[Dịch]Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó - Sưu tầm
Chương 13 : Dục hỏa [một ]
                                            .
                                    
             _Tiểu thư.
Nam tử nhìn lướt qua khuôn mặt đỏ ửng của Hạ Ngữ Mạt sau đó bắt mạch  cho nàng,liền lập tức hiểu được chuyện gì : ‘‘ Đợi một lát, ta sẽ thay  ngươi tìm thầy thuốc đến ,cho nên ngươi cố gắng chịu đựng thêm một  chút ’’
Hạ Ngữ Mạt cố gắng khởi động thân thể nhưng lại hoàn toàn vô lực.
Loại chuyện thế này cũng có thể kêu thầy thuốc? Nàng hai mắt mông lung nhìn kĩ miệng nam tử.
Vạt áo  màu trắng bởi vì bao lấy thân thể lõa lồ mà hơi hơi rộng mở  ,mái  tóc đen khẽ thả xuống bờ vai làm cho bộ ngực của  nàng như ẩn như  hiện.
Hạ Ngữ Mạt than thầm một tiếng ,thật sự không nghĩ tới chính mình nội  tâm hủ bại như thế ?Nhưng là hắn cách nàng  rất  gần ,khiến cho hô hấp  lạnh lẽo của hắn nàng cũng cảm nhận được .Thân thể của hắn nóng như lửa  mà lại lạnh như băng  khiến cho nàng bị hấp dẫn một cách khó  hiểu
Không được
Trước mắt là ân nhân cứu mạng  của chính mình , không biết vì sao Hạ  Ngữ Mạt lại không muốn làm cho hắn nghĩ rằng nàng giống như những nữ tử  Thanh Lâu bình thường khác. Nàng hiện tại vẫn là vì lòng tự trọng hèn  mọn đáng thương mà liều mạng bảo hộ.
Nàng  dùng móng tay đâm xuống lòng bàn tay,cố gắng chịu đựng một trận  đau đớn. Nàng gắt gao cắn môi dưới,cố gắng không nhìn đến cái người có  thể làm cho người ta phạm tội kia ,mắt không thấy thì tâm sẽ không loạn  ,ít nhất nàng cũng muốn kiên trì đợi cái người thấy thuốc hắn vừa nói  kia đến  ,  nam tử tựa hồ bị hành động như vậy của nàng làm cho ngây  ngẩn cả người
Hắn nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang run nhè nhẹ trong lòng mình   ,nàng hết sức nhẫn nại,ngay cả thở dốc cũng không có ,chỉ khẽ hừ một  tiếng.
Nàng cũng không phải tuyệt sắc mỹ nhân  nhưng nàng tựa hồ có một sức  hấp dẫn  trí mạng ,rõ ràng đem nàng đặt ở trong xe ngựa,chính mình đi ra  ngoài mới là biện pháp tốt nhất ,nhưng là hắn  lại ôm nàng,cảm thụ  nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của nàng,tuyệt không muốn buông  ra.
Nhìn  vào hai tròng mắt trong suốt lưu chuyển,đầy mị hoặc  ,Tư Đồ  Hoàng Vũ cổ họng như bỏng rát. Nhìn đôi môi bị nàng cắn đến mức sắp chảy  máu, trong lòng tự dưng sinh ra một cảm giác lạ kì.
Hắn bắt lấy cổ tay nàng ,sau đó cẩn thận từng  bước từng bước khai mở cánh môi nàng,dùng tay lau sạch vết máu .
Hạ Ngữ Mạt thân mình run lên. Hai tròng mắt trừng trừng nhìn nam nhân  trước mắt ,khắp người nàng đều là liệt hỏa,một ngón tay rất nhỏ đụng  nhẹ vào cũng có thể làm cho nàng không ngừng run rẩy,càng đừng nói đến  đụng chạm vào môi nàn
_Ngươi mau tránh ra!
Hạ Ngữ Mạt hét  lớn ,dùng hết khí lực đẩy hắn ra,hắn ở trước mặt nàng  giống như một mâm toàn đồ ăn ngập tràn hương sắc bày ở trước mặt một  cái người đã đói khát lâu ngày. Đây  không phải là cố ý câu dẫn người ta  phạm tội sao !!!!!!!!!
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện