[Dịch]Arkadian - The Adventure- Sưu tầm
Chương 10 : Ryuji , hãy mạnh mẽ lên
.
Ryuji gặp Louis ở hành lang Center Tower.Nhìn vẻ mặt gấp gáp của hắn , Louis hỏi :
-Cậu đã ở đâu thế Ryuji , chuyện gì khiến cậu trông có vẻ gấp gáp thế.Cậu ko sao chứ ?
Quả thật , đến giờ phút này , Ryuji vẫn chưa hết run , hắn chỉ lo bị phát hiện lúc đang nghe lén cuộc nói chuyện của giáo sư Steinburdg.Trông thấy Louis chỉ đi có một mình , hắn ngạc nhiên hỏi.
- Cindy ko đi cùng với cậu à , Louis ?
- Lúc nãy cậu bỏ đi đâu làm tụi này tìm mãi , ko thấy cậu , Cindy đã về tháp Cây rồi - Louis nhún vai đáp.
"Mà cậu vẫn chưa nói cậu ở đâu về , bộ ở Shinez này có chỗ nào đó thú vị khiến cậu tò mò muốn khám phá nó một mình chăng ? - Louis hài hước nói tiếp.
Sực nhớ ra một điều gì quan trọng , Ryuji chợt sững lại.
- Thôi chết , cái balo của tớ , trong đó có những thứ cực kì quan trọng với tớ.Không biết mình đã để nó ở đâu mất rồi. - Ryuji tỏ ra rất lo lắng.
- Cậu thử nhớ kĩ lại xem , có cần tớ giúp cậu tìm nó không ?
-Cám ơn , Louis , tớ nghĩ là tớ tự tìm được mà - Ryuji đáp.
-Ok ! vậy mình tớ nhà ăn tháp Trung Tâm đây.Trong suốt bữa tiệc tớ chưa ăn gì cả nên thấy hơi đói.Nếu cần giúp , cậu biết tìm tớ ở đâu rồi đấy - Louis nói.
Ryuji cố gắng lục tìm trong trí nhớ của hắn , xem hắn đã để cái balo ở đâu.Lúc ở đại sảnh Center Tower , hắn vẫn còn khoác cái balo trên vai .Đúng rồi , chỉ có lúc lên thực hiện nghi thức lựa chọn , hắn mới để cái balo lại bên dưới.Sau đó thầy Steinburdg bảo hắn tới văn phòng thầy ngay lập tức.Xong việc ở văn phòng của thầy , hắn và Louis quay trở lại đại sảnh trung tâm , nhưng vì giúp Cindy tránh khỏi những gã phiền phức ở tháp Cây mà hắn ko quay lại lấy cái balo ở dãy bàn năm thứ nhất.Vậy thì có thể nó vẫn còn ở đó.
"Mong rằng nó vẫn còn ở đó và chưa bị ai lấy đi" - Ryuji thầm mong.
Hộc tốc chạy tới đại sảnh Center Tower , Ryuji vội đến chỗ ngồi của học sinh năm nhất.Hắn kiểm tra từng chiếc ghế , dưới gầm bàn , thậm chí còn lật tung khăn trải bản lên , tìm kiếm mọi ngóc ngách có thể nhưng vẫn chẳng thấy chiếc balo của hắn đâu.Nó đã biến mất.Chắc có ai đó đã nhìn thấy và mang nó đi.Trong đại sảnh lúc này đã chẳng còn bóng dáng học sinh nào.Thất vọng , Ryuji ngồi thụp xuống sàn nhà , mặt úp lên đầu gối , đôi vai khẽ run lên , vẻ mặt bần thần , hốt hoảng như vừa phải chịu một cú shock tâm lí nặng nề.Trông hắn giống như một kẻ mất hồn.
- Cậu tìm cái này à .... - Một giọng con gái thoảng nhẹ như gió , nhưng khô khốc và chẳng chút âm điệu.
Ryuji giật mình quay lại.Một cô gái tóc vàng đang đứng trước mặt hắn , gương mặt xinh đẹp mang đậm vẻ lạnh lẽo.Đó chính là Sylvia.Trên tay cô là chiếc balo của Ryuji.Khỏi nói , Ryuji thấy vui mừng thế nào khi trông thấy nó.
- Đúng rồi , tuyệt quá , chiếc balo đó là của mình ,mình cứ tưởng đã làm mất nó rồi chứ.
- Ryuji gần như hét lên vì mừng rỡ.
- Nó nằm trên ghế ở dãy của học sinh năm nhất , tôi nghĩ chắc ai đó bỏ quên và chợt nhớ ra là cậu vẫn khoác một cái balo như thế.Tôi đã định mặc kệ , cứ để yên nó ở chỗ cũ vì sớm muộn cậu cũng sẽ quay lại tìm ... - Sylvia từ tốn nói.Giọng cô vang lên đều đều , lạnh lùng.
- Nhưng tôi cũng đã thấy cậu giữ nó khư khư trong suốt thời gian diễn ra nghi thức của sự lựa chọn , nên tôi đoán , có thể những thứ bên trong chắc hẳn phải rất quan trọng với cậu.Nếu cứ để chiếc balo ở đó , có thể sẽ có một người nào đó mang nó đi , và tôi ko dám chắc là họ đủ tốt bụng để đem nó trả lại cho cậu ngay sau đó không ? - Sylvia nói tiếp.
- Nên bạn đã giữ nó , ở lại đây chờ và trả nó cho mình.Bạn cũng biết chắc chắn là mình sẽ quay lại tìm nó mà , phải không ? - Ryuji nói tiếp ý mà Sylvia định nói.
- Cám ơn bạn , Sylvia.Bạn đoán đúng , trong này có một thứ thật sự quan trọng với mình.Mình ko biết sẽ phải làm sao nếu như làm mất nó.
Ryuji nhìn Sylvia bằng ánh mắt biết ơn.
Sylvia gật đầu ko nói gì , cô đưa trả Ryuji cái balo của hắn , rồi quay người bước về phía cửa sảnh.Ryuji nhìn theo bóng Sylvia , hắn còn chưa hết ngạc nhiên về cô gái này.Chợt Sylvia dừng lại , vẫn hướng về phía cửa , ko hề quay đầu lại , chỉ thấy giọng cô như vọng lại từ một nơi xa xôi nào đó.
- Đừng ngạc nhiên khi thấy tôi đem trả chiếc balo lại cho cậu.Tôi ko tử tế như cậu nghĩ đâu.Chỉ vì tôi đã thấy cậu tỏ ra thất vọng và rầu rĩ như thế nào khi không tìm được nó.Hãy nhớ rằng , phải biết trân trọng và gìn giữ những điều quý giá với mình , đừng đánh mất chúng , nếu ko cậu sẽ phải hối tiếc.
- Sylvia , mình hỏi bạn một câu được không ? - Ryuji lên tiếng , thái độ của hắn rất kì lạ , dường như đang có cả mớ thắc mắc mà hắn ko sao tìm được lời giải đáp.
- Cậu hỏi đi
- Nếu lúc đó mình ko tỏ ra ... à ko ... ý mình là ... ko giống như đang buồn bã và thất vọng , thì bạn có gặp mình và trả mình chiếc balo này ko - Ryuji hỏi , hắn thật sự muốn biết điều này một cách nghiêm túc.
- Không ... Tôi sẽ chẳng ngần ngại mà ném nó đi - Sylvia lạnh lùng đáp.
Nói rồi , cô bước nhanh ra khỏi đại sảnh Trung Tâm , để lại Ryuji đang ngơ ngác với hàng đống sự tò mò.
"Sylvia thật sự ko giống với những gì người ta vẫn nói về bạn ấy" - Ryuji thầm nghĩ.Lúc nãy , khi Sylvia nói với hắn "Đừng đánh mất những điều quý giá với cậu , nếu ko cậu sẽ phải hối tiếc" , hắn cảm thấy giọng cô như nghẹn lại.Hắn có thể dám chắc là mình ko hề nhầm lẫn.Chẳng phải là do Ryuji tưởng tượng ra hay do hắn suy nghĩ quá nhiều , đó là một cảm giác thật.
Hắn nhìn cái balo trong tay , rồi đưa mắt về phía Sylvia vừa đi khuất , trong lòng chợt dâng lên cảm xúc nao nao đến lạ lùng.Mở balo , Ryuji lấy ra một sợi dây chuyền có mặt hình trái tim.Hắn đẩy nhẹ , mặt dây chuyền từ từ di chuyển , tách làm 2 mảnh , lộ ra một tấm hình nhỏ đặt bên trong.Đó là một phụ nữ tóc nâu có đôi mắt rất đẹp.Ryuji lặng nhìn mặt dây chuyền trên tay , trong khoảnh khắc ấy , trông vẻ mặt hắn thật bình yên , thanh thản.Hắn bỗng thấy cay cay nơi sống mũi , và hình như khóe mắt hơi ươn ướt.
- Mẹ ... - hắn khẽ thốt ...thanh âm khe khẽ nghe như ẩn chứa một niềm xót xa.
- Cậu đang làm gì ở đây thế , Ryuji , cậu làm mình tìm mãi - Giọng Cindy đột ngột vang lên phía sau.
Ryuji giật mình , hắn vội đóng mặt dây chuyền lại.Tay nắm chặt nó , hắn vội quay về phía Cindy , phản ứng của hắn giống như bị phát hiện khi đang làm việc gì đó lén lút.Cũng may là cặp kính quái dị đã che bớt đi vẻ mặt lấm lét của Ryuji , nên Cindy ko nhận ra điều đó.Nếu ko , hẳn Ryuji sẽ rất xấu hổ vì cách cư xử kì cục của mình.Hắn giấu mặt dây chuyền sau lưng.
-À ko ... mình chỉ đi loanh quanh chút thôi... Xin ... Xin lỗi Cindy , mình có chuyện cần nói gấp với Louis.Cậu ấy đang chờ mình ở phòng ăn.Tạm biệt cậu ...
Ryuji vội vã bỏ đi , không biết tại sao hắn lại muốn trốn tránh Cindy lúc này.
-Ơ này , này ... Ryuuji ... đợi mình đã .... - Cindy ngỡ ngàng gọi theo.
Ryuji chạy vụt ra cửa , Cindy nhìn theo bóng hắn , cô cảm thấy chuyện này thật khó hiểu.Không rõ vì lí do gì mà Ryuji bỗng trở nên bất bình thường như vậy.
Chợt cô trông thấy có vật gì đó rơi ra từ lòng bàn tay Ryuji trong lúc hắn vừa kịp mất hút sau cánh cửa.
Tò mò , Cindy bước lại gần và nhặt vật đó lên xem.Ra đó là một tấm hình nhỏ.
- Một người phụ nữ dễ mến với đôi mắt thật đẹp - Cindy nhìn chân dung người trong tấm hình , khẽ nói.- Không biết bà ấy có quan hệ thế nào với Ryuji ?
"Hình như lúc mình mới tới , mình thấy cậu ấy đang nhìn chăm chú
vào tấm hình này.Mình ko chắc lắm về thái độ của Ryuji và cách xử sự lạ lùng của cậu ấy ban nãy , nhưng có vẻ như cậu ấy ko muốn mình biết chuyện gì đó thì phải - Cindy thầm nghĩ.
Nhưng nếu cậu ấy thật sự ko muốn mình biết thì mình cũng đâu có lí do gì để hỏi.Thôi được , dù sao thì cũng phải trả lại Ryuji tấm hình này đã.
Nghĩ vậy , Cindy liền rời khỏi đại sảnh , đuổi theo Ryuji.
.................................................. ..............................................
Tại phòng ăn tháp trung tâm :
Ryuji bước vào bên trong , hắn thấy Louis đang ngồi đó một mình.Cậu ta đang ăn món gì đó giống như mì Spaghetty trộn với một thứ nước sốt màu xanh đặc sệt.Món ăn đó có mùi khá nồng , nhưng xem ra Louis vẫn chén nó một cách ngon lành.
Trông thấy Ryuji , cậu ta ngừng ăn , hỏi :
- Cậu tới rồi à , đã tìm thấy đồ của cậu chưa ?
- Tớ tìm thấy rồi , nó vẫn nằm trong đại sảnh trung tâm , nhưng ko hiểu ai đó đã quẳng nó xuống đất - Ryuji nói dối , hắn giấu nhẹm cuộc chạm trán với Sylvia.
- Sao nào , mọi thứ bên trong vẫn còn nguyên chứ - Louis nháy mắt nói.
- Ừ ... vẫn còn nguyên - Ryuji đáp ngắn gọn.
-Vậy thì tốt rồi , giờ cậu ngồi xuống đi.Tớ có chuyện cần phải nói với cậu - Vẻ mặt Louis đột ngột trở nên nghiêm túc.
Ryuji cảm thấy khó hiểu nhưng hắn vẫn ngồi xuống đối diện với Louis.
- Được rồi , cậu nói đi , tớ đang nghe đây. - Ryuji nói.
Louis hơi ngập ngừng , cậu ta thở hắt ra một tiếng và bắt đầu nói , giống như chuyện sắp nói khiến cậu ta cảm thấy khó nghĩ.
- Cậu biết đấy , ở thế giới pháp thuật này , tớ và cậu hoàn toàn là những kẻ xa lạ , chúng ta ko được chào đón.Ý tớ là ... do chúng ta ko thuộc cái gọi là "Cộng đồng" ngu ngốc ấy. - Giọng Louis vang lên đều đều.
- Ừ , tớ biết , nhưng ko hẳn là tất cả mọi người đều tỏ ra ko mấy thân thiện với tụi mình.Ít nhất là Cindy chẳng hạn , bạn ấy thật tốt , tử tế và dễ gần. - Ryuji có vẻ ko mấy đồng tình với ý kiến của Louis.
Như ko thèm để ý tới lời Ryuji vừa nói , Louis vẫn chậm rãi tiếp tục :
- Lúc xung đột với tụi học sinh năm 3 tháp cây , cậu đã tỏ ra thật hèn yếu , cậu khiếp sợ 2 gã côn đồ George , Clark chỉ vì chúng to cao và khỏe hơn cậu.Tớ biết cậu cảm thấy dằn vặt vì ko giúp gì được cho Cindy khi cô ấy bị chúng chọc ghẹo và chế giễu.Nếu tớ ko có mặt ở đó , thì chúng sẽ còn quấy rầy Cindy đến lúc nào nữa và cậu , bạn cô ấy sẽ làm được gì nào , hay chỉ biết trơ mắt ra đứng nhìn.Tất cả chỉ vì cậu luôn nghĩ mình yếu đuối , cậu tự ti và cho rằng mình là một kẻ vô dụng ko ra hồn , Ryuji ạ.Tuy rằng , đó ko phải là lỗi của cậu , nhưng tớ thấy thất vọng vể điều đó. - Louis thẳng thắn một cách tàn nhẫn.
Những lời nói của Louis như mũi dao vô hình , xoáy sâu vào tâm trí Ryuji khiến cho hắn vô cùng xấu hổ và hoang mang.Đó là sự thật , và Ryuji cảm thấy rất tồi tệ khi chuyện này được nhắc tới bởi chính Louis , một người bạn mà hắn đã từng nghĩ là sẽ bênh vực , thông cảm và chấp nhận bản tính yếu ớt của hắn.Nhưng có lẽ Ryuji đã nhầm , trông hắn bây giờ thật nhỏ bé và thảm hại.
- Ừ , tớ biết , bây giờ trông tớ thật giống một gã vô dụng ngu ngốc và thê thảm phải không ? - Hắn rầu rĩ đáp.
- Đúng , trông cậu thật thảm hại ! Sẽ còn thảm hại , vô dụng hơn nữa nếu cậu cứ tiếp tục ko tin tưởng bản thân mình và né tránh sự thật là cậu khiếp sợ tất cả mọi thứ mà cậu nghĩ là có thể làm tổn thương đến cậu. - Louis có vẻ như chưa muốn buông tha , cậu ta vẫn không ngừng làm cho tình trạng hoảng loạn và căng thẳng về mặt tâm lí của Ryuji gia tăng.
- Vậy ... vậy tớ ... tớ phải làm gì ... tớ không giống cậu , Louis , tớ ko mạnh mẽ như cậu , tớ ... tớ chẳng biết phải tin tưởng vào điều gì nữa , tớ thật sự ko biết. - Ryuji cảm thấy hoang mang tột cùng , cậu ta gần như đã ngã gục trước những lời chỉ trích thẳng thắn đến mức tàn nhẫn của Louis.
- Nếu cậu thấy mình yếu ớt thì hãy cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn.Cậu phải học cách luôn tin tưởng vào bản thân mình , cậu phải có niềm tin vào chính mình , Ryuji à , và trong bất cứ hoàn cảnh nào , cũng ko được phép đánh mất nó.Nếu cậu cứ mãi tỏ ra hèn yếu và cam chịu thì đừng nói tới những người cậu quan tâm , yêu mến , mà ngay cả chính bản thân mình cậu cũng chẳng có khả năng bảo vệ.
Louis lạnh lùng nói , lần đầu tiên gương mặt cậu ta thể hiện vẻ nghiêm nghị đáng sợ như thế.
- Hãy nhớ , nỗi sợ hãi chỉ tồn tại trong suy nghĩ , đừng lảng tránh mà hãy tìm cách đối diện và vượt qua nó.
Louis kết thúc cuộc nói chuyện , cậu ta đứng dậy bỏ ra ngoài , để mặc Ryuji ngồi lại một mình với tâm trạng rối bời.
"Không biết mình có hơi quá lời không , chỉ vì một chuyện nhỏ lẽ ra không cần thiết phải nói ra những lời như vậy"
"Nhưng nếu ko cho Ryuji biết , việc chỉ biết dựa dẫm vào người khác , luôn tỏ ra yếu hèn và khiếp nhược sẽ làm hại cậu ấy thì cậu ấy sẽ ko thể trưởng thành và mạnh mẽ hơn."
"Ryuji à , cậu là bạn tớ , và chúng ta đơn độc giữa thế giới pháp thuật này , nó xa lạ , độc ác và nguy hiểm hơn cậu nghĩ nhiều."
Louis vừa đi vừa suy nghĩ , tâm trí cậu ta đang bị giằng xé bởi hàng đống những ý nghĩ trái ngược nhau.
Còn lại một mình Ryuji , những lời Louis nói có sức tác động rất ghê gớm tới suy nghĩ của hắn.Hắn hiểu Louis là một cậu bạn thật sự tốt và tử tế , cậu ta chỉ muốn tốt cho hắn.Từ việc hiểu tới việc thực hiện là cả một chặng đường dài khó khăn.Và cái cách mà cậu ta nói với hắn , những lời thẳng thắn đến tàn nhẫn ấy , khiến cho hắn rất khó khăn để chấp.Nó quá thẳng thắn và quá lạnh lùng.Hắn ko biết sẽ phải bắt đầu tin tưởng vào bản thân mình như thế nào nữa.Ryuji cảm thấy căm ghét chính mình.Quá yếu đuối và thảm hại.Hắn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bằng cách nào đây.Ryuji thật sự ko biết.Mệt mỏi với những suy nghĩ ấy , hắn gục đầu xuống bàn với tâm trạng đầy băn khoăn , rối loạn.
- Trò Ryuji ... - Một giọng ồm ồm vang lên.
Ryuji đang mải miết với những ý nghĩ của mình , nên hắn ko nghe thấy tiếng gọi.
- Ryuji Sander ... - Giọng ồm ồm ấy quát lớn.
Ryuji giật nảy người , hắn ngẩng mặt lên nhìn.Người vừa quát to là một người đàn ông mũi khoằm , mắt đỏ ngầu , mùi khoằm , tướng mạo rất dữ tợn.Đó chính là thầy Jeremy.
- Dạ thưa thầy , con xin lỗi ... con ko nghe thấy ....- Hắn lí nhí đáp.
- Được rồi , trò Sander.Giáo sư Steinburdg nhờ ta dẫn con tới phòng tạm thời của con.Vì con vẫn chưa chọn lựa được thuộc tính pháp thuật căn bản nên con không thể đến khu phòng ngủ của học sinh các tháp được. - Thầy Jeremy nói , không giống với ngoại hình dữ dằn , thầy có vẻ hiền hơn rất nhiều.
Thầy Jeremy ra hiệu cho Ryuji đi theo mình.
- Này Sander , ta thấy sắc mặt trò có vẻ ko được tốt cho lắm , trò ko được khỏe phải ko ? Có cần chăm sóc y tế đặc biệt ko ?
Thầy Jeremy bất ngờ hỏi , giọng thầy có vẻ hài hước.
- Dạ ... ko cần đâu ạ , thầy Jeremy ... Con ổn mà. - Ryuji ấp úng.
- Tốt - Thầy Jeremy đáp cụt lủn.
2 thầy trò đi dọc hành lang về phía tháp Nước , phòng tạm thời dành cho Ryuji nằm ở khu kiến trúc nằm giữa tháp Nước và tháp Trung tâm.Đó là một căn phòng dàng riêng cho khác.Lớn , sang trọng và đẹp hơn nhiều so với phòng ngủ của học sinh.
"Chắc Louis cũng ở đây" - Ryuji thầm nghĩ.Tuy vậy , hắn ko dám mở miệng hỏi thầy Jeremy.Ấn tượng của hắn về thầy Jeremy đó là "Thầy ấy là một người đáng sợ."
Khu nhà giữa tháp Nước và tháp Trung tâm chia làm 3 khu vực nhỏ hơn riêng biệt , dãy phòng học , dãy phòng của giáo viên và dãy phòng dành riêng cho khách.Thường thì khu vực dành cho khách bỏ trống bởi nó chỉ được sử dụng làm chỗ ở cho học sinh trường khác tới dự các cuộc thi đấu pháp thuật hay đại hộc thể thao do học viện Shinez tổ chức.
Thầy Jeremy đưa Ryuji tới một căn phòng ở tầng 2.Thầy chỉ vào căn phòng có cánh cửa sơn màu vàng ở cuối dãy hành lang.
Trong khi chờ lựa chọn thuộc tính pháp thuật , tạm thời trò sẽ ở đây.Nếu cần giúp đỡ , trò có thể trực tiếp tới gặp ta ở phòng "Quản lí tuyển sinh".Ta nghĩ chắc trò biết sử dụng hệ thống chỉ đường có tên là "Bản đồ trường học" chứ. - Thầy Jeremy hóm hỉnh nói.
- Con cảm ơn thầy - Ryuji lễ phép đáp.
- Chào con ... - Thầy Jeremy quay trở lại phòng làm việc.
Ryuji đẩy cửa bước vào trong.Căn phòng này khá rộng rãi với hai giường ngủ , một bàn tiếp khách và 2 tủ đựng đồ.Tường sơn màu xanh , được trang trí bằng vài bức tranh nhỏ , không gian trong phòng khá thoáng đãng.Trên trần nhà gắn một chùm đèn lớn đang được bật sáng , ánh sáng vàng lan tỏa tạo nên cảm giác ấm áp nhẹ nhàng phù hợp với vẻ sang trọng của gian phòng.Ryuji ngó về phía bàn tiếp khách.Có một người nữa đang ở trong căn phòng này.Đó là một cậu bé đang ngồi lọt thỏm trên ghế sofa , mắt dán vào một thứ tương tự màn hình tivi ở thế giới bình thường.Chỉ khác , thứ đó hình tròn và trông giống như một tấm gương mỏng hơn là màn hình treo tường.Trên mặt tấm gương - tivi ấy đang phát một chương trình truyền hình của thế giới pháp thuật.Một chương trình hài về một gã có bộ dạng ngớ ngẩn đang chọc ghẹo một con rồng.
Cậu bé ngồi trên ghế sofa cười ngặt nghẽo trong khi Ryuji chẳng thấy chương trính vớ vẩn ấy buồn cười chút nào.
Ryuji lại gần hơn.Nghe tiếng bước chân , thằng nhóc kia quay lại.Đập vào mắt Ryuji là mái tóc bạch kim lòa xòa quen thuộc và gương mặt hiền lành của nó.
"LOUIS SAZANAMI" , vậy là cậu ta cũng ở đây.
Ryuji đã đoán đúng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện