[Dịch] Ác Hán
Chương 495 : Tương Dương quyết chiến
.
Đối với việc nhà của Lưu Biểu Văn Sửu hắn chẳng có chút hứng thú nào. Việc hắn muốn làm hiện nay chính là đến Nhữ Nam, quyết một trận tử chiến với quân Quan Trung.
Sáng sớm, Văn Sửu luyện thương trong trong sân, sau khi ăn trưa thì chuẩn bị đến binh doanh.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tuỳ tùng đến bẩm báo, nói có một người tự xưng là nô bộc của Khoái gia, có chuyện quan trọng tới bẩm báo.
Nô bộc của Khoái gia?
Văn Sửu không khỏi cảm thấy kì lạ.
Hắn ở Tương Dương ngoài bái kiến Lưu Biểu thì không hề qua lại với quan viên văn võ Kinh Châu. Cũng vì nguyên nhân này nên Lưu Biểu rất tín nhiệm hắn. Nô bộc Khoái gia đến tìm ta làm gì? Ta và Khoái Việt cũng không có giao tình gì? Hắn thì có chuyện gì quan trọng để bẩm báo?
Văn Sửu suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói:
- Cho hắn vào.
Một lát sau, tuỳ tùng dẫn theo một nam tử trên dưới 13 tuổi, da mặt trắng nõn tới trước mặt Văn Sửu.
Văn Sửu ngồi ngay ngắn trên ghế bành, hỏi:
- Ngươi tên là gì? Tới gặp ta có chuyện gì quan trọng? Nói nhanh một chút, chớ có làm lỡ thời gian của ta.
- Tướng quân.
Nam tử kia vội vã quỳ xuống:
- Tiểu nhân tên là Lý Nam, là tùy tùng của Khoái Việt đại nhân. Hôm nay đến đây là có sự tình khẩn yếu bẩm báo.
- Nói.
- Tướng quân, chuyện này nói ra thì hơi dài... Tiểu nhân đi theo Khoái đại nhân cũng được nhiều năm. Thường ngày cũng chẳng đam mê gì, chỉ là có chút mê rượu. Vài ngày trước Khoái đại nhân có được một số hảo tửu, tiểu nhân không nhịn được đã uống vụng hai ly, không ngờ bị Khoái Việt phát hiện, vì vài chén rượu mà suýt nữa giết tiểu nhân. Sau đó mặc dù đã tha mạng cho tiểu nhân, nhưng đánh cho tiểu nhân 10 ngày không xuống nổi giường...
Văn Sửu nhíu mày, có chút không nhịn được.
- Lý Nam, nói chuyện chính.
- Vâng, vâng... Là như thế này, ban đêm hôm qua, đại khái là sau nửa đêm, tiểu nhân đi tiểu thì phát hiện trong thư phòng Khoái Việt có ánh nến. Thường ngày Khoái Việt sống rất quy củ, chưa bao giờ thức đêm. Lúc đó tiểu nhân cho rằng Khoái Việt quên thổi nến, vì vậy đi tới xem... Thế nhưng đến khi tới cửa, thì lại nghe Khoái Việt đang nói chuyện với người khác trong phòng.
- Vậy thì thế nào?
- Tướng quân, ngài đừng sốt ruột, cứ nghe tiểu nhân nói xong đã.
Lý Nam nói:
- Tiểu nhân không nghe rõ bọn họ nói những chuyện gì, thế nhưng cảm thấy người nói chuyện với Khoái Việt có giọng rất quen thuộc. Vì vậy tiểu nhân từ ngoài cửa sổ nhìn vào... Tướng quân, ngài có biết tiểu nhân thấy ai không?
Văn Sửu ngẩn ra:
- Ta làm sao mà biết? Ngươi thấy ai?
- Tiểu nhân thấy Khoái Lương.
Văn Sửu bật dậy hô lên, kinh ngạc hỏi:
- Khoái Lương? Chính là gia trưởng Khoái gia đã đầu nhập Trường An?
- Chính là đại công tử.
- Ngươi có nhìn rõ không?
Lý Nam nói:
- Tiểu nhân có thể cam đoan, nhất định là đại công tử... Lúc đầu tiểu nhân còn sợ nhìn nhầm, cho nên ở ngoài tiếp tục quan sát. Sau đó Khoái Việt và Khoái Lương cùng rời thư phòng đi vào hậu viện. Tiểu nhân đợi đến hừng đông cũng không Khoái Lương xuất hiện nữa.
Văn Sửu có chút nghi ngờ rồi.
Chuyện Lưu Biểu đề phòng Khoái Việt Văn Sửu có thể cảm thấy. Đương nhiên Lưu Biểu sẽ không nói cho Văn Sửu sự thực, dù sao đây cũng là việc xấu trong nhà. Văn Sửu dù thế nào cũng là người ngoài, sao có thể nói loại chuyện này nói cho một người ngoài được? Cho nên Văn Sửu vẫn cảm thấy sự đề phòng của Khoái gia là vì địa vị của Khoái gia ở Kinh Châu. Thế nhưng hiện tại xem ra, sự tình dường như không đơn giản như vậy.
Khoái Lương đã đầu nhập Trường An, hôm nay quan lộ cũng rộng mở.
Vào lúc này hắn lén lút về Tương Dương, chỉ sợ là có mưu đồ.
Văn Sửu suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi:
- Lý Nam, ngươi phát hiện Khoái Lương trở về, sao không bẩm báo Lưu Kinh Châu mà lại tới tìm ta?
Lý Nam nói:
- Cũng không phải tiểu nhân không bẩm báo. Chỉ là hôm nay Lưu Kinh Châu thân thể không tốt, cho nên ta vừa mới đến ngoài phủ đã bị ngăn lại. Gia nhân trong phủ nói, hôm nay châu mục đại nhân không tiếp khách... Tiểu nhân lo lắng lỡ đại sự, cho nên mới chạy tới đây tìm ngài.
Sức khỏe Lưu Biểu lại xấu đi rồi sao?
Từ khi nhập đông tới nay, thân thể Lưu Biểu lúc khỏe lúc yếu, rất nhiều lần như vậy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ là sắp xuống đất đến nơi rồi. Văn Sửu suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này không thể kéo dài, phải lập tức hành động, bắt Khoái Lương lại trước.
- Khoái gia đều ở nhà cả chứ?
Lý Nam nói:
- Không có ai. Phu nhân và công tử đều đã ra ngoài... Trong phủ hiện giờ chỉ còn Khoái Việt và hơn trên dưới một trăm gia nhân mà thôi.
Văn Sửu lập tức triệu tập tuỳ tùng.
Tình hình thế này hắn cũng không cần triệu tập nhiều binh mã, một trăm tuỳ tùng là đủ.
Đối phó thư sinh của Khoái gia thậm chí không cần Văn Sửu tự mình xuất thủ. Nếu không nghĩ tới địa vị của Khoái gia, thậm chí Văn Sửu còn không muốn ra mặt.
- Lý Nam, ngươi có dám theo ta đi? Nếu thực sự bắt được Khoái Lương, ta sẽ thỉnh công cho ngươi trước mặt Lưu Kinh Châu.
- Tiểu nhân nguyện ý.
Lý Nam nói xong thì dẫn đường phía trước.
Nơi ở của Văn Sửu cũng không quá xa Khoái gia, khoảng chừng một nén nhang thì đã tới trước cửa Khoái phủ.
Khoái Việt được thông báo, vội vã ra cửa đón chào. Mặc dù thế lực Khoái gia ở Kinh Châu không nhỏ, nhưng Văn Sửu này là nhân vật được Lưu Biểu ưu ái. Khoái Việt dù khinh thường Văn Sửu cũng đành phải bồi tiếp cẩn thận. Dù sao sức không bằng người thì phải nhẫn thôi...
- Văn tướng quân đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo?
Văn Sửu cũng không khách khí, quan sát Khoái Việt, đột nhiên nói:
- Ta nghe người ta nói, huynh trưởng của ngươi trở về. Không biết có chuyện này hay không?
- A.
Khoái Việt biến sắc, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.
Nhưng biến hóa trong chớp mắt đó đã bị Văn Sửu nhìn thấy, hắn càng thêm chắc chắn Lý Nam nói không sai.
Tay đặt lên bội kiếm bên sườn, Văn Sửu trầm giọng nói:
- Khoái Lương là gian tế, trở về lúc này... Đại nhân sao không giao hắn ra đây? Nếu bị bị Kinh Châu biết nói không chừng sẽ hiểu lầm đại nhân, chẳng phải là sẽ tổn hại danh tiết của ngài sao?
Khoái Việt gượng cười:
- Văn tướng quân vì sao lại nói vậy? Đại ca của ta sau khi đi từ hai năm trước, đến giờ vẫn chưa trở về.
- Thật không?
Văn Sửu cười lạnh:
- Thế nhưng sáng sớm hôm nay lại có người thấy hắn trong thư phòng của ngươi, nói chuyện với ngươi thâu đêm suốt sáng.
- Ai? Ai nói bậy?
Văn Sửu vẫy tay về phía sau, Lý Nam lục tục chạy đến, nói lớn:
- Chủ nhân, tiểu nhân đã tận mắt nhìn thấy, đêm qua ngài và đại công tử nói chuyện trong thư phòng. Mãi cho đến canh tư hai người mới nói xong, sau đó ngài đưa đại công tử đến sương phòng ở hậu trạch nghỉ ngơi.
- Ngươi...
Sắc mặt của Khoái Việt nhất thời trắng bệch, ngón tay chỉ vào Lý Nam:
- Tiện nô, dám nói xằng bậy trước mặt Văn tướng quân... Văn tướng quân, không dám giấu ngài. Tiện nô này vốn là sai vặt bên người ta. Vài ngày trước vì mê rượu mà uống trộm rượu ngon ta đã cất kĩ, bị ta quở trách một trận, vì vậy ghi hận trong lòng, nên lúc này mới nói xấu ta trước mặt ngài. Ngài ngẫm xem, vào lúc này huynh trưởng của ta sao có thể trở về?
Văn Sửu cười lạnh một tiếng:
- Chính là vào lúc này hắn mới trở về... Có điều Khoái đại nhân cũng không cần căng thẳng. Có đúng như vậy hay không chỉ cần chờ ta kiểm tra là biết. Nếu như Khoái Lương không có ở đây thì chính là tên này vu khống ngài. Ta sẽ thỉnh tội với ngài, giao hắn cho ngài xử trí. Còn nếu như... Ha ha, Lý Nam, ngươi biết đường chứ? Mau dẫn đường... Các ngươi ở chỗ này hầu hạ Khoái đại nhân.
Văn Sửu điểm ba mươi thân vệ, để Lý Nam dẫn đường.
Các tuỳ tùng khác thì xông vào trong viện Khoái gia đóng chặt đại môn lại, nhìn đám người Khoái Việt với ánh mắt đằng đằng sát khí.
Khoái Việt cũng không dám động thủ, trừng mắt nhìn Văn Sửu được Lý Nam dẫn vào hậu trạch.
- Văn tướng quân đã vô lý như vậy, ta sẽ ở trong đường chờ, xem Văn tướng quân xử lí thế nào...
Khoái Việt giả vờ tức giận, phất tay áo vào phòng khách. Nhưng này điệu bộ này trong mắt người khác chẳng khác nào ngoài mạnh trong yếu.
- Lý Nam, ngươi khẳng định đã thấy Khoái Lương?
- Tướng quân, thiên chân vạn xác... Qua giác môn phía trước là sẽ đến tiểu viện kia... Khoái Lương chính ở ở bên trong, ngài qua sẽ biết.
Văn Sửu hừ một tiếng, gật đầu.
Hắn dẫn theo người đi qua giác môn tiến vào hậu trạch, đó là một nơi độc lập. Nơi này có hai gian sương phòng, cảnh vật cực kỳ tao nhã.
Lý Nam chỉ tay về một gian sương phòng đang đóng chặt cửa, khẽ nói:
- Văn tướng quân, chính ở ở bên trong.
Văn Sửu đỡ kiếm, sải bước tới trước cửa. Hắn hơi do dự, đột nhiên nhấc chân đá vào cửa phòng. Trong nháy mắt cửa bật ra, Văn Sửu thuận thế xông vào trong. Trong phòng rất tối, Văn Sửu còn chưa nhìn rõ mọi vật thế nào, chợt cảm thấy một đạo nhuệ khí từ phía sau đâm tới, từ khóe mắt hắn thấy một đạo hàn mang. Văn Sửu không nhịn được hô một tiếng, nghiêng người né tránh.
Mà lúc này tường xung quanh viện, trên các thân cây đột nhiên xuất hiện hơn mười hắc y nhân.
Một tay cầm binh khí, một tay cầm nỗ cơ. Sau khi xuất hiện, những người này cũng không lập tức lao tới, mà là dùng nỗ cơ nhắm vào tuỳ tùng trong sân. Cương nỗ xé gió bắn ra, mang theo lực đạo cực mạnh xuyên qua thân thể các tuỳ tùng.
Ba mươi tên tuỳ tùng thậm chí không kịp kêu một tiếng, thì đã bị cương nỗ bắn thành nhím.
Văn Sửu thầm nghĩ không hay, trường kiếm trong tay rời vỏ, trừng mắt nhìn Lý Nam đứng ở cửa:
- Ngươi, thực ra là người nào?
- Tiểu nhân giáo úy Kỹ kích doanh Trần Mẫn, phụng mệnh Lương vương tới mời Văn tướng quân lên đường. Lương vương nói huynh trưởng Nhan Lương của ngài ở địa phủ chờ ngài cũng lâu rồi...
- Hừ.
Văn Sửu nghe vậy giận tím mặt.
Bảo kiếm trong tay rung lên, giậm chân nhào tới Trần Mẫn.
Trần Mẫn cười nhạt một tiếng, tay cầm một thanh kiếm mỏng dài, giống như độc xà thè lưỡi, biến thành từng đạo hàn quang biến hoá kỳ lạ, cùng Văn Sửu đánh một chỗ.
Nếu đánh ở trên ngựa, Văn Sửu cầm thương thì mười tên Trần Mẫn cũng không phải đối thủ.
Nhưng chỗ này chật hẹp, không phải chiến trường rộng rãi. Hơn nữa lại là bộ chiến, Văn Sửu đã có chút chật vật...
Hai, ba hiệp Văn Sửu đã tóc tai bù xù, chật vật không chịu nổi. Sau khi bị một kiếm Trần Mẫn bức lui thì đứng vững lại, Văn Sửu hai tay cầm bảo kiếm kêu lớn:
- Cẩu tặc, dám dùng kế hại ta. Không tính là hảo hán.
Lời còn chưa dứt, chợt nghe từ xà nhà truyền đến một giọng nói xa thẳm:
- Ngu xuẩn, ai bảo ngươi Kỹ Kích sĩ là hảo hán?
- Ai?
Văn Sửu sợ quá vội ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy một bóng đen phóng từ xà nhà xuống, một đạo lãnh mang hình vòng cung xuất hiện, khi bóng người biến ảo sượt qua người Văn Sửu xong, lãnh mang cũng biến mất.
- Ta tên Đổng Thiết, chủ nhân nói Văn Sửu ngươi đã sống lâu rồi, nên đi gặp Nhan Lương đi thôi.
Văn Sửu ngơ ngác đứng tại chỗ, máu từ cổ họng hắn phun ra. Một kiếm kia của Đổng Thiết đã cắt đứt cổ họng Văn Sửu, mà Văn Sửu còn chưa kịp thấy rõ kiếm của Đổng Thiết có hình dạng thế nào.
Đến lúc ta nên đi gặp ca ca rồi sao?
Văn Sửu khò khè một tiếng rồi ngã vật ra đất.
Đổng Thiết nhìn thi thể Văn Sửu lắc đầu, khẽ thở dài một hơi. Đi tới bên người Văn Sửu lục lọi một lúc, tìm thấy hai khối hổ phù.
- Không ngờ Lưu Biểu lại giao hổ phù của Kinh Châu quân cho hắn.
Đổng Thiết lắc đầu:
- Thảo nào Thái Đức Khuê không tìm được, thì ra là trên người Văn Sửu. Trần Mẫn, mau giao hổ phù cho Tử Nhu tiên sinh, bảo hắn báo cho tam gia, chuẩn bị hành động.
**********
Sau khi Khoái Việt có được hổ phù của Bạch Nhĩ tinh binh thì lập tức triển khai hành động.
Lúc này đang buổi trưa, Lưu Biểu vì sự kiện thủy sư Giang Đông bị diệt mà tiếp tục bị ốm. Thái phu nhân nhân cơ hội này lấy cớ Lưu Biểu cần tĩnh dưỡng nên không thể bị quấy nhiễu, lệnh Thái Mạo phong tỏa toàn phủ nha. Không có mệnh lệnh của Thái Uyển thì bất kì ai cũng không được ra vào.
Tương Dương lúc này vì cái chết của Văn Sửu mà như rắn mất đầu.
Thái Mạo là trị trung biệt giá Kinh Châu, chưởng binh tào sự, trở thành quan viên có quyền chức lớn nhất thành Tương Dương hiện tại. Khi Lưu Biểu, Văn Sửu còn hiện diện thì tác dụng của hắn không rõ ràng. Nhưng khi Lưu Biểu, Văn Sửu không có mặt, không ai dám nghi ngờ thủ lệnh của Thái Mạo.
Dù có người cảm thấy kì lạ, nhưng vào thời khắc này cũng không dám phản đối gì.
Khoái Việt suất lĩnh ba trăm phủ binh, đi cùng Trần Mẫn đến binh doanh. Đầu tiên hắn dùng hổ phù của Bạch Nhĩ tinh binh triệu tập quân quan, sau đó mệnh Trần Mẫn và mười mấy tên Kỹ Kích sĩ đột nhiên xuất thủ trong đại trướng, giết chết toàn bộ quân quan, nhanh chóng khống chế nhân mã.
Quân đội thời cổ cũng không có quân kỷ nghiêm ngặt như hậu thế.
Thường thường chủ tướng chết đi, binh mã của hắn sẽ tan tác. Mặc dù Bạch Nhĩ tinh binh là tinh nhuệ của Lưu Bị, nhưng cũng không tránh khỏi bị như vậy. Nhất là khi thủ cấp của Văn Sửu và hơn 11 quân quan kia bày ra trước mặt, toàn quân lập tức xin hàng.
Chỉ trong một canh giờ, Khoái Việt đã nắm được binh mã trong thành Tương Dương.
**********
Sắc trời dần tối.
Lưu Biểu đột nhiên tỉnh lại, mơ màng hỏi người bên cạnh:
- Bây giờ là giờ nào? Vì sao không gọi ta dậy?
Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai Lưu Biểu:
- Cảnh Thăng, đã là giờ dậu rồi.
Lưu Biểu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh nến Thái Uyển đang ngồi, không khỏi nhíu mày lại:
- Phu nhân sao lại ở đây?
Thái Uyển thở dài một hơi:
- Cảnh Thăng, hai ta dù sao cũng là phu thê. Mặc dù chàng không tin ta, nhưng thiếp sao có thể vứt bỏ chàng vào lú này? Chàng đã ngủ cả ngày rồi, có đói lắm không? Thiếp đã sai người hầm tổ yến cho chàng.
Lưu Biểu nghe vậy thì cảm động trong lòng.
Nhưng chợt nhớ tới lai lịch của Thái Uyển, nhất thời cảm thấy nhu tình mật ý lúc này của nàng chẳng khác nào dối trá.
- Không cần... Ngươi hãy đi gọi Văn Sửu tướng quân đến đây cho ta.
- Phu quân...
- Đi đi.
Lưu Biểu nói xong đột nhiên hỏi lại:
- Tính thời gian thì Nguyên Quân hẳn cũng đến rồi... Ngươi nói cho bên ngoài, một khi Nguyên Quân tới thì bảo vào gặp ta ngay.
Lưu Biểu nói xong ho khan kịch liệt một trận, cảm thấy khổ sở vạn phần.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện