[Dịch]Âm Dương Thần Thám - Sưu tầm
Chương 19 : Triệu gia án ( 14 )
.
Ban đêm chính là lúc thích hợp làm chuyện xấu, mà ngày không trăng không sao bầu trời một mảnh đen kịt như hôm nay lại càng hợp hơn, đây tuyệt đối là thời điểm lí tưởng không thể lí tưởng hơn mà Dương Tiễn cần.
Trên nóc tường Triệu phủ, một bóng người áo lam đang di chuyển, bước chân nhẹ nhàng không phát ra một tiếng động nhỏ nào đủ cho ta thấy khinh công người này tốt đến mức nào.
Chỉ thấy người kia nhún nhẹ một cái, thân mình đã ở trên nóc từ đường Triệu gia. Nếu nhìn gần hơn thì còn thấy hai tay người này đang bế một người nữa mặc hồng y, chính xác hơn là một cái hài tử mặc hồng y.
Vâng, hai người này không ai khác lạ, chính là Ngự Tiền Tứ Phẩm Đới Đao Hộ Vệ Ngự Miêu Triển Chiêu và Nhị Lang Thần Dương Tiễn đỉnh đỉnh đại danh!
“ Ngươi đưa ta đến từ đường làm gì? “ Dương Tiễn nhẹ giọng thì thầm, khuôn mặt ló ra nhìn cảnh đêm đen tối, cảm nhận thấy sự lạnh lẽo của ban đêm, cái lạnh làm cho Dương Tiễn có chút run run, như có như không bám sát hơn vào trong ngực Triển Chiêu.
Triển Chiêu thấy hài tử trong ngực bị lạnh thì nhíu mày “ Sao không mặc nhiều áo hơn? “ Vừa hỏi tay vừa vận nội lực sưởi ấm cho Dương Tiễn.
Dương Tiễn lắc đầu “ Ta không có thói quen mang quá nhiều lớp y phục. “ Hiện tại chỉ mới hai lớp đã khiến hắn ăn không tiêu rồi, nhiều thêm nữa thì chính là đang đòi cái mạng nhỏ này của hắn. “ Ngươi còn chưa có trả lời ta. “
Triển Chiêu mày nhíu càng chặt, nói “ Đêm hôm qua ở Triệu gia có người mất tích. “
“ Hửm? Ai vậy ? “
“ Là gia đinh tên A Tam kia. “
“ À, hôm qua không phải hắn vẫn rất bình thường sao? Sao chỉ một đêm đã ra đi rồi? “ Dương Tiễn tựa hồ vẫn còn hậm hực vụ cơ bắp kia cho nên đối với cái chết của A Tam cũng không quá mấy cảm xúc. Giọng điệu vô cùng nhạt nhẽo, tựa như việc sinh tử kia đối với hắn không mấy quan trọng.
Triển Chiêu trong lòng có chút không vui gì khi thấy Dương Tiễn đối với sinh tử con người lại có giọng điệu như vậy, theo quan điểm của hắn thì mấy cái hài tử dù có thông minh hiểu đời tới đâu thì cũng không nên không chút để ý tới việc sống chết như vậy, tuy nhiên hắn cũng sẽ không nói ra “ Sáng nay phát hiện hắn chết trong phòng, do bị hạ thạch tín. “
“ Ô~ “ Dương Tiễn không mặn không nhạt bày tỏ cảm xúc, ngoài mặt thì không có chuyện gì nhưng trong lòng lại loạn cả lên. A Tam này có rất nhiều điểm kì quái chưa thể lí giải, hắn sự định tối này nhờ Tiểu Miêu dẫn tới chỗ A Tam lấy thêm tin tức nhưng xem ra là chậm chân mất rồi.
Triển Chiêu lại bực bội lần nữa “ A Tam chết không đối chứng, tìm không ra kẻ khả nghi có thể hạ độc hắn. “
“ Hừ, tìm không ra kẻ khả nghi sao? “ Dương Tiễn mím môi, bỗng trừng to mắt “ Có khi nào có kẻ uy hiếp bắt hắn tự sát không? “
Triển Chiêu sững sờ. Đúng rồi, chỉ lo quan tâm tới trường hợp A Tam này là bị hại chết, lại không có ai ngờ hắn có thể tự sát. A Tam này ngay lúc đầu khi nói chuyện tuy rằng nói ra rất hợp lý nhưng cũng lộ ra nhiều sơ hở về cái chết của mấy gia nhân kia, một cái gia nhân không học hành nhiều như hắn căn bản không thể lưu loát dấu diếm qua mặt quan phủ như vậy, hẳn là sau lưng hắn còn có người sai khiến. Triển Chiêu càng suy nghĩ càng trầm mặc. Rốt cuộc thì Triệu gia này đã xảy ra chuyện gì mà lại có người muốn tạo sóng gió như vậy?
“ Được rồi, chuyện này suy nghĩ sau. Bây giờ giải thích cho ta chuyện cái chết của A Tam có liên quan gì tới từ đường có được hay không? “ Dương Tiễn phất tay.
“ Lúc sáng khi tới điều tra cái chết của A Tam, có một nha hoàn tên Tiểu Yến nói với ta là hôm qua sau giờ Ất có thấy A Tam lảng vảng ngoài từ đường, vì vậy đêm nay chúng ta tới điều tra từ đường lại một lần nữa, ta e rằng cái từ đường này không có thực sự đơn giản như chúng ta đã nghĩ, chắc chắn trong này có cái gì đó. “
Dương Tiễn gật đầu, đang định bảo Triển Chiêu lẻn vào từ đường xem xét một lần nữa thì bỗng nhiên từ trong từ đường có tiếng gì đó vừa vang lên, mặc dù rất nhẹ nhưng khi ở trong một buổi tối im ắng như thế này thì lại phá lệ chói tai khác thường.
Mặt Dương Tiễn lập tức biến sắc, cả khuôn mặt bánh bao lúc nãy vẫn còn ửng hồng bây giờ lại trở nên trắng bệch, đôi môi hồng nộn nộn bị cắn mạnh cưỡng chế cảm giác cuồn cuộc ngai ngái từ trong cổ họng đang muốn thoát ra, tuy nhiên một giọt huyết đỏ thẫm lại qua mép miệng chảy ra, lăn nhẹ xuống dưới cằm, một đường đi xuống nhìn qua thật chói mắt.
Triển Chiêu lau đi máu bên khóe môi của Dương Tiễn, tay không ngừng truyền nội lực vào cơ thể nhỏ bé kia, trong mắt là sự lo lắng không hề che đậy.
Dương Tiễn lắc đầu tỏ ý mình không có việc gì nhưng thực chất lục phổi ngũ tạng đã bị tổn hại khá nặng nề, một số kinh mạch có dấu hiệu rạn nứt, linh khí trong cơ thể không ngừng đấu đá nhau tạo thành sự hỗn loạn vô hình.
Nhanh chóng phong bế thần thức, cố gắng điều khiển lại hướng đi của số linh khí ít ỏi trong cơ thể, linh khí ban đầu còn rất cố chấp chống cự nhưng sau đó lại quy quy củ củ dựa theo ý chí của Dương Tiễn mà đi một vòng khắp kì kinh bát mạch.
Một vòng...
Hai vòng...
Ba vòng...
... .....
... .....
Sau khi điều khiển linh khí đi quanh cơ thể gần hơn chục vòng, Dương Tiễn mới ngưng lại tự cho linh khí chuyển động, linh khí càng đi nhiều thì kì kinh bát mạch lại càng mở rộng, một số kinh mạch có dấu hiệu rạn nứt nhanh chóng khép lại, thương tổn ở lục phủ ngũ tạng cũng đỡ đau đớn hơn ban đầu nhiều.
Chết tiệt!!!! Cư nhiên lại có luồng ma khí lớn như vậy ở đây, suýt chút nữa đã bị chấn động chết rồi!
May mắn mà có con mèo trên người có khí tức áp chế tà vật ở đây, nếu không lão tử liền đi gặp tên biến thái Diêm Vương rồi. May mắn a may mắn!
Chưa kịp để Dương Tiễn có dịp thở ra một cái, từ trong từ đường lại xuất hiện một luồng khói mờ mờ ảo ảo lan ra khắp mặt sân rộng, sau đó là một đợt hơi thở âm u, giống như mấy cái oan hồn Dương Tiễn đã thấy dưới địa ngục, tuy nhiên cái loại uy áp này bên trong hình như có xen lẫn một chút gì đó rất kì quái, giống như trong tà ác lại có thiên thần, trong hơi thở chết chóc lại mang chút gì đó khát vọng muốn sống, trong âm khí lại có linh khí.
Lần đầu tiên Dương Tiễn cảm nhận được loại khí chất này, nhưng lại không kìm được nhíu mày, cảm thấy cái loại này có hơi hơi giống người nào đó Dương Tiễn đã từng gặp.
Triển Chiêu tay nắm chặt chuôi đao, bắt đầu cảnh giác.
Trong đám khói mờ ảo kia thấp thoáng một bóng lưng màu trắng, mái tóc đen dài không gió mà bay phất phới sau lưng, một cảm giác kì dị xuất hiện làm sống lưng Dương Tiễn không kìm được mà run lên một cái.
Bóng lưng kia dừng lại, tựa như phát hiện ra trên nóc nhà có hai con chuột, xoay người lại. Mái tóc dài che khuất đôi mắt, khóe môi thẳng tắp đỏ rực như máu làm nổi bật lên làn da trắng hơn người thường mấy lần.
Dương Tiễn lần thứ hai cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.
Chết tiệt, cơ thể này quả thực quá yếu ớt rồi!! Ngay chút uy áp nho nhỏ như vậy mà cũng không chịu nổi!
Triển Chiêu lại càng nắm chặt chuôi đao, thanh Cự Khuyết đã có xu hướng muốn phá vỏ đi ra. Tay còn lại đem Dương Tiễn siết chặt vào ngực mình.
Mặc dù không nhìn rõ nhưng Triển Chiêu biết, thứ này là đang nhìn chằm chằm hài tử trong ngực mình!
Thân hình áo trắng kia chỉ ngoái đầu lại một lúc, khóe miệng đỏ như máu kia bỗng nhiên cong lên thành nụ cười yêu mị, tiếng cười trong đêm nghe có vẻ thê lương lạ lùng, sau đó làm như không có việc gì quay đầu lại, tiếp tục đi thẳng.
Triển Chiêu thở phào, cất kiếm.
Dương Tiễn mấp máy môi, thần sắc trắng bệch nhưng lại vô cùng quật cường nắm áo Triển Chiêu, lắp bắp nói “ Đ...Đi...đi theo...đi theo...mau mau...đi...đi theo nó... “
Triển Chiêu nhìn hài tử trong ngực, thấy đôi con ngươi đen láy kia tràn ngập sự chấp nhất cùng hoang mang, không chần chừ liền vận khinh công đuổi theo cái bóng kia.
Dương Tiễn cảm thấy đầu ong ong, có thứ gì đó muốn thoát ra, không ngừng thét gào.
' Là nó! Là nó! Chính là nó!! '
' Mau mau đuổi theo, bắt lấy nó!! '
' Phá hủy tất cả đi!! Đem tất cả tiêu diệt hết đi!! '
' Giết hết đi! Giết hết đi! '
“ !!!!! “
A? Phòng ta?
“ Ngươi cuối cùng cũng tỉnh. “ Giọng nói quen thuộc của Công Tôn Sách vang lên bên tai Dương Tiễn. Dương Tiễn nhíu mày “ Sao ta lại ở trong phòng? “ Không phải hôm qua vẫn đang ở Triệu gia đuổi theo bóng lưng đó sao? Sao đùng một cái mở mắt ra đã là Khai Phong Phủ rồi?
Công Tôn Sách bưng một cái chén ngọc tới cạnh giường, cười nói “ Hôm qua Triển hộ vệ ôm ngươi đang hôn mê trở về. “
Dương Tiễn chán ghét trừng mắt với chén thuốc “ Ta ngủ bao lâu rồi? “
“ Không lâu lắm...” Công Tôn Sách lại mỉm cười “ Chỉ tròn một ngày thôi. “
“ Cái gì? “ Tròn một ngày?
“ Đúng vậy. “
“ A, vậy cái ... “
' RẦM '
Tiếng cửa đập vào nhau vang lên, Trương Long nhăn mày đi vào, trầm giọng nói “ Công Tôn tiên sinh, Bao đại nhân mời người tới thư phòng.”
Công Tôn Sách nhướn mày gật đầu đưa chén thuốc cho Dương Tiễn, đứng dậy.
“ Ta cũng đi! “ Dương Tiễn thấp giọng nói.
“ Trương Long, đem Dương Tiễn theo. “ Công Tôn Sách gật đầu, không do dự sai bảo.
Khi cả ba đến thư phòng thì bên trong đã là một mảnh yên tĩnh, Trương Long đem Dương Tiễn đặt lên ghế rồi đứng sang một bên. Triển Chiêu nhìn Dương Tiễn một lúc, sau khi xác định hài tử không có gì bất ổn nữa mới dời mắt, mở miệng.
“ Đại nhân, nha hoàn Tiểu Yến đã chết! “
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện