[Dịch]Anh Hai Boss Đừng Nghịch Lửa - Sưu tầm
Chương 62 : Chương 62
.
Dư Tư Nhạc càng ngày càng yêu thương người đàn ông ở trước mắt, nếu như đem Tập đoàn Du thị so sánh với một cây đại thụ, vậy thì Du Lăng Thần sẽ là người làm vườn phụ trách chăm sóc cây cối. Mỗi lần bón phân thì vừa phải suy nghĩ thành phần dinh dưỡng cho đại thụ có đủ hay không, lại cần quan sát mỗi một phiến lá có dấu hiệu vàng úa hay không.
Tóm lại, rất khó chăm sóc toàn bộ.
Nhưng người đàn ông này lại làm rất tốt.
"Anh hai, tối nay anh muốn ăn cái gì?" Dư Tư Nhạc không có biện pháp giúp anh làm những chuyện khác, chỉ có thể chăm sóc dạ dày của anh.
Du Lăng Thần nhìn ra một thiếu nữ đang thay đổi, có chút ngạc nhiên, không ngờ bởi vì chuyện Triệu Tần Lâm, Dư Tư Nhạc thế nhưng đau lòng vì anh?
Có thể coi là thu hoạch ngoài dự đoán hay không?
"Em làm chủ." Du Lăng Thần cũng không kén ăn.
Dư Tư Nhạc suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Vậy thì giao cho em đi!"
Dư Tư Nhạc quyết định làm một bữa ăn tối thịnh soạn an ủi anh hai.
. . . . . .
Về chuyện nữ minh tinh đó là ai, lại đang giở trò gì trong tổ diễn kịch, Dư Tư Nhạc sẽ thăm dò rõ ràng từ sau đêm gặp mặt đó.
Buổi chiều hôm sau, Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần ngồi xe đi đến tổ diễn kịch.
Tiến độ quay chụp phim truyền hình đã bắt kịp. Phần diễn của Dư Tư Nhạc dần được giảm bớt, trong khoảng thời gian gần đây, ba ngày cũng không thấy cô đóng phim.
Dư Tư Nhạc cũng vui vẻ vì được rảnh rỗi.
Tổ diễn kịch này quay một bộ phim võ hiệp cổ trang, studio khá xa, nhóm Dư Tư Nhạc ngồi một giờ xe mới tới.
Bọn họ vẫn áp dụng hình thức kiểm tra đột kích như cũ, trước khi đến, không có nói cho bất cứ ai.
Trong Studio có diễn viên đang tiến hành quay chụp.
Dư Tư Nhạc nhìn chung quanh mấy lần, phát hiện có mấy gương mặt quen, từng gặp trong cuộc họp mặt.
Ánh mắt của bọn họ ảm đạm không có ánh sáng, thường mất hồn.
Dư Tư Nhạc mắt tinh nhận ra nữ minh tinh gặp ở trong nhà vệ sinh từ trong đám người.
Giật nhẹ ống tay áo anh hai, nhìn về bên kia, "Anh hai, chính là cô gái đó."
Du Lăng Thần khẽ vuốt cằm, ý bảo anh biết rồi.
Hai người cố gắng đi ở chỗ khuất, không gây chú ý cho người bên cạnh, cách xa dò xét động tĩnh bên trong studio.
Bóng dáng Triệu Tần Lâm đúng lúc trong tầm nhìn của bọn họ. Vì để tránh cho bị Triệu Tần Lâm phát hiện, hai người tạm thời núp ở dưới bóng cây, từ xa nhìn tình hình bên trong studio.
"Tiểu Lý, tối nay có rảnh không? Ông chủ Lê có một bữa tiệc, muốn gọi thêm mấy người đi cho náo nhiệt." Thái độ của Triệu Tần Lâm tâm đắc đi tới trước mặt cô gái kia, bàn tay không an phận ôm eo cô ta, thân mật cúi ở bên lỗ tai cô ta nói.
Hình như nữ minh tinh hơi khó chịu, cơ thể khẽ run, vâng vâng dạ dạ nói: "Quản lý Triệu, tối nay. . . . . . Tối nay em còn có chuyện phải làm, có thể để hôm khác hay không?"
"Hôm khác?" Sắc mặt của Triệu Tần Lâm lập tức thay đổi, "Bữa tiệc có thể thay đổi à? Đám lão tổng kia có thể đợi à? Em không muốn kiếm tiền rồi hả?"
Sắc mặt của Triệu Tần Lâm hung tợn.
Cô gái kia bị sợ đến vội vàng lắc đầu, âm thanh đứt quãng, "Em không có ý đó."
"Vậy em có ý gì? Hay là nói, em không muốn thứ kia nữa." Triệu Tần Lâm cố ý hạ thấp giọng nói.
Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần liếc mắt nhìn nhau, trong lòng biết rõ thứ Triệu Tần Lâm ám chỉ là cái gì.
Xem ra Triệu Tần Lâm thật đúng là can thiệp ở bên trong.
"Em. . . . . . Mẹ em nhập viện rồi, tối nay em muốn đi chăm sóc bà ấy, Quản lý Triệu, bằng không anh tìm người khác đi thay?" Trong giọng nữ minh tinh mang theo cầu khẩn.
Triệu Tần Lâm lại làm như không thấy, đưa tay nắm cằm cô ta, "Là Lê tổng chỉ đích danh muốn em đi, đừng có lâm trận bỏ chạy cho tôi, nếu không sau này em đừng mơ lấy được thứ kia. Không có thứ kia, em biết sẽ là tư vị gì."
Lời của anh ta mang theo sự uy hiếp mạnh mẽ.
Tròng mắt nữ minh tinh lập tức ươn ướt, giống như là lúc nào cũng có thể khóc lên, cắn răng không lên tiếng.
Triệu Tần Lâm lại tiếp tục tăng thêm giọng điệu, cảnh cáo cô ta mấy câu sau đó rời đi.
Nữ minh tinh sững sờ đứng tại chỗ, bộ dáng không biết nên làm sao, tâm tình càng thêm bi thương.
Uy hiếp? Ma túy?
Liên hệ hai thứ này với nhau, chân tướng sự việc mơ hồ lộ ra.
Du Lăng Thần đã từng mời thám tử tư theo dõi mấy nữ minh tinh trong tổ diễn kịch, phát hiện họ đều dính líu tới ma túy. Ma túy là thứ gì? Là thứ làm con người ta nghiện. Một khi đụng phải, lúc cơn nghiện phát tác, so với cầm dao cắt mình thì càng khó chịu hơn.
Nghe những lời Triệu Tần Lâm vừa nói, dường như anh ta có nguồn cung cấp ma túy?
Lẳng lặng nhìn vẻ mặt bi thương của cô gái kia đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời Dư Tư Nhạc không biết nên làm sao.
Du Lăng Thần lại bước ra, đi về phía cô gái kia, dừng ở trước mặt cô ta.
Dư Tư Nhạc nhanh chóng theo sau.
"Chúng tôi nghe thấy đoạn đối thoại giữa cô và Triệu Tần Lâm rồi." Du Lăng Thần đi thẳng vào vấn đề, làm rõ mục đích đến.
Tròng mắt cô gái né tránh, sợ tới mức thất kinh*.
*Thất kinh: hoảng hốt lo sợ
Phàm là nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty Tinh Thần thì ai mà không biết Du Lăng Thần? Coi như chưa từng nhìn thấy người thật, cũng nên nhìn thấy anh qua các phương tiện truyền thông đưa tin.
"Tôi. . . . . ." Cô gái nắm chặt quả đấm, không biết nên giải thích thế nào, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt cô ta.
Du Lăng Thần nhìn xung quanh thêm vài lần, phát hiện có người đang nhìn bên này, nói: "Nếu như cô nghĩ thoát khỏi uy hiếp của Triệu Tần Lâm thì đi theo ta, chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện."
Những lời này không thể nghi ngờ là tràn đầy mê hoặc.
Có ai sẽ cam nguyện đi bữa tiệc xã giao? Nói dễ nghe một chút là bữa tiệc, nói khó nghe. . . . . . Triệu Tần Lâm gọi là bọn họ phải đi làm tiểu thư bồi bàn.
Du Lăng Thần dắt tay Dư Tư Nhạc đi ra bên ngoài studio.
Nữ minh tinh do dự mấy phút, mới bước đi tập tễnh theo phía sau bọn họ, nhất định bảo trì khoảng cách hơn 100m, không dám áp sát quá gần. Bên trong Studio người nằm vùng cho Triệu Tần Lâm quá nhiều, nếu như bị anh ta biết. . . . . . Cô ta sắp phản bội anh ta, cô ta sợ sẽ xảy ra phiền phức.
Du Lăng Thần đi vào một quán cà phê gần đó.
Không bao lâu sau, nữ minh tinh cũng tiến vào.
Du Lăng Thần chọn chỗ ngồi rất khuất, tầm mắt người khác khó có thể nhìn thấy.
Nữ minh tinh khoanh tay ngồi xuống, sợ hãi rụt rè gọi: "Tổng giám đốc Du ."
Phục vụ đưa hai tách cà phê tới, một ly nước trái cây.
Du Lăng Thần bưng tách cà phê lên uống một hớp, "Tôi tìm cô vì chuyện gì, cô hẳn là rõ ràng."
Nữ minh tinh cắn môi, không có phủ nhận.
Tên của cô ta là Đặng Tạ Liên, vào nghề hơn một năm rồi, tốt nghiệp Học Viện Điện Ảnh. Từ sau con đường phát triển giới văn nghệ, vẫn xuôi gió xuôi nước, một đường nhảy lên thảm đỏ.
Có điều Dư Tư Nhạc đặc biệt sưu tầm tin tức của cô ta ở trên mạng, phát hiện mặc dù người này có chút thực lực, nhưng nguyên nhân nhảy lên thảm đỏ vẫn không thiếu được người khác nâng đỡ.
Đặc biệt là sau khi tiến vào công ty Tinh Thần, con đường sự nghiệp của Đặng Tạ Liên thẳng tấp dâng cao, thường có thể thấy cô ta trên màn hình.
Rốt cuộc người nào có thể nâng cô ta lên thảm đỏ, trong lòng tất cả mọi người đều rõ.
"Đặng Tạ Liên, cô có giải thích gì về đoạn đối thoại xế chiều hôm nay?" Tình cách của Du Lăng Thần lạnh lùng, ánh mắt có uy bức khiếp người.
Dưới uy bức này, có thể làm người ta sinh ra ảo giác bị nhìn thấu, Đặng Tạ Liên cứng ngắc cả người, sắc mặt tái nhợt.
Cánh môi tái nhợt khô nứt mở lại khép,lặp lại rất nhiều lần, cô ta siết chặt quả đấm, áp chế nội tâm không cam lòng, chậm rãi nói ra: "Tổng giám đốc Du, anh dám nói từ đầu đến cuối đều không biết sao? Triệu Tần Lâm là thân thích của anh, anh thực sự sẽ giúp tôi ư?"
Giúp người thân không để ý người lạ, từ trước đến giờ đều phải công nhận sự thật này.
Trong mắt Đặng Tạ Liên ẩn chứa nghi ngờ.
Dư Tư Nhạc ngồi ở bên cạnh Du Lăng Thần, cô lấy ống hút uống nước trái cây, khẽ ngước đầu, "Tôi cho là. . . . . . Chúng tôi tới tìm cô cũng đã nói rõ thái độ rồi. Đặng Tạ Liên, cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ, không bao giờ có thể có cơ hội lần thứ hai tìm tới cửa nữa đâu."
Du Lăng Thần thích chọn trọng điểm để nói, âm điệu lạnh lùng, giọng nói đặc hữu truyền tới, "Chúng tôi điều tra được mẹ cô nhập viện rồi, nghe nói phải phẫu thật cắt bỏ gan. Cô không chỉ cần cung ứng tiền thuốc thang bệnh viện mà còn phải tốn tiền mua ma túy, năng lực kinh tế của cô có thể gánh được?"
Những lời này hình như đâm chọt chỗ đau của Đặng Tạ Liên, tay cô ta siết chặt tách cà phê, ngón tay run rẩy nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm. Trên màn hình cô ta luôn phong quang vô hạn, mà trên thực tế thì sao? Ngay cả trả tiền thuốc thang, cô ta cũng phải dựa vào chắp vá lung tung.
Thậm chí lần trước hút ma túy, là do cầu xin Triệu Tần Lâm, anh ta mới bố thí cho cô ta một ít đủ để đỡ thèm. Trong quá trình đang hút, vừa vặn bị Dư Tư Nhạc bắt gặp.
"Rốt cuộc hai người muốn thế nào?" Đặng Tạ Liên hít thở hai lần, nói nặng trịch.
Du Lăng Thần lẳng lặng nhìn cô ta, giọng nói vẫn lạnh lùng, "Cô chỉ cần phối hợp với chúng tôi."
"Tại sao? !" Trong mắt Đặng Tạ Liên trồi lên oán hận, "Tôi làm sao biết có phải các người một phe hay không? Nếu như không phải lầm lỡ ra nhập công ty Tinh Thần, tôi cũng sẽ không thay đổi thành ra như vậy! Ngoài mặt ở Làng giải trí càng bò càng cao, trên thực tế. . . . . . Chẳng qua là con cờ trong tay Triệu Tần Lâm, quyền lợi nói ‘không’ cũng không có."
Bị nắm trong tay?
Dư Tư Nhạc bắt được câu chữ trong lời nói của cô ta, ánh mắt mang theo suy tư.
Chẳng lẽ là. . . . . . ?
Du Lăng Thần hình như nghĩ ra đáp án nhanh hơn cô một bước, bề ngoài lạnh lẽo như băng, nói: "Chẳng lẽ cô không muốn chữa trị tốt bệnh của mẹ cô? Tôi quen biết vài người giới y học, cô có thể tìm chuyên gia uy tín nhất cho mẹ cô."
Phút chốc Đặng Tạ Liên có chút động lòng.
"Tôi trả toàn bộ chi phí." Du Lăng Thần biết cô ta lo lắng vấn đề gì, lại ném ra lợi ích mê hoặc lần nữa, "Tôi cũng có thể thu xếp cho cô ra nước ngoài cai nghiện, ở nước ngoài không có ai biết cô, cai nghiện xong, cô lại trở về trong nước, sẽ không có ai biết cô từng hít thuốc phiện, vẫn có thể tiếp tục lăn lộn trong Làng giải trí, xen lẫn phong sinh thủy khởi."
Ánh mắt Đặng Tạ Liên đã trở nên do dự.
Du Lăng Thần ném ra rất nhiều lợi ích, cô ta vốn đã rơi xuống vực sâu địa ngục, mà lúc này Du Lăng Thần lại nói có thể kéo cô ta về thiên đường lần nữa.
Cô ta chậm chạp không dám làm ra quyết định, có lẽ là bởi vì trong lòng còn có điều cố kỵ.
"Đặng Tạ Liên, bây giờ cô không có đường lui, nếu tiếp tục để Triệu Tần Lâm định đoạt, cuộc đời cô sẽ thế nào? Chẳng lẽ cô đợi đến khi chuyện tình bại lộ, bị truyền thông tuôn ra tin tức hít thuốc phiện bán rẻ tiếng cười, mới hối tiếc cả đời?" Giọng Dư Tư Nhạc ẩn chứa khuyên giải.
Cô dường như từ Đặng Tạ Liên nhìn thấy bóng dáng Khâu Mẫn.
Đều là vì sự nghiệp không ngừng bò lên trên, lại lầm đường lỡ bước.
Cô cũng hi vọng người trước mắt lạc đường có thể biết quay lại, không phải trở thành Khâu Mẫn thứ hai. Hoặc là nói, Dư Tư Nhạc muốn từ cô ta bù đắp lại tiếc nuối trước kia.
Đặng Tạ Liên suy tư hồi lâu, cánh môi mím thật chặt, cuối cùng vẫn phá phòng tuyến trong lòng, "Hai người muốn tôi làm gì?"
"Trước tiên hãy nói cho chúng tôi làm sao cô dính vào ma túy? Có liên quan tới Triệu Tần Lâm hay không?" Du Lăng Thần nhàn nhã bưng tách cà phê lên, khóe mắt nhìn xéo, mơ hồ mang theo ánh sáng lạnh.
Dư Tư Nhạc An an tĩnh ngồi, chờ Đặng Tạ Liên trả lời.
Đặng Tạ Liên hình như không đếm xỉa đến gì nữa, không ấp a ấp úng. Vào giờ phút này cô ta quyết tâm bò ra từ vũng bùn, những nguy hiểm khác đều bị cô ta phớt lờ.
"Đúng! Chính là đồ cặn bã bại hoại đó!" Vừa nói đến Triệu Tần Lâm, Đặng Tạ Liên đã bạo phát, nắm tay ghì chặt ở chung một chỗ, phẫn nộ đến điên cuồng hét lên, nhưng bởi vì là nơi công cộng nên phải hạ thấp giọng, mang theo cảm giác đè nén, "Tôi đã từng ở chung mấy ngày cùng Triệu Tần Lâm."
Dư Tư Nhạc nhíu nhíu mày, lập tức nghĩ ra hai chữ ‘ở chung’ đại biểu hàm nghĩa gì.
Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc đều đảm nhiệm nhân vật những người nghe hoàn mỹ, cũng không có che miệng.
"Anh ta len lén trộn lẫn ma túy vào trong rượu của tôi, ngày thứ tư thì tôi và anh ta tách ra, cơn nghiện phát tác, tôi mới dần dần ý thức được anh ta làm cái gì với tôi." Giọng Đặng Tạ Liên run rẩy, cố làm kiên cường lấy mu bàn tay lau nước mắt tràn ra khóe mắt.
"Lúc ấy tôi hoàn toàn bị sợ đến choáng váng, người duy nhất tôi nghĩ tới chỉ có Triệu Tần Lâm, tôi hốt hoảng gọi điện thoại cho anh ta. Anh ta lại nói cho tôi biết, nếu như muốn tiếp tục hút thứ kia phải nghe lời anh ta, làm theo ý anh ta. Hầu như tiền của tôi là dùng để mua ma túy, anh ta yêu cầu muốn chúng tôi đi bồi đám ông chủ kia ăn cơm, thậm chí yêu cầu chúng tôi lên giường với bọn họ."
Cô ta đã từng phản bác, từng cự tuyệt. . . . . .
Nhưng mỗi khi cơn nghiện hành hạ cô ta thương tích khắp người, một chút tâm tư phản kháng đều hóa thành hư không.
Đặng Tạ Liên khóc lóc kể lể chuyện đau buồn mà cô ta trải qua.
Dư Tư Nhạc hận không thể dóc da Triệu Tần Lâm, rút gầnTriệu Tần Lâm!
Quả nhiên là không bằng cầm thú.
"Chuyện tôi dính vào ma túy, không dám nói với người ngoài, tôi sợ hủy hoại danh tiếng, sợ mất đi tất cả những thứ có được bây giờ."
"Anhta dùng ma túy khống chế bao nhiêu người?" Sau khi trầm mặc, Du Lăng Thần lạnh giọng hỏi.
"Cụ thể tôi không rõ lắm." Đặng Tạ Liên lắc đầu một cái, dùng khăn giấy lau sạch sẽ nước mắt, "Tuy nhiên phàm là cô gái của tổ diễn kịch quan hệ gần gũi với anh ta, hầu như đều bị khống chế, bao gồm ca sĩ Lý Hi Vi."
Nghe được cái tên quen thuộc này, Dư Tư Nhạc hơi sững sờ.
"Bây giờ cô ta không phải là nghệ sĩ công ty chúng ta, Triệu Tần Lâm sai sử cô ta, càng thêm không chút kiêng kỵ. Hai người xem tạp chí bát quái mấy ngày nay, mỗi một bản đều đăng tin cô ta và ông chủ khác thân mật."
Bởi vì gần đây Dư Tư Nhạc cũng gia nhập vào Làng giải trí, cho nên, khi rảnh rỗi cô cũng xem tạp chí bát quái này.
Cô đã từng vì Lý Hi Vi náo loạn ở công ty Tinh Thần, nóng lòng muốn tìm nhà tài trợ khác, mới lôi kéo ông chủ lớn khắp nơi. Nhưng sự thật nói ra từ trong miệng Đặng Tạ Liên, Dư Tư Nhạc mới biết chuyện có quá nhiều ẩn ý.
Đây cùng gái mại khác nhau ở chỗ nào? !
"Những ông chủ kia biết các cô nghiện không?" Dư Tư Nhạc hỏi.
Đặng Tạ Liên lắc đầu một cái, hình như không dám xác định, "Cũng không biết nữa, làm sao Triệu Tần Lâm có thể đi khoe khoang chuyện này?"
Đặng Tạ Liên đem toàn bộ sự thật nói cho họ biết.
Đến cuối cùng, cô ta đã khóc không thành tiếng. Nhắc lại chuyện cũ giống như tách mở vết thương đã khép lại của cô ta, tổn thương lại đâm thẳng vào lòng cô ta.
"Cơn nghiện của cô bao lâu tái phát một lần?" Du Lăng Thần trầm mặt nói.
Đặng Tạ Liên không biết tại sao anh hỏi cái này, lại vẫn trả lời thành thật, "Ước chừng mỗi tuần phát tác một lần."
Cơn nghiện đã sâu.
Nếu như cô ta tiếp tục hút nữa, không chừng Triệu Tần Lâm sẽ làm ra chuyện gì. Triệu Tần Lâm không có khả năng mỗi lần đều trắng trợn cung cấp ma túy cho Đặng Tạ Liên, người kia không phải là người thích mua bán lỗ vốn.
"Bữa tiệc tối nay cô hãy đi, đừng làm cho Triệu Tần Lâm đem lòng sinh nghi. Hai ngày nữa, tôi có việc sắp xếp cô đi làm." Nhìn ra Đặng Tạ Liên do dự, Du Lăng Thần bổ sung: "Tôi sẽ thu xếp chuyển viện cho mẹ cô."
Đặng Tạ Liên kinh ngạc một lát, ngay sau đó lộ ra vẻ vui mừng, "Cám ơn anh, tổng giám đốc Du."
"Không cần cám ơn tôi, chúng ta đôi bên đều có lợi. Nếu như cô làm không xong chuyện tôi sắp xếp, tôi sẽ thu hồi tất cả những lời đã nói."
Đặng Tạ Liên dĩ nhiên biết. . . . . . Du Lăng Thần sẽ không đại phát thiện tâm cứu chữa mẹ cô vô điều kiện.
Bữa tiệc xã giao cũng không phải là lần đầu tiên cô ta đi. Nếu như vậy có thể đổi lấy môi trường chữa trị tốt nhất cho mẹ, cô ta sẽ không chút do dự đi làm.
Sau đó Du Lăng Thần dặn dò cô ta mấy câu, kêu cô ta chớ hành động thiếu suy nghĩ, bứt dây động rừng. Chờ thêm mấy ngày nữa, anh sẽ liên lạc với cô ta.
. . . . . .
Sau khi rời khỏi quán cà phê, trong lòng Dư Tư Nhạc hết sức nặng nề.
Trước kia mặc dù cô sống khổ cực, nhưng hoàn cảnh tốt hơn so với hiện tại rất nhiều, không có mưu mô tranh đoạt, càng không có mặt tối của xã hội.
Cuộc sống giàu có thì thế nào? Trong hoàn cảnh này, người ta có thể vui vẻ ư?
Du Lăng Thần vẫn muốn tiểu Nhạc tránh tiếp xúc những thứ này, nhưng mặc kệ anh tránh thế nào, những thứ này cũng sẽ chủ động dựa sát vào cô. Cho nên, kể từ sau chuyện của Khâu Mẫn, anh nghĩ, có lẽ bảo vệ Dư Tư Nhạc cũng không phải biện pháp tốt nhất, để cho cô thích ứng hoàn cảnh này mới là cách trực tiếp nhất.
Sinh ở nhà họ Du, thiên kim tiểu thư nhà họ Du danh giá. . . . . .
Những thứ này sớm muộn cũng sẽ gặp phải.
Du Lăng Thần xoa xoa mái tóc của cô, tựa như đang an ủi cô.
Giữa hai người rõ ràng không nói gì, nhưng hình như lại nghe thấy tiếng lòng của nhau.
. . . . . .
Trong đầu Dư Tư Nhạc đều là thông tin về cơn nghiện khống chế nữ minh tinh, vừa căm thù thủ đoạn tàn ác của Triệu Tần Lâm, vừa cảm thấy các nữ minh tinh không nên đem cơ thể ra mua bán, đến gần Triệu Tần Lâm.
Nếu họ đi con đường đoan chính, làm sao sẽ bị Triệu Tần Lâm lợi dụng sơ hở?
Càng nghĩ càng thấy tức giận. . . . . .
Ngón tay bỗng bị lưỡi dao sắc bén cắt phải, đau đến mức Dư Tư Nhạc nhe răng nhếch miệng phát ra tiếng la, máu tươi từ ngón tay chảy xuống, văng trên tấm thớt.
Dư Tư Nhạc lập tức để dao thái xuống, kiểm tra đầu ngón tay của mình.
Ngồi ở phòng khách, sau khi Du Lăng Thần nghe thấy âm thanh liền đi tới, nhìn thấy đầu ngón tay Dư Tư Nhạc bị máu tươi nhiễm đỏ, sắc mặt bỗng nhiên lạnh xuống, "Đang suy nghĩ gì, không cẩn thận như vậy?"
Dư Tư Nhạc vừa định trả lời, đột nhiên bị hành động của anh hai dọa sợ, một câu nói nghẹn ở cổ họng.
Du Lăng Thần giơ ngón tay của cô lên, bỏ vào trong miệng, từ từ liếm hết máu tươi.
Hành động mập mờ . . . . . không khí mập mờ . . . . . . tràn đầy hơi thở của nhau.
Tim đập dồn dập, dường như cô không khống chế được tần số.
Xúc cảm khi đầu lưỡi quét qua ngón tay, chấn động cả người Dư Tư Nhạc cứng ngắc không có cách nào nhúc nhích, một đôi mắt trong veo có hồn trừng lớn.
Vẻ mặt Du Lăng Thần cũng không khác gì bình thường, chân mày hơi hơi nhíu tỏ rõ tâm trạng anh không tốt lắm.
"Lại đang sững sờ cái gì?" Du Lăng Thần bỏ đầu ngón tay Dư Tư Nhạc ra, móc ra khăn giấy lau chùi miệng.
Gương mặt Dư Tư Nhạc đỏ bừng.
"Không có. . . . . . Không có." Dư Tư Nhạc ấp úng trả lời.
Vết thương trên đầu ngón tay không sâu cũng không dài, được Du Lăng Thần ngậm một lúc thì đã không có chảy máu nữa.
Nhìn cô bị thương, trái tim Du Lăng Thần giống như bị người ta bóp mạnh, cảm giác đau lòng không cách nào nói ra khỏi miệng. Xoay người đi tìm hòm thuốc, từ bên trong lấy ra băng keo cá nhân.
"Lúc thái thức ăn thì nên tập trung vào."
"Em biết rõ, anh hai." Mới vừa rồi cô không cẩn thận mới cắt phải ngón tay, người đang đi bờ sông nào không ướt giày, thái thức ăn nấu cơm cũng không phải là lần đầu tiên bị cắt phải tay.
Dư Tư Nhạc biểu hiện ra thái độ, cũng không có quá mức chú trọng.
"Về chuyện Triệu Tần Lâm, trong lòng anh có chừng mực, em không cần quá lo lắng." Du Lăng Thần nói.
Dư Tư Nhạc vẫn rất tin tưởng năng lực giải quyết của anh hai, chưa từng có hoài nghi, nhưng cô lại vô cùng hiếu kỳmuốn biết anh hai sẽ làm gì tiếp theo.
Du Lăng Thần dán băng keo cá nhân lên cho cô, "Vì bảo toàn danh dự của công ty Tinh Thần, chuyện này chỉ có thể lén lút xử lý."
Dư Tư Nhạc đoán được sẽ là như vậy, cũng không thể công bố ra ngoài chuyện Triệu Tần Lâm buôn lậu thuốc phiện khống chế nữ minh tinh? Như vậy tương đương với bê đá tự đập vào chân mình, tự tát vào mặt mình.
"Tạm thời em không cần phải suy nghĩ những việc phiền lòng kia."
"Nhưng. . . . . ." Dư Tư Nhạc nhếch miệng, nói: "Em muốn đứng ở bên anh hai, em muốn san sẻ với anh hai. Em biết rõ trên vai anh hai có trọng trách rất nặng nề, cũng quen một mình gánh vác. Mặc dù em chỉ có thể chia sẻ áp lực nhỏ nhặt, nhưng đây là việc duy nhất em có thể làm vì anh."
Dư Tư Nhạc nói một hơi xong, sau đó trầm mặc thật lâu.
Đây là lần đầu tiên Dư Tư Nhạc trực tiếp nói ra tiếng lòng.
Đoạn văn này lặp lại nhiều lần trong đầu Du Lăng Thần, bề ngoài lạnh lùng của anh hoàn toàn tan rã, sờ sờ cái trán của cô, "Anh không cần vì em làm gì cả, em ngoan ngoãn đứng ở sau anh chính là khích lệ lớn nhất đối với anh rồi."
Thật sao?
Dư Tư Nhạc hơi vểnh mặt lên, nhìn Du Lăng Thần.
Du Lăng Thần hướng về phía cô gật đầu. . . . . .
Đây là lần đầu tiên anh muốn dùng hết sức lực bảo vệ một người. Trái tim, cũng là lần đầu tiên thích một người như vậy.
Bởi vì ngón tay Dư Tư Nhạc bị thương, không có cách nào tiếp tục nữa nấu cơm. Du Lăng Thần mang theo cô ra ngoài, đi khách sạn Hoài Hương giải quyết bữa tối.
Trước kia gần như mỗi một ngày Boss lớn đều tới khách sạn Hoài Hương dùng cơm. Mà mấy tháng này số lần tới càng ngày càng ít, làm hại mỗi người nhân viên trong khách sạn đều suy đoán, có phải tài nghệ nấu nướng của đầu bếp giảm xuống hay không? Làm cho Boss lớn chán ăn rồi.
Đầu bếp đẩy áp lựcvào các thủ trưởng, nguyên một đám yêu cầu tiêu chuẩn cao đối với nấu nướng, e sợ có chỗ khiến Boss không hài lòng, ngay cả khắc hoa cũng làm đi làm lại mấy lần, lựa ra một bông đẹp nhất đưa lên bàn cơm.
Ăn thức ăn do khách sạn làm, Dư Tư Nhạc cảm thấy mỗi một món đều cực kỳ xinh đẹp.
. . . . . .
Thời gian luôn trôi qua nhanh chóng, đảo mắt lại qua hai ngày.
Vết thương trên tay Dư Tư Nhạc đã khép lại, mấy ngày nữa có thể tháo băng keo cá nhân ra.
Gần tối, sắc trời dần dần tối xuống, cảnh sắc ngoài cửa sổ từ từ bao phủ trong màu đen.
Dư Tư Nhạc tắt ti vi, định trở về phòng ngủ trên lầu chơi máy vi tính. Lúc đi ngang qua phòng anh hai thì đột nhiên nghe thấy bên trong có tiếng chuông đang vang lên, ước chừng vang lên hơn một phút đồng hồ cũng không có ai nghe.
Cô khẽ nghiêng đầu, phát hiện cửa không có khóa.
Sao anh hai không nhận điện thoại?
Dư Tư Nhạc đẩy cửa ra một cái khe hở, xuyên qua khe hở nhìn thấy điện thoại di động đặt trên kệ kêu rè rè. Cách đó không xa, còn đặt một đống quần áo lộn xộn.
Tiếng nước chảy dầm dề vang lên trong gian phòng.
Anh hai đang tắm?
Sợ là có nhân vật quan trọng gọi điện thoại tới, Dư Tư Nhạc đi tới bên cạnh, nhìn thấy trên màn ảnh hiển thị cái tên ‘Tiêu Hề Nhi’ điện tới.
Dư Tư Nhạc do dự nên nhận haykhông nhận? Đây là điện thoại của anh hai, cứ thế ấn phím trả lờicó phải không tôn trọng anh hay không?
"Anh hai. . . . . ." Dư Tư Nhạc cầm điện thoại đi tới phòng tắm, gõ vang cửa phòng tắm, "Anh hai, điện thoại của anh. . . . . ."
Bên trong chậm chạp không có phản ứng, Dư Tư Nhạc nhíu mày một cái, gia tăng âm thanh la lên với Du Lăng Thần.
Đại khái qua ba phút sau, âm thanh của Du Lăng Thần mới truyền tới.
Cửa phòng tắm bị kéo ra một cái khe hở hơn mười mấy centimet, trên người Du Lăng Thần còn dính rất nhiều bọt, đoán chừng là tắm, tắm được một nửa thì bị tiếng gõ cửa của Dư Tư Nhạc quấy rầy, nửa dưới chỉ vội vàng quấn một cái khăn tắm.
Hơi nước mờ mờ bay ra từ trong phòng tắm, cơ bụng bền chắc của Du Lăng Thần hiện ra trước mặt Dư Tư Nhạc.
Cô xấu hổ nghiêng đầu, cố gắng không nhìn vóc dáng của anh hai.
CMN. . . . . . Đây là mỹ nam lõa thể mị hoặc!
Nếu như người này không phải anh hai cô, cô nhất định sẽ mặt dày mày dạn dán lên, làm cuộc theo đuổi thần tượng. Nhưng hai chữ ‘anh hai’ này đã tuyên bố quan hệ giữa hai người, dù Dư Tư Nhạc đói khát khó nhịn thế nào cũng không dám đánh chủ ý lên Du Lăng Thần.
Du Lăng Thần đưa tay lấy di động trong tay Dư Tư Nhạc, nhìn thấy hiển thị người điện tới xong thì cúp điện thoại ngay trước mặt Dư Tư Nhạc.
Động tác không có chút do dự.
Dư Tư Nhạc muốn hỏi tại sao anh hai cúp điện thoại, màn hình đột nhiên lại sáng lên lần nữa, vẫn là ‘Tiêu Hề Nhi’ gọi đến.
Du Lăng Thần hơi nhíu chân mày, vẫn là cự tuyệt không nể mặt.
Mỗi khi Du Lăng Thần cúp điện thoại thì trong nháy mắt đối phương lại không ngừng cố gắng gọi đến, rất có dũng khí kiên định ‘anh không phải nghe điện thoại, em gọi tới khi anh nhận mới thôi’.
"Anh hai, người này là ai?" Dư Tư Nhạc nghi hoặc nhìn ba chữ ‘Tiêu Hề Nhi’ sáng lên lần nữa.
Trước kia sao không có nghe anh hai nói tới tên người này? Tuyệt đối là con gái.
"Là người của nhà họ Tiêu." Du Lăng Thần nâng mắt lên nhìn cô, trong ánh mắt hình như mang theo qua loa, không muốn nói sự tồn tại của người này cho Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc bắt được biểu cảm trong mắt của anh, bộc phát tò mò.
Cũng không biết lá gan từ đâu tới, Dư Tư Nhạc đoạt lấy điện thoại trong tay Du Lăng Thần, nhanh chóng nghe.
Bên kia nhanh chóng truyền đến giọng của cô gái, mang theo một tia thẹn quá thành giận lại cấp thiết lòng, nói: "Lăng Thần, tại sao anh cúp điện thoại của em? Hơn một năm không gặp, có nhớ em hay không?"
Nhớ cô, sẽ cúp điện thoại của cô sao?
Dư Tư Nhạc không biết tức giận từ đâu tới, tóm lại vô cùng không thích giọng điệu cô gái nói chuyện . Đặc biệt là câu ‘Lăng Thần’! CMN, lúc nào thì anh hai thân cận với người này như thế!
Cô vừa định hỏi cô gái gọi điện thoại tìm anh hai làm cái gì? Chẳng lẽ là vì ‘ôn chuyện’?
Không đợi cô nói ra khỏi miệng, điện thoại di động bị người đoạt đi lần nữa, có lẽ là bởi vì ở trong phòng tắm ngây ngô quá lâu, giọng Du Lăng Thần hơi khàn khàn, "Cô tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện thì không thể tìm anh sao? Lăng Thần, mấy ngày trước em mới từ nước Mĩ trở lại, chúng ta tách ra hơn một năm, anh không biết em rất nhớ anh ư?" Cô gái biểu đạt tâm ý sâu đậm của cô ta đối với Du Lăng Thần.
Du Lăng Thần càng nghe thì mày nhíu lại càng sâu.
Dư Tư Nhạc tràn đầy lửa giận vô hình, thiêu sạch làm trong tròng mắt cô mang theo màu đỏ.
Du Lăng Thần vừa nghe điện thoại, vừa chú ý bề ngoài biến hóa của Dư Tư Nhạc.
Nhìn thấy đuôi lông mày của tiểu Nhạc có vẻ giận dữ, trong lòng thế nhưng cảm thấy ngứa ngáy, hận không thể lập tức hóa thành sói, ăn thiếu nữ này đến mảnh vụn cũng không còn dư lại. Nhưng lý trí vẫn còn tồn tại, anh không làm được chuyện cầm thú như vậy. Bởi vì tối nay một khi anh thật sự làm ra chuyện vượt qua phòng tuyến anh em, từ nay về sau, tiểu Nhạc tuyệt đối sẽ hận anh.
Đây không phải là kết quả anh muốn. . . . . .
Cái anh muốn không chỉ có thân thể thiếu nữ, mà còn muốn trái tim cô.
"Nhưng tôi không nhớ cô." Du Lăng Thần lạnh lùng nói, mỗi câu nói đều lộ ra thái độcự tuyệt lui tới.
Cô gái hình như sớm đoán được anh sẽ nói như vậy, lời lẽ không có chút thay đổi, "Anh vẫn lạnh lùng như trước kia, chỉ là. . . . . . Không sao, giữa vợ chồng cần tha thứ, nếu em thích anh nhất định có thể chịu được khuyết điểm của anh."
Vợ chồng. . . . . .
Khi nghe hai chữ này, trái tim Dư Tư Nhạc bỗng nhiên căng thẳng, nhìn ánh mắt Du Lăng Thần tràn đầy chất vấn.
Cô thật muốn điên cuồng hô lên, cô gái này rốt cuộc có quan hệ thế nào với anh hai? !
"Cô xác định. . . . . . Có thể chịu được tất cả khuyết điểm của tôi?" Vẻ ngoài của Du Lăng Thần càng ngày càng lạnh, sức tay gia tăng, hận không thể bóp vỡ di động, nói từng chữ.
"Dĩ nhiên. . . . . ." Giọng điệu của Tiêu Hề Nhi tràn đầy kiên định, "Ngay từ mười năm trước em đã nhận định em là một nửa kia tương lai của anh rồi."
"Như vậy. . . . . . mà cô cũng có thể chịu đựng?"
Du Lăng Thần chợt kéo Dư Tư Nhạc, nụ hôn lập tức tới, Du Lăng Thần hôn rất kích động, đầu lưỡi chui vào khoang miệng của Dư Tư Nhạc, tùy ý chiếm đoạt, cái lưỡi của Dư Tư Nhạc cùng anh quấn lấy.
Tiếng nước chảy tí tách vang dội ở bên trong gian phòng.
Đầu óc Dư Tư Nhạc lập tức nhanh nhạy, anh hai lại hôn cô rồi! Lần thứ hai!
Cô khó thở, đến cuối cùng, chỉ có thể thở hồng hộc.
Dư Tư Nhạc còn không có hiểu tại sao anh hai làm như vậy. . . . . .
Du Lăng Thần ghé đầu vào sát lỗ tai cô, cố gắng kéo xa khoảng cách với điện thoại di động, nhỏ giọng nói với cô: "Gọi hai tiếng nghe một chút."
Cái gì! ? Dư Tư Nhạc chỉ cảm thấy dung lượng não không đủ dùng.
"Nhanh gọi." Du Lăng Thần thúc giục.
Gọi ? ! Cái này cô thật không biết.
Cô hướng về phía Du Lăng Thần lắc đầu.
Du Lăng Thần hình như cũng ý thức được, cái này hơi khó với tiểu Nhạc. Dù sao tiểu Nhạc vẫn còn nhỏ, vẫn không có trải qua chuyện đó, làm sao có thể gọi?
Ánh mắt của anh từ từ trở nên tĩnh mịch khó dò, cắn liếm vành tai Dư Tư Nhạc một cái, có lúc còn dùng hàm răng mài mài vành tai của Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc bị sợ đến bất động. . . . . .
Anh hai đang làm gì thế hả? !
Anh hai đây là định. . . . . . Cô không gọi ra, liền muốn cô gọi ra mới thôi?
Cái suy nghĩ này dọa Dư Tư Nhạc sợ đến chân tay lạnh lẽo, lập tức nhớ lại đoạn AV lần trước Du Lăng Thần cho cô xem, học mấy tiếng ừ a a.
Giọng Dư Tư Nhạc xuyên qua điện thoại di động, truyền tới lỗ tai cô gái bên kia.
Bên kia chợt rầm, không biết cái gì bị đập bể.
"Du Lăng Thần, xem như anh lợi hại!" Tiêu Hề Nhi cắn răng nghiến lợi gào thét, giọng nói cũng trở nên bén nhọn.
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng rè.
Dư Tư Nhạc lập tức đẩy Du Lăng Thần ra, giữ vững một khoảng cách cùng anh. Bên trên vành tai còn nóng, gò má của Dư Tư Nhạc cũng đỏ ửng khác hẳn với bình thường.
Cô thở hổn hển từng ngụm, cảm thấy dưỡng khí trong không khí đều bị tước đoạt, "Anh hai, mới vừa rồi em. . . . . ."
Dư Tư Nhạc muốn giải thích.
Du Lăng Thần đứng ở bên cạnh cửa, sắc mặt cũng không lạnh như vừa rồi, lại mang theo một tia nặng nề, "Anh không có ý định nghe điện thoại."
Ý là, là Dư Tư Nhạc nghe điện thoại nên mới vạn bất đắc dĩ làm ra hành động kia?
Dư Tư Nhạc tạm thời không có biện pháp tiếp nhận sự thật anh hai lại hôn cô lần nữa, cảm giác. . . . . . Quan hệ của bọn họ bỗng nhiên lại biến trở về cục diện trước kia.
Cô thậm chí sợ đối mặt với Du Lăng Thần.
"Anh chỉ muốn mượn cớ đuổi cô gái kia đi." Du Lăng Thần xoa chân mày, hình như cũng bị chuyện này làm cho phiền lòng.
Ở trên mặt Du Lăng Thần thoáng qua chút phiền não.
Nhìn thấy anh này bôi bề ngoài hậu, Dư Tư Nhạc trong lòng lửa giận chợt liền dập tắt, cũng nữa đốt không đứng lên. Thật ra thì anh hai nói đúng, nếu như không phải là cô xung động nghe điện thoại, anh hai làm sao sẽ tựa như nổi điên hôn cô? Mặc dù cô không thể tiếp nhận nụ hôn này, nhưng là vừa không có biện pháp thật trách cứ anh hai hành động.
Hơn nữa gần đây công ty Tinh Thần chuyện bên kia, đã đầy đủ làm anh hai ưu tâm, Dư Tư Nhạc không muốn cho anh thêm thêm phiền.
Giơ tay lên lưng lau chùi miệng, Dư Tư Nhạc cố gắng làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, "Anh hai, có thể nói cho em biết, cô gái kia có quan hệ như thế nào với anh hay không? Tại sao. . . . . . Tại sao cô ấy nói hai người là vợ chồng?"
Thật ra thì, đây mới là điều Dư Tư Nhạc quan tâm.
Khóe miệng Du Lăng Thần kéo ra một nụ cười lạnh lùng, tựa hồ đang giễu cợt ý nghĩ kỳ lạ của cô gái kia, "Chính xác mà nói. . . . . . Cô ta là vị hôn thê của anh."
Trong lòng Dư Tư Nhạc chợt lạnh, rõ ràng có hơi nước trong phòng tắm thổi qua, nhưng cô lại cảm thấy lạnh.
Du Lăng Thần nhìn ra vẻ mặt cô khác thường, giơ tay lên nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực trấn an, "Nhưng. . . . . . anh vĩnh viễn sẽ không cưới cô ta."
Những lời này giống như xoa dịu trái tim của Dư Tư Nhạc.
Sau đó, cô lại sinh ra nghi ngờ, nếu anh hai không thích cô ta, tại sao vẫn đính hôn với cô ta? Hơn nữa, chuyện này, anh chưa bao giờ nhắc tới với cô.
Dầu gì cô cũng là em gái của anh, chẳng lẽ tối thiểu nhất quyền biết cũng không có sao?
Tuy nhiên hai người nghĩ chuyện theo hướng khác nhau . . . . . .
Du Lăng Thần lần đầu tiên hiểu được cảm giác động lòng là như thế nào, làm sao có thể nói với người trong lòng, nói mình đã đính hôn cùng người khác? Đó không phải là tương đương với chặn con đường hạnh phúc của mình ư?
Đối với bất cứ ai đều là ích kỷ.
Thật ra thì, anh đã sớm nghe qua tin tức Tiêu Hề Nhi trở lại trong nước rồi. Nhưng anh thủy chung thi hành phương châm ‘hờ hững’, không muốn có bất kỳ dính líu gì tới cuộc sống của cô ta, muốn nói cho cô biết trá hình, sớm làm dẹp ý niệm này đi.
"Em nên đoán được bảy năm trước Du thị gặp phải một lần khó khăn trước nay chưa có." Du Lăng Thần đi ra phòng tắm, ngồi xuôi theo bên cạnh, hình như định nói một chuyện xưa cũ khá dài.
Dư Tư Nhạc rất muốn hiểu rõ chân tướng. . . . . .
Cô cảm thấy, cô là một thành viên nhà họ Du nhưng lại có hiểu biết cực ít về nhà họ Du. Rất nhiều chuyện anh hai đều gạt cô, có lẽ là vì suy nghĩ cho cô, nhưng cô thật sự muốn nỗ lực vì nhà họ Du, mà không phải ngay cả quyền lợi biết cũng không có.
Du Lăng Thần đi tới, cầm bao thuốc lá lên, rút ra một cây đốt, "Sau khi ba mẹ xảy ra tai nạn xe cộ thì bỏ lại Tập đoàn Du thị với cục diện rối rắm. Người đứng đầu các tập đoàn đều ức hiếp Du thị chúng ta không người, nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt phân chia Du thị, cho nên tập thể cô lập Du thị, muốn khiến Du thị từng bước suy tàn."
"Lúc ấy anh còn ở nước ngoài, sau khi nghe tin lập tức trở về trong nước. Tiếp nhận Tập đoàn Du thị." Lúc Du Lăng Thần nói lời này, dừng lại một chút, hình như nhớ tới hồi ức không tốt đẹp vẫn luôn bị anh xem nhẹ bỏ qua.
Dư Tư Nhạc lẳng lặng nghe, không dám quấy rầy anh.
Du thị của bảy năm trước còn không phải là tập đoàn lớn nhất thành phố C, thực lực tương xứng với Tập đoàn Du thị.
Ở dưới sự chỉ đạo của Du Lăng Thần từ từ vượt qua Tập đoàn Du thị, trở thành ông trùm của giới thương nghiệp.
"Bởi vì ba mẹ qua đời, có rất nhiều hạng mục hợp tác bị ngưng hẳn, khi đó tài vụ của Tập đoàn Du thị xuất hiện vấn đề rất lớn."
Du Lăng Thần nói thật lâu, cũng không còn nói đến chuyện của nhà họ Tiêu.
Dư Tư Nhạc khó tránh khỏi có chút gấp gáp.
Du Lăng Thần cũng không vòng vo nữa, nói: "Nếu như Du thị muốn vượt qua cửa ải khó khăn, phải tìm tập đoàn khác giúp đỡ về tiền bạc thì nhà họ Tiêu chính là một lựa chọn tốt nhất."
Đừng xem thực lực tập đoàn Tiêu thị bây giờ không bằng Du thị, nhưng khi đó cũng là cây cỏ cứu mạng Du thị.
"Tiêu Hề Nhi là con gái duy nhất của nhà họ Tiêu gia, đổi một câu nói, sau này nhà họ Tiêu sớm muộn cũng thuộc về cô ta. Cô ta chủ động tìm anh, nói nguyện ý giúp đỡ Du thị, chỉ có một yêu cầu. . . . . . Chính là đính hôn với anh." Lúc Du Lăng Thần nói chuyện có hơi nhíu mày.
Mới đầu anh cũng không có cho là cuộc đám cưới gia tộc này có gì không ổn. Dù sao gia thế nhà họ Tiêu không tệ, có thể trở thành một sự giúp đỡ lớn cho Du thị trong giới thương nghiệp, cưới được Tiêu Hề nhi, tương đương với tương lai có Tiêu thị.
Nhưng sau khi anh phát hiện mình thích tiểu Nhạc, tâm tư của anh liền thay đổi.
Nếu như lúc này bắt anh làm trái lương tâm, cưới một cô gái không yêu, anh tuyệt đối không làm được! Hơn nữa, nghĩ đến một khi anh buông tay, về sau trong cuộc đời tiểu Nhạc sẽ xuất hiện một người đàn ông khác thay cô che gió che mưa, anh liền đố kỵ.
Không ai có thể cướp tiểu Nhạc đi, thiếu nữ trước mắt chỉ có thể thuộc về anh.
"Anh sẽ giải trừ hôn ước với cô ta." Trầm mặc một hồi lâu, Du Lăng Thần khạc ra một câu.
Sau khi hiểu rõ nguyên nhân kết quả, trong lòng Dư Tư Nhạc cũng không tức giận nữa.
Nếu đổi thành bất cứ ai, đối mặt với tình thế kia cũng sẽ làm ra quyết định như vậy, Dư Tư Nhạc cũng không ngoại lệ.
"Anh hai." Dư Tư Nhạc cầm tay Du Lăng Thần, truyền đạt cô luôn ủng hộ anh.
Người đàn ông này rốt cuộc yên lặng gánh chịu áp lực bao lâu?
Du Lăng Thần trở ngược cầm tay cô, anh chưa bao giờ cảm thấy khổ, tất cả đều có báo đáp lại.
Ánh mắt Du Lăng Thần nhìn cô, không có một khắc nào dịu dàng như vậy, giống như cởi bỏ vỏ ngoài lạnh như băng, lộ ra bộ mặt thật lòng.
Sau đó Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần lại tiếp tục đàm luận một chút về tập đoàn Tiêu thị.
Cho đến 11 giờ đêm, Dư Tư Nhạc mới quay về phòng ngủ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện