[Dịch] Ác Hán
Chương 47 : Yến Vô Hảo yến (2)
.
Đổng Phi nói xong đạp Đổng Thiết một cước. Đổng Thiết cũng không phiền lòng, ngược lại trong lòng càng đắc ý. Hắn biết đây là một loại phương thức tán thành mà chủ nhân dành cho hắn, mà cho hắn đi để chiếu cố đại tiểu thư cũng chứng minh là chủ nhân đối với hắn rất tín nhiệm.
Quay đầu nhìn Bắc Cung Ngọc, Đổng Phi nghi ngờ hỏi: “Bắc Cung ngọc huynh, ngươi vì sao không đi?”
“Hừ, ta cũng không phải mệnh quan triều đình, dựa cái gì mà đi tới? Đều là Kim Thành quan viên, ta không có tư cách đi vào giúp vui.” Bắc Cung Ngọc nói xong, liền tiếp đón các quân sĩ nâng rượu và đồ ăn mang vào doanh trướng.
“A Sửu huynh đệ, đại ca và đại tẩu đi dự tiệc, hai huynh đệ chúng ta phải cố gắng thân thiết một chút. Ha ha, đánh nhau ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng nếu là nói đến uống rượu, ngươi chưa chắc đã là đối thủ của ta. Người đâu, đem rượu lại đây.
Đã có quân sĩ rót rượu, mà Đổng Phi lại để cho Lục Y tiếp khách. “Bắc Cung nhị ca, không phải Phi không cho ngươi mặt mũi, mà thật sự niên kỷ của Phi quá nhỏ, còn không uống được rượu.”
Bắc Cung Ngọc ngẩn ra, “A Sửu huynh đệ, ngươi năm nay bao nhiêu?”
“Phi năm nay đã sắp mười ba tuổi!”
“Mười ba tuổi… Nhìn ngươi thì thấy còn lớn hơn tuổi ta.” Bắc Cung Ngọc cười ha ha làm cho Đổng Phi rất buồn bực: “Ta tuy xấu một chút, nhưng dẫu sao cũng không thể già hơn ngươi là người đã ba mươi tuổi a.” Nhưng lời này hắn không thể nói ra, cho nên đành xấu hổ cười.
Bắc Cung Ngọc nói: “Bất quá, mười ba tuổi cũng là nam nhân. Ta lúc mười tuổi thì đã biết mùi đàn bà, có thể uống liệt tửu, cưỡi liệt mã. A Sửu huynh đệ, là nam nhân sao lại không thể không uống rượu? Ngươi là nha đầu của A Sửu huynh đệ phải không? Sao còn không rót rượu.”
Đổng Phi chau mày, trong lòng có chút không cao hứng. Nhưng hắn rất rõ ràng, Bắc Cung Ngọc lớn lên ở Tây Bắc, ăn nói thô lỗ là chuyện bình thường, nếu không người Trung nguyên cũng không luôn xưng Tây Lương là bỉ phu? Một mặt là không có bao nhiêu người đọc qua sách về phương diện khác đó còn là nơi Khương Hán lẫn lộn.
Thoạt nhìn rượu hôm nay không uống là không được. Đổng Phi không phải sợ uống rượu, thấy Bắc Cung Ngọc khuyên nên cũng uống vài hớp.
“Trời ở Tây Bắc giá lạnh, cũng nên cho các huynh đệ uống một chút để chống lạnh.” Bắc Cung Ngọc vừa uống vừa nói.
“Việc này….” Đổng Phi có chút do dự.
“Yên tâm đi, nơi này là Kim Thành Quận, là địa bàn của Phá Khương chúng ta, ai dám đến trêu chọc chúng ta? Hơn nữa quân lính của Kim thành cũng ở phía ngoài, có gì nhờ bọn họ coi chừng dùm, ca ca ta hiện tại cũng làm quan, về sau chúng ta chính là Phá Khương thiết kỵ cũng là quan binh, Ha ha, cao hứng, hôm nay ta thật là cao hứng…. Làm một chén!”
Nhìn Bắc Cung Ngọc làm ra bộ dang sảng khoái. Nhưng Đổng Phi luôn có một loại cảm giác không chân thật, cảm thấy Bắc Cung Ngọc bây giờ biểu hiện giống thái độ là người của hắn.
Nhưng lại không có lý do gì cự tuyệt, Đổng Phi suy nghĩ rồi xoay người nói nhỏ vào lỗ tai của Lục Y: “Lục Y, nói với Đổng Triệu và Bùi Nguyên Thiệu, người của chúng ta không được uống rượu. Về phần những người khác ta không quản được, nếu bọn họ không nghe thì để cho bọn họ uống, nhưng phải uống ít một chút, một lát nữa tỷ tỷ trở về, chúng ta còn phải lên đường.”
Nghe được Đổng Phi an bài, Lục Y ngẩn ra, sau đó thoáng nhìn Bắc Cung Ngọc đang uống rượu liền gật đầu.
“Nô tỳ hiểu được!”
Nói thật, Đổng Phi đối với Lục Y rất yên tâm, tiểu nha đầu này theo hắn cũng đã năm, sáu năm, là người rất thông minh, hơn nữa nữ hài tử lại đặc biệt có tính cẩn thận, Đổng Phi rất thích nàng, nếu không, hắn cũng không bởi vì Đổng Chiếu làm ở bữa tiệc mà tức giận.
Đáng tiếc, chính mình tuổi còn nhỏ, mà Lục Y còn lớn hơn cả tuổi của Đổng Phi, mà nếu dựa theo kiếp trước thì chưa được gọi là trưởng thành. Tuy rằng nãi nãi đã nhận Lục Y làm thiếp cho Đổng Phi, nhưng trên đường đi Đổng Phi biểu hiện rất là quy củ.
Tiểu nha đầu này, ngoại trừ có chút nhát gan, còn lại thì quả thật là nhân tài.
Nhân tài a, thật là một nhân tài, chẳng những thương ngựa thành thạo, lại đọc hết Binh thư của Mã Viên lưu lại, không chừng vài năm sau, nha đầu kia có thể đảm đương được một mặt. Nhưng đây là….. Thời đại Tam quốc, không đến lượt Lục Y nổi bật.
Đổng Phi thấy có điểm đáng tiếc, nhưng lại bị Bắc Cung Ngọc mời rượu cho nên cũng không có cơ hội nghĩ nhiều.
Luận về rượu, tửu lượng Đổng Phi không nói là tốt mà phải nói là phi thường tốt, vì chịu thói quen của đời trước, hơn nữa lại có thân thể của đời này, Đổng Phi có thể nói là ngàn chén không say. Bất quá hắn uống vào vài chén thì mắt lờ đờ giống như không uống được rượu cho nên Bắc Cung Ngọc khuyên cũng khó.
Hắn nhiệt tình khuyên ta uống rượu, vậy là có ý gì? Tâm niệm Đổng Phi vừa động, càng thấy phương diện này có vấn đề. Nếu tính thời gian, tỷ tỷ cũng đã đi sắp hết một đêm, theo đạo lý mà nói cũng đã trở lại. Đổng Phi nghĩ không uống nữa vì thế uống tiếp một ly rồi ngã quỵ xuống bàn.
Bắc Cung Ngọc ngẩn ra, “A Sửu huynh đệ, sao lại như thế?” Vừa nói chuyện hắn vừa lấy tay sờ soạng trên bảo kiếm. Đúng lúc này Lục Y đã trở lại.
Khi chứng kiến cảnh này, nàng đầu tiên ngẩn ra, sau đó đưa tay cầm bảo kiếm bên hông, lạnh lùng nói: “Nhị lão gia, ngài muốn làm gì?”
“A …. Là A Sửu uống quá nhiều, ta định qua xem hắn.”
Con ngươi của Bắc Cung Ngọc xoay chuyển, trên mặt hiện lên tươi cười, “Ngươi kêu là Lục y phải không, công tử gia của ngươi tửu lượng hơi kém thì phải.”
Lục Y vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào Bắc Cung Ngọc, “Nhị lão gia, công tử nhà ta trời sinh không thể uống rượu, không bằng dừng ở đây.”
“Cũng được, cũng được…..”
Bắc Cung Ngọc nhìn thấy Lục Y không dễ chọc, lập tức cười nói: “Nếu A Sửu huynh đệ không tiếp tục uống được nữa, ta đây cũng thôi, tính thấy thời gian còn không nhiều lắm, ta đây trở về Kim Thành thu thập hành lý, sau đó trở về cùng với đại ca, rồi chúng ta sẽ về nhà.
“Vậy Lục Y cũng tiễn nhị lão gia!”
Bắc Cung Ngọc vừa đi khỏi, Đổng Phi lập tức lay động thân mình.
“Công tử, người……”
“Gã gia hoả kia đi chưa?”
“Đã đi rồi, nô tỳ bảo Bùi Nguyên Thiệu tiễn hắn ra khỏi doanh trướng, hắn mang theo binh lính hướng về phía Kim Thành đi rồi, Công tử, ngài….”
“Không cần hỏi, lập tức cho gọi Đổng Triệu và Bùi Nguyên thiệu triệu tập nhân mã tập kết tại trướng!”
Lục Y mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn lập tức xoay người rời khỏi doanh trướng.
Đổng Phi đứng dậy, tay chân phi thường nhanh nhẹn, nào đâu có bộ dạng say rượu. Làm một phương cường hào ở Lâm Thao, Đổng gia tất nhiên là trang bị cho Đổng Phi khôi giáp tốt nhất, chỉ thấy hắn đầu đội Ô kim sư tử, trên thân được mặc vào bát giáp liên hoàn, chân đi một đôi uyên vân. Trên lưng có mười hai cây lao được cắm vào một cái gùi, phủ thêm một áo choàng màu đen, Đổng Phi sải bước hướng ra phía ngoài.
Đúng lúc này chỉ thấy Bùi Nguyên Thiệu thất tha thất thiểu từ bên ngoài chạy vào lều lớn, vừa vào lập tức quỳ gối trước mặt Đổng Phi, hổn hển nói: “Chủ công, đại sự không tốt.”
Đổng Phi cả kinh, liền vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Mạt tướng vừa nghe thấy Lục cô nương truyền tin lập tức chạy đi các lều để triệu tập nhân mã. Ngoại trừ người của chúng ta, thì người của các doanh trướng thì làm như thế nào cũng không lên tiếng. Mạt tướng từng thấy Thái Bình giáo dùng qua một loại dược vật có thể gây cho con người toàn thân vô lực. Vì thế liền nhìn ở bình rượu thì thấy bên trong người ta bỏ loại dược vật này.”
“Cái gì?”
“Chủ công, rượu bị hạ thuốc, ngoại trừ người của chúng ta thì những người khác không đứng lên nổi nữa.
“Đem ngựa của ta qua!”
Đổng Phi thanh tĩnh dị thường, thầm nghĩ quả nhiên là có âm mưu, đã bảo là Hàn Toại cùng với Bắc Cung Ngọc sẽ không có lòng tốt như thế.
Chậm đã, Bắc Cung Ngọc…
Trong Tam quốc diễn nghĩa, Viên Khoát Thành đại sư hình như có nói qua một đoạn tình tiết, nhưng chỉ là sơ lược. Cùng năm với loạn khăn vàng, Hàn Toại của Kim Thành quận cấu kết với Bắc Cung Ngọc hợp mưu, mưu phản, có Khương binh hơn mười vạn gây rắc rối và tai nạn cho khu Tây Lương. Nhưng sau này bị Đổng Trác đánh bại.
Bắc Cung Ngọc… Trời ạ, chính là tên khởi binh làm loạn, chính là Kim Thành Phá Khương sao?
Lúc này Đổng Triệu cũng đã tới. “Công tử, tình huống không ổn, vừa rồi thám mã hồi báo, nói là từ trong Kim Thành đi ra một đội quan quân ước chừng khoảng một ngàn người, đang chạy nhanh về phía bên này, ước chừng hai nén hương sẽ tới.”
“Người đâu, lên ngựa!”
Đổng Phi quả thật có chút luống cuống, Quang Hoà Nhị Niên, chẳng lẽ loạn khăn vàng bạo phát trong năm này sao? Không đúng, không đúng, trong trí nhớ hình như không phải Quang Hoà Nhị niên. Nhưng vì cái gì lại xuất hiện loại chuyện này? Nếu Hàn Toại không tạo phản thì tại sao phải làm như vậy?
Đổng Phi hiện tại cực kỳ hận chính mình. Biết rõ người xuất hiện trong Tam quốc đều không đơn giản, lại còn bị Bình thư ảnh hưởng, xem thường Hàn Toại, người này thực sự thật là âm hiểm a.
Đổng Phi lên ngựa một lúc, suy nghĩ càng thêm bình tĩnh, không thể hoảng, không thể hoảng, vạn lần không thể hoảng, cố gắng tỉnh táo…… Bỏ qua việc Hàn Toại có tạo phản hay không, hắn mời tỷ tỷ cùng với tỷ phu đi vào Kim Thành, lại làm cho Bắc Cung Ngọc đi theo ta uống rượu là vì cái gì? Vì cái gì? Làm ra bút tích lớn như vậy, người này tất có hậu chiêu.
“Công tử, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Con ngươi của Đổng Phi xoay động, trên mặt đột nhiên toát ra vẻ âm lệ.
“Đổng Triệu, Bùi nguyên Thiệu, các ngươi đưa lỗ tai lại đây?” Hắn cong người nói thầm bên tai hai người, sau một lúc lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi lập tức theo đó mà làm, nếu bọn họ muốn chết thì đừng trách ta tàn nhẫn.”
Đổng Triệu cùng với Bùi Nguyên Thiệu nhìn nhau, hành lễ nói: “Mạt tướng nhất định hoàn thành!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện