[Dịch]Anh Hai Boss Đừng Nghịch Lửa - Sưu tầm

Chương 115 : Thế giới lại không tha cho cô sao?

Người đăng: 

.
Từ trước đến nay Trịnh Thiểu Hoa nói là làm, anh lái xe hơn nửa tiếng, liền đến quán rượu theo lời người phục vụ. Quán rượu này là quán rượu nổi tiếng ở thành phố C, bên trong rồng rắn lẫn lộn, cái loại người gì cũng có. Khi còn sống Hà Tâm Hạ rất ít khi đến đây, tò mò nhìn xung quanh vài l;ần, có rất nhiều cả trai lẫn gái đang cười cười nói nói. Trịnh Thiểu Hoa tóm một người phục vụ rượu lại hỏi thăm, hỏi ra chỗ Hà Nghiên Vũ, liền đi thẳng về phía bên kia. Bên cạnh bàn tròn, Hà Nghiên Vũ đầy mùi rượu gục xuống bàn, có lẽ ý thức mơ hồ, hai mắt hé mở không hề có thần thái. “Tôi....Tôi muốn uống, đừng....Đừng cản tôi.” Hà Nghiên Vũ say đến rối tinh rối mù, trang điểm trên mặt đã nhòe, hai mắt loạn thất bát tao không có một chút mỹ cảm. Bộ dáng này cùng với bộ dáng ngày thường của Hà Nghiên Vũ, quả thực khác nhau một trời một vực. Hà Tâm Hạ có chút không tin nhin người trước mắt, là cô gái mỗi lần xuất hiện bên ngoài đều trang điểm nửa tiếng. Người phục vụ rượu nói: “Ngài Trịnh, tiền đêm nay....” “Tôi thanh toán.” Trịnh Thiểu Hoa lấy một cái thẻ ra đưa cho người phục vụ rượu: “Quẹt thẻ.” Người phục vụ rượu cầm thẻ đi tính tiền, Trịnh Thiểu Hoa đứng tại chỗ chờ đợi, sau hai phút người phục vụ rượu mới quay lại, trả thẻ lại cho anh. Trịnh Thiểu Hoa cũng không nói nhiều, một tay đỡ Hà Nghiên Vũ lên, tay kia đặt bên hông cô, ổn định để cô không té xuống. Anh cất bước đi đến cửa chính quán bar. Hà Tâm Hạ nhìn động tác thân mật của hai người, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, loại cảm giác này phản phản phục phục giày vò cô, tóm lại, cô nhìn hai ngươi gần gũi như thế, tâm tình rất không thoải mái. Trịnh Thiểu Hoa đưa người vào trong xe, để cho Hà Nghiên Vũ ngồi ở ghế sau. Hàn Nghiên Vũ không biết uống bao nhiêu rượu, mùi rượu xông vào mũi nồng nặc rất khó ngửi, thần trí mơ hồ gọi tên Trịnh Thiểu Hoa. Bức tranh này, giống như những cô gái thất tình kia. Uống đến say mèm, vẻ mặt buồn bực thương tâm. Sắc trời ngày càng tối, Hà Tâm Hạ bay đến bên cạnh Trịnh Thiểu Hoa, liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay anh, trên mặt hiện lên tám giờ rưỡi. Hà Tâm Hạ biết đường đến nhà họ Hà, Trịnh Thiểu Hoa cũng không lái về hướng nhà họ Hà, cũng không lái về nhà trọ. Việc này, càng làm cho Hà Tâm Hạ tỏ ra khó chịu. Xe lái đến khách sạn phía trước, khách sạn này là sản nghiện của nhà họ Du, Hà Tâm Hạ đã từng đến đây mấy lần. Trịnh Thiểu Hoa không nói một lời kéo Hà Nghiên Vũ ra, ôm cô ta đi vào khách sạn. Sự tức giận trong lòng Hà Tâm Hạ ngày càng tăng, vừa biết được người đàn ông nào đó yêu thương mình, đảo mắt đã nhìn thấy anh ấy và cô gái khác đi vào khách sạn! Có thể không giận sao? Huống chi cô gái kia, vẫn là người chị cùng cha khác mẹ với cô. Cõi lòng Hà Tâm Hạ tràn đầy tức giận, đi theo Trịnh Thiểu Hoa, bay vào khách sạn. Đi đến trước bàn lễ tân thì Trịnh Thiểu Hoa nói với nhân viên lễ tân: “Mở một căn phòng.” Nhân viên lễ tân mở một căn phòng xa hoa, Trịnh Thiểu Hoa cầm thẻ phòng rồi đi thang máy lên lầu. Hai người ở cùng một chỗ, còn mướn phòng? Chẳng lẽ Trịnh Thiểu Hoa thừa dịp Hà Nghiên Vũ uống say, làm người ta? Cô không phải đứa con nít, đương nhiên biết rõ ý này. Làm cô khó hiểu nhất chính là, sau khi biết được Trịnh Thiểu Hoa yêu mình, cô không có một chút cảm giác kinh ngạc khiếp sợ nào, ngược lại cảm thấy tất cả là đương nhiên, nếu không uổng phí giao tình mười năm của hai người họ. Vì vậy Hà Tâm Hạ hiểu rõ, thật ra cô cũng yêu Trịnh Thiểu Hoa. Chỉ có điều phần yêu mến này, trước kia vẫn bị phần tình bạn che giấu, làm cô khó có thể phát hiện. Mãi cho đến khi chết đi, cô mới hiểu được........Rốt cuộc mình thương yêu ai. Trịnh Thiểu Hoa đỡ Hà Nghiên Vũ lên giường. Cả người Hà Nghiên Vũ rất khó chịu, một mùi rượu luôn xông về phía miệng cô ta. Hà Tâm Hạ bay lơ lững giữa hai người, không tiếng động quan sát hành động của Trịnh Thiểu Hoa. Nếu anh mắt kính có can đảm làm ra chút chuyện có lỗi, cô thề.... ....Mang theo Bình Tử rời khỏi nhà trọ, từ nay về sau chẳng muốn ở bên cạnh anh. Sự việc không tiếp tục phát triển trong dự liệu của Hà Tâm Hạ, Trịnh Thiểu Hoa giơ tay nắm cằm Hà Nghiên Vũ, dùng bàn tay vỗ vỗ mặt cô ta: “Tỉnh rồi sao?” Hà Nghiên Vũ không có chút phản ứng nào, dường như cũng không biết rốt cuộc là ai đang vỗ mặt cô ta, thần trí mơ mơ màng màng cái gì cũng không biết. Đang lúc cô tức giận muốn rời khỏi căn phòng này, Trịnh Thiểu Hoa đột nhiên nói chuyện: “Hà Nghiên Vũ, cô biết Hà Tâm Hạ không?” Giọng nói Trịnh Thiểu Hoa mang theo sức hấp dẫn mê hoặc, giống như có thể làm cho người ta hãm sâu vào trong đó. Hà Tâm Hạ vô ý nhìn về phía bên này, Hà Nghiên Vũ là chị em cùng cha khác mẹ với cô, làm sao không biết chứ? Hà Nghiên Vũ vừa nghe ba chữ “Hà Tâm Hạ”, dường như nghĩ đến cái gì chợt mở to hai mắt: “Tôi chán ghét cô ta, tôi hận cô ta, cô ta là cô gái đê tiện, giống như mẹ nó là tiểu tiện nhân.” ... ...... ..... Một đống lời mắng người, từ miệng Hà Nghiên Vũ phun ra. Trong lòng Hà Tâm Hạ toát lên lửa giận, mắng cô thì không sao, nhưng cô ghét nhất người nào mắng chửi mẹ cô. Trịnh Thiểu Hoa nhẹ nhàng nhíu mày lại, tưa như nhịn xuống cảm xúc kia, theo lời cô ta nói tiếp “Đúng, cô ấy không tốt, nhưng bây giờ cô ấy đã chết rồi, cô biết cô ấy chết thế nào không?” Sắc mặt Hà Nghiên Vũ khẽ biến, cô ta như bị chyện này làm cho rối loạn tâm tình, cau mày: “Xe đụng chết.” Mỗi lần nhắc đến mấy chữ “tai nạn xe”, trong lòng Hà Tâm Hạ đều run lên, trong đầu chợt hiện lên những hình ảnh tai nạn xe, đây tuyệt đối là kinh hãi kinh khủng, cho nên cô tuyệt không muốn nhắc tới. Trịnh Thiểu Hoa hỏi như vậy là có dụng ý gì? “Tai nạn xem, chết bi thảm cỡ nào. Nghe nói trước khi chết, cô ấy bị đụng xuống sườn dốc, từ chỗ cao như vậy té xuống, bộ dáng bi thảm cỡ nào...” Lời nói Trịnh Thiểu Hoa tràn đầy hấp dẫn, hấp dẫn Hà Nghiên Vũ cố ý suy nghĩ đến hình ảnh kia. Đều nói người uống say, dễ dàng nói thật. Trịnh Thiểu Hoa muốn từ miệng Hà Nghiên Vũ biết điều gì? Hà Nghiên Vũ quả nhiên bị những lời này hấp dẫn, cô ta sợ tới mức run rẩy cả người, trong miệng thầm nói: “Chuyện này không liên quan đến tôi.... ....kho6g phải tôi, không phải tôi làm hại.” Trịnh Thiểu Hoa nắm đầu vai Hà Nghiên Vũ, lực đạo hơi lớn. Lúc trước anh nghi ngờ sự việc không đơn giản như vậy, Trịnh Tĩnh nói không chừng có đồng phạm, không nghĩ tới là có thật. “Cô nói, nếu trên đời này thật sự có hồn ma tồn tại, người Hà Tâm Hạ muốn tìm nhất là ai chứ?” Lời nói Trịnh Thiểu Hoa cố ý kích thích Hà Nghiên Vũ, Hà Nghiên Vũ sợ tới mức bắt đầu phát run. Đã làm việc trái với lương tâm, hễ nhắc đến phương diện kia, đều chột dạ. Hôm nay trong lòng Hà Nghiên Vũ nghĩ gì, chính là cùng một loại. Hà Tâm Hạ bay bên cạnh nhún vai, trong lòng tự nhủ, sau khi cô trở thành hồn ma, người thứ nhất cô tìm không phải Trịnh Thiểu Hoa sao? May ngờ anh còn hỏi người ta, trước hết cô sẽ tìm ai. “Không......Không phải tôi hại cô ấy, tôi chỉ hơi oán trách một chút trước mặt bác Trịnh, không nghĩ tới bác Trịnh lại ra tay sát hại.” Đầu vai Hà Nghiên Vũ run rẩy không ngừng, trên mặt thất kinh, cố gắng dùng chăn bông bao trùm đầu mình, như đang trốn tránh cái gì. Hà Tâm Hạ bị đáp án này làm cho hoảng sợ, rốt cuộc cô có lỗi với nhà họ Hà chỗ nào chứ? Mẹ của Hà Nghiên Vũ ngại cô là người thứ ba, không để cho cô vào cửa, việc này coi như xong, bởi vì cô cảm thấy........Cô không có lập trường để trách ai, dù sao mẹ cô quả thật chen chân vô nhà người ta. Từ nhỏ đến lớn, cô làm mọi việc cũng làm cho Hà Nghiên Vũ. Còn nhớ vừa lên đại học, cô muốn học đại học kinh tế, việc này không biết tại sao lại rơi vào tai mẹ của Hà Nghiên Vũ, lại chạy đến nhà cô náo loạn một trận, nói cô lòng lang dạ thú, muốn cướp đoạn tài sản nhà họ Hà. Cuối cùng náo loạn đến mức Hà Tâm Hạ phải sửa lại chuyên ngành, ghi danh tạo hình mỹ thuật. Những chuyện này Hà Tâm Hạ đều có thể nhịn, ai bảo cô nợ mẹ con họ. Chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của cô, nhượng bộ cái gì, cô cũng có thể làm. Nhưng cô không nghĩ mẹ con họ có lòng dạ độc ác muốn lấy mạng cô. Sau khi lấy được đáp án, Trịnh Thiểu Hoa thay đổi vẻ mặt, hung hăng đẩy Hà Nghiên Vũ ra. Hà Nghiên Vũ ngã nhào giữa phòng. Trịnh Thiểu Hoa cầm lấy ly nước trên bàn, một chén giội về phía Hà Nghiên Vũ. Nước lạnh như băng dường như muốn xua đuổi một chút men say của Hà Nghiên Vũ, cô ta lau trán, ánh mắt vẫn mông lung như trước, nhưng từ từ có chút tiêu cự. “Nhận ra tôi không?” Hà Nghiên Vũ từ từ nâng mắt, cùng chống lại đôi mắt Trịnh Thiểu Hoa. Dường như không ngừ ngờ nhìn thấy Trịnh Thiểu Hoa xuất hiện, trong mắt cô ta tràn đầy ngạc nhiên. “Anh Trịnh.......” “Hà Nghiên Vũ, gần đây ba của cô muốn tham gia tuyển cử phải không?” Vẻ mặt Trịnh Thiểu Hoa rất không đếm xỉa tới, nhưng lời nói lại vô cùng sắc bén, anh dừng lại một lúc rồi nói: “Nói cho ông ta biết, sợ rằng cả đời này ông ta không có cơ hội leo lên chức vị cao nhất đâu.” Trịnh Thiểu Hoa cầm lấy áo khoác để trên giường, xoay người rời khỏi căn phòng này. “Các người thiếu nợ Tâm Hạ, tôi sẽ thay cô ấy đòi lại, người làm thương tổn cô ấy, một người cũng đừng mong chạy trốn.” Trong lời nói tràn đầy kiên định, không ai hoài nghi độ chính xác của những lời nói này. Tâm tình Hà Tâm Hạ rất nặng nên, cô vôn tưởng rằng đây chỉ là tai nạn xe ngoài ý muốn, lại dính dáng đến nhiều âm mưu như thế. Thế giới này lại không tha cho cô sao? Sau khi trở lại nhà trọ, Bình Tử hưng phấn ngoắc ngoắc đi chào đón cô, tiếng sủa gâu gâu quen thuộc vang lên, kéo cô từ trong cảm xúc nặng nề trở lại. Tìm lại được cảm hứng, Bình Tử cao hứng đến nổi cái đuôi lắc lắc càng mạnh mẽ. Trong tiếng sủa gâu gâu cũng mang theo một tia hưng phấn. Trịnh Thiểu Hoa mang thức ăn cho chó tới, muốn cho Bình Tử ăn, đúng lúc thu một màn này vào mắt. Bình Tử đối với khoảng không, nhưng bộ dáng hưng phấn này, lại hoàn toàn trùng hợp với trước kia Hà Tâm Hạ nuôi nó, làm Trịnh Thiểu Hoa lâm vào trầm tư.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang