[Dịch]An Bình Khúc - Sưu tầm

Chương 10 : Lời hứa

Người đăng: 

“Nếu thế giới này không thế tiếp nhận ngươi, vậy nó cũng không nên tồn tại nữa. An Kỳ, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ tạo ra một thế giới, nơi mà ngươi sẽ không còn vì cái danh Diệt thế mà phải trốn tránh và bị tổn thương nữa. Nhất định” ……………… Trong các bộ phim, vẫn thường có những tình tiết kinh điển thế này. Lúc nhân vật chính gặp chuyện buồn bã, mất mát, đau thương hay đại loại thế, thì ông trời sẽ luôn rất hợp thời cho một trận mưa xuống. Một trận mưa, không chỉ giúp che giấu đi những giọt nước mắt, mà còn tạo nên sắc thái bi thương nồng đậm mà không một câu thoại nào có thể diễn tả được. Quả thật rất tiện lợi. Thế nên, ta vẫn luôn nghĩ rằng hôm nay nhất định sẽ có mưa. Ngồi dưới mái hiên, đôi bàn tay nhỏ vươn ra, che đi những tia nắng rực rỡ đang không ngừng chen lấn qua các kẽ lá, ta bi ai nhận ra, hiện thực và phim ảnh, quả nhiên cmn khác nhau quá xa. Rõ ràng là mệt mỏi như vậy, khó chịu như vậy. Rõ ràng là rất muốn khóc. Nhưng tại sao lại không có mưa chứ ? Trái tim, nghẹn cứng như mặt đất trước mặt, trở nên thật nặng nề. … “An, đi nghỉ đi, ngươi đã rất mệt rồi” – ta nghe thấy giọng nói trong trẻo, ôn hòa đầy quan tâm của Quân vang lên từ đằng sau, nhưng không đáp lại, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào đôi bàn tay mình. Ưm … Rất sạch sẽ. Trắng trẻo lại xinh đẹp. Nhưng sao lại khiến ta có cảm giác đáng ghét như vậy nhỉ ? Nhớ lại hình ảnh đôi bàn tay này từng dính đầy máu và chất nhờn, ôm lấy đứa bé từ trong khoan bụng của Tam thím ra, ta lại có xúc động muốn đi rửa tay, mặc dù, bất chấp sự thật rằng ta đã rửa qua không dưới mười lần rồi. “Đừng nhìn nữa” – có vẻ thấy ta không nói gì, Quân nãy giờ vẫn còn đang thu dọn phía trong, không biết từ lúc nào đã đi ra. Ngồi xuống trước mặt ta, hắn nhẹ giọng nói – “ngươi đã làm đúng, rất đúng. Thế nên, đừng tự chán ghét chính mình” Đúng sao ? Ta nghi hoặc nhìn hắn. Kết thúc mạng sống của một người đáng lẽ ra vẫn còn có thể sống. Vậy mà đúng sao ? Thấy ta vẫn im lặng, Quân có chút mất kiên nhẫn, trực tiếp nắm lấy hai vai ta mà lắc – “An!!!. Tỉnh táo lại. Ngươi nhìn tiểu Bình đi. Nó dễ thương như thế, đáng yêu như thế. Ngươi đành lòng để nó chưa sinh ra đã chết sao ?!!” Ta giật mình trước sự mất khống chế hiếm thấy của Quân, theo bản năng quay lại nhìn đứa bé đang ngủ rất yên bình trong bọc chăn. Đúng vậy, đứa trẻ đó thật sự rất ngoan, rất đáng yêu. Từ lúc sinh ra, ngoại trừ khóc vài tiếng, báo cho bọn ta biết là nó không sao, thì đa phần thời gian còn lại, đều rất yên lặng. Một đứa bé như vậy, ta sao có thể chỉ vì cảm giác của bản thân mà hối hận rằng đã cứu nó chứ. Tâm tình vì suy nghĩ đó mà có chút tốt hơn. Nhưng con ngươi khi vô tình chuyển qua Tam thím đang ở bên cạnh, bỗng nhiên co rút lại. Ta không nhớ rõ lúc đó mình đã làm những gì. Từ lúc hạ châm giúp Tam thím giảm bớt đau đớn cho đến khi nghe tiếng khóc của tiểu An Bình, cơ thể ta giống như đang sử dụng trạng thái tự động, tâm trí hoàn toàn trống rỗng, hành động chỉ theo bản năng. Có lẽ nhờ thế, mà trong suốt quá trình, ta đã không quá khổ sở. Nhưng ngươi có biết không, cái cảm giác khi mình lấy lại được ý thức, liền nhìn thấy toàn thân đều là máu, và trước mặt là cái xác mở toang của Tam thím. Phải nói muốn bao nhiêu ghê tởm, liền có bấy nhiêu ghê tởm. Giờ đây, mặc cho vết mổ trên thân xác của Tam thím đã được khâu lại và che dưới lớp y phục sạch sẽ, nhìn bà chẳng khác gì đang ngủ, nhưng ta vẫn không có cách nào quên được hình ảnh kia. Khẽ nhíu mày, ta cố gắng nén xuống cảm cái giác khó chịu vừa bùng lên trong dạ dày. Quả nhiên, nhìn là một chuyện, mà tự tay tạo nên lại là một chuyện khác. Quân nãy giờ vẫn quan sát ta, hiển nhiên là không bỏ qua cái biểu tình vừa rồi, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng. “Đừng lo, ta rất nhanh sẽ không sao” – ta cười. Cũng không phải là nói dối để an ủi hắn, mà sự thật là bản thân ta còn chưa có yếu đuối đến mức bị chuyện như thế này đánh gục. “Không sao ?!! Ngươi tất nhiên là không sao rồi. Dù gì, người bị mổ bụng đến chết cũng không phải ngươi !!!” – Giọng nói ẩn chứa lửa giận, gần như là hét vào mặt ta, đúng dịp vang lên. Ta và Quân đồng thời nhìn về hướng đó, rồi Quân quay đi, tỏ vẻ chưa từng nghe thấy, chỉ là cái giọng nhàn nhạt đã lên án tâm trạng thiếu kiên nhẫn của hắn – “đừng để ý đến hắn. An, ngươi đi nghỉ chút đi” “Uhm” – ta mệt mỏi đáp lại và chậm rãi đứng dậy. Thiệt lòng, ta không còn đủ sức để ý đến cơn giận của cái tên vừa mới tỉnh lại kia nữa rồi. Nhưng hắn nào dễ dàng tha cho ta như thế chứ. Thành xông tới, nắm chặt tay ta, rống lên. “Ngươi còn ngủ ? Ngươi còn có thể ngủ ?!!” – đôi mắt hắn đỏ rực vẻ tức giận – “ An Kỳ, ngươi còn là con người sao. Giết người rồi vẫn có thể ung dung nói ra hai chữ ‘đi ngủ’?!!!” Ta khó chịu nhìn cái tay đang giữ chặt ta không buông, có chút mất kiên nhẫn. Nhưng không chờ ta lên tiếng, thì Quân đã nhanh chóng đẩy nó ra. “Thành, im đi” – Không phải là đề nghị, mà là mệnh lệnh. Đây là lần đầu tiên Quân tỏ vẻ tức giận như vậy, thế nên, ta vô cùng thông cảm cho cái biểu tình nghẹn cứng ngắc của Thành. “Im … im sao ?” – giọng Thành vì tức giận mà run run, rồi như muốn khẳng định mà chỉ vào ta – “Quân, ngươi thế nhưng lại bảo vệ cho kẻ giết người !!!” “Thì sao ?” – ta triệt để mất kiên nhẫn hỏi lại. Mặc dù ta vẫn áy náy về cái chết của Tam thím, cũng luôn cho rằng mình giết người. Nhưng đó là việc của ta. Nó không có nghĩa là một kẻ chẳng hề làm gì như hắn có quyền buộc tội ta. Đã thế còn dám chỉ tay vào mặt ta. Cho dù tính tình có tốt tới đâu, cũng không thể nhịn được. “Ha. Rốt cuộc cũng chịu nhận” – Thành kích động – “Ngay từ đầu ta đã biết ngươi chẳng tốt lành gì. Giả vờ giả vịt để mọi người thương hại. Không hỗ là Diệt thế. Dối trá, lạnh lùng, tàn nhẫn, ngươi một cái cũng không thiếu!!!” “Thành!!!” – Quân muốn đi lên ngăn cản Thành nói tiếp, nhưng ta vươn tay giữ hắn lại. Đã nói rồi, sống hai kiếp, nếu ta còn bị những lời này làm tức giận, thì quả thực sống rất uổng. “Ta thế nào, hình như cũng không đến phiên đại thiếu gia nhà ngươi đứng ra bình phẩm” – ta nhàn nhạt cười – “Ít nhất, ta chưa từng làm gì gây ra tổn hại đến mấy người” Ta thề rằng mình nói câu đó, hoàn toàn dựa trên sự thật mà thuật lại, không hề có ý xỏ xiên, nói mát gì ở đây hết. Thế nhưng, khi những lời đó chui vào tai Thành, thì bị bẻ cong thành cái dạng gì, đến chính chủ như ta cũng không biết. Chỉ biết là, sau khi nghe câu đó, Thành giống như đại boss bị cuồng hóa, không cách nào khống chế được. Trong phút chốc, ta liền bị đấm một cú. Kẻ bị đánh ngẩn người, kẻ đứng xem ngẩn người, mà kẻ đánh cũng ngẩn người nốt. Cảm giác nóng rực và nhói đau bên má khiến ta có chút mê mang. “Tại sao ? Tại sao lại ghét ta như thế ?” – lời nói ra giống như thì thầm, thể hiện rõ sự hoang mang trong lòng ta. Từ ngày đầu gặp nhau, mặc dù Thành luôn chống lại ta, nhưng chỉ là ghen ghét của trẻ con, ta không để tâm lắm, đôi khi còn nghĩ việc đó rất vui. Nhưng từ ngày gặp lại dưới căn hầm kia vào nửa tháng trước, ánh mắt Thành nhìn ta, vẫn luôn là oán hận. Ta luôn không rõ hắn oán hận điều gì. Rõ ràng ta không phải là nguyên nhân cho tất cả sự mất mát của hắn, rõ ràng biết là Quân, nhưng hắn lại vẫn chỉ luôn đổ mọi tội lỗi lên đầu ta. Không lẽ, chỉ vì ta sinh ra đã định sẵn là Diệt thế, nên mọi thứ xấu xa, ta đều phải gánh lấy ? Ah. Có vẻ như ta lại đúng rồi. Sau khi nghe câu hỏi của ta, Thành như giật mình, buộc miệng nói – “Vì ngươi là Diệt thế” “Diệt thế, là lỗi của ta sao ?” – ta cười khổ. “Không phải” – Thành phủ nhận – “Sinh ra trên đời mới là tội lỗi của ngươi” Tĩnh lặng. Moị âm thanh xung quanh đều như cùng hẹn nhau mà biến mất. Ta bỗng chốc cảm thấy thật lạnh, tựa như mọi mạch máu trên cơ thể đều đang hóa thành băng, lạnh đến kinh người. Trong tim ta, dường như một thứ gì đó vừa được mở ra. Ta không còn nghe rõ Quân và Thành đang tranh cãi điều gì. Có vẻ như đang đánh nhau. Mà … cũng không biết nữa. Tâm trí ta lúc này, vẫn lặp đi lặp lại câu nói đó của Thành. Không phải là ta để tâm đến lời nói ấy. Nếu những lời đó do Quân nói, hẵn phản ứng của ta sẽ mãnh liệt hơn. Nhưng đối với ta, Thành cũng chỉ nhưng bao con người khác, chẳng chút ý nghĩa, vậy cần gì để tâm. Chỉ là, câu nói đó, có vẻ … rất quen thuộc. Đúng vậy, dường như đã rất lâu, rất lâu trước kia, có một người đã nói với ta lời tương tự. Trong hồi ức mơ màng của ta, người nam nhân trong trang phục đỏ mà ta yêu thích nhất, đã không ngần ngại dùng kiếm xuyên qua cơ thể ta, đôi mắt tràn ngập oán hận và thống khổ. Hắn không ngừng rơi lệ mà nói với ta rằng: “Tội lỗi của ngươi, chính là đã được sinh ra” Nhưng mặc dù ta cẩn thận ngẫm lại rất nhiều lần cái quãng đời dài thật dài của mình xem rốt cuộc đã gặp hắn ở đâu, thì tất cả cũng chỉ là trống rỗng. Rốt cuộc hắn là ai ? …………….. Âm thanh có người ngã xuống ngay bên cạnh nhanh chóng cắt ngang quá trình hồi tưởng của ta. Nhìn lại thì thấy Thành đang nằm dưới đất. Rõ ràng, nếu Quân đã muốn đánh, thì một tay cũng có thể dễ dàng xử lý Thành. “Dừng lại” – ta nhanh chóng lên tiếng ngăn cản Quân tiếp tục một trận bạo lực mới. Quân nhìn ta, ánh mắt lướt qua gò má, nhanh chóng lại trở nên tức giận. “Được rồi, không sao. Ta không để tâm” – ta cười tươi nắm lấy tay Quân, trong lòng đau khổ tìm cách khuyên nhủ. Cmn, các ngươi đánh nhau, không phải rốt cuộc cũng là bà đây vất vả sao ? Cùng lúc đó, tiểu Bình vô cùng hợp thời tỉnh giấc, cũng vô cùng hợp thời phát ra tiếng khóc. Ta nhanh chóng nhờ vào đó mà đẩy Quân đi. Tiếp tục duy trì nụ cười tươi cho tới khi bóng dáng của Quân biến mất sau cánh cửa Từ Đường, sau đó ta lạnh nhạt nhìn Thành còn đang nằm dưới đất. “Đứng lên đi, đừng có lãng phí thuốc của ta” Ánh mắt Thành kinh ngạc nhìn ta, có vẻ không cách nào tin được ta sẽ cứ như thế mà bỏ qua. Đúng vậy, làm sao có thể tin được chớ. Người khi không bị ăn một đấm mà vẫn có thể bỏ qua, thì không còn là người nữa. Thế nên, sau khi Thành đứng lên, ta thẳng thắng cho hắn một tát đủ mạnh để hắn lại có thể cùng mặt đất thân thiết một lần nữa. Mang theo vẻ mặt tươi cười, ta ngồi xuống trước mặt hắn, rất khả ái nói. “Ta không thích đánh người, khinh thường dùng bạo lực, nhưng không có nghĩa là ta sẽ mặc người khác vô cớ tổn thương mình. Ngươi nên hiểu rõ. Con người, quý ở chỗ biết suy nghĩ.” – nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. “Mà quên” – ta dừng bước – “Ngươi là người đầu tiên bị ta đánh. Chúc mừng” Khẽ ngáp một cái, phớt lờ vô số biểu cảm trên gương mặt Thành, ta hướng gian nhà phụ đi đến. Uhm … hình như đánh người có khả năng khiến tâm trạng tốt hơn thì phải. Lúc ta đi ngang qua gốc hoa nhỏ cách đó không xa, thì thấy tiểu Phong Linh đang cuộn tròn ngồi một chỗ. Có lẽ cô bé đã nghe hết rồi. Ta không biết là tiểu Linh hiểu được bao nhiêu, lại càng không biết làm cách nào giải thích với cô bé. Trong nhất thời có chút bối rối. Thực lòng, ta không muốn tiểu Linh ghét ta. Ngoại trừ Quân, cô bé là người duy nhất tin ta. Ta không muốn mất đi niềm tin đó. Trong lúc ta không biết mở lời thế nào, thì tiểu Linh đã đứng lên, ánh mắt kiên quyết nhìn ta. “Kỳ ca ca” “uhm, sao vậy tiểu Linh ?” – ta có chút tò mò nhìn cô bé. “Muội sẽ không tin chuyện kể nữa.” - tiểu Linh bất chợt phun ra một câu như thế. “sao ?” – ta có chút không hiểu hỏi lại “Kỳ ca ca cứu muội. Kỳ ca ca không phải người xấu” – cô bé nhào đến ôm ta, cái đầu nhỏ còn ra sức dụi a dụi – “Huynh đang buồn. Nương nói chỉ có người tốt mới buồn” “Ha” – ta bật cười, có chút không biết làm sao với đứa trẻ rất nhạy cảm này. Trái tim cũng nhờ cái ôm ấm áp này mà nhẹ hơn rất nhiều. Nhưng không để ta khó xử lâu, Tiểu Linh rất nhanh buông ta ra rồi chạy về phía Thành. Từ xa xa, ta còn nghe được cô bé giận dỗi kêu lên “Đại ca ngốc!!!” …………………………………….. Trời đêm, trăng sáng, những vì sao xinh đẹp cùng với cơn gió dịu nhẹ, luôn là thời điểm mà suy nghĩ được thả rông. … Tối nay, vì phải canh giữ xác của Tam thím mà bọn ta quyết định ngủ lại đây một đêm. Quân, Thành và Linh đứng ra nhận việc trông coi Từ Đường, còn ta, có nhiệm vụ đem tiểu Bình tới gian sau đi ngủ. Tiểu Bình còn rất nhỏ, không nên để nó ở lại nơi có nhiều tử khí như vậy. Ngồi trong bóng tối tĩnh lặng, ngắm khuôn mặt nhỏ bé đang ngủ đến yên bình của đứa trẻ bên cạnh, trái tim ta không hiểu sao lại rối bời. Trong đầu ta hiện lên rất nhiều suy nghĩ, rất nhiều ý tưởng, nhưng lại chỉ là thoáng qua, chẳng có mở đầu, cũng chẳng phải kết thúc. Bỗng nhiên lại nhớ đến hình ảnh của Quân dưới ánh hoàng hôm ngày hôm qua. Ah. Có lẽ ta cũng đang bắt đầu hoang mang rồi. Trước mắt ta bây giờ là một con đường thẳng tắp đến cuối chân trời. Rõ ràng không cần lựa chọn, chỉ cần đi theo, nhưng nó lại khiến ta do dự. Con người mà, luôn không ngừng lo lắng đủ chuyện. Nếu ngươi đứng trước những ngã rẽ, ngươi sẽ phân vân lựa chọn hướng đi. Còn nếu đã được định sẵn phải bước trên một con đường, ngươi sẽ hoang mang về việc nên đi như thế nào cho đúng. Ta cũng vậy. Ta khẳng định mình trước giờ chưa từng, và sau này cũng không có khả năng trở thành nữ chính trong câu chuyện tranh đoạt thiên hạ này. Không muốn tranh, cũng chẳng biết tranh làm sao. …. “An, ngủ chưa?” – giọng Quân từ ngoài cửa, theo tiếng gió nhẹ nhàng len vào mang theo chút mệt mỏi và hưng phấn. Nương theo ánh trăng, ta nhìn thấy cái bóng nhỏ bé in trên ô cửa, nhè nhẹ đung đưa theo từng nhịp thở của chủ nhân. Có vẻ Quân vừa mới gấp gáp chạy đến. Mặc dù ta ko rõ Quân tới làm gì, nhưng cũng ko đáp lời. Quân đã đủ hoang mang rồi, ta không muốn tâm trạng của mình ảnh hưởng đến hắn. “ngủ rồi sao ?” – Quân lẩm bẩm, rồi tự ngồi xuống, và dựa lưng lên khung cửa. “An nè, ta cuối cùng cũng tìm được mục đích của mình rồi” – Quân nói, có vẻ như hắn biết ta đang nghe. “Trước kia, ta luôn cho rằng, chỉ cần ta trở về, các ngươi sẽ an toàn. Chỉ cần các ngươi an toàn, cho dù không muốn, cho dù mệt mỏi, ta vẫn nguyện ý làm con rối của họ. Nhưng giờ ta nhận ra, ta sai rồi” – Quân khẽ cười. “An, ngươi biết không. Chuyện lúc sáng với Thành đã khiến ta hiểu được rất nhiều thứ. Không phải ngươi không làm chuyện xấu, người khác sẽ tin ngươi là người tốt. Họ trước giờ, chưa từng muốn nhìn vào ngươi.” – ta nghe được tiếng cười nhạt đầy ý trêu chọc của Quân vang lên. “Thế nên … nếu như cái thế giới cũ nát này chỉ vì một câu chuyện cũ hoang đường mà không thể tiếp nhận ngươi, thì nó cũng chẳng cần tồn tại nữa làm gì”. “Ta sẽ trở thành vua, trở thành kẻ mạnh. Rồi sẽ tự tay, phá hủy cái thế giới cũ kĩ này”. “An, ngươi cứ chờ xem, sẽ có một ngày, ta sẽ tạo ra một thế giới mới, nơi mà ngươi sẽ không còn vì cái danh Diệt thế mà phải trốn tránh và bị tổn thương nữa.” “Nhất định” …. Đêm đó Quân nói rất nhiều, toàn là những chuyện tương lai ngỡ như không tưởng mà chỉ những đứa trẻ mới có thể tin, nhưng ta lại chẳng có chút hoài nghi nào hết. Khẽ vươn tay ôm chặt đầu gối, ta yên lặng lắng nghe, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất. Thật may vì còn có cánh cửa này ... … Ngày ấy, kí ức ta mãi khắc ghi hình ảnh một bóng hình dưới ánh trăng nhàn nhạt, mạnh mẽ, quật cường, nói ra câu: “Hãy giao vận mệnh của ngươi cho ta đi”. Ngày ấy, lời hứa mở ra một thế giới khiến ta mãi mãi không cần phải trốn tránh, không cần phải lo sợ, mang theo mùi hoa Lê quen thuộc và giọt nước mắt khẽ rơi. Ta, muốn vì Quân mà nỗ lực thử một lần. Không còn vô tâm, không còn trốn tránh. Cùng nhau khuấy đảo thiên hạ, lợi dụng ý trời, chắc sẽ thú vị lắm đây. ……………………………… An đế bệ hạ, từ lúc nhỏ đã có mộng tưởng thống nhất thiên hạ. Cuối năm Hưng đế thứ mười chín, An đế bệ hạ khi đó được sắc phong Thái Tử. Trong vòng năm năm, thu Bạch Hổ, chiếm Thanh Long, cùng Chu Tước và Huyền Vũ mở ra thời loạn thế. Không ngừng nỗ lực biến Việt quốc, từ một đất nước nhỏ bé, trở thành quốc gia duy nhất trên đại lục. Người đã từng nói: “Ta muốn mỗi nơi con người có thể đặt chân đến, đều thuộc về Đại Việt!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang