[Dịch] Ác Hán
Chương 34 : Tâm Tư Lục Y (2)
.
“ Vậy cùng nói với hắn đi a….Sợ cái gì.” Đổng Ngọc cười nói:“ Có đôi khi ta cảm thấy A Sửu tiểu gia hoả này trên người có rất nhiều bí mật, có lẽ chính bí mật này của hắn làm cho ta quan tâm tới hắn. Nếu ta không phải tỷ tỷ của hắn thì khẳng định cũng sẽ thích tiểu gia hoả này, ha ha nhưng bất quá ta vẫn cảm thấy hắn có chút xấu.”
“ Thiếu gia không xấu, thiếu gia không xấu, thời điểm thiếu gia làm việc nhìn rất hấp dẫn !”
“ Nga? hắn ngoại trừ luyện võ, đọc sách, tựa hồ còn không làm việc gì nữa a.”
Lục Y nhìn quang bốn phía rồi mới lại bên tai Đổng ngọc nói nhỏ : “ Đại tiểu thư, người còn nhớ ngày mà mã tặc tấn công, trên đường đi thiếu gia không phải mượn tứ tiểu thư mấy người công tượng sao? Mấy buổi tối hôm nay, hắn luôn thần thần bí bí nói chuyện với mấy người công tượng, thậm chí còn mang cả mấy người công tượng vào ở cùng trong tiểu viện nữa chứ.”
Đổng Ngọc ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn về Đổng Phi phía xa.
“ Hắn đang làm cái gì?”
Lục Y lắc đầu nói :“ Ta cũng không rõ lắm, dù sao cũng rất thần bí, đêm qua hắn còn cùng với mấy vị công tượng đến cả chuồng ngựa, cầm lấy vó ngựa khoa chân múa tay nói chuyện hơn cả nửa ngày, mà nhóm công tượng này tựa hồ rất hưng phấn .”
Đổng Ngọc nheo mắt lại, thầm nghĩ : A Sửu đang muốn làm cái gì?
“ Đúng rồi, buổi sáng hôm nay ta sang giúp quét phòng cho thiếu gia, còn chứng kiến trên bàn có một tấm da trâu, ở trên đó còn vẽ lên những tấm hình kỳ lạ, ta hỏi thiếu gia có tác dụng gì, hắn chẳng những không nói cho ta mà còn dặn là không được nói cho người ngoài biết.”
“ Vậy sao ngươi lại nói cho ta biết?”
“ Đại tiểu thư, người không phải là ngoại nhân. Ta có thể nhìn ra được thiếu gia đối với ngài phi thường tôn kính, hơn nũa, ta sợ hắn vất vả nên mang bệnh, hắn buổi tối gần đây rất ít ngủ, có đôi khi buổi tối lại đến lều của nhóm công tượng bàn bạc gì đó. Ngài cũng biết, thiếu gia luyện công đọc sách rất vất vả, sợ không nghỉ ngơi tốt thân thể sẽ bị suy sụp.”
Đổng Ngọc hiểu rõ gật đầu nói :“ Được rồi, chuyện này ta biết, ta sẽ tìm cơ hội khuyên hắn.”
Lúc này, Đổng Phi đã đứng lên hướng tới sư tông thú đang nằm phía xa khoát tay nói :“ A Sửu, hôm nay chỉ đến đây thôi, chúng ta ngày mai lại tái chiến.”
Sư tông thú thở phì ra một hơi rồi quay người rời đi.
Người của mục trường cũng đã được Đổng Phi dặn dò cho nên cũng không chặn lại đường đi của Sư tông thú.Từ ngày biết Đổng Phi đến giờ, sư tông thú cũng không tuỳ tiện nổi điên, điều này làm cho súc sinh ở mục trường yên tĩnh không ít, mặc dù là có thấy sư tông thú cũng không ồn ào như ngày trước nữa.
“ Đại tỷ, đang tán gẫu cái gì thế?”
Đổng Ngọc cười cười trả lời :“ Không có gì… A Sửu, đệ hiện tại muốn làm gì?”
“ Đi diễn võ trường, đệ muốn luyện công a?”
“ Vậy được rồi, thư phòng gặp lại….Đúng rồi, cũng đừng quá cực khổ, nếu không bị bệnh thì làm sao.”
Đổng Phi ngẩn ra nhìn Đổng Ngọc, lại nhìn Lục Y đang đứng với khuôn mặt rụt rè, trong
mắt toát ra một tia ấm áp. Nha đầu kia vẫn nhịn không được nói với đại tỷ, Bất quá dù sao đó cũng là ý tốt.
Mấy ngày hôm nay, Đổng Phi đang bận chuyện tình về bàn đạp và móng ngựa.Hắn chỉ đưa ra một khái niệm, nhưng mấy gã công tượng được Đổng Viện phái tới cũng có chút hiểu. Mấy ngày nay hắn cùng với nhóm công tượng đang nghiên cứu vấn đề này, đừng nhìn thấy dễ thực ra muốn ra sản phẩm đang còn phải đợi một thời gian nữa.
Bàn đạp, móng ngựa nghe thì rất nhỏ, không giúp được gì , nhưng đối với thời đại này mà nói, lại chính là tiến thêm một bước dài, móng ngựa thì có thể kéo dài tuổi thọ của ngựa, mà bàn đạp thì có thể làm cho võ tướng có thể phát huy hết năng lực. Đổng Phi rất có lòng tin, có hai vật này, hơn nữa còn có sư tông thú thì bọn Nhã Đan mở tưởng chiếm tiện nghi được của hắn. Nghĩ vậy, một chút vất vả cũng đáng giá .
*******************
Diễn Vũ trường là lão Phu nhân vì Đổng Phi mà bắt người tạo cho hắn ở mục trường.Bên trong theo yêu cầu của Đổng Phi còn tạo ra tạ đá, còn có xà đơn, xà kép, trừ những thứ đó ra còn có đầy đủ các loại vũ khí, mặc cho Đổng Phi trong này luyện công.
Bất qúa Đổng Phi hôm nay không giống như thường ngày là luyện công mà là tựa vào một thanh tạ đá lấy từ trong người ra hơn mười tấm da trâu. Mười tấm da trâu này chính là chiêu thức chuỳ pháp giúp Phục Ba tướng tung hoành thiên hạ, rất là uy lực và linh diệu.
Đổng Phi bảy tuổi đã học chuỳ, đến nay đã có năm năm, đồ hình của chuỳ pháp đã nhớ như in, nhưng chính là càng ngày luyện tập càng thấy không đúng, theo đạo lý mà nói, chuỳ pháp càng luyện càng thuần thục, nhưng thời gian gần đây hắn có cảm giác khó hiểu, ba mươi sáu đường chuỳ pháp nhưng khi đánh ra thì có chút gián đoạn .
Nếu là thời điểm luyện chuỳ thì sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục. Nhưng nếu là hai quân quyết chiến, điểm gián đoạn này cũng đủ để đánh mất tánh mạng.
Đổng Phi là người đã trải qua sinh tử một lần, cho nên đối với sinh mệnh càng quý trọng. Huống chi hắn biết hắn không thể chết, nếu hắn chết thì nãi nãi và người nhà sẽ gặp nguy hiểm, hắn muốn biết đến rốt cục là trên tấm da trâu còn thiếu thứ gì?
Dựa vào Tạ đá, Đổng Phi một lần nữa lại nhìn chuỳ phổ, không có hình nào sai a, thời điểm hắn luyện chuỳ đều dựa theo phương pháp của chuỳ phổ để luyện tập nhưng sao lại có vấn đề chứ?
Nhắm mắt lại, trong đầu Đổng Phi không ngừng lặp đi lặp lại chuỳ pháp trên tấm da trâu.
Một lát sau hắn mở to mắt, giơ chuỳ phổ lại nghiên cứu. Lúc này đây ánh mặt trời đã nhô cao, thỉnh thoảng có làn gió ôn nhu thổi qua diễn võ trường.
Đổng Phi đột nhiên cảm thấy được, tấm chuỳ phổ kia giống như có một bóng ma. Hắn vội vàng ngồi xuống, cúi đầu nhìn lại, bóng ma lại không biến mất, hắn liền đem tấm chuỳ phổ đưa ra ánh mặt trời, bóng ma lại một lần nữa xuất hiện, Đổng Phi linh cơ vừa động: Chẳng lẽ là Chuỳ phổ này chính là có hai tấm ghép vào nhau sao?
Đổng Phi vội vàng đứng lên, lấy một thanh kiếm ở trên giá binh khí. Theo ánh thái dương , hắn nhìn theo bóng ma thì thấy trên tấm chuỳ phổ có một lỗ hổng, từ bên trong liền rớt ra một khối da trâu. Quả nhiên là có càn khôn a. Đổng Phi mừng rỡ trong lòng, vội vàng nhặt tất cả các tấm chuỳ phổ cầm lên rồi chiéu vào ánh thái dương xem bên trong có cái gì nữa không? Không đầy một lúc mười ba khối da trâu liền hiện ra trước mặt hắn.
Đổng Phi vội vàng cất tất cả da trâu vào trong người, kích động chạy vào thư phòng. Đặt các tấm da trâu trên bàn đều chỉnh phương vị.
Lúc này Thành Phương đang cầm một mảnh thẻ tre đi vào trong phòng, Đổng Phi cũng không có phát hiện. Thành Phương thấy Đổng Phi đang bận rộn thì chau mày, đang muốn lên tiếng làm cho Đổng Phi tỉnh lại, bất quá suy nghĩ một lát, lão đành ngậm miệng lại, đi về một bên ngồi xuống, lại lật thẻ tre ra đọc, trong phòng lại cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng thì thào của Đổng Phi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện