chưa nóng. Trước khi đi, lão nhân còn nói một câu, tuyệt đạo U Lâm có ba con tắc kè hoa, nội đan của chúng có thể làm mất linh lực, nói xong thì lập tức biến mất như một làn khói. Quả thật là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi. Bất luận làm thế nào thì đáp án mà hắn mong muốn đã có được. Tuyệt đạo U Lâm sao, những con thú đó hắn không có hứng thú. Sau khi trở về phủ thái tử, Long Duy Tâm biến thành hình người, nàng nhanh chống lấy kiếm phổ mà Vân Diệp Khai đưa ra luyện tập. Chỉ có điều... Vân Diệp Khai, tên này không phải được mọi người ca tụng là quân tử à, làm sao có thể hành động hèn mọn như vậy? Long Duy Tâm nổi giận, chẳng lẽ hắn cho rằng đây là trình diễn Thần Điêu Hiệp Lữ, hắn còn muốn cùng nàng đưa tình luyện kiếm pháp. Phi phi phi! Ngẫm lại nàng liền cảm thấy buồn nôn. Cho dù nàng có ngu đi nữa cũng không cần tay hắn nắm lấy tay nàng cùng luyện kiếm. Mặc dù nàng am hiểu súng lục, súng trường, súng tự động, súng máy công ngệ cao hơn nhưng nó cũng không biểu thị rằng nàng không biết đến đao kiếm! Nhớ lúc đầu khi đi tòng quân nhập ngũ, nàng cũng là ngươi vô địch trong đấu kiếm. "Xem kiếm!" Long Duy Tâm quát lạnh một tiếng, ánh mắt nàng rơi vào bàn tay to lớn của nam nhân đang đặt ở trên mu bàn tay mình. Nàng bay lên, đạp thẳng một cưới vào cổ tay của Vân Diệp Khai. Vân Diệp Khai cong môi cười, tiểu yêu tinh này còn có thể giở trò lừa bịp, hô xem kiếm nhưng lại xuất cước đánh hắn. "Xuất cước tốc độ, cường độ, phương hướng đều rất chuẩn xác, chỉ là cùng kiếm ở trong tay phối hợp không tốt." Vân Diệp Khai vừa nói vừa tránh sang một bên, sau đó hắn bay đến phía sau Long Duy Tâm, đôi tay hắn túm lấy cổ tay đang dùng kiếm của nàng. Trong nháy mắt trường kiếm thay đổi phương hướng, nó đi thẳng đến chỗ hắn rồi cùng bay lên theo Long Duy Tâm, tạo cho nàng một góc độ công kích tuyệt hảo. Trong lòng Long Duy Tâm cả khinh, chiêu thức này làm sao nàng lại không nghĩ đến. Long Duy Tâm tập trung tinh lực, đá chân, vung quyền, xuất kiếm, ra chiêu càng lúc càng nhanh, càng ngày càng lưu loát, kiếm cùng thân thể phối hợp càng thêm hoàn mỹ. Nhưng mà từ đầu đến cuối, đôi tay Vân Diệp Khai không hề rời khỏi thân thể của Long Duy Tâm. Từ mu bàn tay dời đi thủ đoạn, khuỷu tay rồi vai không ngừng theo Long Duy Tâm công kích, tuy tay Vân Diệp Khai không ngừng thay đổi vị trí nhưng chân tay là trên người nàng, hắn hành động có chút khó khăn. "Ta không tin sẽ không đánh được đôi tay đang làm bậy của ngươi!" Long Duy Tâm cảm giác được đôi tay mang theo nhiệt lượng của hắn đang từ phần lưng di chuyển đến phần eo mình, Long Duy Tâm đột nhiên gầm lên giận dữ, xoay ngược lại mũi kiếm tự đâm vào mình. Đây là một trong tám trăm chiêu thức ngụy trang lừa kẻ địch. Con ngươi Vân Diệp Khai nhắm lại, yêu tinh này thật chẳng ôn nhu dịu dàng. Vân Diệp Khai vẫn là né tránh phòng thủ. Lần thứ nhất hắn ra chiêu, thân thể hơi nghiêng, lòng bàn tay tụ lực, đánh về phía người đang cầm kiếm. Thật sự quá khó khăn. "Keng —— " Trường kiếm bị đánh rơi xuống đất cùng nền đá va chạm nhau phát ra âm thanh lanh lảnh. Lúc kiếm rơi xuống, Long Duy Tâm chẳng những không có ủ rũ tức giận mà khóe miệng nàng còn xuất hiện một nụ cười nhạt. "A!" Nàng quát lên một tiếng lớn rồi đem hai tay Vân Diệp Khai giữ chặt, bước chân nàng vững vàng trụ trên mặt đất, thân thể đột nhiên uốn lượn về phía trước. Một cái ném qua vai, Vân Diệp Khai liền bị Long Duy Tâm quật ngã ra phía sau. Áo bào trắng tung bay, tóc vàng lay động, khi bị Long Duy Tâm quật lên đỉnh đầu liền tạo thành một nét tuyệt mỹ. Một trận gió thổi đến, xẹt qua mái tóc màu đỏ thẩm yêu nghiệt của Long Duy Tâm. Ở trong không khí, mấy sợi tóc vàng cùng mấy sợi tóc đỏ quấn quít nhau, xoắn xuýt, cuối cùng kết chặt với nhau. Vân Diệp Khai không nghĩ tới chiêu thức mà Long Duy Tâm đánh ra chỉ là giả, chỉ có điều tiểu yêu tinh nàng lại dám dùng thân thể của chính mình đi đánh cược, nếu hắn không ra tay ngăn cản kịp lúc thì sẽ như thế nào? Hay chính Long Duy Tâm cũng không biết rằng tự tin ở đâu mà xuất hiện, nàng tin tưởng hắn sẽ ra tay. Thật may là nàng thắng cược, cũng đánh cược thắng rồi! Vươn mình trên không trung xoay tròn, Vân Diệp Khai rơi xuống trước mặt Long Duy Tâm. Nhưng hắn lại làm chủ thân thể để không bị ngã, đồng thời hắn bay lên rồi đưa tay phải hướng về phía Long Duy Tâm, trên môi nở ra nụ cười yêu nghiệt nói: "Hôm nay chúng ta luyện đến đây thôi." Long Duy Tâm ngẩn ra, nụ cười này làm sao lại giống như một con sói xám lớn mới vừa lừa gạt xong thỏ trắng nhỏ. Sau đó nàng đưa tay ngọc khoác lên vai của Vân Diệp Khai cười cười, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: "Nhất định phải mau chóng nâng cao thực lực, sớm ngày đi đến tuyệt đạo U Lâm để lấy nội đan của ba con tắc kè kia; bằng không mỗi ngày nàng đều phải ở cạnh nam nhân này, thực sự không tiện." Khi thân rồng chuẩn bị biến thành xà yêu quấn trên cổ tay của Vân Diệp Khai, đột nhiên nàng phát hiện mình sẽ thay đổi thành hình người, không trở về xà yêu nữa! Thời điểm nàng muốn biến thành xà là bởi vì Linh lực tiêu tan hết, không cách nào duy trì hình người nữa nhưng lần này không thể biến thành xà... Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Vân Diệp Khai, nàng nên mở miệng nói thế nào? Một yêu tinh sẽ không trở về nguyên hình, điều này ai sẽ tin tưởng chứ? Trời ạ! Nàng nhất định sẽ bị cho là xà yêu ngu ngốc nhất trong lịch sử. Thật lòng xin lỗi các vị xà tinh tiền bối, nàng không phải cố ý làm mất mặt các người! Vân Diệp Khai mang theo nghi hoặc mà nhìn về phía Long Duy Tâm, mới vừa rồi còn mang dáng vẻ hung hãn, làm sao chỉ trong nháy mắt lại thay đổi thành bộ mặt đáng thương rồi. Khi Long Duy Tâm chuẩn bị mở miệng nói chuyện, đột nhiên truyền đến một giọng nữ sắc bén. "Nô tài lớn mật, thái tử điện hạ là người để cho bọn hạ nhân có thể vọng tưởng sao?" Long Duy Tâm cùng Vân Diệp Khai đưa mắt nhìn, chỉ thấy người tới khoảng chừng hơn 30 tuổi, thân khoác Hồng Hà, đầu đội phượng quan, phía sau có hơn mười cung nữ, người này đang trừng mắt với Long Duy Tâm. Thật tự đại, thật ngông cuồng, đây là người nào?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang