[Dịch] Bá Khí (Thiên Địa Bá Khí Quyết)

Chương 6 : Hậu Thiên nhị phẩm (1.2)

Người đăng: 

.
Vũ kỹ trong thiên hạ phân ra bốn giai Thiên Đại Huyền Hoàng! Mỗi một giai lại phân ba cấp, cao cấp, trung cấp, hạ cấp! Vũ kỹ bí điển tối cao của Phong Vân gia tộc chỉ bất quá là một bộ công pháp Hoàng Giai cao cấp, Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm! Loại công pháp này, tại phạm trù gia tộc có thể coi là không tồi, thế nhưng, so với công pháp của môn phái quả thực không đáng để nhắc đến. Có người nói, nội bộ Ngạo Hàn Tông có số lượng vũ kỹ bí điển rất lớn, trong đó, rác rưởi nhất, thấp nhất cũng là Hoàng Giai cao cấp. Nói cách khác, công pháp không người thèm quan tâm trong một tông phái, tương đương với công pháp đỉnh cấp của một gia tộc. Đây là khái niệm gì? Càng không nói đến các loại đan dược và thiên tài địa bảo. Thí dụ như, Tăng Khí Đan Phong Vân Tuyết dùng để đột phá bình cảnh, tại thế lực gia tộc, đó tuyệt đối là một bảo bối. Không thể dùng tài phú đến so sánh. Toàn bộ Phong Vân gia tộc, tổng số lượng Tăng Khí Đan tuyệt đối không vượt qua mười viên. Thế nhưng, đối với tông phái mà nói, Tăng Khí Đan cũng không phải rất trân quý. Nói cách khác, đối với một võ giả, đặc biệt võ giả được cho là thiên tư kỳ tài, rời khỏi gia tộc, tiến nhập tông môn, giống như cá chép vượt long môn! Phong Vân Vô Ngân biết rõ, nếu như chính mình muốn trở thành một cường giả chân chính, đã định trước phải đi vào một tông môn. Rất nhiều công pháp cao giai, đan dược cao cấp, hệ thống huấn luyện, Võ giả Tiên Thiên chỉ điểm, luyền võ trường cần quyền hạn đặc thù mới có thể đi vào. Rất nhiều chỗ tốt. Phong Vân Vô Ngân cũng không cho rằng Độc Cô Cửu Kiếm của chính mình trên đại lục thần bí này là vũ kỹ cao giai. Mà Thiên Địa Bá Khí Quyết là công pháp tăng thêm huyền khí mà không phải vũ kỹ. Bởi vậy, muốn đề cao thực lực, phải thu được vũ kỹ cao giai. - Tuyết tỷ, thi đấu lựa chọn nhập môn của Ngạo Hàn Tông kia, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân hăng hái bừng bừng. Chỉ có tại trước mặt Phong Vân Tuyết, Phong Vân Vô Ngân mới biểu hiện ra tình cảm chân thực như vậy, hoặc vui hoặc buồn, mà đối với những người khác, Phong Vân Vô Ngân chỉ lạnh lùng mà thôi! Không hơn! - Ừm! Vô Ngân, Tuyết tỷ nói cho đệ, Ngạo Hàn Tông là một trong năm tông môn của đế quốc Chiến Tần, quản lý mười ba thành trì, hơn một trăm gia tộc. Đệ nghĩ lại, trong hơn một trăm gia tộc, có bao nhiêu võ giả tuổi trẻ? Có bao nhiêu thiên tài? Mà muốn gia nhập vào cánh cửa Ngạo Hàn Tông, lại cao đến mức nào? Phong Vân Tuyết chậm rãi nói. Phong Vân Vô Ngân cẩn thận lắng nghe. - Quy tắc thi đấu chọn lựa này, ngày hôm qua đã tuyên bố xuống. Đầu tiên, sáu đại gia tộc Khâu Hác Thành chúng ta, trong đám võ giả tuổi từ 10~18 tuổi, sẽ tiến hành rút thăm phân tổ đối kháng, 10~12 tuổi làm một tổ, 13~15 tuổi làm một tổ, 16~18 tuổi làm một tổ. Cuối cùng tranh đoạt mười danh ngạch! Lông mi xinh đẹp của Phong Vân Tuyết hơi nhăn lên: - Vô Ngân, tất cả thanh niên tài tuấn của sáu đại gia tộc, đều chỉ tranh đoạt mười danh ngạch này, đệ nghĩ sẽ kịch liệt đến mức nào sao? Phong Vân Vô Ngân cũng hoảng sợ. Không nói cái khác, đệ tử độ tuổi 10~18 tuổi trong Phong Vân gia tộc, chí ít có năm mươi người! Như vậy, dùng số liệu này đến suy tính, tổng công sáu đại gia tộc, có đến ba trăm người tham gia thi đấu chọn lựa. Ba trăm người dự thi, mười danh ngạch... Như vậy thậm chí còn liều mạng hơn đám nhân viên công vụ tranh nhau chức cao ở kiếp trước. - Xác thực rất kịch liệt, xem ra, muốn đi vào Ngạo Hàn Tông, cũng không phải chuyện đơn giản như vậy. Bất quá, một khi đi vào đó, số phận của võ giả sẽ xảy ra biến hóa vô cùng to lớn! Phong Vân Vô Ngân thì thào nói: - Tuyết tỷ, đệ tin tưởng tỷ cuối cùng có thể tiến vào! Cảnh giới huyền khí Hậu Thiên lục phẩm, đã rất giỏi rồi! - Vô Ngân, điều này rất khó nói! Phong Vân Tuyết mỉm cười: - Bất quá, Tuyết tỷ sẽ cố gắng hết sức! Ngừng lại một chút, Phong Vân Tuyết bổ sung nói: - Vô Ngan, đệ đừng tưởng rằng, chiếm được một trong mười danh ngạch này đã chắc chắn tiến vào Ngạo Hàn Tông. Đây chỉ là một điều kiện cơ bản mà thôi. Khâu Hác Thành tổng cộng có mười danh ngạch, trong mười ba tòa thành trì Ngạo Hàn Tông quản hạt có một trăm ba mươi võ giả ưu tú, sẽ tập trung lại một chỗ, huấn luyện một đoạn thời gian. Sau đó cạnh tranh lại càng thêm thảm liệt tàn khốc! Nếu muốn trở thành người thắng cuối cùng, tiến vào Ngạo Hàn Tông... Phi thường hà khắc! Đúng vậy, tầng tầng sàng lọc, tầng tầng đấu loại, quá mức hà khắc rồi! Lúc này, Phong Vân Tuyết lại chuyển đề tài sang chuyện khác nói: - Được rồi, Vô Ngân, gần đây Khâu Hác Thành xảy ra chuyện lớn, có vài tán tu lén lút lẻn vào Khâu Hác Thành. Tiến hành ám sát đối với các thành viên sáu đại gia tộc, thậm chí những tán tu này còn đột nhập vào Hạ gia và Da Luật gia ám sát vài người! Bởi vậy, Vô Ngân đệ đệ coi chừng một chút, tốt nhất nên ở lại trong phủ đệ dòng chính của Phong Vân gia tộc. - A... Phong Vân Vô Ngân cười: - Tuyết tỷ, khu vực cạnh biển này còn an toàn hơn phủ đệ! Tỷ nghĩ lại, đệ đến ở khu vực này, tất nhiên muốn xuyên qua khu vực phủ đệ dòng chính, đám tán tu này, nếu như thật sự có bản lĩnh bình yên lặng xuống phiến hải vực phủ đệ dòng chính này, kia đã nói lên... A, Phong Vân gia tộc thật sự là... Ha ha. Hơn nữa, cạnh biến này có cái gì để bọn họ tới? Bọn họ muốn giết người, tự nhiên giết vào nơi thành viên tụ tập trong gia tộc, tội gì phải chạy đến cạnh biển hoang vắng này? Nhưng thật ra, đệ nghĩ Tuyết tỷ mới là người cần phải cẩn thận, nếu không Tuyết tỷ chuyển đến cạnh biển ở đi! Chương 6: Hậu Thiên nhị phẩm (2). Phong Vân Tuyết che miệng cười: - Được rồi, Vô Ngân, Tuyết tỷ của đệ cũng không sợ đám tán tu này, nếu bọn họ thực sự có bản lĩnh, đã không cần phải lén lút tiến hành ám sát! Ừm, Vô Ngân, vậy thì Tuyêt tỷ đi trước rồi, trước khi kết thúc thi đấu nhập tông của Ngạo Hàn Tông, tạm thời Tuyết tỷ sẽ không đến thăm đệ. Tuyết tỷ muốn nắm chặt chút thời gian cuối cùng, cố gắng tu luyện, lý tưởng của Tuyết tỷ là tiến vào Ngạo Hàn Tông! Còn có năn nỉ Võ giả Tiên Thiên Ngạo Hàn Tông, cởi ra phong ấn đan điền cho Vô Ngân. - Ừm, Tuyết tỷ, nhất định tỷ sẽ thành công! Phong Vân Vô Ngân cũng trịnh trọng nói. Trong lòng cười trộm... Cởi ra phong ấn đan điền của ta? Miễn đi, ta không cần. Sau khi Phong Vân Tuyết rời khỏi, Phong Vân Vô Ngân lại vùi đầu vào tu luyện. Hắn cũng rõ ràng, tháng sau, hắn có một lần cơ hội trong thi đấu chọn lựa nhập môn của Ngạo Hàn Tông. Quả thật, phụ mẫu Phong Vân Vô Ngân bởi vì Ngạo Hàn Tông mà chết, trong lòng Phong Vân Vô Ngân tự nhiên vô cùng hận Ngạo Hàn Tông. Bất quá, nếu muốn tu luyện vũ kỹ cao thâm, muốn báo thù, nếu muốn đứng ở đỉnh phong của thế giới này, chỉ có thể lựa chọn gia nhập tông môn! Đương nhiên, đế quốc Chiến Tần còn bốn tông môn khác, nhưng lấy thân phận của Phong Vân Vô Ngân, căn bản không có khả năng đầu nhập vào tông môn khác ngoài Ngạo Hàn Tông. Bởi vì, năm tông môn đều lựa chọn sàng lọc đệ tử trong khu vực mình quản hạt, tuyệt đối sẽ không ngoại lệ. Về phần nói, trở thành tán tu, Phong Vân Vô Ngân cũng không suy nghĩ qua. Tán tu là một chức nghiệp võ giả vô cùng nguy hiểm, mỗi thời mỗi khắc đều phải đối mặt tông môn, các đại gia tộc bao vây tiễu trừ tàn sát, ăn bữa nay lo bữa mai! Giữa các tán tu cũng ẩu đả, cừu thị, chém giết nhau! Từ đó trở đi, mỗi ngày Phong Vân Vô Ngân tu luyện càng thêm chăm chỉ, càng thêm khắc khổ. Một ngày... Trải qua tu luyện bằng sóng biển gột rửa, Phong Vân Vô Ngân như thường ngồi bên cạnh nhà tranh, một mặt tước quả dại ăn, một mặt nghỉ ngơi. Tương đối khác thường một điểm là, hôm nay Phúc bá cũng không đưa cơm qua đây cho Phong Vân Vô Ngân. Bất quá Phong Vân Vô Ngân cũng không có gì kỳ quái, ngoại trừ tỷ tỷ Phong Vân Tuyết, trong toàn bộ Phong Vân gia tộc, Phong Vân Vô Ngân trước mặt mọi người chính là một phế vật, rác rưởi, một hai ngày quên không đưa cơm cho hắn cũng là bình thường. Phong Vân Vô Ngân cũng không đi tính toán những thứ này. Buổi chiều vẫn đi tu luyện Độc Cô Cửu Kiếm như bình thường, cảm ngộ kiếm ý, kiếm vận. Trên bờ cát... Phong Vân Vô Ngân cầm một cành cây trong tay, nhẹ nhàng thoải mái, hoặc đâm hoặc chém, thi triển ra nét tinh diệu của Độc Cô Cửu Kiếm. Khi thì, Phong Vân Vô Ngân sẽ đâm ra một kiếm như thần lai chi bút, như linh dương quải sừng, không để lại vết tích. Toàn thân đắm chìm trong thế giới của kiếm. Đột nhiên... - Hừ! Chủ nhân nhà ta quả nhiên đoán không sai! Tiểu tử phế vật ngươi, dường như len lén tu luyện vũ kỹ... Khặc khặc, ngươi luyện cái gì? Một tiếng âm dương quái khí lanh lảnh kêu lên, trực tiếp truyền ra từ chỗ nhà trang, kéo Phong Vân Vô Ngân ra khỏi trạng thái tu luyện trở về hiện thực. Cành cây trong tay vừa thu trở lại, xoay người, híp mắt nhìn theo nơi tiếng người truyền ra. Chỉ thấy, thân thể khom khom của Phúc bá, trong tay vẫn cầm một giỏ trúc, đứng bên cạnh nhà tranh, âm hiểm cười. - Hôm nay hắn đưa cơm muộn một hồi, ta còn tưởng rằng hắn không tới. Hóa ra... Ừm, dĩ nhiên bị hắn phát hiện rồi! Trên mặt Phong Vân Vô Ngân bình tĩnh không chút dao động, chậm rãi đi vào trong nhà tranh. Nắm chặt cành cây trong tay. - Khặc khặc... Từ khi ngươi chủ động đến nhà tranh gần biển ẩn cư, chủ nhân nhà ta đã nghi ngờ ngươi, tiểu tử này, cũng không đơn giản như vậy, quả nhiên, cư nhiên len lén tu luyện vũ kỹ! Làm sao? Khổ tâm cố sức, nghĩ muốn làm gì? Trên mặt Phúc bá tỏa ra nét vui mừng. Hắn phụng mệnh mỗi ngày mượn cơ hội đưa cơm đến giám thị Phong Vân Vô Ngân, thời gian một năm vẫn chưa từng thu được điều gì, mà hôm nay hắn có một số việc bận buổi trưa, đến chiều mới vội vã chạy qua đây. Không nghĩ tới, lại phát hiện bí mật của Phong Vân Vô Ngân. Nếu như bẩm báo tin tức này cho chủ nhân, chắc chắn chủ nhân sẽ luận công ban thưởng cho mình đi? Trong lòng Phúc bá cười như hoa. Tuy rằng nói Phong Vân Vô Ngân như trước không có một tia huyền khí ba động, bất quá chỉ lấy một cành cây vớ vẩn khoa tay múa chân, loại chuyện này, cũng lơ lỏng bình thường mà thôi. Thế nhưng, Phúc bá lại có thể thêm mắm thêm muối, thổi phồi trước mặt chủ nhân một phen, nói xong như thật, chủ tử sẽ vui vẻ, ban thưởng. Về phần Phong Vân Vô Ngân có thực sự tu luyện vũ kỹ hay không, đã không còn quan trọng! Phong Vân Vô Ngân chậm rãi đi tới trước mặt Phúc bá, thản nhiên nói: - Thời gian vừa qua, mỗi ngày ngươi đưa cơm cho ta, giám thị ta, gió mặc gió, mưa mặc mưa, mà chúng ta, lại thủy chung chưa từng nói qua một câu. Hôm nay, chúng ta ngồi nói với nhau một chút. Có phải ngươi nghĩ rằng ngươi sẽ bẩm báo những chuyện xảy ra ngày hôm nay cho chủ nhân ngươi, để lấy công ban thưởng? Đúng không? - Hắc hắc, chủ tử nói ngươi còn nhỏ nhưng tâm cơ thâm trầm, quả nhiên không tồi! Họa lớn sắp giáng xuống đầu ngươi còn lan man lảm nhảm nói trước mặt ta, nói không ngớt, hơn nữa mặt không đổi sắc, thực sự không giống như một tiểu hài đồng. Người như ngươi, nên sớm giết chết, mới là tốt nhất! Phúc bá ném đi giỏ tre trong tay, khí thế đột nhiên tăng mạnh, bộ mặt dữ tợn quát: - Theo ta trở về, gặp chủ nhân ta! Phong Vân Vô Ngân không chút phật lòng, tâm niệm khẽ động, hai sáu viên Thiên Địa Đan Điền thình lình thu nhập vào thân thể! Một cổ huyền khí nhàn nhạt, cuồn cuộn chảy và bốn chân trăm huyệt của Phong Vân Vô Ngân! Khí thế của hắn, thoáng chốc đã trở nên sắc bén bá đạo! - Hả? Là... Là tu vi huyền khí Hậu Thiên nhị phẩm! Phúc bá giống như gặp quỷ: - Ngươi... Không phải ngươi bị đại nhân Ngạo Hàn Tông phong ấn đan điền, cả đời không thể tụ tập một tia huyền khí sao? Ngươi... Ngươi không nên có huyền khí mới đúng! - Ức! Hóa ra, huyện tại huyền khí của ta, là Hậu Thiên nhị phẩm. Thời gian một năm, từ không hề có huyền khí, đến lúc đạt được cảnh giới huyền khí Hậu Thiên nhị phẩm, tốc độ này, cũng coi như tạm được đi... Phong Vân Vô Ngân tự nhủ gật đầu: - Được rồi, đây mới là bí mật chân chính của ta. Ngươi là người thứ nhất biết bí mật này. Dứt lời, chậm rãi bước về phía trước, khóe miệng, hiện ra một tia sát khí dày đặc!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang