[Dịch]Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó - Sưu tầm
Chương 23 : Tấm gỗ
                                            .
                                    
             Hạ Ngữ Mạt cũng bị ôn nhu bất thình lình của hắn  làm cho thất thần ,  nhưng là nàng nhìn thấy nữ nhân hung hăng kia vẫn còn đang trừng mắt  nhìn mình,mới  chậm chạp  phản ứng lại.
Tiểu tử này thế nhưng lấy nàng làm tấm gỗ !(đoạn này ta mù tịt,bản convert để y như thế này,mà ta lại chẳng hiểu gì)
Nữ nhân kia một thân sa y (áo vải mỏng)  màu hồng nhạt ,hai tròng mắt  như nước ,tuy rằng bởi vì tức giận mà cau mày lại nhưng vẫn làm cho  người ta sinh thương tiếc. Chưa gặp còn nghĩ rằng nàng là một nữ nhân  yêu diễm (đẹp mĩ miều)đến cực điểm  nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ là  một đứa nhỏ choai choai thích tảo hôn ,sinh đẻ sớm ,xem xem nữ oa nhi  trong veo như nước cũng đã trổ mã thành một người đàn bà chanh chua,thật  đúng là hồng nhan học thủy,nam nhân yêu nghiệt kia gặp nàng  khẳng định  là gặp phải tai họa ngàn năm!
Hạ Ngữ Mạt nội tâm có chút rối rắm ,khi dễ  người già yếu đuối và trẻ  nhỏ (Ha Ha đứa nhỏ)cũng không phải tác phong của nàng.Nhưng là khóe mắt  không tự giác  nhìn về hướng roi da trong tay quận chúa,muốn có cảm  tình tốt với nàng xem ra là phi thường khó khăn.
Xem ra nàng chính là không thể làm cho người ta yêu thích. Ở  trong  nhà của chính mình thì bị người nhà ép buộc,lừa bán vào lầu xanh,ra  ngoài lại là cái đích để cho mọi người chỉ trích.
Quên đi quên đi , bị người khác hận không thể đem nàng bầm thây vạn  đoạn   cùng lắm cũng chỉ như bị ngứa một tý T__T . Mà nam nhân này tốt  xấu gì  cũng là  ân nhân cứu mạng chính mình,thậm chí là cứu hai lần ,  cùng hắn đóng kịch một chút cũng coi như báo đáp ơn cứu mạng,còn về vấn  đề là thị thiếp của hắn thì nàng sẽ cùng hắn thảo luận sau đi.
_Ai nha nha ta  thật đói ,  công tử có thể mang ta đi tới nhà ăn không?
Nàng vừa nói ra lại phát hiện tất cả mọi người đều hồ nghi nhìn chằm  chằm  mình , mới nhớ  ra cổ đại không có từ ngữ cao cấp như nhà ăn :  ‘‘Khụ khụ ,chính là dùng bữa dùng bữa…” T^T
Tư Đồ Hoàng Vũ sửng sốt ,ngay sau đó thì ý cười trên mặt lại càng sâu .
_Quận chúa ,nếu không chê Quý phủ cơm canh  sơ sài cũng có thể ở lại  cùng nhau dùng bữa . Hắn hướng tới Nam Cung Dữu Hương nói ,trong ánh mắt  mang theo xa cách ,hai tay vẫn thủy chung ôm Hạ Ngự Mạt vào trong lồng  ngực,tựa hồ không hề có ý muốn buông  nàng ra .
_Không! Không cần! Cám ơn ý tốt của Vũ ca ca!
Nam Cung Dữu Hương trong lòng bị đè nén ,đành phải hung hăng thu lại  ánh mắt trừng trừng nhìn Hạ Ngữ Mạt  ,liếc mắt một cái liền mang theo  người hầu chậm rãi rời đi .
_Uy , thả  ta xuống dưới ,diễn cũng đã diễn xong rồi ,còn ôm  tới ôm lui,để cho  người khác nhìn thấy sẽ không tốt .
Nhìn  bóng dáng tiểu nhân kia (chính là nàng quận chúa ấy,vừa mới  được thăng cấp làm tiểu nhân Ha Ha..) biến mất ở trong tầm mắt ,Hạ Ngữ  Mạt liền muốn giãy dụa nhảy xuống.
_Những người đó? Tư Đồ Hoàng Vũ nâng mắt nhìn quanh bốn phía,hạ nhân  đi nàng qua nốc lát đã rút lui hết,trong phạm vi mười dặm ngoài Khánh  Minh không còn thân  ảnh nào khác.
_Vật nhỏ ,hiện tại đã không còn ai nữa rồi . Hắn khẽ cười ,đem nàng  chặt chẽ  ôm trong ngực ,còn có vừa rồi cũng không phải diễn trò nga.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện