[Dịch]Ẩn Đế - Sưu tầm

Chương 62 : Tề Nhã

Người đăng: 

.
Thiên Yên đoán một lát nữa chủ tử sẽ tỉnh, liền chuẩn bị vài phần điểm tâm, đặt lên khay gỗ rồi bưng đến tiểu hồ ở hậu viện, không ngờ mới đi đến hành lang thì đã thấy Cung Trường Nguyệt đang đi về phía mình. Thiên Yên vội dừng bước. Chờ Cung Trường Nguyệt đi đến trước mặt nàng, Thiên Yên cúi người, nhẹ giọng nói, " Chủ tử, người dậy sớm. " Dựa theo thói quen cũ của Cung Trường Nguyệt, đáng ra giờ này nàng vẫn còn ngủ trưa. Cung Trường Nguyệt nhàn nhạt đáp lại, sau đó một tay nâng nhóc hồ ly lên, đi về phía trước. Thiên Yên vội vàng bưng nước ô mai theo sau đuôi Cung Trường Nguyệt. Đi đi đi đi, nàng vụng trộm ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của Cung Trường Nguyệt, trong mắt đầy khát khao muốn vươn tới. Nàng sau khi lột xác trở nên quyến rũ lạnh lùng, ở trước mặt Cung Trường Nguyệt lại như thiếu nữ đơn thuần, lộ ra tính cách chân thật của mình. Nàng thật không ngờ, công tử mà nàng gặp ở Hồng Tụ chiêu lại là thiên hạ đệ nhất Ngọc công tử nổi tiếng trên giang hồ ! Đó là chủ nhân của Thần lâu, người đã tiêu diệt Huyết Sát cung chỉ trong một đêm, tạo nên truyền thuyết ! (chém -_-) Trong mắt Thiên Yên, chủ tử là người đã ban cho nàng sinh mệnh thứ hai, tuy rằng lúc trước chủ tử để hoa nương mang nàng đến nơi như địa ngục kia, lúc nàng bị hành hạ, nàng còn nghĩ có lẽ mình phải chết ở đây. Vậy mà không ngờ lại còn sống, còn luyện thành một thân võ công, ở cạnh chủ tử. Nàng vẫn biết nàng chỉ là một vật thử nghiệm, nếu không phải tính tình nàng phù hợp với yêu cầu để làm thử nghiệm, chủ tử cũng sẽ không đối xử ân cần với nàng như vậy, để nàng sống sót, nhưng nàng tuyệt đối không hận chủ tử, mà ngược lại còn rất cảm kích người. Cảm ơn chủ tử… cho chính nàng cơ hội tự mình lựa chọn. Cung Trường Nguyệt đi thẳng vào phòng khách, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn. Thiên Yên đi đến, lấy điểm tâm tinh xảo trong khay ra đặt trên bàn, cũng chuẩn bị chu đáo đũa bạc cùng chén nhỏ. " Đem tiểu hồ ly này đi tắm rửa một chút, nhân tiện cho nó bôi Ngọc Tuyết cao, trên người nó có thương tích. " Cung Trường Nguyệt đưa tiểu hồ ly đang ôm trong tay cho Thiên Yên, ra lệnh. " Vâng, ta đã biết. " Tuy rằng Ngọc Tuyết cao kia là trân dược ngàn vàng khó mua, nhưng Thiên Yên không hề có chút dị nghị, ôm hồ ly rời đi. Xích phượng tuyết hồ đại khái cũng biết Thiên Yên không có ác ý, yên lặng rụt lại trên khuỷu tay của nàng, thoạt nhìn rất xinh xắn đáng yên. Thiên Yên vừa mới đi đến cửa phòng khách, liền thấy Lưu Thấm đi vào. " Lưu Thấm tỷ tỷ. " Thiên Yên cúi đầu kêu, trên mặt đầy khiêm tốn. " Ân. " Lưu Thấm gật đầu với nàng, sau đó đi vào bên trong. Cung Trường Nguyệt mới nhận khăn ấm từ thị nữ, chậm rãi lau ngón tay của mình, lúc nàng cầm lấy đũa bạc bắt đầu ăn điểm tâm cũng là lúc Lưu Thấm đi đến trước mặt nàng. " Chủ tử, Tề Nhã đã tới, người có muốn gọi nàng lại không ? " Cung Trường Nguyệt gắp một khối thạch anh, từ tốn ăn, uống một ngụm trà xanh, rồi mới nói, " Gọi nàng ấy lại đây. " Lưu Thấm đáp lại, sau đó nhìn thị nữ bên cạnh một cái. Thị nữ kia cũng thông minh, bước ra ngoài, không bao lâu sau đã dẫn Tề Nhã đến. Tề Nhã, một trong tứ đại thị nữ bên cạnh Cung Trường Nguyệt, nhưng bề ngoài của nàng không như người trong giang hồ, mà giống một tiểu thư khuê các, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ phong nhã, thoạt nhìn rất có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại hào phóng. " Chủ tử. " Nàng tao nhã phúc thân, nhẹ nhàng cười. Cung Trường Nguyệt buông đôi đũa trong tay, hai mắt âm u nhìn Tề Nhã, " Chuyện kia sao rồi ? " " Không phụ lòng tin của chủ tử. " Tề Nhã nói xong, còn lộ ra một nụ cười thỏa mãn, hiển nhiên với việc mình có thể hoàn thành nhiệm vụ rất cao hứng. Cung Trường Nguyệt khẽ gật đầu, không lên tiếng khen ngợi Tề Nhã, cũng không lộ ra vẻ khích lệ nàng. Nhưng dù như thế, Tề Nhã cũng đã cao hứng để hỏng rồi – chủ tử vừa nãy còn gật đầu ? Là rất vừa lòng với nàng sao ? Tuy rằng đều là tứ đại thị nữ, nhưng Tề Nhã cùng Nhược Tư khác với Lưu Thấm và Thanh Sở luôn đi theo Cung Trường Nguyệt, một tấc không rời, Tề Nhã còn quản lý thương hội thuộc danh nghĩa Thần lâu, ở phương diện kinh thương, nàng có thiên phú siêu phàm. Cung Trường Nguyệt đã sớm nhìn ra được điều này, sau đó liền để nàng quản lý buôn bán. Quả nhiên, dưới sự quản lý của Tề Nhã, thương hội danh nghĩa Thần lâu sinh ý phát triển không ngừng, cũng là hậu thuẫn tiền tài mạnh mẽ để Thần lâu phát triển. Bất quá, Tề Nhã bình thường cũng nhàn rỗi, thương hội dưới danh nghĩa Thần lâu có cơ chế vận hàng, không cần Tề Nhã ngày ngày dán mắt vào, chính nó đã như máy móc, vận chuyển rất tốt, chỉ có lúc quan trọng hay muốn thực hiện phương án mới, Tề Nhã mới ra mặt, ví dụ như lần này. Chuyện mà Cung Trường Nguyệt phân phó cho Tề Nhã, chính là đem thương hội dưới danh nghĩa Thần lâu phát triển ở hai quốc gia khác, lưu lại một nghề nghiệp tiên tiến, sau đó lại chậm rãi xâm nhập vào những nghề của nước này, cuối cùng đóng quân tạo nên thế lực mạnh mẽ ở hai quốc gia này. Đương nhiên, việc này một phần vì Cung Trường Nguyệt có chút chán ghét Mặc quốc, chuẩn bị đi ngao du ở hai quốc gia kia. Mà nguyên nhân quan trọng hơn, nếu cứ ở Mặc quốc phát triển thế lực, chỉ sợ thật sự sẽ tạo nên cục diện lũng đoạn kinh tế, đến lúc đó tuyệt đối là trăm hại không lợi. Thần lâu lo lắng chủ tử nhà mình là trưởng công chúa Mặc quốc, hơn nữa chủ tử lại kế thừa chức vị Phượng vương, vậy nên liền chuyển cái tai họa này qua cho hai quốc gia kia đi. " Chủ tử, ta vừa làm một bát canh măng chay, người có muốn nếm thử không ? " Nàng đi đường mệt nhọc, đến phủ, chuyện đầu tiên chính là đi nhà bếp nấu nồi nước, có lẽ bây giờ vừa đúng thời gian. Cung Trường Nguyệt lông mi khẽ động, lâu hồi chưa uống canh Tề Nhã làm, nàng có chút nhớ, vì thế nàng gật gật đầu, " Được, mang lên đi. " Lạc Dương thủ phủ, Lạc phủ. " Phụ thân ! Phụ thân ! " Lạc Hiệp vừa bước vào đại môn đã gào to, nàng vội vàng đi vào nhà, miệng còn không ngừng nói, " Ta hôm nay gặp được Ngọc công tử ! " Nàng vừa mới hô xong, ngẩng đầu lên, liền thấy trên thủ vị không phải là phụ thân mình, mà là một nam nhân xa lạ, phong thái của hắn không hề kém Ngọc công tử chút nào ! Hắn mặc một thân tuyết sắc xiêm y, hoa văn tinh xảo được thêu bởi chỉ bạc, trong tay cầm một chiếc quạt bạch ngọc, tua quạt được tô điểm bởi một chuỗi ngọc tơ vàng (chém chém -_-), hoa lệ mà cũng thật xinh đẹp. Đầu tóc của hắn chỉ có một màu đen thuần túy, một vẻ đẹp sạch sẽ lại rõ ràng, giống như tuyết y cùng tóc đen trên người hắn, đen là đen, trắng là trắng. Ngũ quan của hắn cũng không được xem là hoàn mỹ, nhưng đặt chung một chỗ lại xinh đẹp kinh người, làn da như bạch ngọc kia quả thật muốn đâm mù mắt người khác ! Mà khóe miệng hắn lộ vẻ tươi cười nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy lạnh tâm, nhưng lại không tự chủ được mà đến gần. Đáng tiếc, hắn là một người mù !
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang