[Dịch]Ẩn Đế - Sưu tầm
Chương 6 : Trà Nhã
.
Bất tri bất giác xe ngựa đã một đường vào trong hoàng thành, chỉ cần qua khỏi cửa Chu Tước chính là hoàng cung Mặc quốc.
Trước cửa Chu Tước, từ xa xa, thị vệ đã thấy một cái xe ngựa bình thường, không có dấu hiệu gì đặc biệt, nhướng mày, đang định tiến lên chặn lại, chỉ thấy gã xa phu đội mũ rơm tùy tiện ném ra một cái thẻ bài, hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Đầu lĩnh thị vệ kia cũng coi như kẻ thông minh, ngay lập tức ngăn chặn thuộc hạ chặn xe, tự mình bay lên đón lấy lệnh bài, chỉ thấy trên thẻ bài nho nhỏ có khắc hai chữ rồng bay phượng múa – Lãm Nguyệt. Dĩ nhiên chính là xe ngựa của Lãm Nguyệt công chúa.
Đầu lĩnh thị vệ đột nhiên cảm thấy mình quá may mắn, tay vỗ vỗ ngực, bộ dáng vẫn còn sợ hãi.
Xe ngựa của Cung Trường Nguyệt do Phương Khuê điều khiển tốc độ rất nhanh, chẳng bao lâu đã vượt qua hàng loạt các xe ngựa được trang trí hoa lệ khác đứng đầu ở trước cửa lớn nội cung.
Bên trong một cái xe ngựa trang sức hoa lệ, một nha hoàn căm giận bất bình buông mành, nói với chủ tử nhà mình:”Cũng không biết là xe ngựa nhà ai không hiểu quy củ như vậy, không thấy trên xe ngựa chúng ta có đánh dấu của Trung Thư Lệnh phủ sao? Cư nhiên còn dám chạy trước chúng ta.”
Chủ tử của nàng là một nữ tử xinh đẹp như hoa, mặc một thân váy áo màu vàng nhạt, thắt lưng cao, búi tóc đơn giản, trang sức bằng ngọc, có một loại xinh đẹp nhàn tĩnh, hơi hơi vuốt cằm lại lộ ra tao nhã mê người.
Thừa tướng gia nhị tiểu thư Tả Trà Nhã ở trong hoàng thành cũng là một người tiếng thơm đồn xa, không chỉ vì dung nhan nàng thanh nhã, xinh đẹp mà còn vì nàng là một tay hảo cầm, ngay cả Minh Dương đại sư được xưng là thiên hạ đệ nhất nhạc công cũng khen ngợi qua cầm nghệ của nàng. Phải biết rằng Minh Dương đại sư tính tình cổ quái, rất ít khích lệ người khác, vậy mà Tả Trà Nhã lại được hắn thưởng thức, đương nhiên người trong thiên hạ phải biết rõ.
Bất quá thân là nữ nhi Trung Thư Lệnh, tính tình của nàng cũng không giống như vẻ bề ngoài tinh thuần như nước. Từ nhỏ tới lớn sống trong nhà lục đục với nhau là chuyện cơm bữa, tự nhiên sẽ không coi lo lắng của nha hoàn bên người nàng là chuyện đơn giản.
Tả Trà Nhã nghe xong lời nói của nha hoàn, hơi hơi nhíu mày nhưng tính tình vốn cao ngạo không thể ló đầu ra nhìn, chỉ có thể khẽ vén mành nhìn thoáng qua, quả nhiên phía trước chính là một chiếc xe ngựa tầm thường.
Hoàng thành Mặc quốc thật ra là một địa phương cực kì chú trọng về thân phận và địa vị, thân phận cao tự nhiên xếp phía trước, thân phân xếp chỉ có thể đứng sau. Mà hiện tại một chiếc xe ngựa tầm thường, không có đánh dấu hiệu gì thế nhưng lại đứng phía trước mình, không thể nghi ngờ là như vừa cho Tả Trà Nhã một bạt tai, sắc mặt của nàng không thể gọi là đẹp được.
Bất quá nàng quyết không làm ra hành vi mắng chửi người thô tục mà để nha hoàn dìu đi xuống, chậm rãi tiến về phía xe ngựa kia, dùng thanh âm dịu dàng gọi người:”Khoan đã.”
Mà người đi đường đó là Cung Trường Nguyệt cùng hai thị nữ, Phương Khuê ở bên ngoài còn chưa kịp nhìn về phía bên này đã vội vàng muốn lái xe rời khỏi.
Nghe có tiếng quát, Cung Trường Nguyệt không chút để ý quét mắt về phía thanh âm phát ra nhưng thấy không phải là người quen thuộc, không khỏi nhíu nhíu mi.
“Chuyện gì?” Cung Trường Nguyệt nhìn về phía thiên kim tiểu thư kia, thản nhiên hỏi.
Tả Trà Nhã bị ánh mắt của Cung Trường Nguyệt chiếu tới trong lòng cả kinh. Huyền y nữ tử kia là người phương nào, ánh mắt kia bao hàm uy nghiêm, so ra còn khiếp hơn cả phụ thân.
Nghĩ đến đây trong lòng nàng thu hồi vài phần ý khinh thị, cười nói:”Tỷ tỷ tất nhiên là cũng tới tham dự tao nhã yến đi. Ta thấy tỷ tỷ có chút lạ mặt chắc đây là lần đầu tiên tham gia…”
“Ngươi nhận sai người rồi.” Cung Trường Nguyệt thản nhiên bỏ lại một câu liền xoay người rời đi. Lưu Thấm nhanh chóng đi theo sau nàng, mà Thanh Sở liếc Tả Trà Nhã vài lần, khẽ hừ lạnh một tiếng, cũng rời đi theo.
Mà Tả Trà Nhã vẫn đứng sững sờ ở nơi đó như bị búa bổ vào đầu. Từ khi nàng thành danh tới nay làm gì có người nào dám đối xử với nàng như thế mà vừa rồi ba chủ tớ kia rõ ràng…
Tả Trà Nhã trong mắt chợt lóe lên tia phẫn hận.
“Tiểu thư…” Nha hoàn ở bên cạnh sợ hãi hô một câu.
Tả Trà Nhã trong mắt hàn quang mau chóng rút đi, lạnh lùng hỏi một câu:”Ngươi có nhận ra đó là người nào không?” Dám không để cho nàng mặt mũi, vậy phải hảo hảo chuẩn bị trả giá đi.
“Không biết… Thúy Nhi gặp qua tất cả tiểu thư danh môn khuê các trong hoàng thành cũng không nhận thức vị này.”
Xem ra chỉ là một nữ nhi nhà nghèo, nghĩ chỉ cần nhờ quan hệ lấy được thiếp mời tao nhã yến liền lên mặt sao? Xem ra còn cần chính mình dạy dỗ thêm, Tả Trà Nhã hừ lạnh trong lòng nói.
Đáng tiếc lần này nguyện vọng Tả tiểu thư đã định trước sẽ thất bại rồi
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện