[Dịch]Bá Chủ Thu Mua- Sưu tầm
Chương 53 : Tiểu đệ Thiết Ngưu
.
"Làm sao không hỏi qua ngươi a, thời điểm quay phim ta đã nói, lúc quay về ta sẽ cắt ghép hình ảnh làm thành đoạn phim ngắn, upload lên internet mà, khi đó ngươi cũng đâu có phản đối?" Hác Mãnh cười nói. Tin tức trên Internet, hắn cũng đã đọc, căn bản có thể khẳng định, đối với Từ Manh chỉ có lợi mà không có hại, bởi vì đây là bước đệm cho nàng tỏa sáng trong giới giải trí, trái lại, đối với Trần Vũ Tình có khả năng bị ảnh hưởng không nhỏ!
"90 phút, là phim ngắn sao?" Từ Manh nghiến răng nghiến lợi nói, hận hiện tại không thể liền đem Hác Mãnh kéo qua, vò thành cục, vứt dưới chân giẫm nát.
Hác Mãnh sờ sờ mũi, nói: "Nguyên bản ta muốn làm bộ kỷ luật phiến( phim tài liệu) hai giờ, 90 phút vẫn còn hơi ít đấy. Khà khà, mỹ nữ nóng giận sẽ mau già, sẽ xuất hiện nếp nhăn, dễ dàng tiến vào thời kỳ tiền mãn kinh nga!"
"Ngươi chết đi!" Từ Manh thở phì phò đem điện thoại cúp máy.
Hác Mãnh vô ý ngẩng đầu thấy video được phát trên TV, ánh mắt xem kỹ từ đầu đến cuối, bộ phim tài liệu này giống như sinh ra là vì riêng nàng, tương tự, hình tượng Trần Vũ Tình cũng đẹp như vậy.
"Không ngờ được, tiểu tử kia còn có phần bản lĩnh này!" Từ Manh trề môi lẩm bẩm. Nàng không nghĩ tới, chính mình đột nhiên lại 'Hỏa'.
Trong vòng mười hai tiếng, đoạn phim ‘giáo hoa xuyên du ký’ lượng view đột phá mốc 50 triệu.
Bây giờ Từ Manh cũng không dám ra ngoài phố, sợ bị người ta nhận ra, không cách nào thoát thân . Về phía Trần Vũ Tình, sau khi xem xong bộ phim tài liệu, cũng không lo lắng như vậy, trực tiếp lên ‘weibo’ phát biểu ý kiến.
"Ta chỉ là người bình thường, không muốn làm minh tinh, càng không có suy nghĩ bước vào giới giải trí, hy vọng các đại gia đừng đến làm phiền ta, OK? Mặt khác, trong bộ phim ta chỉ đóng vai nhân vật phụ, làm nền, đồng học Từ Manh mới là nhân vật chính, tương lai nàng nhất định tiến vào giới giải trí, nếu có hứng thú, hãy quan tâm kỹ càng đến nàng!"
Dù vậy, Trần Vũ Tình mỗi khi ra ngoài, đều bị fans xúm lại năn nỉ chụp hình chung, yêu cầu kí tên, đối với tất cả việc này Trần Vũ Tình đều hững hờ!
Khi đối mặt phóng viên, Trần Vũ Tình chỉ quăng ra một câu cộc lốc: "Ai muốn đăng tải hình ảnh của ta lên báo chí thì chuẩn bị nhận đơn kiện mà lên tòa đi, ta cũng không tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, cút!"
Trần Vũ Tình cũng gián tiếp 'Hỏa', mặc kệ tiếng nói của dư luận, một khi lửa giận bốc lên không quản ngươi là phóng viên hay gì gì đó đều mắng tất.
So với Trần Vũ Tình thỉnh thoảng còn lộ mặt, Từ Manh im hơi lặng tiếng rất lâu, sau khi phóng 'Hỏa', nàng phần lớn ở trong nhà, không dám ra khỏi cổng lớn nữa bước, không ít công ty giải trí, nỗ lực thông qua người quen liên hệ nàng, trong đó có công ty lớn nhất nhì trong giới giải trí, đưa ra điều kiện cũng không tệ, bất quá bị Từ Manh lấy lí do việc học quan trọng, bây giờ chưa phải lúc mà từ chối rồi!
Còn kẻ đầu sỏ của sự kiện - Hác Mãnh vẫn bình thản như cũ, sống vui vẻ mỗi ngày, thật giống như sự việc của Từ Manh và Trần Vũ Tình chẳng liên quan đến mình.
Ba ngày ngắn ngủi, lượng view của‘ Giáo hoa xuyên du ký’ đã hơn 50 triệu, hai đóa hoa khôi của trường vinh dự đăng lên ngôi đầu của bảng hoa khôi quốc gia. Fans của Từ Manh đạt đến 30 triệu, lượng click quan tâm trên weibo cao tới 5 triệu. Hiển nhiên đã trở thành một ngôi sao mới nổi trong thế giới giải trí. Còn Trần Vũ Tình, fans cũng không ít, tuy nhiên, chí hướng của nhân gia không đặt chỗ này!
"Hác Mãnh ca ca, có một tin tức tốt nói cho ngươi nha!" Dương Tiểu Song gọi điện thoại đến, cười hi hi nói.
Hác Mãnh tựa lưng trên ghế salông, hiện không có việc gì để làm nên hắn ở cửa hàng từ sáng tới giờ, vừa nãy định đi dạo một vòng ở cửa hàng bán đồ cũ thì tiểu nha đầu này lại bất ngờ gọi tới.
"Tin tức tốt gì a!"
"Buổi tối, mụ mụ ta muốn mời ngài ăn cơm." Dương Tiểu Song cười nói.
"Ặc!" Hác Mãnh sửng sốt một chút, buồn bực hỏi: "Không ổn nga, tại sao mẹ ngươi muốn mời ta ăn cơm?"
Dương Tiểu Song trầm mặc, nói: "Mụ mụ nói, ngươi là bằng hữu hợp tác quan trọng, muốn cảm tạ ngươi một thoáng, ta nghĩ mụ mụ muốn gặp mặt ngươi, xem ngươi hình dáng ra sao a, chắc là có ý này rồi."
"Có thể không đi sao?" Hác Mãnh cười gượng nói.
"Hì hì, đương nhiên không được rồi, quyết định như vậy nha, buổi chiều bảy giờ rưỡi, quán rượu lớn Song Lân." Dương Tiểu Song nói xong liền cúp mấy.
Hác Mãnh cầm điện thoại di động, đầu óc xoay chuyển không ngừng, mẫu thân Dương Tiểu Song sao nhất định phải gặp mình? Mặc kệ muốn gặp thì cứ gặp, ngược lại, hắn cùng tiểu nha đầu rất trong sáng, không sợ người khác dòm ngó a.
...
Cam Tĩnh đang lái xe cảnh sát, một vị đầu trọc ngồi ở ghế bên cạnh, xem xét bề ngoài tuổi người này không lớn lắm, thế nhưng lại toát khí tức nguy hiểm tận sâu bên trong xương tủy, khiến không người nào dám nhìn thẳng.
"Khi gặp được người, tự ngươi nói chuyện!" Cam Tĩnh dừng xe trước cửa hàng Hác Mãnh, gọi điện báo cho hắn hay, quay đầu đối với nam nhân nói.
"Ừm!" Thiết Ngưu giọng ồm ồm đáp một tiếng, trong mắt lóe ra tia thần thái, rất nhanh trở lại như cũ.
"Đi thôi!"
Cam Tĩnh đẩy cửa xe bước xuống, mang Thiết Ngưu đi vào trong tiệm.
Hác Mãnh nhìn thấy hai người, sửng sốt một chút, lông mày không tự chủ nhíu lại, không ngờ mỹ nữ cảnh sát này mang người đến đến tận cửa rồi rồi!
Trên mặt lại không biểu hiện ra, cười nói: "Cảnh sát Cam, ngươi tới, mời ngồi nha!"
"Ta đến là vì sự tình của Thiết Ngưu, vừa nãy trong điện thoại đề cập với ngươi, tuy không giải thích rõ ràng, nhưng thương thế của Thiết Ngưu cơ bản đã khỏi, bất quá nơi này..." Cam Tĩnh chỉ chỉ đầu mình, nói: "Xảy ra chút vấn đề, chúng ta cũng không liên lạc được người nhà của hắn, nên muốn để hắn ở chỗ của trong trong thời gian ngắn sắp tới!"
"E rằng không ổn đâu!" Hác Mãnh mặt không hề cảm xúc nói, nào có chuyện sau khi cứu người còn phải giải quyết hậu quả nga.
Không đợi Cam cảnh sát mở miệng, Thiết Ngưu trầm giọng nói trước: "Ngươi là ân nhân, ta đồng ý theo ngươi. Ta gọi là Thiết Ngưu có sức lực, lao động nặng nhọc để ta lo, ngươi cứu ta một mạng, ta chính là người của ngươi, sau này theo ngươi lăn lộn, ngươi là đại ca, bảo ta đi hướng Tây ta không dám đi hướng Đông!"
Thiết Ngưu nói xong một tràng dài triệt để làm Hác Mãnh sững sờ, ngay cả cảnh sát Cam ngồi trên ghế sa lông cũng sững sờ.
Hác Mãnh cân nhắc, lời nói thật dễ làm người khác hiểu làm a. Quay đầu nhìn Cam Tĩnh, chỉ chỉ đầu mình hỏi: "Ngươi xác định, nơi này của hắn có vấn đề?"
Cam Tĩnh im lặng một chút, cười khổ mà nói: "Bác sĩ nói , còn thật hay giả, ta cũng không xác định được. Có muốn giữ hắn lại hay không, do ngươi làm chủ, cảm thấy không thích, hiện tại ta sẽ dẫn hắn đi!"
Hác Mãnh quay đầu nhìn Thiết Ngưu đứng như tượng, cao khoảng 1m9, người rất tráng kiện, dù ai thấy, cũng phải thầm khen một tiếng, đúng là một hán tử.
"Vậy để hắn ở lại đây đi, thuận tiện gần đây ta muốn thuê một tay khiêng vác, để hắn làm thử, nếu không được, ta gọi điện thoại cho ngươi!" Hác Mãnh cắn răng, lựa chọn lưu tên to con này lại.
Cam Tĩnh đi rồi, còn Thiết Ngưu, Hác Mãnh tạm thời không biết sắp xếp như thế nào.
"Đại ca, Thiết Ngưu không ngốc!" Thiết Ngưu cúi đầu, đột nhiên mở miệng.
Hác Mãnh sửng sốt một chút, tiếp theo cười to nói: "Ha ha, không ngốc là tốt rồi, nếu là thật ta còn phải đau đầu đây, nếu không ngốc, vậy sau này ở lại trong cửa hàng, giúp Thục Phân tỷ một tay, mà đừng gọi ta là đại ca, ta còn không to bằng ngươi, gọi anh hai đi!". Khâu vận chuyển trong cửa hàng, đang thiếu người như ngươi.
"Vậy sau này gọi ngươi là ông chủ!" Thiết Ngưu nói.
Hác Mãnh cười nói: "Được, trưa rồi, chúng ta ăn cơm thôi!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện