[Dịch] Ác Hán
Chương 46 : Yến Vô Hảo yến (1)
.
Trời chạng vạng tối, Hàn Toại phái người đưa tin tức tới, nói rằng thân thể Trần Ý Thái thú có chuyển biến tốt, trong phủ Thái thú mở tiệc chiêu đãi vợ chồng Bắc Cung Bá, thứ nhất là gúp hai người tẩy trần, thứ hai là chúc mừng Bắc Cung Bá thăng chức đô uý.
Người truyền tin là Bắc Cung Ngọc, hắn còn có mang theo rượu ngon ở Kim Thành cùng với thực vật.
Khi Đổng Phi nghe được tin tức thì hắn đang cùng với Đổng Thiết đang chiếu cố Sư tông thú A Sửu, trên người nó có thương tích làm cho Đổng Phi đau lòng không thôi, sau khi trở lại doanh địa hắn liền lôi kéo Đổng Thiết lại chữa thương cho A Sửu, Đổng Thiết tuy thuật cưỡi ngựa không tốt nhưng lại rất quen thuộc với ngựa thủ đoạn trị liệu rất tinh thông, cho nên nhanh chóng đã chữa xong cho A Sửu.
“Yến hội?”
Đổng Phi đang tắm rửa cho A Sửu, đừng nhìn thời tiết lạnh, nhưng hắn một chút cũng không thấy lạnh. Quanh thân hắn nóng hôi hổi rất giống một cái bếp lò, một mặt thì lau thân mình cho A Sửu, một mặt thì tò mò hỏi: “Mời những ai?”
Lục Y cầm một kiện áo khoác dày đứng ở một bên nhỏ giọng nói: “Hình như chỉ mời đại tiểu thư cùng với đại cô gia.”
“Thật lạ, nghe nói Trần Ý cực kỳ xem thường Khương nhân, hơn nữa cũng không qua lại với cha, tại sao tự dưng lại mở tiệc chiêu đãi bọn họ?”
“Có lẽ là muốn cải thiện quan hệ. Trước kia đại cô gia không có chức quan, bây giờ như thế nào cũng là mệnh quan triều đình. Trần Ý Thái thú dù không cho lão gia mặt mũi nhưng vẫn phải cấp mặt mũi cho triều đình, cấp mặt mũi cho Hoàng thượng a, cái này cũng không tính là kỳ quái.”
“Chắc là như vậy!”
Đổng Phi lau khô thân mình, tiếp nhận sam y từ tay Đổng Thiết mặc vào, rồi mặc một kiện áo dày nói: “Bộ dạng của những danh sĩ này ngươi không biết đâu, tất cả đều rất bảo thủ, ngạo khí rất lớn tại triều đình còn dám chống lại Hoàng Thượng huống chi là đại tỷ phu là một gã Đô Uý? Hay là bọn chúng đang muốn làm gì, ta như thế nào cũng cảm thấy phương diện này có chút cổ quái?”
Lục y cười lên một tiếng, đợi Đổng Phi ngồi xuống tấm thảm, nàng đi qua nhẹ nhàng chải tóc cho Đổng Phi.
Đừng thấy Đổng Phi lúc bé tóc khô vàng, nhưng tuổi càng lớn thì mái tóc trở nên đen nhánh mà cực kỳ sáng bóng, cực kỳ mềm mại, bộ tóc này làm cho nhiều ngươì rất hâm mộ, mà ngay cả Đổng Viện đều nói Lão thiên gia mắt bị mù.
Thay Đổng Phi chải tóc xong rồi lấy dây buộc màu đen cột lại tóc.
Lục Y nói: “Công tử, ngài chắc là đang lo lắng phải không? Đừng quên đây là Kim Thành, mà bộ tộc của đại cô gia cách đây không xa, chỉ cần nửa ngày có thể đuổi tới. Huống chi đại cô gia chính là quan viên triều đình, cho dù Trần Thái thú đối với Đại cô gia không hài lòng thì còn có thể làm cái gì? Ngài không nhớ là còn có đại tiểu thư nữa sao.”
“Cũng đúng!”
Đổng Phi cười ha hả, cảm giác mình có chút nghi thần nghi quỷ. Trên thực tế hắn cũng có chút lo lắng, tuy nói là không để Hàn Toại vào mắt, nhưng người này làm cho hắn có cảm giác thâm trầm…
“Đi, chúng ta đi nhìn đại tỷ một chút.”
Đổng Phi sửa sang lại quần áo liền dẫn Đổng Thiết cùng với Lục y hướng về phía lều lớn đi đến.
Phía ngoài doanh trướng có rất nhiều xe ngựa, lại có rất nhiều quân sĩ đang vác rượu và thực vật ở trên xe xuống.
Bắc Cung Ngọc chứng kiến Đổng Phi lập tức nhếch môi nở nụ cười. “A Sửu huynh đệ, lúc trước có chỗ đắc tội xin bỏ qua cho, Văn Ước tiên sinh bảo mọi người đi đường vất vả liền chuẩn bị thức ăn và rượu cho mọi người. Buổi tối huynh đệ chúng ta uống với nhau một trận, ta thật sự bội phục một thân công phu của A Sửu huynh đệ a.
Gia hoả này như thế nào nhiệt tình như vậy? Đổng Phi nhận thấy Bắc Cung Ngọc không phải là một nhân vật có lòng dạ rộng lượng, điểm này từ trước đã nhận ra, hơn nữa từ trong miệng tỷ tỷ thì cũng đánh giá được đôi chút, người này nếu không nhưng không phải là người lương thiện hơn nữa là người rất có tâm cơ.
Đối với loại người này, Đổng Phi cũng không có hứng thú, bất quá nhìn mặt mũi của đại tỷ phu, Đổng Phi cũng không muốn quá phận. Cho nên lập tức khom người xem như đáp lời của Bắc Cung Ngọc.
Đại tỷ cùng với đại tỷ phu đều đứng ở cửa doanh trướng nhìn quân sĩ đang bận rộn, có chút cảm khái nói: “Văn Ước tiên sinh chiêu đãi thịnh tình như vậy thật làm cho hai vợ chồng chúng ta thật là áy náy a. Đúng rồi, Trần Thái thú đồng ý tiếp kiến hai người chúng ta sao? Trước kia không phải rất khinh thường hai vợ chồng mình sao?”
Bắc Cung Ngọc cười cười nói: “Lão gia hoả kia vốn là không muốn gặp. Nhưng nghe Văn Ước tiên sinh nói, hắn còn muốn ra oai phủ đầu với huynh, bắt huynh ở đây chờ một thời gian. Nhưng nhờ Văn Ước tiên sinh khuyên can lão gia hoả kia, nói huynh dù gì cũng là triều đình quan viên. Nếu quá mức chậm trễ, Hoàng Thượng biết thì sẽ mất hứng, lão gia hoả ngẫm nghĩ lại thấy cũng có đạo lý nên mới đáp ứng xuống. Bất quá các người phải cẩn thận, lão gia hoả kia sẽ làm khó trong yến tiệc.”
Đổng Ngọc chau mày, có vẻ rất mất hứng. Nhưng Bắc Cung Bá lại khoan dung độ lượng, có chút trách cứ Bắc Cung Ngọc: “Nhị đệ, nói chuyện phải chú ý một chút, Trần Ý tiên sinh dù sao cũng là thượng quan, hơn nữa lại đức cao vọng trọng, tài học nổi tiếng thiên hạ…. Ngươi một tiếng là lão gia hoả, còn có thể thống gì?”
Bắc Cung Ngọc hừ một tiếng, cũng không thèm nhắc lại.
Đổng Ngọc lúc này mới tiến đến cầm tay Đổng Phi nhẹ giọng nói: “A Sửu, ở chỗ này ngoan ngoãn, đừng đi ra ngoài chạy loạn. Chờ chúng ta trở về thì có thể khởi hành. Nhớ kỹ, ngàn lần đừng gây chuyện, ngoan ngoãn chờ chúng ta trở về.”
Lời nói của tỷ tỷ ôn nhu giống như mụ mụ dặn dò hài tử bướng bỉnh của mình.
Đổng Phi tươi cười nói: “Đại tỷ, người yên tâm, đệ không phải là tiểu hài tử, đệ sẽ không đi gây chuyện.”
“Ân, chúng ta đi!”
“Chậm đã!”
Đổng Phi đột nhiên cảm thấy tim của mình đập nhanh, nhảy loạn cả lên.
Đổng Ngọc cùng với Bắc Cung Bá kinh ngạc nhìn hắn, không rõ vì cái gì ngăn cản. Đổng Ngọc cười nói: “A Sửu, ngươi còn chuyện gì sao?”
“Mang theo Tiểu Thiết đi theo.”
Đổng Phi không rõ vì sao mình nói như vậy, nhưng cảm thấy Đổng Thiết đi theo bên người tỷ tỷ nói không chừng sẽ có chỗ hữu dụng.
“Mang theo Tiểu thiết làm gì?”
“Đệ……”
Nhưng Bắc Cung Bá đi tới giải vây, cười nói: “Nếu A Sửu bảo chúng ta mang theo Tiểu Thiết vậy thì mang theo. Tốt lắm, A Sửu còn có chuyện gì không? Nếu không còn chuyện gì thì chúng ta thật sự phải đi.”
Đổng Phi cười cười nói: “Tỷ tỷ đi sớm về sớm!”
Đổng Ngọc vui vẻ vỗ vỗ đầu của Đổng Phi, sau đó cùng với Bắc Cung Bá lên ngựa, mang theo nhóm thân vệ ly khai doanh địa.
“A Sửu hôm nay có điểm lạ.”
“Hắn a, ngày nào mà chẳng lạ?”
Hai vợ chồng nhỏ tiếng nói chuyện với nhau, Đổng Phi lại gọi Đổng Thiết ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Tiểu Thiết, chiếu cố tốt cho đại tỷ của ta… Ta cuối cùng cũng cảm giác được chuyện này có chút điểm không bình thường, sau khi vào Thành, ánh mắt nhớ chú ý một chút.”
Đổng Thiết ngẩn ra, chợt gật đầu nói: “Chủ nhân yên tâm, cho dù Tiểu Thiết chết cũng sẽ không làm cho đại tiểu thư gặp chuyện không may.”
“Rắm nói, tất cả đều phải trở về cho ta!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện