[Dịch]Ác Ma Rất Khuynh Thành - Sưu tầm
Chương 27 : Tâm lý bất thường
.
Khuôn mặt Ám Dạ lạnh như băng không vì vẻ mặt Lôi Minh tươi cười mà trở nên nhu hòa, thản nhiên nhìn thoáng qua Lôi Minh, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Băng Huyết. Cảm giác được cảm xúc của Băng Huyết đã ổn định hơn rất nhiều. Sắc mặt lạnh như băng mới dần dần bớt đi sự thương xót cùng lo lắng .
Băng Huyết hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại cảm xúc của mình, mặt không chút thay đổi xoay người, nhìn về phía Lôi Minh. Đó là một nam tử ấm áp như ánh mặt trời, ôn nhu như nước. Nhưng Băng Huyết biết đây chỉ là vẻ bên ngoài của Lôi Minh. Trong đôi mắt sâu thẳm kia, lộ ra sự lạnh lùng, tàn nhẫn mà người thường không nhìn ra được. Đó là đôi mắt coi rẻ thế gian vạn vật, vô tình - bởi vì vô tâm, vô dục - bởi vì vô niệm, vô hỉ - bởi vì không có tình yêu. Đến thời điểm này, Băng Huyết không biết có nên cám ơn cha và mẹ vì họ cho mình một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời hay không, có thể làm cho một nam tử “ba vô” như vậy kinh diễm.[dđlqđ_ngoc vo]
Kinh diễm...Đúng vậy, đó là kinh diễm...
Đây là cảm giác đầu tiên của Lôi Minh đối với Băng Huyết, không phải hắn lấy sắc nhìn người, mà vì dung nhan kia quả thật quá hoàn mĩ, mặc dù vẫn còn non nớt, nhưng hoàn toàn có thể thấy được đến khi nàng trưởngthànhsẽ có dung nhankhuynhthànhđến cỡ nào, cặp mắt kia giống như có thể hút lấy linh hồn của người khác, làm cho hắn lần đầu tiên gặp mặt liền nhanh chóng luyến tiếc, bị thu hút sâu sắc.
Không quan tâm đến thân phận, không quan tâm đến tuổi tác, không quan tâm đến hình dáng, chỉ là cảm giác... Đơn thuần chỉ là cảm giác.
Có lẽ đây là số phận. Chính là hai người hiện tại không ý thức được, từ giây phút họ gặp nhau, thì họ sẽ không còn tách nhau ra được nữa.
Mà Lôi Minh, mặc dù không thực sự nhận thức được những suy nghĩ nội tâm của mình. Nhưng đây không phải là điều quan trọng, hắn chỉ biết là, hắn suy nghĩ khác, hoàn toàn khác. Hắn chỉ biết là hắn không muốn rời bỏ nàng. Hắn chưa từng có cảm giác này. Loại cảm giác này khiến hắn choáng váng, nhưng không chán ghét, ngược lại rất vui vẻ. Lần đầu tiên làm cho hắn có xúc động muốn tìm hiểu nàng, lại là lần đầu tiên có sự thôi thúc muốn ở bên cạnh nàng.[dđlqđ_ngoc vo]
Nhẹ nhàng giơ tay lên, dịu dàng vuốt khóe mắt Băng Huyết, lại bị Băng Huyết tránh thoát, hiện lên một sự mất mát, bàn tay xấu hổ lơ lửng trong không trung. Đây là lần đầu tiên có một nữ tử từ chối sự tiếp cận của mình, Lôi Minh phát hiện, từlúc nhìn thấy tiểu tử đặc biệt này, chính mình hai mươi năm qua có rất nhiều điều lần đầu tiên đều xảy ra vào ngày hôm nay, ở trên người tiểu tử này .
"Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi. Đừng khóc." Một tiếng nói mềm nhẹ vang lên khắp công hội lính đánh thuê, mọi người bao gồm vài tên thủ hạ phía sau Lôi Minh đều trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Lôi Minh, sợ chính mình nhận sai người.
Người kia thật là thiếu chủ ácmacủa mình sao .....
Khóc......
Băng Huyết xấu hổ...... Nguyên lai hành vi vừa rồi của mình làm bọn họ hiểu lầmthànhkhóc. Chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa rồi, Băng Huyết lại không nhịn được...
"Phốc... Ha ha, bồn cầu. . . Ha ha. . . Trời ạ, vị nhân huynh này, cha ngươi mẹ thật sự là quá tài tình, không chỉ sinh ra ngươi là một cực phẩm, tên lại càng cực phẩm. Không biết là nhà ngươi có ai gọi là Mã Hồ(*) không ."
"Ngạch... Tiểu tử, ngươi biết cha ta." Thanh âm nghi hoặc của Mã Thống vang lên ở phía sau Lôi Minh.
Đổ mồ hôi...
Mồ hôi đổ đầy....
Mồ hôi rơi lộp độp......
Băng Huyết không nói nên lời.....
"Khụ.... Đoán, đoán. Cái đó.... Đa tạ Lôi huynh." Băng Huyết không muốn lại cùng với đám người này nói chuyện, đặc biệt là người kêu là Mã Thống. Không để ý đến những người vẻ mặt mê mang, sau khi cám ơn Lôi Minh, liền không quan tâm nữa, dù sao nàng cũng không nghĩ đến mình vừa mới ra ngoài liền gây chuyện, tốt nhất vẫn là tìm một nơi bí mật gần đó để giải quyết việc này, cho nên ở đây nàng nên nói lời cảm tạ.
Quay đầu dịu dàng vỗ vỗ Ám Dạ, nói với hắn là không có việc gì, chỉ là .... Bị “sét đến”(*) mà thôi.
Tuy rằng Ám Dạ không hiểu “sét đến” có ý nghĩa gì, càng không biết tên Mã Thống thì có gì buồn cười, nhưng chỉ cần tiểu chủ của mình không có việc gì là tốt rồi, những cái khác hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.
Tuy nhiên, Băng Huyết không để ý tới Lôi Minh, không có nghĩa là quan hệ của bọn họ tới đó liền chấm dứt. Lôi Minh một khi đã nhận định, liền không thay đổi, huống hồ hai mươi năm qua, người hoặc vật làm cho hắn nhận định thực sự là rất hiếm, hoàn toàn ít đến đáng thương.
Vì không muốn Băng Huyết còn chưa chân chính nhận thức mình liền quên, Lôi Minh quyết định lại một lần nữa chủ động. Trong nháy mắt nhìn thấy Băng Huyết từ một nơi bí mật gần đó, hắn không tự chủ được mà muốn phi thân đến bảo vệ nàng, hắn sẽ không buông ra.
=== =========
(*):Mã Hồ:Hồ ở đây giống như quả bầu, ý của BH là tròn tròn bầu bầu, cũng có họ hàng với bồn cầu.
(*):Sét Đến:Kiểu như sét đánh, theo ta hiểu là BH bị tình hình trước mắt làm cho giật mình, nghe thấy như bị sét đánh ngang tai
(cái này do tỷ sky dịch nghĩa ạ)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện