[Dịch]Ánh Mặt Trời U Ám - Sưu tầm
Chương 24 : Chương 15.2
.
Serena chạy về kí túc xá liền thấy mọi người tụ tập đông đủ ngồi ở phòng sinh hoạt chung, họ đang thảo luận về vấn đề huynh trưởng bị tấn công và việc hủy bỏ trận Quiddich, thấy cô trở về liền đồng loạt quay sang tò mò nhìn cô, Lisa ngồi trong đống người nhô đầu ra:
“Serena, cậu đi đâu vậy?”
Cô lắc đầu, chắc giáo sư Mcgonagall không nói nhân chứng nhìn thấy người bị hóa đá là ai, mọi người bị mang về kí túc xá cũng không biết được sự việc, chỉ thấy thầy Flitwich nói có thêm một vụ tấn công, mà trong đó có huynh trưởng nhà Ravenclaw.
Cô cầm tay Lisa kéo vào trong phòng, không để ý đến nghi vấn của cô nàng mà lôi vào trong nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại, tạo ra một bùa chú yên tĩnh rồi mới nói:
“Có hai người bị tấn công ở thư viện” - Cô thì thầm - “Lisa cậu biết không, tớ cũng ở đó”
Lisa Turpin há hốc mồm: “Cậu nói cái gì?”
“Lúc mình đế thư viện để lấy sách, hai người kia vẫn không bị tấn công, Lisa, cậu phải giữ bí mật chuyện này, đáng lẽ ra nạn nhân của vụ tấn công này có ba người, trong đó có mình”
Cô nàng lấy tay bịt miệng lại để che dấu tiếng hét trong cổ họng, dù gì thì cô mới chỉ là nữ sinh năm thứ hai, một đứa trẻ 13 tuổi, và cũng không phải một người dũng cảm.
Serena nhìn chằm chằm vào cô nàng, móc sợi dây chuyền được treo trước ngực ra:
“Chính nó đã bảo vệ tớ” - Cô thì thào - “Chính cái này đã giúp tớ không bị hóa đá”
“Không thể nào” - Ngoài dự đoán của Serena, phản ứng của Lisa Turpin vượt quá mức bình thường, cô nàng trợn to mắt làm một biểu tình không thể tin nổi nhìn cô - “Nó thật sự có tác dụng như vậy?”
Cô không hiểu hỏi:
“Cậu làm sao thế?” - Không phải cái này là cô nàng tặng cho cô sao? vì vậy cô mới hỏi - “Cậu nói nó có thể giúp tớ tránh thoát nguy hiểm?”
Lisa lắc đầu:
“Mình không biết”
Serena im lặng. Cô nàng không thể tin nổi thốt lên:
“Mình vốn không tin nó mà, chỉ cảm thấy trong trường có nhiều vụ tấn công quá nên mới cầu may thôi. Sợi dây chuyền này mặc dù có ở nhà mình từ rất lâu rồi, nhưng không ai đeo nó. Mình thấy đẹp nên mới tặng cho cậu”
Cô không còn gì để nói.
“Serena, xin lỗi” - Cô nàng thấp giọng - “Cái vụ mình bảo nó là sợi dây chuyền may mắn chỉ là truyền thuyết thôi, chưa ai thử qua nó nên mình cũng không tin. Không ngờ nó có tác dụng thật”
Serena đờ đẫn nhìn cô nàng, có phải là cô đã chết một lần nên mới gặp may mắn trúng thưởng như thế? Một chuyện kì quái như thế này mà còn giúp cô thoát chết thù đúng là không phải may mắn bình thường.
Cô cầm sợi dây trong tay đưa cho cô nàng:
“Mình muốn trả nó lại cho cậu”
Lisa không hiểu: “Sao?”
Cô giải thích:
“Nó rất đặc biệt, mình không thể nhận được, lúc đầu mình cũng không tin là nó có tác dụng nhưng bây giờ biết rồi thì vật quý như thế này mình không thể lấy được. Biết đâu nó còn có thể giúp cậu gặp may mắn”
Đối phương nhíu mày:
“Mình chẳng cần biết nó có tác dụng hay không, nhưng đã tặng cho cậu thì là của cậu” - Lisa bắt đầu thay đổi giọng - “Trả lại đồ mà người khác tặng có nghĩa là không muốn tiếp xúc với người đó nữa. Cậu muốn như thế à?”
Serena im lặng.
“Cứ cầm lấy đi, từ giờ nó là của cậu. Chưa chắc nó còn tác dụng thêm lần nữa đâu, quá thần kì rồi” - Lisa đặt tay lên ngực mình - “Mình còn chưa kịp tiêu hóa hết thông tin cậu vừa nói. Merlin!!Trường học thật là không an toàn!”
Sau đó đi ra ngoài, để lại Serena im lặng suy nghĩ. Cô muốn hỏi chủ nhân của sợi dây chuyền một vài chuyện, nhưng người đó lại nói không biết gì cả và mọi chuyện chỉ là trùng hợp.
Thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Cô nhìn tấm kính hình tròn được gắn trên miếng ngọc, rốt cuộc nó có chỗ nào đặc biệt mà thần kì như vậy? Chẳng lẽ tấm kính này có năng lực phản quang, nghĩa là đánh bật mọi nguy hiểm ra ngoài?Serena không biết, trong lúc vô tình cô đã tìm ra chân tướng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện