[Dịch]Ai Là Phượng, Ai Cầu Hoàng? - Sưu tầm

Chương 4 : Mùa đông năm nay không có tuyết? (Hạ)

Người đăng: 

.
Giọng nói kia tựa như nước chảy vào lòng, nhẹ nhàng mà lại êm tai, trong trẻo nhưng lại lạnh lùng. Nhược Tử kinh ngạc, nàng nhìn sang Bùi tướng quân, thì thấy y vẫn cười như cũ, hỏi: “Ngọc công tử thấy thế nào rồi?” “Vẫn tốt.” Người nọ nói, ngữ điệu thong dong nhàn nhã, hắn hỏi ngược lại Bùi tướng quân: “Lần này Bùi tướng quân hạ cố đến thăm ta, có phải vì Dương Phượng quốc đã mất thành rồi không?” Bùi tướng quân vẫn cười như cũ, chỉ là giọng nói hơi trầm đi: “Ngươi vẫn ung dung tự tại như vậy là vì biết trước trận này chúng ta sẽ thua?” Người nọ không đáp, lúc này Nhược Tử tò mò không biết người trong góc khuất kia có vẻ mặt thế nào, nhìn sang Bùi tướng quân, lại thấy y thở dài một hơi, vẫn trầm giọng nói: “Ngọc Đẳng, ngươi chắc hẳn cũng biết giá trị tồn tại của mình là gì?” Người tên Ngọc Đẳng đáp: “Đương nhiên là biết.” “Ta mong ngươi không bỏ trốn.” Bùi tướng quân lạnh lùng nhắc nhở. “Tướng quân, ngài đã làm ta bị thương thế này còn nghĩ ta chạy trốn được sao?” Tiếng Ngọc Đẳng cười khẽ vang lên. Bùi tướng quân trầm mặc nhìn hắn, cuối cùng nghiêm nghị nói: “Tối nay chúng ta sẽ giao công chúa cho ngươi, ngươi hãy nhớ thực hiện lời hứa giữa chúng ta với Hoàng Triều.” “Được. Tướng quân có thể yên tâm rồi chứ?” Ngọc Đẳng nói. “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Bùi tướng quân bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi. Nhược Tử ở trên cây thấy vậy thì thầm thở phào một hơi, đột nhiên Bùi tướng chân dừng lại trước cửa biệt viện, không nhanh không chậm hỏi ra một câu kì lạ: “Ngọc Đẳng, ngươi đang nghĩ gì vậy?” “Ta?” Ngọc Đẳng sửng sốt hỏi lại. Bùi tướng quân quay lại, lạnh nhạt nói: “Cho dù ngươi là con tin, ta cũng có thể bức bách quá mà giết người, ngươi ung dung như vậy là cho rằng ta sẽ không giết ngươi hay sao, ta không rõ ngươi thực ra là tâm kế quá sâu hay không sợ chết?” “Tướng quân đang nói gì vậy? Ta khó hiểu như vậy sao.” Ngọc Đẳng cười. Bùi tướng quân lạnh lùng nhìn hắn, chợt bật cười: “Nếu ngươi không phải là người Hoàng Triều, ta nhất định sẽ kết giao bằng hữu với ngươi.” Nói rồi xoay người bỏ đi. Nhược Tử nhìn bóng hình Bùi tướng quân dần biến mất hẳn, nàng không kìm được tò mò với người trong biệt viện này, nhìn lại bức tường đối diện, nhất thời có ý nhảy sang thì đột nhiên ở phía dưới vang lên tiếng xích va vào nhau. Nhược Tử khựng lại, một bóng người từ góc khuất tiến ra, là một nam tử áo trắng đang chậm rãi đến gần bàn đá, tuy tay chân hắn đều bị còng xích, nhưng không vì thế mà ảnh hưởng bước đi nhẹ nhàng. Tuyết y nhàn hạ bay, mái tóc đen nhánh buông xõa nổi bật giữa màu áo trắng, hắn quay người lại về phía Nhược Tử, nàng chỉ nhìn thấy một bóng lưng cao cao tại thượng, tưởng rằng có thể chạm đến, nhưng thực ra là cách xa đến ngàn dặm, giống như người đứng ngay trước mặt, mà không thể chạm vào. Nhược Tử hơi buồn bực, nàng nhích người ra phía trước, rồi nhảy lên bức tường đối diện. “Tại sao đến giờ vẫn chưa thấy tuyết rơi nhỉ?” Giọng nói như châu ấm ngọc rơi, thực sự rất dễ nghe. Nhưng Nhược Tử vừa nghe xong lại sửng sốt, hắn cũng cùng suy nghĩ tại sao năm nay tuyết lại chưa rơi sao? Đột nhiên một miếng đá nhỏ rơi xuống, “Cộp!” một tiếng, Nhược Tử giật thót tim, nàng toan chạy đi thì nghe tiếng Ngọc Đẳng vang lên: “Ai?” Hắn vội quay người lại, nhưng vừa ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt của Nhược Tử đang nhìn hắn. Nàng sững sờ. Chợt thấy, một bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc nàng rồi tan chảy, chợt thấy, một bông tuyết như cánh hoa rơi xuống bờ vai hắn rồi biến mất. Chợt thấy, từng bông tuyết như những đốm trắng nhỏ li ti ngập tràn cả một khung trời, tuyết trắng múa lượn, như bừng sáng một biệt viện lạnh lẽo. Phản chiếu trong ánh mắt nàng là gương mặt đẹp như thiên tiên, siêu phàm thoát tục, đôi mắt sâu thẳm mê hoặc lòng người, con ngươi đen nhánh như bảo thạch, dưới đáy mắt tản ra vẻ lạnh lùng mà hờ hững, cao ngạo mà thanh khiết. Nhược Tử rất ngạc nhiên khi thấy đôi mắt đó nhìn nàng lại biến động như vậy, lúc thì giống như say mê trong mật ngọt, lúc lại giống như sóng biển cuồn cuộn, chỉ một thoáng, nàng có ảo giác như ánh mắt đó bao trùm một vẻ thê lương mất mát. Nhược Tử cảm thấy hai người nhìn nhau hoài vậy không ổn, ngẩng đầu lên thì phát hiện tuyết đã rơi từ lúc nào, từng bông tuyết rơi xung quanh nàng, trắng xóa một màu, đẹp vô ngần. “Tuyết rơi rồi.” Nàng vui mừng nói. Ngọc Đẳng nghe vậy liền bật cười, nói: “Cô nương trèo tường để ngắm tuyết sao?” “Hả?” Nhược Tử ngẩn ra, tiếng cười kia như tiếng nước chảy, yên tĩnh mà thư nhàn, không thể phủ nhận, nét cười trên khuôn mặt ấy rất đẹp. Ngọc Đẳng lại nhìn nàng chăm chú, Nhược Tử bỗng cảm thấy không được tự nhiên, nàng hơi nghiêng đầu đi tránh né, chợt hắn mĩm cười, nói: “Cô nương, nếu cô không rời đi nhanh thì sẽ gặp rắc rối đấy.” Nhược Tử giật mình, liếc thấy một nữ tử vận y phục nô tỳ đang nói chuyện với một quan binh, dáng vẻ như tìm người, Nhược Tử liền hiểu ra, nàng vội vàng nhảy xuống. Nữ tử kia vừa thấy nàng đã gọi to: “Cô nương!” Nhược Tử lập tức chạy lại gần, cuống quít nói: “Ta, ta bị lạc đường.” “Mời cô nương theo Mạc Lam chuẩn bị, cũng không còn sớm nữa.” Nữ tử ấy lạnh nhạt nói. Nhược Tử gật đầu, nàng đi theo nữ tử tên Mạc Lam đến một căn phòng khác. Bên trong phòng đặt sẵn bồn tắm, gần cạnh treo một bộ y phục lộng lẫy, Mạc Lam giúp Nhược Tử cởi y phục, hầu hạ nàng tắm rửa, chỉ là lúc bàn tay Mạc Lam lướt qua da thịt, Nhược Tử liền có cảm giác rùng mình, sau đó nàng ta vấn tóc cho nàng, còn cẩn thận mặc y phục cho nàng, dọn cơm lên cho nàng ăn, chỉ có bấy nhiêu mà mất tận bốn canh giờ. Trăng khuyết trên cao, mây mỏng vờn quanh. Lúc này, Nhược Tử vận sa y màu lan nhạt, trên thân áo thêu đóa bách hoa vạn chủng, bướm lượn rập rờn, sống động như thật. Tóc nàng được vấn cao tỉ mỉ, chỉ để lại vài lọn tóc dài trượt xuống bờ vai, trên đầu cài phục sức mỹ lệ cao quý, còn có cả một viên dạ minh châu sáng lấp lánh. Nhược Tử bỗng cảm thấy vị Bùi tướng quân này cũng quá xa hoa đi, y chỉ xem nàng là một con tốt thế mạng mà còn tặng cả một viên minh châu to thế này, tuy không to bằng viên minh châu trong Dịch Lăng nhưng nếu bán đi, có lẽ dư sức cho nàng mở một tiệm bán quan tài trên kinh thành. Nhược Tử ngẩn ngơ ngồi trước gương một hồi lâu, chợt thấy tiếng Mạc Lam gọi nàng: “Cô nương, ăn cơm thôi.” Nhược Tử chậm rãi đứng dậy, phục sức trên đầu khẽ đung đưa, tản ra hào quang chói mắt. Nàng nhìn ra ngoài, thấy sắc trời đã tối hẳn, còn có ánh lửa của đuốc lập lòe ngoài phòng, Nhược Tử thầm thở dài, rồi cầm đũa lên ăn cơm. Nếu nàng thực sự bị gán danh công chúa Dương Phượng, trở thành vong nô của Ngọc Vận hoàng triều thì đúng là thảm. Nhị sư phụ biết nàng mất tích, ắt hẳn đã sớm đi tìm, chỉ là thời gian còn lại dành cho nàng không còn nhiều, không thể ở mãi một chỗ đợi y được. Nhược Tử cầm đũa lên mà chẳng gặp một miếng, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào đối diện, nhưng lại nghi hoặc bữa cơm dành cho công chúa này. Tuy nói là dành cho công chúa nhưng nàng đâu phải công chúa? Nhược Tử nghĩ ngợi một hồi chợt đứng phắt dậy, Mạc Lam bên cạnh ngạc nhiên hỏi: “Cô nương, sao không ăn cơm?” “Tuy ta đói, nhưng cơm này không ăn được.” Nhược Tử bình tĩnh nói, nàng đi lại cửa sổ, ánh mắt lẳng lặng mà đầy biến động nhìn ra ngoài. “Cô nương, cơm không thể không ăn.” Mạc Lam lạnh lùng nói. Nhược Tử hơi nhếch miệng, nàng vẫn chung thủy nhìn ra ngoài, chẳng thèm đáp lại. Mạc Lam thấy vậy không được, liền dùng nhu khắc cương, nàng ta nhẹ nhàng nói: “Cô nương, tướng quân đã dặn nô tỳ nhất định phải bồi cô nương ăn uống đầy đủ, xin cô nương đừng làm khó nô tỳ.” “Ngươi biết tại sao ta bị bắt ở đây mà không phản kháng không?” Nhược Tử chợt hỏi. Mạc Lam nhíu mày, đáp: “Mạc Lam không biết, xin cô nương hãy ăn cơm đã.” Nhược Tử dựa người tên thành cửa sổ, nàng khều nhẹ lông mày, lười biếng nói: “Ngươi thấy có ai có thể thản nhiên chấp nhận số phận mình bị người khác sắp đặt không? Làm ba ba sống trong chung, tùy ý để người ta định đoạt, ngươi nghĩ cuộc sống đó có tốt không? Làm công chúa, ai mà không thích? Nhưng làm một công chúa vong nô, thì lại khác.” Sống chết của nàng phải do nàng định đoạt, các người nghĩ rằng mình là ai mà dám áp đặt lên nàng? Công chúa, tướng quân, hay thậm chí là một nô tỳ nhỏ? Nàng lạc đường, mà còn xui xẻo lạc vào chỗ phiền toái, nàng có thể kiên nhẫn chờ những con ruồi nhặng bay qua mà tỉnh táo quan sát hoàn cảnh xung quanh, và có thể đưa ra phán đoán có lợi cho bản thân để chạy trốn. Nàng có thể thản nhiên đồng ý với Bùi tướng quân làm công chúa thế mạng, vì đơn giản nàng không có lựa chọn khác, nàng có thể ngoan ngoãn ở đây thay y phục làm công chúa, cũng bởi vì nàng không thể không làm. Cho dù nàng có đợi nhị sư phụ tới cứu, nhưng thời gian không đợi nàng, nếu bây giờ nàng không làm gì cả, e rằng mạng sống này cũng khó giữ nổi. “Cô nương nói với nô tỳ những điều này là có ý gì?” Mạc Lam không nhịn được mở miệng, cắt ngang mạch suy nghĩ của Nhược Tử, sắc mặt trở nên kỳ quái, Nhược Tử hơi nhướng mày, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ ta có ý gì? Chắc ngươi cũng phải biết ta có ý gì và đang muốn làm gì chứ?” Mạc Lam nghe xong thì cả kinh, nàng ta định làm gì? Nàng ta có thể làm gì? Bốn bề đều là địch, nàng ta sẽ thoát ra bằng cách nào? Nhược Tử nhìn Mạc Lam chăm chú, nàng khẽ cười, đưa tay đóng cửa sổ, Mạc Lam thấy vậy sửng sốt nhìn nàng, nàng vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, tiếp tục đi ra đóng cửa chính. Nàng muốn đùa giỡn với nữ tử này một chút, nàng muốn xem nàng ta đang giấu giếm điều gì. “Cô nương?” Mạc Lam bỗng cảm thấy nữ tử trước mặt thật quỷ dị, vội hô lên một tiếng đe dọa: “Cô nương, đừng quên bên ngoài có quân binh, nếu cô nương muốn bỏ chạy thì chỉ có chết.” Nhược Tử cười cười, nàng dựa người ra sau cánh cửa, tựa hồ không quan tâm đến lời đe dọa của Mạc Lam mà chỉ bình tĩnh hỏi: “Mạc Lam, nói thật cho ta biết ngươi là người của Dương Phượng hay là Hoàng Triều?” “Cô nương nói gì kì vậy? Ta tất nhiên là người của Dương Phượng, cô nương bây giờ đã ngồi cùng một thuyền với Dương Phượng thì tại sao lại nghi ngờ ta?” Mạc Lam nhíu mày nói. “Ai nói ta cùng thuyền với Dương Phượng, là các ngươi tự cho ta cùng thuyền với các người thôi.” Nhược Tử trợn mắt phủ nhận. Mạc Lam thấy vậy thì sửng sốt, lúc sau lại cười dài nói: “Cô nương tính làm gì vậy? Nếu bây giờ cô nương không tranh thủ hưởng thụ đãi ngộ của công chúa đi thì không bao giờ có cơ hội nữa đâu.” Ý tứ là, nàng nên ngoan ngoãn ăn cơm và làm công chúa thế mạng cho thật tốt, trước khi bọn họ đưa nàng đi Hoàng Triều làm vong nô. Nhược Tử đay đay thái dương, vẻ mặt hứng thú kì lạ, nàng cười cợt nói: “À, có lẽ ta đói quá mà nhầm lẫm mất rồi, Mạc Lam là người của Dương Phượng, chỉ là tâm không hướng về Dương Phượng cho lắm, chắc hẳn Mạc Lam là người sống trong cung đình nhỉ, nhưng ta hơi tò mò một chút, tại sao Mạc Lam lại có độc dược mật chế trong cung – Phi tử tiếu nhỉ?” Tuy nàng không giỏi nhớ về các loại độc, nhưng nói cho cùng đây cũng là chuyên môn của nàng, ít nhiều cũng biết được một chút. Nếu không phải từ lúc ăn cơm, nữ tử này chăm chú nhìn từng cử động của nàng thì nàng đã không để ý đến việc bị người ta hạ độc. Chỉ là nàng hơi tò mò, ngoài Bùi tướng quân ra, thì ai lại muốn hạ độc nàng và mục đích là gì? Mạc Lam lập tức căng thẳng, nhưng gương mặt thì vẫn không biểu hiện điều gì, nàng ta chăm chú nhìn Nhược Tử rồi cười nghiền ngẫm: “Cô nương có học qua y thuật?” “Sư phụ ta là người có vài sở thích liên quan đến độc dược, ta biết Phi tử tiếu cũng không có gì lạ.” Nhược Tử thản nhiên trả lời, chân thì bước về phía trước một bước. Mạc Lam thấy vậy, vội lùi ra sau một bước, nàng ta chợt có cảm giác mỗi bước chân của Nhược Tử bây giờ giống như từng bước chấn động tâm trí, khiến người ta không nhịn được e dè, kinh sợ. Mạc Lam cẩn thận suy nghĩ, tuy Nhược Tử đã biết nàng dùng Phi tử tiếu, nhưng nàng ta không biết mục đích nàng thì có thể làm gì nàng ? Nghĩ thông suốt, Mạc Lam liền cảm thấy căng thẳng cũng được giảm bớt, nàng nhẹ nhàng thở ra, nói: “Là Bùi tướng quân sai ta bỏ Phi tử tiếu vào đồ ăn, ngài cho rằng cái lớp mặt nạ thản nhiên của ngươi đang âm thầm tính kế, sau đó sẽ phá vỡ kế hoạch của ngài, khiến công chúa bị bắt đi và niềm hy vọng cuối cùng của Dương Phượng vụt tắt.” “Phi tử tiếu này chẳng liên quan gì đến Bùi tướng quân cả.” Nhược Tử cười nói. Mạc Lam mở to hai mắt nhìn nàng, lại thấy Nhược Tử chậm rãi nói: “Bùi tướng quân muốn đem ta làm con tốt thế mạng cho công chúa, nếu giết ta thì y sẽ được lợi gì? Không phải sẽ không đem tiểu công chúa chạy trốn được sao? Xem ra, Mạc Lam căng thẳng quá mà suy nghĩ lộn xộn rồi nhỉ.” Lời vừa dứt, đã thấy Mạc Lam giơ đoản kiếm về phía nàng, hàn quang sắc lạnh, Nhược Tử hơi giật mình, thì ra cảm giác lúc bàn tay nữ tử này lướt qua lúc tắm, khiến nàng bị rùng mình là do tay nàng ta bị chai, vết chai đó không phải vì làm việc trong cung đình mà vì cầm kiếm luyện võ. Chậc! Nữ tử này có võ công, thân thủ còn lợi hại hơn nàng, bây giờ nàng mới hối hận tại sao lúc trước không học độc dược đàng hoàng, mặc dù không đánh nhau được nhưng ít nhất vẫn bảo vệ được bản thân. “Nếu ngươi không bứt ta phải xuất kiếm thì có lẽ ngươi sẽ nhận được cái chết nhẹ nhàng hơn.” Mạc Lam lạnh lùng nói. Nhược Tử nhướng mày, tuy trong lòng thì đang thấp thỏm lo âu nhưng ngoài mặt lại tỏ ra hứng thú, vẻ mặt nàng như đang xem một trò chơi thú vị: “Ngươi không phải gian tế Hoàng Triều mà là người Dương Phượng, vậy tại sao lại muốn hãm hại tiểu công chúa? Ta có thể hiểu ngươi khao khát tự do, muốn thoát khỏi cảnh nô bộc, nếu vậy ngươi cũng có thể nhân lúc loạn lạc này mà chạy đi, tại sao ngươi vẫn ở lại, hay đó không phải là nguyên do chính, mà còn có nguyên do khác?” “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?” Mạc Lam trừng mắt nhìn Nhược Tử, tay đưa đoản kiếm kề sát cổ nàng. Nhược Tử chỉ cười, cảm giác nhói nhói ở cổ lại khiến đầu óc nàng mẫn tuệ hẳn: “Ngươi nói cho một người sắp chết nghe, cũng không có tổn hại gì đâu.” Mạc Lam nghe xong thì trầm mặc, không lâu sau nàng ta thờ ơ nói: “Ta chỉ muốn phá hỏng kế hoạch của Bùi Thuẫn, ta không chỉ muốn tiểu công chúa làm vong nô của Hoàng Triều mà còn muốn tiểu bạo chúa đó phải chết.” “Tiểu bạo chúa? Tại sao lại gọi vậy?” Nhược Tử tò mò hỏi, chợt cảm thấy cảm giác đau nhói trên cổ tăng mạnh, nàng không khỏi nhìn Mạc Lam, chỉ thấy sắc mặt nàng ta tối lại, ánh mắt bao trùm một tầng đau khổ. Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân tiến gần, Mạc Lam cả kinh, vội kéo Nhược Tử ra sau, một tay vẫn giữ nguyên tư thế kề đoản kiếm vào cổ nàng, còn tay sau khóa trụ hai tay nàng. Chợt nghe thấy tiếng Bùi tướng quân - Bùi Thuẫn vang lên: “Mạc Lam, tại sao ngươi lại đóng cửa?” Mạc Lam hít vào một hơi thật sâu, rồi bình tĩnh nói vọng ra ngoài: “Bẩm tướng quân, quần áo của cô nương kia có vài chỗ không vừa, Mạc Lam đang chỉnh sửa lại cho cô ấy, nên không tiện mở cửa ra.” “Chỉnh sửa? Có thật như thế?” Tiếng Bùi Thuẫn vang lên đầy nghi hoặc. “Thật, xin tướng quân hãy an tâm.” Mạc Lam cẩn thận nói. Bùi Thuẫn bên ngoài hơi nghi ngờ, nhưng không tiện mở cửa xông vào, đành gọi một tiếng vào trong: “Cô nương!” Đoản kiếm trên tay Mạc Lam ấn mạnh vào cổ Nhược Tử, cảm giác đau nhói lại tăng mạnh vài phần, nhưng nàng chỉ hơi nhíu mày, Mạc Lam không nhịn được thấp giọng đe dọa: “Ngươi không nói? Không tin ta giết ngươi sao?” “Đằng nào ta cũng chết, chi bằng kéo thêm ngươi, là có thêm người bầu bạn xuống Hoàng Tuyền.” Nhược Tử đáp bằng khẩu hình, nội lực nàng không cao nên không thể đè thấp giọng nói như Mạc Lam, nếu nói bằng tiếng, chắc chắn Bùi Thuẫn bên ngoài sẽ nghe thấy. Mạc Lam hơi sửng sốt, nhưng cũng dùng khẩu hình đáp lại: “Nếu ngươi kêu lên một tiếng, ta sẽ không giết ngươi, còn giúp ngươi chạy khỏi đây.” Nhược Tử chớp mắt nghi ngờ, nói bằng khẩu hình: “Nếu ngươi thất hứa thì sao?” “Mục đích duy nhất của ta chính là giết tiểu bạo chúa để báo thù, Dương Phượng, Hoàng Triều cái gì đó ta không quan tâm.” Mạc Lam không kiên nhẫn đáp bằng khẩu hình. Nhược Tử không trả lời lại mà bình tĩnh liếc mắt xuống đoản kiếm trên tay Mạc Lam, Mạc Lam lập tức thu kiếm tra vào vỏ, tiếp tục nói bằng khẩu hình: “Bây giờ ngươi tin rồi chứ?” “Cô nương?!” Bùi Thuẫn ở bên ngoài gọi thêm một tiếng, ngữ điệu có phần gấp gáp, nghe thấy vậy, Mạc Lam quắc mắt trừng Nhược Tử, nàng khẽ cười, không nhanh không chậm nói vọng ra ngoài: “Bùi tướng quân, ta đang tranh thủ chợp mắt một chút, ngài có chuyện gì không? Nếu sợ ta bỏ trốn thì không cần phí sức đâu, bên ngoài ngài cho quân canh gác ta nhiều như vậy, thì ta làm thế nào mà chạy thoát được đây?” Bùi Thuẫn nghe thấy tiếng Nhược Tử liền thở phào nhẹ nhõm, y cũng không để ý giọng điệu mỉa mai của nàng mà nói vào: “Vậy nửa canh giờ nữa ta sẽ…” Lời chưa dứt thì đột nhiên một tiếng hét thất thanh vang lên, vừa nghe thấy, sắc mặt Bùi Thuẫn lập tức cứng đờ. “Quân Hoàng Triều tập kích! Quân Hoàng Triều tập kích!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang