[Dịch]An Bình Công Chúa Đào Hoa Tuyệt Sắc - Sưu tầm

Chương 1 : Băng thành dậy sóng, lửa nhuộm hoàng cung

Người đăng: 

Ngày đăng: 21:59 12-01-2018

.
- Phụ hoàng, đừng bỏ lại Thạch nhi! Mẫu hậu, đừng mà..._ Tiểu thiếu niên bộ dáng chỉ mới 10 tuổi không ngừng kêu khóc, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Phụ hoàng và Mẫu hậu táng thân trong biển lửa. - Thạch nhi, nhất định phải sống sót, phải hảo hảo chiếu cố bản thân, bảo vệ Ngọc nhi được an bình._ Hoàng hậu dùng khẩu hình miệng nói lời dặn dò cuối cùng. Băng thành dậy sóng, ánh lửa ngập trời, Long Nhật cung chìm trong biển lửa. - Thái tử, buông tay chịu trói đi thôi. Hoàng thúc sẽ niệm tình máu mủ buông tha cho ngươi một mạng!_ Liệt vương gia - Băng Liệt, bào đệ cùng mẹ của Hoàng đế Băng Thương nhìn Băng Thạch, âm lãnh nói. - Đừng hòng dùng lời lẽ dối trá mê hoặc bổn cung, kẻ phản đồ như ngươi cũng xứng dùng giọng điệu đó nói chuyện với bản cung sao?!_ Dù rơi vào hiểm cảnh, Băng Thạch vẫn trấn định, ánh mắt nồng đậm cừu hận. Hoàng thúc mà từ bé đã luôn chiều chuộng, yêu thương hắn như con lại là một kẻ phản đồ, hạ độc phụ hoàng, bức tử mẫu hậu, mưu đồ soán ngôi, lòng dạ độc ác không bằng cầm thú. - Thạch nhi, điệt nhi ngoan của hoàng thúc, đừng dùng ánh mắt căm phẫn đó nhìn hoàng thúc a, hoàng thúc sẽ đau lòng lắm! Nói thế nào thì từ khi còn bé con đã được hoàng thúc dạy dỗ lớn lên, dưới gối ta không con không cái nên con giống như con ruột của ta. Ta yêu thương con như vậy, bây giờ còn không nỡ giết con, con phải ngoan ngoãn mới đúng a._ Nói đoạn, Liệt Vương cho người khống chế Băng Thạch, đưa đến trước mặt. Dùng tay vuốt ve khuôn mặt vẫn còn nét non mềm của Băng Thạch, bàn tay dịu dàng ôn nhu nhưng vẻ mặt âm trầm đã bán đứng chủ nhân của nó. - Mang lên!_ Buông tay khỏi mặt Băng Thạch, phất tay cho binh lính phía dưới mang vật đã được chuẩn bị sẵn để tiếp đãi điệt nhi ngoan của hắn lên. Chỉ chốc lát đã thấy binh lính phục mệnh mang lên một chiếc khay, bên trong đặt một chén canh vẫn còn bốc khói. Mùi thuốc khó ngưởi phiêu đãng trong không khí, thoảng qua chóp mũi Băng Thạch, trong lòng thầm kêu không ổn, Băng Thạch cố gắng dãy giụa nhưng thân thể quá bé nhỏ, mặc dù có võ công cũng không thể là đối thủ của thuộc hạ Liệt Vương tỉ mỉ bồi dưỡng được. - Ngươi muốn cho ta uống thứ gì?!_ Ngữ khí của Băng Thạch vẫn không có chút suy yếu kể cả khi bản thân đang rơi vào hiểm cảnh, tính mạng có thể mất đi bất cứ lúc nào. Có thể thấy được nếu không xảy ra biến cố ngày hôm nay, vị Thái tử Băng quốc này lên ngôi nhất định sẽ là một vị minh quân, đem Băng quốc cường đại ngày càng hùng mạnh, quốc thái dân an. Thế nhưng, đáng tiếc a! Một thiếu niên anh tài như vậy, từ nay sẽ chỉ còn là một viên minh châu mất đi ánh sáng, ảm đạm thất sắc trong đám người mà thôi. Càng nghĩ lại càng đau lòng a! - Điệt nhi ngoan, mở miệng ra nào, hoàng thúc cho con uống thuốc. Cái này không đắng chút nào, uống rồi con sẽ quên đi mọi khổ đau, cuộc sống đau khổ này sẽ biến thành thiên đường. Ngoan, há miệng ra nào!_ Liệt Vương nhẹ giọng dụ dỗ, sâu trong đáy mắt lóe lên sự tàn nhẫn, quyết tuyệt khôn cùng. Có thể thấy con người này đáng sợ vô cùng, chưa nói đó chỉ là một đứa bé 10 tuổi, đó còn là đứa bé từ năm 3 tuổi đã theo ông ta học tập, kính yêu như phụ mẫu của mình. - Hoàng thúc soán ngôi, không sợ thiên cổ ngàn năm sau vẫn bị người đời phỉ báng sao. Nhân lúc thiên hạ đại loạn, biên cương không yên hạ độc thủ với hoàng huynh mình, bức tử hoàng tẩu, giờ còn độc hại hoàng điệt. Ngươi không sợ chết chìm trong nước bọt của bá tính khắp Thiên Khung đại lục này sao?!_ Băng Thạch thản nhiên cười, nhưng một thân mồ hôi cùng nỗi lo âu hằng sâu nơi đáy mắt đã bán đứng hắn. Dẫu sao cũng chỉ là một đứa bé, tâm tư làm sao có thể thâm trầm như vị vương gia trải qua hơn nửa đời người ở chiến trường, kinh qua binh đao loạn lạc, mưa máu gió tanh như Băng Liệt được. - “ Nhất định phải kéo dài thời gian, chỉ cần Ngọc nhi thoát ra được, Liệt Vương chắc chắn sẽ không giết ta. Chỉ cần bảo vệ Ngọc nhi an toàn rời đi hoàng cung theo lời của mẫu hậu thì hy vọng khôi phục vương triều này vẫn còn.”_ Nhưng Băng Thạch thực sự quá ngây thơ rồi. Cho dù rời đi hoàng cung nhưng một tiểu cô nương 3 tuổi làm sao có thể tránh thoát truy binh của kẻ thù, mặc dù có ảnh vệ hộ tống cũng không hẳn sẽ an toàn. - Nếu như dịu dàng mà con không nghe, vậy thì đừng trách hoàng thúc đối xử thô bạo với con. Người đâu, hầu hạ Thái tử uống thuốc._ Sắc mặt Liệt Vương phút chốc âm trầm, Băng Thạch đã thành công chọc giận ông ta. Thị vệ nhận mệnh lập tức tiến lên, thô bạo dùng tay bóp vỡ xương hàm của Băng Thạch rồi đổ thuốc vào, giữ chặt miệng cho đến khi Băng Thạch nuốt thuốc xuống mới thôi. Không ai biết Liệt Vương cho Thái tử uống thuốc gì, chỉ thấy sau khi uống thuốc sắc mặt Thái tử đỏ lên kỳ lạ, rồi tím tái, rồi xanh xao, cuối cùng trắng bệch như xác chết. - Đem Thái tử trở lại tẩm cung, truyền Thái y._ Liệt Vương lạnh mắt nhìn, đến khi Băng Thạch rơi vào hôn mê liền ra lệnh thuộc hạ. - Tìm Băng Ngọc công chúa, nhớ kĩ bổn vương muốn sống phải thấy người, chết nhất định phải thấy xác. Rõ chưa?!_ Như nhớ ra điều gì, Liệt Vương quay sang phân phó thuộc hạ. - Rõ!_ Thuộc hạ nhận lệnh lập biến mất vào màn đêm vô tung vô ảnh. --- ------ ------ ------ --- ----- Ta là dải phân cách vô tung---- ------ ------ ------ --- - “ Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Trẫm nay bệnh nặng khó lui, không thể qua khỏi. Truyền ý chỉ của Trẫm, sau khi Trẫm băng hà, Liệt Vương sẽ thay Trẫm bình định xã tắc. Thái tử nay còn nhỏ, lệnh đến biên cương cùng với Trấn quốc Tướng quân dẹp loạn Man tộc, lấy chiến trường làm nơi rèn luyện, sau 20 tuổi sẽ về kinh kế vị Ngai vàng. Khâm thử.” Một đạo thánh chỉ ban xuống, Băng thành phong chuyển luân hồi, sóng ngầm mãnh liệt. Bá tính toàn thể Băng quốc vì Tiên hoàng và Tiên hậu băng hà mà tiếc thương vô hạn. Một vị minh quân yêu dân như con, lên ngôi từ năm 17 tuổi đến nay đã 10 năm, Băng quốc hưng thịnh, quốc thái dân an. Một vị mẫu nghi thiên hạ đoan trang hiền thục, phong hậu năm 15 tuổi, tài trí hơn người, phò trợ Tiên đế trị vì Băng quốc trứ danh Thiên Khung, vang danh đại lục. Băng quốc vì vậy mà loạn thành một đoàn, Thương Khung đại lục chấn động rung trời, sóng ngầm mãnh liệt. Tảng băng ngầm đang từ từ lộ rõ phần chìm của nó, bánh xe vận mệnh đã bắt đầu dịch chuyển. Điều gì nên tới nhất định sẽ tới.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang