[Dịch]Âm Dương Thần Thám - Sưu tầm

Chương 7 : Triệu gia án ( 3 )

Người đăng: 

.
" Có phát hiện gì sao? " Triển Chiêu nhìn nữ hài tử bên cạnh, bây giờ mới hiểu sao Công Tôn tiên sinh nói với hắn không nên xem thường nàng, nha đầu này tuyệt đối không phải vật trong ao mà là một viên ngọc quý. Qua cách quan sát hiện trường và việc phân tích tình huống lúc nãy, tựa như đã làm việc này rất nhiều lần rồi. Dương Tiễn không phủ nhận cũng không khẳng định, dứt ánh mắt ra khỏi ngói nhà đi tới chỗ tường có treo bức tranh chữ mà Triển Chiêu đang cầm, nâng mắt nhìn vết máu đã khô ở trên, đưa lên mũi ngửi ( Anh này tuổi con chó ) ), sau đó nhíu mày bỏ xuống, nhìn quanh từ đường một lượt, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Triển Chiêu không nhận được câu trả lời cũng không giận, tiếp tục tìm kiếm manh mối. Hắn thử áp sát vào mấy bức tường, vừa đi vừa gõ. Dương Tiễn nhìn là biết Triển Chiêu muốn xem thử ở đây có mật đạo hay không, tuy nhiên hắn cũng không có đi qua giúp, bởi vì hắn nhìn thấy ở sát mép tường có một chút bột gì gì đó. Cúi xuống đưa tay bốc một ít lên nhìn thử, Dương Tiễn phát hiện đây không giống vụn tường hay bụi bám vào, bởi vì thứ bột này mịn quá mức, nhìn sao cũng giống loại bột hắn thường thấy Thái Thượng lão quân dùng thảo dược nghiền ra để bón cây ( Người ta dùng thảo dược làm thuốc ông này dùng thảo dược bón cây, phí của ), nghe nói là từ thảo dược nghiền nát phơi nắng rồi lại nghiền qua một lần, dùng làm độc rất tốt, bột này bị nghiền qua thì vừa mịn vừa không dính tay, rất dễ phi tang. Tuy bột này không dính tay nhưng lại rất dính ở mấy vật thể rắn, bất kể là bột nghiền từ thảo dược nào cũng vậy. Tường...Bột...Thảo dược...Dính... Mấy cái này có liên quan gì chứ? Tiếc rằng hắn không thông thuộc y lí cho lắm, nếu không nhất định sẽ biết bột này là nghiền từ thuốc gì. Xem ra chỉ còn cách đem về cho các con hồ ly kia nhìn thử. Nghĩ nghĩ, Dương Tiễn lấy từ trong ngực cái khăn tay (Đi tra án luôn phải đem đồ để vật chứng, nhất là khăn tay ), nhẹ nhàng hốt đám bột vào trong khăn rồi xếp lại, xác định bột sẽ không bị rơi ra mới đặt lại vào ngực. Mà lúc này bên Triển Chiêu vẫn tìm không ra mật đạo. Hắn ngưng tay phủi vạt áo, nhìn Dương Tiễn nhét cái gì đó vào trong ngực " Tìm ra vật chứng? " " Ân, lát để Công Tôn Sách xem " Dương Tiễn nói xong bước ra khỏi cửa, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi. Đi từ nãy mới mấy chục bước chân mà cơ thể đã cảm thấy mệt chết rồi, lại phải dồn đầu óc quá nhiều nên lại càng dễ mệt, bây giờ bảo Dương Tiễn đi từ đây ra tới cổng là muốn lấy mạng nhỏ này của hắn. Triển Chiêu cũng bước ra khỏi từ đường, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Dương Tiễn, suýt tí quên mất việc Dương Tiễn là mới khỏi bệnh, sức khỏe chắc chắn vẫn chưa có hồi phục, phải mệt mỏi đi tìm vật chứng như vậy e là có chút quá sức rồi, dù sao đây cũng chỉ mới là tiểu hài tử 5 tuổi, vẫn còn nghỉ ngơi điều độ. Nghĩ vậy bèn ôm lấy Dương Tiễn bế lên. Dương Tiễn cũng không phản đối, chỉ im lặng nhắm mắt dưỡng thần, không ngờ lại ngủ quên mất. Lúc Dương Tiễn tỉnh lại thì cũng đúng lúc ăn cơm trưa. Khi thấy Dương Tiễn mang một thân áo ngủ màu trắng đi ra, Triển Chiêu liền lên tiếng hỏi " Trong người có không khỏe chỗ nào không? " " Đúng vậy, nếu không khỏe thì vào ngủ thêm đi, lát Triển hộ vệ sẽ đem bữa trưa vào sau. " Bao đại nhân rất tâm lí nói, trên người là bộ thường phục màu đen,kết hợp với làn da không mấy là trắng kia của ông thì cũng thật giống cục than. Dương Tiễn tà ác ở trong lòng thầm YY. Công Tôn Sách không nói gì, chỉ nhìn Dương Tiễn cười ý vị sâu xa, tay vẫn rất thản nhiên gắp đồ ăn bỏ vào bát mình. Dương Tiễn ngồi cạnh Triển Chiêu, nhận lấy bát từ hắn lắc đầu " Không sao. " Hắn cũng không yếu ớt tới mức như vậy. Ăn được một lát, Dương Tiễn vẫn là không kìm được mà hỏi " Manh mối đem về ngươi đã điều tra chưa? " Câu này 9/10 là nói với Công Tôn hồ ly. Công Tôn Sách vừa lúc ăn xong, lấy khăn tay lau khóe miệng, hớp một miếng nước trà, chậm rãi nói ra phân tích của mình " Cái mùi hương mà các ngươi đem về kia vẫn chưa thể tìm ra chính xác là mùi gì, tuy nhiên nó lại chứa một lượng độc tố vừa phải, nhưng cũng không tới mức có thể gây chết người, xem ra là có ẩn tình khác, còn phải xem xét xem mấy vị thị thiếp kia trước khi về phòng có phải hay không tiếp xúc với cái gì khả nghi không. Còn về phần bột phấn kia, nếu ta đoán không lầm thì nó là bạch quả, khiên ngưu nghiền nát, hai cái này nghiền nát trát lên tường tiếp xúc với một loại hương có tính nóng như hương nhu thì chắc chắn có thể tạo ra hiện tượng máu xuất hiện ở từ đường, còn về phần có kí tự xuất hiện thì chưa biết, còn phải tìm hiểu thêm. " Dương Tiễn trầm tư, Triển Chiêu không do dự liền nói " Hay là để thuộc hạ chiều nay lại đến Triệu phủ một lần nữa. " Bao đại nhân gật đầu " Ý này rất hay, nhưng ta nghĩ vẫn là nên để Triệu nhị thiếu gia đi theo thì sẽ dễ hành động hơn. Dù sao Triệu phủ cũng không quen thuộc lắm với chúng ta, tin tức hỏi ra sẽ có độ chính xác không cao. " Quả không hổ là Bao hắc tử, suy nghĩ thật kín đáo. Dương Tiễn thầm cảm thán, ăn thêm vài muỗng nữa thì buông bát xuống " Ta nghĩ vẫn nên đến hiện trường có án mạng xuất hiện lần đầu tiên. " " Đúng vậy. " Triển Chiêu đương nhiên cũng hiểu định lý lần đầu ra tay thì sẽ xuất hiện nhiều sơ hở, vì vậy điều tra ở hiện trường đầu của vụ án là thích hợp nhất. Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh cũng rất đồng ý với ý kiến này, vì vậy mà buổi chiều, một đội ngũ Khai Phong phủ lại hướng Triệu phủ thẳng tiến, tuy nhiên lần này lại có nhiều thêm một vị Triệu nhị thiếu gia.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang