[Dịch] Bá Khí (Thiên Địa Bá Khí Quyết)
Chương 66 : Là Phong Vân Vô Ngân giết (1,2)
.
.........
-Ha ha ha ah! Ha ha ha ha ha!
đúng lúc này, Da Luật Hồng cuối cùng cười cuồng ngạo, toàn thân run bần bật, giống như nghe thấy chuyện cười hoàng đường nhất trên thế giới:
-Ba năm sau quyết đấu võ đại với ta? Ha ha ha! Phong Vân Vô Ngân, ngươi suy nghĩ quá hão huyền rồi.
Ngưng lại một lát, Da Luật Hồng lạnh lùng nói:
-Da Luật Hồng ta năm na 23 tuổi, năm năm trước thông qua thành trì tuyển chọn, rời Khâu Hác Thành, tiến vào Nham Thạch Thành, trong vòng một năm huyền khí tu vi đột phá từ 7 phẩm lên 8 phẩm, đồng thời tu luyện hai loại huyền cấp thấp cấp vũ kỹ, đại thành cảnh giới. Ra ngoài rèn luyện, giết hơn hai mươi tán tu, trong đó có 10 phẩm sơ kỳ tán tôi, chiến đấu sinh tử, vượt cấp giết địch giúp ta cảm ngộ chân lý võ đạo, cuối cùng đột phá lên 10 phẩm sơ kỳ! Quay về Nham Thạch Thành, tu luyện một môn huyền cấp trung cấp vũ kỹ Hàn Băng Chưởng, đại thành cảnh giới. Lãnh ngộ ra 3 phần hàn ý. Ở trong thi đấu giao lưu của đệ tử mới trong năm đại tông môn của Chiến Tần Đế Quốc, vượt quan trảm tướng, đoạt được quán quân! Tông chủ đại nhân phá lệ truyền thụ cho ta Ngạo Hàn Thất Tuyệt, có thể gọi là thiên tài trăm năm có một. Phong Vân Vô Ngân, ngươi so với ta chỉ như con sâu con kiến, trâu chó lợn gà, ngươi dám khiêu chiến với ta?
Mấy năm công tích, Da Luật Hồng nói từ đầu tới cuối, tất cả mọi người có mặt nghe mà say đắm.
Ba gã trung niên nam tử thần bí đều thầm nghĩ:
-Tuy chúng ta vẫn luôn coi khinh nhân phẩm của Da Luật Hồng, nhưng thiên phú của hắn yêu nghiệt như vậy, chúng ta quả thực không bằng. Tuyệt đối không sánh nổi.
Da Luật Hồng cười cuồng ngạo:
-Được! Phong Vân Vô Ngân, ngươi lập chiến ước ba năm với ngươi, chẳng qua là sợ ta trong ba năm này ngầm ám toán ngươi. Một con kiến như ngươi, ta ám toán làm gì? Ta còn muốn tu luyện không? Ta còn muốn lãnh ngộ đột phá không? Ta cho ngươi thời gian ba năm.
Nói xong, hắn quay đầu về phía Chúc lão:
-Chúc lão, ngươi là tiền bối cao nhân, tu vi cao thâm không thể đoán nổi. Nếu ngươi đã muốn giúp Phong Vân Vô Ngân, ta cũng không thể nói gì được nữa. Nhưng với tư chất của hắn, cho dù có nuốt rất nhiều cao cấp đan dược, cố gắng nâng cao tu vi thì cũng không phải đối thủ của ta. Hôm nay ta giết hắn giống như giết gà giết lợn, ba năm sau cũng sẽ như giết gà giết lợn. Nếu Chúc lão mà nhúng tay vào việc này thì sẽ tự hủy hoại thanh danh mà cũng có chút ích gì.
-Hì hì!
Chúc lão nhếch mép cười:
-Da Luật Hồng, ngươi không cần dùng lời lẽ khích bác ta, ta chỉ cảm thấy tiểu tử này thú vị mà thôi, ta sẽ không phá hỏng quy củ, giúp hắn nâng cao đẳng cấp. Việc này ngươi có thể hoàn toàn yên tâm.
-Như vậy thì tốt. Chúc lão, ta cáo từ.
Nói xong, Da Luật Hồng không thèm nhìn Phong Vân Vô Ngân lấy một cái, dẫn đám 9 phẩm cường giả vênh váo rời đi.
-Phong Vân Vô Ngân, ngươi lại đây.
Lúc này, Chúc lão mỉm cười vẫy vẫy Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân tiến lại gần, cung kính đáp:
-Đa tạ Chúc lão vừa rồi lên tiếng giải vây.
Chúc lão chẹp miệng nói:
-Phong Vân Vô Ngân, trong thân thể nhỏ bé của ngươi có lực lượng và dũng khí rất lớn, cả Nham Thạch Thành này không thể tìm nổi ra người thứ hai có ngạo khí như ngươi, ngươi rất không tồi... nhưng, hì hì, nói ba năm sau ngươi có thể quyết chiến sinh tử với Da Luật Hồng, lời này có chút huênh hoang. Nếu ta không nhìn lầm, ngươi đã hấp thu nội đan dược lực của 10 phẩm hung thú, đồng thời tu luyện Thần Man Lực Vương Quyết có chút thành tựu, nhờ đó mới có vạn cân thần lực. Nếu ngươi muốn đánh bại Da Luật Hồng, e rằng phải có 20 vạn cân thần lực, ba năm sau mới có hi vọng. Tiền đề là, trong ba năm này, tu vi của Da Luật Hồng không chút tiến bộ. Nhưng điều này hiển nhiên là không thể nào. Chậc chậc, 20 vạn cân thần lực, cho dù tu luyện Thần Man Lực Vương Quyết tới đỉnh cao thì cũng không đạt được. Hơn nữa, thân thể này của ngươi sao có thể chứa đựng nổi 20 vạn cân thần lực? Như vậy ngươi chẳng phải sẽ nổ tung sao? Thôi được, dũng khí đáng khen, nghé con không sợ hổ, kẻ đi chân đất không sợ thằng đi dép. Nhưng đáng tiếc, lực bất tòng tâm... đương nhiên, nếu tìm được tiên thiên hung thú, dùng tinh huyết để tôi luyện nhục thân thì cũng chưa biết chừng....
Chúc lão lẩm bẩm, lôi hồ lô rượu ra rót mấy ngụm, rồi khập khiễng bước đi.
Phong Vân Vô Ngân đứng im tại chỗ, lẩm bẩm:
-20 vạn cân thần lực? Tinh huyết của tiên thiên hung thú?
Đột nhiên, mắt hắn sáng rực, chắp tay cúi lạy bóng của Chúc lão:
-Đa tạ Chúc lão chỉ giáo.
Nếu Chúc lão không nói những lời này, Phong Vân Vô Ngân trong lòng vẫn không có được mục tiêu rõ ràng. Nhưng lúc này, Phong Vân Vô Ngân đã có chút manh mối... Nếu muốn dựa vào thần lực để đánh bại Da Luật Hồng thì phải có được từ 20 vạn cân thần lực trở lên; ngoài ra, nếu có thể tìm được tiên thiên hung thú, lấy tinh huyết của nó để tôi luyện nhục thân
Thì càng có khả năng đánh bại Da Luật Hồng.
Nhưng tiên thiên hung thú đối với Phong Vân Vô Ngân mà nói quá mức xa vời.
Huyền Tôn Đại Lục, hung thú và võ giả đều có cấp bậc đối ứng.
Hậu thiên hung thú, chia thành 1 đến 10 phẩm. Đối ứng với 1 đến 10 phẩm hậu thiên võ giả.
Tiên thiên hung thú, tương ứng với tiên thiên võ giả.
Muốn đoạt được tinh huyết của tiên thiên hung thú, khó chẳng khác nào đánh bại Da Luật Hồng.
Phong Vân Vô Ngân tạm thời chưa dám đi nghĩ tới chuyện tiên thiên hung thú, nhưng về mặt tăng lực lượng thì hắn đã có chút cảm ngộ. Một mặt phải nhanh chóng luyện Thần Man Lực Vương Quyết tới đại thành cảnh giới, mặt khác phải luyện hóa thi thể hung thú, đoạt được thịt viên, ăn thịt viên, không chỉ chống đói mà còn có thể tăng cường lực lượng.
-Chúc lão có lẽ chưa biết việc mình ăn thịt viên? Đây có thể coi là một quân bài bí mật của mình.
Nghĩ như vậy, tâm thái đầy áp lực của Phong Vân Vô Ngân cũng trở nên nhẹ nhõm hơn một chút.
-Ngày mai mình sẽ tiến vào khu rèn luyện dã ngoại tiếp tục săn hung thú, luyện hóa thịt viên, tìm trung cấp, cao cấp Man Lực Quả, tu luyện Thần Man Lực Vương Quyết! Ngoài ra nếu kiếm được vàng bạc thì còn phải mua một quyển huyền cấp trung, cao cấp kiếm kỹ, còn có thân pháp bí kíp.
Phong Vân Vô Ngân trong nháy mắt đã quyết định xong kế hoạch tu luyện của mình. Hiện nay, đối với Phong Vân Vô Ngân mà nói, thời gian vô cùng quý báu, phải tranh thù từng phút một, không được phép chậm trễ.
Hắn đi tới trước mặt đám người Đạt Hề, tùy ý khách sáo mấy câu rồi mang theo Phong Vân Tuyết, dưới con mắt phức tạp của chúng nhân rời khỏi võ đài, quay về trạch viện của mình.
Ở trong hoa viên của trạch viện.
Phong Vân Vô Ngân và Phong Vân Tuyết ngồi trên ghế đá trong hoa viên, đưa mắt nhìn nhau, thầm nói chuyện.
bốn phía vô cùng yên tĩnh, hương hoa dịu nhẹ, côn trùng kêu khẽ.
Phong Vân Tuyết lại không có tâm trí để thưởng thức khung cảnh này, sự lo lắng của nàng đối với Phong Vân Vô Ngân đã lên tới mức cực độ:
-Phong Vân Vô Ngân, lần này thật là hung hiểm! Bọn chúng đều coi thường ngươi, lăng nhục ngươi, nhưng Tuyết tỷ biết Vô Ngân là thiên tài võ đạo. Bắt đầu từ giải đấu khiêu chiến tại Khâu Hác Thành, Vô Ngân đã liên tiếp lập kỳ tích, giết Chu Hàm, giết Đường Thanh... đây đều là kỳ tích! Tuyết tỷ cũng tin Vô Ngân sẽ có một ngày đánh bại tên tiểu tử tâm địa hẹp hòi Da Luật Hồng. Nhưng, ước chiến ba năm.... có chút... có chút quá vội vàng. Vô Ngân, tên Da Luật Hồng đó ở trong Nham Thạch Thành, quyền cao chức trọng, lại được Ngạo Hàn Tông tông chủ ưu ái, những thứ khác chưa nói, cao cấp đan dược hắn nhất định ăn như ăn cơm, cao cấp vũ kỹ bí kíp hắn cũng đã đọc qua vô số... ba năm... cái này, Vô Ngân...ngươi quá vội vàng rồi! quân tử báo thù mười năm chưa muộn!
-Tuyết tỷ, ngươi cũng biết, năm xưa đan điền của ta bị phong bế đều là do tên Da Luật Hồng đích thân làm. Ta và hắn sớm đã kết thù oán. Cỗ oán khí này sẽ có ngày trút lên người Da Luật Hồng. Mười năm, ta không đợi được mười năm! Cuộc đời ngắn ngủi, giống như giấc mộng phù du, mười năm nhẫn nhục quả thực khó chịu. Không bằng trong ba năm dũng cảm tiến lên, không ngừng chém hết tất cả mọi khó khăn, để mong cầu đột phá trên võ đạo.
Phong Vân Vô Ngân nói chắc chắn như chém đinh chặt sát:
-Chiến ước ba năm với Da Luật Hồng, người khác đều nghĩ rằng ta có thù phải báo, hiếu chiến hiếu thắng, nhưng bọn chúng con mắt nông cạn, đều không biết rằng Da Luật Hồng chỉ là một mục tiêu để kích thích ta không ngừng tiến lên, còn mục tiêu cuối cùng của ta là không ngừng lãnh ngộ võ đạo, tiên thiên cảnh giới, và còn cao hơn nữa.
Trong lòng hắn thầm nghiêm giọng nói:
-Cho dù là Ngạo Hàn Tông tông chủ, sẽ có một ngày ta đích thân giết chết!
Những lời này, nếu người khác nghe thấy sẽ cười Phong Vân Vô Ngân cuồng vọng, nhưng Phong Vân Tuyết lại không hề phản bác, chỉ cảm thấy Phong Vân Vô Ngân một thân bá khí, khí tức vô cùng kiên định, dũng cảm tiến lên.
Ngưng lại một lát, Phong Vân Vô Ngân nói:
-Tuyết tỷ, về mặt tu luyện ta tự có kế hoạch, tỷ cũng đừng quá lo lắng. Ngược lại, tỷ.... đúng rồi, Tuyết tỷ, môn huyền cấp thấp cấp công pháp của tỷ luyện thế nào rồi?
-À... Vô Ngân, ngươi đưa ta 10 viên trung cấp dưỡng tâm đan, ta nuốt 4 viên, nhưng võ đạo thiên phú của ta đương nhiên không sánh được với Da Luật Hồng, cũng không sánh được với Đường Thanh. Dược lực của 4 viên trung cấp dưỡng tâm đan, ta có lẽ chỉ hấp thụ được sáu bảy phần, bởi vậy tạm thời chưa có đột phá. Ta nghĩ, nuốt thêm mấy viên đan dược nữa có lẽ sẽ đạt tới trung kỳ. Còn đại thành cảnh giới, thì phải cần nhiều đan dược hơn.
Phong Vân Vô Ngân suy nghĩ trong giây lát, lôi từ trong ngực ra một bình sứ, nói:
-Tuyết tỷ, ta còn 12 viên trung cấp dưỡng tâm đan, đưa cả cho tỷ. Không mong gì khác, chỉ mong tỷ luyện môn huyền cấp thấp cấp thân pháp này tới đại thành. Như vậy, chỉ cần không phải cường giả như Da Luật Hồng thì ai ức hiếp tỷ, ít nhất tỷ cũng có thể bỏ chạy.
-Không cần!
Phong Vân Tuyết nghiêm giọng kêu lên:
-Vô Ngân, ngươi bây giờ rất cần đan dược, sao có thể đưa ta được.
Phong Vân Vô Ngân cương quyết nhét bình sứ vào trong tay Phong Vân Tuyết, dùng khẩu khí không thể phản bác được nói:
-Tuyết tỷ, tỷ ngày trước đối xử tốt với ta, ta lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng, Nham Thạch Thành này lòng người hiểm ác, chỗ nào cũng có cạm bẫy, ngày mai ta sẽ vào trong khu rèn luyện dã ngoại để tu luyện, tìm cách đột phá, không thể ở bên cạnh để bảo vệ cho tỷ, chỉ hi vọng tỷ tu luyện môn thân pháp đó tới đại thành cảnh giới, có khả năng tự bảo vệ mình. Tuyết tỷ đừng nói gì nữa, chỉ mười mấy viên trung cấp dưỡng tâm đan đối với ta mà nói căn bản cũng không có chút ảnh hưởng gì.
Nói xong, Phong Vân Vô Ngân đứng lên, đi về phía phòng mình.
Phong Vân Tuyết ánh mắt nhìn theo bóng Phong Vân Vô Ngân, nắm chặt bình sứ trong tay, tự nhủ:
-Vô Ngân ngươi yên tâm, Tuyết tỷ cũng sẽ giống như ngươi, nhất định sẽ cố gắng tu luyện, tham ngộ chân lý võ đạo.
Ngủ tới nửa đêm, Phong Vân Vô Ngân lặng lẽ thức dậy, thu thập mọi thứ rồi rời khỏi Nham Thạch Thành, tiến vào trong khu rèn luyện dã ngoại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phong Vân Tuyết không nhìn thấy Phong Vân Vô Ngân ở trong trạch viện, đoán rằng Phong Vân Vô Ngân không từ biệt mà đã ra đi, bắt đầu hành trình tu luyện của hắn. Nàng có chút buồn bã, nhưng cũng tràn ngập sự hi vọng, các loại cảm giác rất khó miêu tả nổi.
Giữa trưa, ở khu vực trạch viện cao cấp của Nham Thạch Thành.
Trong đám đệ tử mới, thực lực xếp thứ 2 và thứ 3, Tả Quan Hải và Phàn Thiên đứng ở ngoài một khu trạch viện xa hoa tráng lệ, lo lắng chờ đợi.
Khu trạch viện đó tường cao cổng kín, vô cùng rộng rãi, cửa đồng sơn son, ở bên ngoài cổng có tượng đá kỳ lân, vô cùng tráng lệ.
-Ôi, Long Bá Thiên đại nhân sao vẫn còn chưa quay về!
Tả Quan Hải sốt ruột nói.
-Chúng ta dù thế nào cũng phải đợi Long Bá Thiên đại nhân quay về, bẩm báo lại thực tình. Nếu khiến Long Bá Thiên đại nhân hiểu lầm thì chúng ta chết chắc.
Phàn Thiên khiên can.
-Tả huynh, phải nhẫn nại một chút. Lần trước Long Bá Thiên đại nhân đã nói, hắn ra ngoài truy sát một gã 8 phẩm trung kỳ tu vi tán tu, đó là nhiệm vụ vô cùng dễ dàng, nhiều thì nửa tháng, nhanh thì bảy tám ngày là có thể quay về Nham Thạch Thành. Đoán chừng Long Bá Thiên đại nhân cũng phải quay về thành rồi.
-Mẹ kiếp, ai bảo chúng ta dính dáng đến chuyện này chứ? Gã Phong Vân Vô Ngân kia cường hãn bá đạo, ngay cả Đường Thanh cũng bị hắn giết chết, không để lại thi thể, tu vi của chúng ta không thể sánh được với Phong Vân Vô Ngân, vốn dĩ phải tránh xa hắn ra. Nhưng, nữ nhân của Long Bá Thiên đại nhân bị Phong Vân Vô Ngân giết chết, Long Bá Thiên đại nhân trước khi đi đã căn dặn ba người chúng ta phải bảo vệ cho nàng ta... ôi! Việc này, nhất định phải nói với Long Bá Thiên đại nhân, thực sự là tên Phong Vân Vô Ngân kia quá mức hung tàn bá đạo, không phải do chúng ta không chăm lo chu toàn....
Thời gian trước, ba nữ tử cứ quấy nhiễu Phong Vân Vô Ngân, bị Phong Vân Vô Ngân kiên quyết giết chết, nào ngờ, trong ba nữ tử đó có một người là nữ nhân của Đường Thanh, một người là nữ nhân của Tả Quan Hải, còn một người là nữ nhân của Long Bá Thiên, một gã đệ tử lâu năm trong Nham Thạch Thành.
Đúng lúc đó.......
-Cộp! Cộp! Cộp!
Những tiếng vang lớn từ xa truyền tới, như tiếng bước chân voi, ngay cả mặt đất xung quanh cũng chấn động một lúc.
Hai người đám Tả Quan Hải và Phàn Thiên trong lòng đều lo lắng, đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy ở ngã tư phía trước có một thân ảnh vô cùng uy mãnh xuất hiện.
Đó là một nam nhân tráng kiện, trang phục gọn gàng, mặt đầy râu rậm, mắt như hổ báo, vô cùng uy mãnh. Hắn cao tới hơn 2 mét, thân thể vô cùng cường tráng, trên vai vác một thanh đại đao, trong khí tức tỏa ra từng cỗ huyết tinh sát khí.
-Long Bá Thiên đại nhân!
Tả Quan Hải và Phàn Thiên nhìn thấy cự hán đó đều kinh hô lên một tiếng, sau đó vội vàng chạy tới nghênh đón, trong lòng vô cùng lo lắng bất an.
-Hả?
Cự hán đưa mắt nhìn Tả Quan Hải và Phàn Thiên một cái, cười thô lỗ:
-Ha ha, hai tên nhóc các ngươi, đợi ta ở đây là muốn xin ít đan dược của ta hả? Ha ha, lần này lão tử giết chết mấy tên tán tu, thu hoạch rất lớn, cho các ngươi mấy viên trung cấp đan dược cũng không vấn đề gì. Đúng rồi, nữ nhân của ta đâu? Sao không tới nghênh đón ta? Mau đón nữ nhân của lão tử tới đây, lão tử phải sung sướng một phen.
Cự hán này ăn nói vô cùng thô lỗ, tay phải vác đao, tay trái xách mấy túi vải nhuốm máu, trên mỗi túi vải đều đều vết máu, ở bên trong có lẽ là đựng thứ như đầu người .
-Cái này...
Tả Quan Hải sợ hãi ngẩng đầu nhìn cự hán một cái, sau đó thanh âm lí nhí như tiếng muỗi kêu nói:
-Chết rồi! Long Bá Thiên đại nhân... Tiểu Vân.... Tiểu Vân... chết rồi!
-Cái gì!
Bỗng nhiên, cự hán gầm lên một tiếng, giống như tiếng sấm giữa trời xanh, sát khí toàn thân không ngừng tuôn ra, giống như dòng lũ cuồn cuộn cuốn về phía Tả Quan Hải và Phàn Thiên!
-Long... Long Bá Thiên đại nhân.....
Tả Quan Hải và Phàn Thiên đều bị cỗ áp lực đó ép quỳ xuống, mặt xám xịt, một giây sau, “phù” một tiếng...
Hai gã cùng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó vẻ mặt tái nhợt, vô cùng suy nhược, ngay cả tu vi cũng bị giảm sút không ít.
-Đại nhân... là... là Phong Vân Vô Ngân giết... không liên quan tới chúng ta.....
..................
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện