[Dịch]Akaytino - Sưu tầm

Chương 4 :  Con này ăn được... Đỡ đói!

Người đăng: 

.
- Hự! Oh phịt…! Vớ rồi! – Bì bõm quanh bờ nước nông một lúc, Quang đột nhiên khựng người lại rồi vui mừng hô lên, sau đó thì vội vã cúi người, ra sức cạy lên một tảng đá to đang ngâm mình dưới nước. Hắn tìm được thức ăn rồi. Truyện được copy tại TruyenCv[.]com Thấp thoáng dưới làn nước trong, trên bề mặt của cái tảng đá mà Quang đang cố cạy lên là một mảng chi chít những mai của một loài nhuyễn thể. Cánh mai như của loài trai, nhưng thân hơi dài ra thành hình rẻ quạt, bề mặt có chút sần sùi, rêu tảo bám kín vào nên không để ý chút là sẽ tưởng là một hòn đá thật. Ngụy trang rất tốt nhưng làm sao qua nổi con mắt cú vọ của Quang. Chỉ cần hơi liếc mắt qua là hắn có thể chắc chắn rằng, đây là con hàu, và quan trọng nhất là con này ăn được. Hơi nhích tảng đá lên gần bờ nước, Quang tiện tay nhặt thêm một hòn đá mảnh mảnh, dài dài nữa để đục cái đám “Thức ăn” này ra, lũ hàu không giống như trai hay hến, chúng sẽ cố định cơ thể của mình lên một bề mặt cứng nào đó bằng một thứ keo vô cùng chắc chắn, và đến hết đời. - Khục… - Quang cầm viên đá nhỏ gõ vào đám hàu, ý đồ là định nạy từng con một ra. Vì sợ đập vỡ mai, nát mất phần chất thịt bên trong nên Quang vốn không dám mạnh tay, nhưng vừa gõ nhẹ vào một nhát thì: Truyện được đăng tại T.r.u.y.e.n.C.v(.)c.o.m - Á hự…!!! – Viên đá nhỏ mới hơi chạm vào phầm mai của một con nằm ngoài cùng trong cả đám hàu thì đột nhiên, Quang thấy như có thứ gì đó tóe ra. Đéo phải là mảnh vỏ mai vỡ như trong tưởng tượng mà là một thứ gì đó gần như trong suốt, giống như là nước, cũng giống như mảnh thủy tinh, và hắn thấy đau tay. - Ôi! Vãi lọ…! – Một vầng gai băng bỗng nhiên xuất hiện bao bọc quanh con hàu, không chỉ cản lại hòn đá, những mũi gai băng nhọn hoắt còn đâm thủng cả tay Quang. - Cái [bad word] gì thế này…? – Tay đứt thì ruột xót, Quang vô thức giật phắt bàn tay bị đau lên theo phản xạ. Đưa ra trước mặt nhìn, những mũi gai băng mau chóng tan đi mất nhưng cũng để lại mấy cái lỗ nho nhỏ, máu rỉ ra, lênh láng. Đau… Nhưng chẳng bằng cơn đói, chút vết thương nhỏ không đáng để bận lòng, đối với Quang bây giờ dạ dày là trên hết. Rửa qua cái tay bị đâm chảy máu, liếm tí nước bọt lên coi như sát trùng, cuối cùng còn chùi cả lên đít quần cho nó chắc, coi như là xử lí vết thương xong, hắn quay lại tìm cách giải quyết đám hàu này. Tảng đá có đám hàu bám ban nãy do đau tay quá, Quang làm rơi lại đáy nước, bây giờ khi lật lại hắn đã thấy nguyên bề mặt đá đã bị phủ kín một lớp băng, có lẽ chấn động đã kích thích cả đám hàu này một lượt. Lại một lần nữa vần tảng đá lên, lần này gần bờ hơn, để cho cả lớp gai băng lẫn đám hàu đều lộ ra ngoài không khí, sau đó, Quang lấy những hòn đá nhỏ khác để đẽo lớp băng ra dần. Cẩn thận và tỉ mỉ vì dù chỉ là băng thôi, nhưng đám gai này khá sắc nhọn, không cẩn thận lỡ tay một phát là được khuyến mãi thêm vài lỗ máu ngay. Hơi mất thêm chút thời gian với lũ hàu biết dựng gai băng, thế nhưng công sức của Quang cuối cùng cũng được đền đáp. Đống mảnh băng và gai băng bị xử lí đi hết, Quang thu được hơn hai chục con hàu, lũ này có lẽ chỉ phóng băng ra được một lần thôi thì phải. Ngoài ba, bốn con Quang lỡ tay đập vỡ cả vỏ ngoài, gần hai chục con còn lại hắn tháo một bên tất chân ra rồi nhét cả vào đó. Buộc chặt và giấu kĩ vào trong hốc đá, Quang sẽ quay lại đây lấy sau khi đi kiếm thêm củi về. Về phần mấy con bị vỡ mai nát mất chất thịt thì cũng chẳng bỏ đi phí phạm, Quang cẩn thận nạy phần ruột bên trong ra, nhúng xuống nước rửa qua loa một tí rồi cho thẳng vào mồm mà nhai… Đỡ đói. Cũng chẳng mất thêm bao nhiêu thời gian để kiếm củi, nơi đây lả rừng, cái gì không có chứ củi thì đầy. Đi vòng quanh bờ hồ một lúc, Quang đã kiếm được cả bó to rồi. Buộc lại bằng một sợi dây leo nhỏ, Quang cứ thế vác về. Hắn cũng không quên bẻ một cành cây lớn có những cái lá to như bàn tay và vô cùng rậm, cái này là để che cửa hang. Lúc về hắn còn nhìn thấy một đống mảnh vỏ trai nằm trong ghềnh đá, mấy mảnh vỏ trai này cũng bự hơn bình thường. Thấy vậy hắn liền nhặt lấy một mảnh to bằng hai bàn tay người lớn, cái này có thể tạm dùng làm nồi nấu hàu. Lại nhặt thêm vài mảnh nhỏ hơn chút nữa, cái này có thể còn dùng nhiều. Khi Quang về lại cái hang thì trời bên ngoài đã bắt đầu trở tối. Lại lấy điện thoại ra làm đèn, dùng cái cành cây nhiều là để che khuất cửa hang, sau đó hắn bắt đầu nhóm lửa. - Xòe… - Đốm nhiệt nhỏ bé bùng lên từ cái bật lửa ga rẻ tiền, sau đó nhanh chóng bén sang mớ lá khô đã được chuẩn bị từ trước. Lựa cho thế lửa mạnh hơn một chút, Quang bắt đầu bỏ thêm cành củi vào. Ánh lửa bập bùng bắt đầu soi rõ khoảng không gian. Ánh lửa chiếu sáng một cách toàn diện hơn cái pha đèn flash của điện thoại nhiều. Bây giờ Quang đã có thể nhìn được rõ nơi đây. Cái hang này thực sự là lớn hơn Quang nghĩ. Chỗ hắn đang ở đây cũng chưa phải là điểm trong cùng. Khói từ đống lửa bốc lên không tụ lại mà lập tức bay sâu vào trong hang, bay đi vào bóng tối nơi mà ánh lửa không thể chiếu vào. Vậy là không kín khí, cái hang này chắc chắn còn dần vào sâu hơn nữa và thông ra một nơi nào đó. - Ờ…! Sướng…! – Ngồi sát bên đống lửa, Quang thích ý cảm nhận hơi nóng phả vào người. Cũng phải đến gần nửa ngày ngâm mình trong nước lạnh, người khỏe chưa ốm được nhưng cũng chẳng thích chút nào. Ánh lửa đem đến hơi ấm, cũng tiện hong khô luôn đầu tóc và cả chút quần áo ít đến đáng thương của hắn. Ngồi thần người ra một lúc, Quang bắt đầu chính thức chuẩn bị bữa tối cho mình. Xếp lấy vài viên đá quanh đống lửa tạo thành một cái kiềng ba chân thô sơ, Quang kê mảnh vỏ trai được đổ đầy nước lên, bên trong là hơn chục con hàu đã kì sạch vỏ ngoài. Trong thời gian chờ nước sôi, hắn quay ra chuẩn bị chỗ ngủ và xem qua tình trạng của cô bé kia thế nào. Cô bé vẫn bất tỉnh nhân sự nhưng do cầm máu hiệu quả nên khí sắc đã tốt hơn nhiều, cơ thể đã bắt đầu có nhiệt, hơi thở đều và không bị sốt. Khẽ thở ra một hơi, Quang vui vì tình hình không biến xấu. Hắn lại kiếm lấy một mớ lá cây, hơ qua lửa để đề phòng có côn trùng hay kí sinh còn bám lại. Trải đống lá đã qua xử lí lên mặt đá, Quang nhẹ nhàng ôm cô bé lên đó nằm đề phòng hơi đất lên không tốt cho sức khỏe. Quang lại thử nới Garo đùi cho cô bé. Sau khi thấy máu không còn chảy ra nữa thì hắn tháo hẳn, bỏ Garo mà chuyển sang băng kín. Garo tuy cầm máu rất tốt nhưng nó cũng chặn hoàn toàn tuần hoàn máu xuống chi bên dưới, để lâu rất dễ gây hoại tử hoặc biến chứng xấu sau này. Những vết thương nhỏ khác Quang sát trùng qua bằng nước bọt. Xương tay và khớp vai hắn cũng nắn lại được, chỉ có xương sườn là kệ mẹ đấy thôi, cái này sẽ tự lành không cần băng bó. Xử lí xong xuôi, Quang nhìn cô bé nằm yên bình trên lớp thảm lá cây. Hắn khá là hài lòng với thành quả của mình, chỉ có một điểm duy nhất khiến hắn thất vọng đó là không biết cái bộ giáp da bó sát cộng thêm với cả mấy mảnh giáp kim loại của cô bé này đeo vào kiểu gì mà hắn tìm cách mãi không tháo ra được, xé cũng không rách luôn. Bận rộn một hồi, nồi hàu luộc của hắn cũng đã bốc mùi thơm. Chế biến hàu đúng ra là phải tách đôi phần vỏ ra trước, nhưng bây giờ không có dao, hắn luộc cả. Những con hàu vào nhiệt, hơi mở miệng ra để cho nước sôi chảy vào khiến phần thịt bên trong càng chín nhanh hơn. Không thể đợi thêm được nữa, Quang lập tức khều lấy một con, bất chấp sức nóng, hai bàn tay gấp gáp cạy vỏ hàu. Phần thịt trắng bên trong tỏa ra mùi hương ngào ngạt khiến nước dãi của Quang chảy ra lênh láng. Ôi…! Chưa gì ngon bằng thế… Sung sướng húp hết cả phần nước chất bên trong rồi mới ngửa đầu thở dài ra một hơi thỏa mãn, đúng là đói lả người ra thì món gì cũng thành mĩ vị. Sau khi chắc chắn rằng hàu đã chín hẳn, Quang lại khều hai, ba con ra một mảnh vỏ trai nhỏ. Tách ruột lẫn cả phần nước chất bên trong ra, Quang cố gắng dằm thật nát chất thịt hàu, lại thổi cho nguội bớt rồi bưng đến chỗ cô bé kia. Quang đỡ cô bé cho hơi tựa lưng vào trong lòng mình rồi cẩn thận xẻ từng ngụm nước nhỏ. Vẫn còn đang mê man, nhưng như một thứ bản năng, cô bé nuốt xuống trong vô thức. Mất khá nhiều thời gian để cho cô bé uống hết ngụm canh hàu, đó là tính cả một phần không nhỏ rơi vãi ra ngoài. Hàu là một loại thực phẩm giàu dinh dưỡng, đặc biệt là tăng cường khí huyết nên rất thích hợp cho người thiếu máu. Chỉ có điều là như hầu hết các loại thủy hải sản khác, nó cũng có tính hàn, người đang bệnh yếu ăn nhiều vào không tốt, rất dễ gây đau bụng. Thế nên Quang không dám cho cô bé ăn nhiều, chỉ một chút thôi gọi là cho có. Đám còn lại, đương nhiên vào nốt trong bụng Quang rồi, cái thứ ăn thùng uống vại như hắn thì còn chơi hết cả nước luộc chứ chẳng còn. Ăn uống no nê rồi thì Quang liền đi ngủ. Chẳng cần kiếm đâu xa, tảng đá cô bé kia nằm tương đối lớn, thế là chẳng nối liền thảm lá, Quang lăn kềnh luôn ra bên cạnh. Trước khi đi ngủ, hắn cũng không quên quẳng thêm vào đống lửa nhiều cành củi lớn để đảm bảo có thể cháy tới sáng, duy trì lấy một chút ấm áp sơ sài. ….. Mặt trời lên rạng rỡ sau lưng thác, nắng ban mai rọi qua tán lá dày. Theo thời gian báo lên qua cái điện thoại của Quang thì bây giờ đã là hơn hai tiếng từ sau khi trời bắt đầu sáng. Bản thân Quang thì hắn còn dậy từ tận trước lúc đó cơ, giấc ngủ chẳng mấy ngon lành vì lạnh, vì đói, vì buồn đi tiểu và vì tối hôm qua hắn đi ngủ hơi bị sớm. Bổ sung cấp tốc năng lượng bằng mấy con hàu còn sót lại, hắn bắt đầu tính tiếp kế sinh nhai. Muốn sống được thứ thiết yếu nhất chính là lương thực. Con hàu dễ kiếm, dễ bắt, ăn cũng ngon nhưng có tính hàn, không thích hợp cho dùng thường xuyên, thế nên hôm nay, Quang muốn đi tìm thực phẩm mới. Vào rừng, hái lượm hoặc đi săn, muốn có thức ăn thì phải thực hiện những việc này. Đối với Quang thì đây cũng chẳng phải là lần đầu, hắn quen rồi nên mọi thức chuẩn bị rất nhanh. Đầu tiên là vũ khí. Cả người Quang từ trên xuống dưới có đúng cái giũa kim loại là khả dĩ nhất. Cây giũa tam giác dài hai chục phân, một đầu cắt bằng, đầu còn lại thì nhô ra một mũi kim loại phải dài đến năm, bảy phân nữa. Cái mũi kim loại thò ra này nhỏ hơn chân giũa một chút và tròn tròn, nhọn hoắt, chỗ này là để gắn tay cầm vào gia công cho dễ. Bây giờ, Quang tận dụng chính cái mũi nhọn đó làm mũi đâm. Hắn dùng một sợi dây leo mềm cột thật chắc cái giũa lên đầu một cái cành cây thẳng, thế là đã có một cây giáo thô sơ. Quang lại còn tìm được một loại cỏ có thân tròn dài và rất mảnh ngoi tràn lan trên bờ đá. Thứ cỏ này sau khi tước qua chút lá đi thì để lại một đoạn thân rất dai và khó đứt, trông cứ như là một đoạn dây cước màu xanh thỉnh thoảng có thêm vòng đốt vậy nên Quang tạm gọi nó là Cỏ Cước. Quang lại chọn lấy vài chục viên đá do như ngón chân cái rồi mỗi viên lại buộc một đoạn cỏ cước vào, thế là hắn đã có một thứ vũ khí tầm xa thô sơ khác. Thu thập thêm một đống dây leo nữa, thứ này có thể dùng như dây thừng, và để chế vài cái bẫy dập thì không gì bằng. Mất gần cả tiếng đồng hồ để chuẩn bị, Quang coi như đã có đủ vũ khí cho chuyến đi săn của mình. Lại lấy dây leo buộc thêm một đống cành cây lên người để ngụy trang, Quang bắt đầu chui vào trong khu rừng thẳm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang