[Dịch] Bá Khí (Thiên Địa Bá Khí Quyết)

Chương 18 : Tiến vào Bạch Mang Sơn (1,2)

Người đăng: 

.
- Lời ấy của Hạ lão thái thật đúng, đừng nói các vị, ngay cả Phong Vân gia tộc của chúng ta, cũng muốn diệt cỏ diệt tận gốc tên Phong Vân Vô Ngân này. Phong Vân Sở cười nhạt nói. - Giết là phải giết, bất quá, chúng ta không thể tùy tiện ra tay, phiêu lưu mạo hiểm đắc tội Ngạo Hàn Tông, giết hắn đi! Rõ ràng giết hắn, đó là phá hư quy củ! Tộc trưởng Da Luật gia tộc, Da Luật Chân nhíu mày nói. Phong Vân Sở biểu hiện biểu tình nắm chắc, gật đầu mỉm cười nói: - Mấy ngày nay, ta đã tính toán làm sao có thể tru sát được Phong Vân Vô Ngân này mà không để lại vết tích, nghĩ tới nghĩ lui, chung quy không có manh mối, bất quá, hôm nay trọng tài đại nhân mang đến tin tức trận tỷ thí này, làm ta khẽ động linh cơ! - Các vị ngẫm lại, lần thí luyện này, ba vị trọng tài cũng không tham dự, chỉ ngăn lại Bạch Mang Sơn, không cho năm tên tán tu kia chuồn ra khỏi Bạch Mang Sơn. Đến lúc đó, mười thanh niên tuấn kiệt của sáu đại gia tộc, sẽ kết bạn tiến nhập Bạch Mang Sơn, tiêu giệt năm tên tán tu... - Hắc hắc, địa phương Bạch Mang Sơn kia, ta đã từng đi qua, núi cao rừng rậm, rất lớn. Thử hỏi, tiểu tử Phong Vân Vô Ngân kia bị giết trong Bạch Mang Sơn, ba vị trọng tài cũng chỉ có thể khổ than thiếu niên anh kiệt chết non quá sớm mà thôi. Lúc thí luyện trong Bạch Mang Sơn, diệt sát Phong Vân Vô Ngân. Tộc trưởng Nạp Lan gia tộc Nạp Lan Phi, thống hận Phong Vân Vô Ngân tận xương tủy, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: - Biện pháp hay! Như vậy, sau khi chúng ta về gia tộc, sẽ căn dặn đám đệ tử tuấn kiệt trong gia tộc, sau khi tiến nhập Bạch Mang Sơn cùng tiểu tử Phong Vân Vô Ngân, vây công phân thây hắn! Sau đó nấu nhừ băm nát thi thể hắn, cũng không sợ sau này bị ba vị đại nhân nhìn ra kẽ hở! Phong Vân Sở đột nhiên lạnh lùng nói: - Cứ như vậy mà làm! Tốt nhất là dẫn tới trước mặt năm gã tán tu cho bọn họ vây công oanh sát Phong Vân Vô Ngân, đây chính là phương pháp mượn đao giết người, kế sách hay nhất, nếu như không được, các đệ tử liền hợp lực vây công Phong Vân Vô Ngân, làm sao hắn thoát được? - Phong Vân Vô Ngân đánh bại hai vị anh kiệt của Nạp Lan gia tộc trên lôi đài, chung quy thành phần vận khí chiếm đa số, ta không tin hắn có thể thực sự trở mình làm đối thủ của cao thủ tu vi huyền khí Hậu Thiên lục phẩm. - Thịt cả nhà nó! Nạp Lan phi bạo phát một câu chửi tục. Trong lòng Phong Vân Mặc không đồng ý, thầm nghĩ, ngươi thịt cả nhà nó, không phải thịt ta sao? Ta phi! Bất quá, ta sớm đã không coi nghiệt súc kia là tôn nhi, lời này của ngươi, cũng không liên quan gì tới ta. Hắn ngắt lời bổ sung nói: - Việc này quan hệ trọng đại, Phong Vân Tuyết, Phong Vân Trường Thiên tộc ta có thể nhớ tình gia tộc, lâm trận nhắc nhở Phong Vân Vô Ngân, bởi vậy, ta sẽ giấu diếm việc này với Phong Vân Tuyết và Phong Vân Trường Thiên, sẽ để cho các vị anh kiệt đối phó Phong Vân Vô Ngân đi sao? ... Sáng sớm, bên ngoài phủ đệ của Phong Vân gia tộc, cạnh biển. Chỉ thấy Phong Vân Vô Ngân khoanh chân ngồi ở bờ cát bên cạnh biển, mắt nhìn mũi, đang tu luyện Thiên Địa Bá Khí Quyết, 52 Thiên Địa Đan Điền, vờn quanh thân thể Phong Vân Vô Ngân, không ngừng di chuyển theo quy luật dâng trào co rút. Đột nhiên... Phanh! Phanh! Phanh... Hầu như 52 hạt Thiên Địa Đan Điền đồng thời bạo liệt ra! Một phân thành hai! 52 Thiên Địa Đan Điền, biến thành 104, mỗi một Thiên Địa Đàn Điền đều co bằng hạt gạo, sáng láng ánh vàng kim. Phong Vân Vô Ngân mở hai tròng mắt, chống đỡ song chưởng, thân thể cao cao nhảy lên, tay phải vung ra, đã rút đoản kiếm bên hông cầm ở trong tay. Sưu! 104 hạt Thiên Địa Đan Điền, chợt bị Phong Vân Vô Ngân hút vào trong cơ thể, trong thời gian ngắn, tứ chi bách hài của Phong Vân Vô Ngân, huyền khí kéo dài không ngớt bắt đầu trở nên cuồn cuộn. Huyền khí ba động cường đại hơn trước, lưu động trong tứ chi Phong Vân Vô Ngân, hắn liên tục đâm ra mấy kiếm, kiếm thế sắc bén, vô cùng nhanh chóng. Tùy hứng múa vài đường kiếm, Phong Vân Vô Ngân cảm giác rất rõ ràng, tu vi huyền khí của chính mình lại tinh tiến thêm một tầng. Sau một khắc, Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên động, hút104 Thiên Địa Đan Điền ra khỏi thân thể. Toàn thân Phong Vân Vô Ngân không còn chút huyền khí ba động, giống như cây khô đứng yên tại chỗ. - Lúc đối chiến cùng Nạp Lan Mãnh và Nạp Lan Vô Ưu, tu vi huyền khí của ta chính là Hậu Thiên tam phẩm, hiện nay, tuôn ra 104 hạt Thiên Địa Đan Điền, tu vi huyền khí của ta, chí ít cũng đạt đến Hậu Thiên tứ phẩm! Phong Vân Vô Ngân cài lại bảo kiếm về bên hông, khóe miệng hiện ra một dáng tươi cười thỏa mãn: - Ngắn ngủi mấy ngày, tu vi huyền khí liền đột phá bình cảnh tam phẩm, vọt tới tứ phẩm, người người đều nói tu luyện vũ kỹ rất khó đột phá bình cảnh, vì sao ta lại không cảm giác thấy gì? Ha ha, bất quá chỉ có tu vi huyền khí đạt tới Hậu Thiên lục phẩm mới có thể hỗn hợp huyền khí trong đao phong kiếm phong, khiến lực công kích tăng thêm nhiều, ta còn cần cố gắng nhiều hơn mới được! Đúng lúc này, một tiếng nói thanh tú từ xa truyền vào trong tai Phong Vân Vô Ngân... - Vô Ngân! Vô Ngân! Phong Vân Vô Ngân ngầm hiểu ý cười, ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy dáng người uyển chuyển của Phong Vân Vô Ngân, đang chạy về phái mình. Phong Vân Vô Ngân nghênh đón nói: - Tuyết tỷ, tỷ chạy làm gì? Đệ thấy trán tỷ đầy mồ hôi, lẽ nào có việc gấp cần tìm đệ hay sao? Vốn nhiều ngày trước Phong Vân Tuyết đã định đến cạnh biển chơi đùa cùng Phong Vân Vô Ngân, Phong Vân Vô Ngân nói cho nàng, ba vị trọng tài Ngạo Hàn Tông tùy thời có thể tuyên bố nội dung thí luyện nhập môn, bởi vậy, hắn để Phong Vân Tuyết chuẩn bị cẩn thận, không cần mỗi ngày đi qua tìm hắn. Hiển nhiên Phong Vân Tuyết đã dùng Thối Thể Đan Ngạo Hàn Tông ban tặng, da thịt càng trở nên mềm mại, mà trong loại mềm mại này lại ẩn chứa ánh ngọc sáng bóng, thông thấu dày đặc. - Vô Ngân, mau đi theo tỷ! Phong Vân Tuyết không khỏi phân trần, lôi kéo Phong Vân Vô Ngân chạy về phía phủ đệ gia tộc. - Tuyết tỷ, tỷ làm gì vậy? Phong Vân Vô Ngân không biết nên khóc hay nên cười. - Vô Ngân, tỷ nói cho đệ biết, ngày hôm qua, ba vị trọng tài Ngạo Hàn Tông đã tuyên bố nội dung thí luyện trận đầu của chúng ta! Chúng ta phải chạy tới địa bàn Da Luật gia tộc tại Bạch Mang Sơn trước khi trời tối! Mau, Bạch Mang Sơn cách địa bàn Phong Vân gia tộc chúng ta khá xa! Trong phủ đã có ba con bảo mã, chỉ chờ chúng ta đi qua, lập tức khởi hành. - Nội dung thí luyện đặt ra rồi sao? Phong Vân Vô Ngân vừa nghe lời ấy, tộc độ chạy trốn dưới chân cũng nhanh hơn. Tố chất thân thể hai người đều được Thối Thể Đan đề thăng, cước trình rất nhanh, sự chịu đựng lại đủ, không bao lâu liền chạy tới khu vực phủ đệ Phong Vân gia tộc. Phong Vân Mặc tự mình dẫn theo ba con ngựa cao to, và một đám thủ lĩnh Phong Vân gia tộc, chờ ở bên kia. Phong Vân Mặc căn dặn ngắn gọn một phen, sau đó Phong Vân Vô Ngân, Phong Vân Tuyết, Phong Vân Trường Thiên đều tự tuyển một con ngựa, chạy nhanh ra khỏi phủ. Nhìn bóng lưng Phong Vân Vô Ngân dần xa, khóe miệng Phong Vân Mặc không nhịn được hiện ra một nụ cười giả tạo: - Tiểu tử thối, tử kỳ của ngươi đã tới, chạy tới Bạch Mang Sơn sớm một khắc, đơn giản chính là chết sớm một khắc mà thôi! Ngựa đám người Phong Vân Vô Ngân cưỡi, toàn thân là màu trắng, hùng tuấn vô cùng, mồ hôi chảy ra cũng đỏ sẫm như máu tươi, đây chính là Huyết Hãn Bảo Mã giá trị ngàn vàng, cức lực phi thường nhanh. Mấy giờ sau, Phong Vân Vô Ngân, Phong Vân Tuyết, Phong Vân Trường Thiên đều giục ngựa chạy tới chân núi Bạch Mang Sơn, ba người xoay lưng xuống ngựa.. Chỉ thấy trọng tài họ Đạt Hề và trọng tài họ Tây Môn, chắp tay đứng thẳng, canh giữ ở cửa ra vào. Còn có bảy con Hãn Huyết Bảo Mã khác đang rong chơi gặm cỏ ở bên cạnh cửa núi. Nạp Lan Phu, Nạp Lan Hoa, Hồ Dã, Trần Phi, Da Luật Trượng, Da Luật Thiên Long, Hạ Hồ Tử... Bảy người trang phục toàn thân, lưng đeo binh khí, nghiêm trận sẵn sàng đứng ở sơn khẩu. Lúc này, bảy người thấy Phong Vân Vô Ngân đến, tất cả đều dừng lại, đây đó nhanh chóng trao đổi ánh mắt một chút, ở sâu trong hốc mắt thẩm thấu ra sát khí mịt mờ. Trọng tài họ Đạt Hề và trọng tài họ Tây Môn thấy ba đệ tử Phong Vân gia tộc đã đến, sáu đại gia tộc, mười gã đệ tử, lập tức vẫy tay gọi ba người Phong Vân Vô Ngân, bảo bọn họ mau chóng qua đây. Phong Vân Vô Ngân, Phong Vân Tuyết, Phong Vân Trường Thiên, vội chạy tới sơn khẩu, đứng thẳng thân hình , chậm rãi đợi hai vị trọng tài lên tiếng. - Tốt, mọi người đã đến đông đủ rồi, như vậy ta tuyên bố bắt đầu thí luyện nhập môn! Công việc của các ngươi rất đơn giản... Trong Bạch Mang Sơn này có năm gã tán tu bị thương, thực lực phân biệt là, một người tu vi huyền khí Hậu Thiên thất phẩm, bốn người tu vi huyền khí Hậu Thiên lục phẩm, ta mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, trong vòng bốn ngày, các ngươi phải diệt sát được năm gã tán tu này! Nghe rõ sao? - Ngày hôm nay đã là ngày đầu tiên rồi, lập tức tiến vào Bạch Mang Sơn! Nếu sau bốn ngày, các ngươi không thể diệt sát năm gã tán tu, vậy thì đám người các ngươi đều mất đi tư cách tiến vào Ngạo Hàn Tông! Vẻ mặt trọng tài họ Đạt Hề nghiêm túc: - Đây là một lần thí luyện độ khó thấp nhất, cơ bản nhất trước khi nhập tông, nếu như các ngươi không thể hoàn thành, vậy trực tiếp bị loại! Nghe rõ rồi chứ? Phải giết hết năm gã tán tu trong vòng bốn ngày, giết thiếu một người, coi như thất bại! Trực tiếp bị loại! - Nghe rõ rồi sao? Trọng tài họ Tây Môn rống lên một câu. Thái độ hai vị trọng tài, nghiêm túc lạnh lùng hơn rất nhiều so với lần thi đấu chọn lựa lần trước. Không thể nghi ngờ, thí luyện của đệ tử môn hạ Ngạo Hàn Tông, là phi thường hà khắc và nghiêm túc. 10 đệ tử, tất cả đều bị rống đến ngây người. Trọng tài họ Tây Môn giận dữ: - Nghe rõ rồi sao? - Nghe rõ! Lúc này 10 đệ tử mới phản ứng lại, hồi đáp. - Được rồi, vào núi! Trọng tài họ Đạt Hề quát. 10 đệ tử nối đuôi nhau nhảy vào đường nhỏ trong núi. Đột ngột, trọng tài họ Đạt Hề lại nói: - Phong Vân Vô Ngân... - Ừm? Phong Vân Vô Ngân dừng lại, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía hai vị trọng tài. - Ách.... Dường như trọng tài họ Đạt Hề định nói lại thôi, bất quá, hắn lo nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói: - Phong Vân Vô Ngân, ngươi là thiên tài chúng ta coi trọng, chúng ta đã nói qua, ta sẽ cố gắng chiếu cố ngươi. Thế nhưng trong lúc còn đang thí luyện, chúng ta sẽ không trợ giúp ngươi, ngươi phải sử dụng nghị lực và lực lượng của chính mình để hoàn thành thí luyện này! Thiên tài, nếu như không thực sự trải qua rèn đúc, không cảm nhận qua chém giết sống chết, cũng uổng công! - Được rồi, đi thôi! Trọng tài họ Tây Môn phất tay nói, ý bảo Phong Vân Vô Ngân nhanh chóng vào núi. - Đ tạ hai vị trọng tài đại nhân chỉ giáo! Phong Vân Vô Ngân gật đầu, vội vàng chạy, đuổi kịp đám người phía trước. - Hài.... Lúc này, trong tài họ Đạt Hề thổn thức một tiếng: - Những đệ tử trẻ tuổi này,vừa mới tiến hành trận thí luyện đầu tiên, mà đã bắt đầu lục đục với nhau rồi... Thực sự là... - Đạt Hề huynh, ngươi cũng nhận thấy được, trừ Phong Vân gia tộc ở ngoài, trên người bảy đệ tử khác đều mang theo sát khí! Trọng tài họ Tây Môn bất đắc dĩ nói: - Đạt Hề huynh, trên thực tế, loại chuyện này, chúng ta ít quản mới tốt! Chúng ta cũng đi một đường như vậy tới nay, vừa rồi, ngươi thương xót Phong Vân Vô Ngân, còn muốn nói ám chỉ... Ha ha, trên thực tế, thiên tài chân chính, phải học được đối mặt với tình cảnh bạn bè bán đứng mình, thậm chí tàn sát lẫn nhau... - Thiên tài, ngoại trừ có được thiên phú xuất sắc, còn phải bảo trì lòng cảnh giác, ý nghĩ bình tĩnh, tuyệt không dễ dàng tin tưởng người khác... Chỉ có đồng thời có được những nhân tố này mới có thể từ thiên tài, lột xác thành cường giả chân chính. Dựa theo quy củ, cho dù chúng ta phát hiện cái gì đó, cũng không thể ám chỉ gì đó cho bọn họ trong khi thí luyện. - Ta... Ha ha, ta xác nhận yêu tài quá đã sốt ruột rồi, không muốn thấy tiểu gia hỏa Phong Vân Vô Ngân sớm chết non. Bất quá, Tây Môn huynh nói rất đúng, một thiên tài, muốn lột xác thành cường giả chân chính, phải trả giá rất đắt! Được rồi, chỉ mong Phong Vân Vô Ngân có thể thuận lợi hoàn thành thí luyện lần này... Đối với hắn mà nói, độ khó của thí luyện lần này còn lớn hơn các đệ tử khác rất nhiều! Trọng tài họ Đạt Hề lắc đầu bật cười. Chợt, ánh mắt hắn thản nhiên, như nhớ lại một chuyện nào đó xảy ra trong quá khứ. Trời đã chuyển chiều, nắng vàng bao phủ toàn bộ Bạch Mang Sơn, khiến giữa cành cây xum xuê của Bạch Mang Sơn thỉnh thoảng có một vài tia nắng tinh nghịch lọt qua, chiếu xuống mặt đất. Bóng cây đổ xuống, loang lổ trên mặt đất. Trên núi hỗn loạn một mảnh dược điền, vườn hoa, gió vừa thổi qua, trong không khí lập tức nồng nặc mùi thơm hương hoa, vị thuốc, khiến cho tinh thần sảng khoái. Lúc này Phong Vân Vô Ngân và 9 đệ tử khác, cẩn thận đi lại trên một con đường rộng của Bạch Mang Sơn. Mọi người đã tiến nhập Bạch Mang Sơn một giờ, thế nhưng vẫn không phát hiện tung tích năm gã tán tu bị thương. Bất quá, tất cả đều nắm chặt binh khí, không dám lơi lỏng. - Cáp... Dù sao đi nữa còn có vài ngày, mọi người nghỉ ngơi một chút đi... Thiếu nhiên thiên tài Da Luật gia tộc Da Luật Trượng bỗng nhiên cười đề nghị nói: - Bạch Mang Sơn này là sản nghiệp của Da Luật gia tộc chúng ta, lúc còn nhỏ, ta từng du ngoạn Bạch Mang Sơn cùng phụ mẫu, đối với hoàng cảnh ở nơi đây, đến nay ta vẫn còn thấy mới mẻ trong ký ức. Bạch Mang Sơn cũng không rộng, nhưng lại rậm rạp, nhiều nhất mất hai ngày là có thể tìm khắp Bạch Mang Sơn, bởi vậy tìm được năm gã tán tu kia chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi! Trong mười gã đệ tử này, Da Luật Trượng lớn tuổi nhất, 18 tuổi, tu vi đã đạt được Hậu Thiên lục phẩm trung kỳ, có thể nói là cảnh giới cao nhất trong mọi người. Trên trán hắn mơ hồ tản ra thái độ bễ nghễ, khiến người khác khuất phục. Bởi vậy, hắn vừa nói ra khỏi miệng, đám người còn lại đều tán thành. Tìm địa phương ngồi xuống.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang