[Dịch]Ác Độc Nữ Phụ Trọng Sinh - Sưu tầm
Chương 43 : Chương 42
.
Tiếu Túc ở Giang Nam, lúc rời đi chỉ mới qua đêm Thất Tịch mấy ngày, hiện nay chớp mắt đã là bốn năm tháng, cũng sắp đến lễ mừng năm mới, thế này mới trở về.
Bạch Tể Viễn buông màn, xuống xe ngựa, đứng đợi ở trước cửa.
Một con khoái mã phong trần chạy đến, người cưỡi ngựa siết chặt dây cương, con ngựa vểnh vó hí dài, ngừng lại, móng trước không ngừng vỗ lên trên mặt đất, trong miệng vù vù phun ra luồng khí nóng hổi, cho thấy đã chạy bôn ba với lộ trình dài.
- Thái Phó đại nhân!
Tiếu túc xoay người xuống ngựa, thấy Bạch tể Viễn chờ ở cửa, thần sắc trên mặt biểu hiện có chút rối rắm, nhưng vẫn cung kính ôm quyền, chào hỏi, bất quá cách xưng hô không giống như cùng Bạch Triệt tương giao khi thân cận.
- Tiếu Thống lĩnh hồi kinh !
Bạch Tể Viễn nghiêm túc gật gật đầu, trong ánh mắt của hắn mang theo một chút đánh giá.
Cũng không giống lúc nói chuyện với nhi tử mà thân cận nhắc đến Tử Truyền, chỉ gọi chức quan, hàn huyên nói:
- Nghe nói lúc Tiếu Thống lĩnh ở Giang Nam liên tiếp gặp chuyện, bản thân còn bị trọng thương, không biết bây giờ đã tốt hơn chưa?
Thái độ của hai người đối với đối phương, đều là đạm bạc xa cách.
- Đã khiến thái Phó đại nhân bận tâm, Tử Truyền đã tốt lắm rồi.
Trên mặt Tiếu Túc đang cứng ngắc dần dịu xuống một chút, giọng điệu tự nhiên, thêm vài phần thân thiết.
Bạch Tể Viễn khó khăn lắm mới mỉm cười nhu hòa với hắn một cái, một câu khách khí quan tâm, ở trong mắt hắn, cũng đã là trân quý.
Bạch Tể Viễn thấy thế, trong lòng âm thầm than thở.
Lúc trước, đứa nhỏ này chinh chiến hồi kinh, cũng thân cận hắn như vậy, lúc đó Tiếu Túc, quả thực xem hắn trở thành thân phụ mà hiếu kính.
Nhưng đến cùng vẫn là nhi tử của nhà người khác, năm đó hắn giúp đỡ hoàng thượng bảo vệ hắn (TT), đưa hắn tới Bạch Vân sơn trang học võ, đã là đắc tội với "Quân thần" Tiếu phủ.
Sau khi hắn hồi kinh lấy được tước vị phong hầu, hoàn toàn không xem mình là người Tiếu gia, chỉ thân cận Bạch gia, đến cùng hắn với chính mình cũng không có được ưu việt gì.
Ngại người trong kinh thành đồn đãi này nọ, hắn nhiều lần khuyên bảo, đáng tiếc đứa nhỏ này tính tình quá quật cường, chính là nghe không vào, một chút cũng không chịu thỏa hiệp.
Cuối cùng hắn đành phải làm mặt lạnh mỗi khi gặp, còn nói một đằng nghĩ một nẻo, nói lời ngoan tuyệt, hoàn toàn cự tuyệt hắn thân cận.
Lại không nghĩ rằng, dù vậy hắn cũng vẫn như cũ liều chống đỡ, kiên quyết không chịu hồi Tiếu gia.
Lúc đó hắn mới biết, thì ra năm đó hắn đưa hắn (TT) rời kinh, Tiếu gia liền xóa tên hắn ra khỏi gia phả.
Lúc này muốn hắn trở về, bất quá là vì trên người hắn có quân công hiển hách, mà trong gia tộc Tiếu thị từ lúc lụm bại, không có người nối nghiệp.
Trong mắt Bạch Tể Viền nhìn thấy, đây là một cơ hội rất tốt, hắn làm chủ Tiếu gia, nắm trong tay "Quân thần" Phủ, nhân tiện còn tẩy trừ danh bất hiếu là một thời cơ rất tốt, nên nắm chặt mới đúng.
Nhưng Tiếu Túc đối với mấy thứ này đều là hừ lạnh khinh thường. Ngày đó là phụ thân hắn nói sẽ nhường chức tộc trưởng cho hắn, chỉ cần hắn hồi Tiếu gia, vậy mà hắn cũng cự tuyệt không chịu.
Sau này, còn thổ lộ với hoàng thượng là muốn cưới nữ nhi Bạch Thanh làm thê.
Không nghĩ ra mục đích của hắn là gì, cũng không hiểu được trong đầu hắn đang nghĩ cái gì.
Là phụ thân của nàng, Bạch Tể Viễn tuyệt đối sẽ không để nữ nhi bảo bối, gả vào Tiếu gia cái nơi đầy phức tạp này.
Nàng quá mức đơn thuần không hiểu chuyện, sống ở "Quân thần" Phủ cùng trưởng công chúa kề bên, cho dù có phụ tử bọn họ làm chỗ dựa, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ bị những người đó tính kế triệt để đến cặn bã cũng không thừa một chút!
Đúng ra mà nói, Viên Mậu Lâm xuất thân [đê hèn/thấp kém], bối cảnh đơn bạc, dễ dàng nắm trong lòng bàn tay, mới thích hợp với nữ nhi của hắn.
Ít nhất hắn có thể bảo đảm, người nọ không dám khi nhục nữ nhi của hắn.
Chỉ là hắn lo lắng tốt lắm, lại không dự đoán được, không đợi hắn tìm được người thật tốt, thì nữ nhi đã bị người khác tính kế rồi.
Càng không ngờ, hắn cố ý mặc kệ, cuối cùng lại là hại nữ nhi.
Thấy nàng lúc nào cũng là bộ dạng thật cẩn thận, hắn lại tình nguyện giống như lúc trước đem nàng hứa gả cho Tiếu Túc, ít nhất đứa nhỏ này biết tri ân người.
Cho dù không thích tính tình của nàng, nhưng nể tình hắn đã từng cứu hắn (TT), nể mặt cữu huynh là sư phụ của hắn, cũng sẽ đối đãi với nàng thật tốt.
Đáng tiếc, nàng tính tình bộc trực, chỉ cần có sự lựa chọn khác, hắn vẫn không muốn nàng gả vào Tiếu gia cùng trưởng công chúa tranh đấu.
Đối với Tử Truyền một lòng muốn thân cận với Bạch gia, hắn cũng chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi.
#####
Thế nhân đều nói tạo hóa trêu người, kỳ thật trêu người, làm sao không chiều lòng người.
Ở trong lòng Bạch Tể Viễn, cho tới bây giờ vẫn không tin Tiếu Túc là người khôn khéo, sao có thể yêu thích nữ nhi ngu ngốc hồ hồ của mình.
Hắn cũng chưa từng nghĩ tới, Tiếu Túc muốn cưới Bạch Thanh, không vì cái gì khác, chẳng qua chỉ vì một chữ "Yêu" mà thôi.
Kỳ thật trừ bỏ chính bản thân Tiếu Túc, ngay cả thái tử ngày thường hay thích lấy Bạch Thanh ra trêu ghẹo hắn, cũng không tin hắn thật tình thích nàng.
Chỉ sợ cũng chỉ có Bạch Triệt cùng hoàng thượng, mới có chút tin tưởng mà thôi.
Cho nên nói, tình lộ của Tiếu Túc, hiện tại thật nhấp nhô a!
Chuyện này tạm thời không đề cập tới, chỉ nói Bạch Tể Viễn thấy hắn, trong mắt nhịn không được toát ra cảm động, giọng nói cũng có chút mềm xuống, nhưng vẫn như cũ lạnh nhạt nói:
- Như thế tốt rồi. Tiếu thống lĩnh đã tiến cung diện kiến hoàng thượng chưa, ta còn có chút chuyện muốn đến Đông cung, có muốn cùng đồng hành hay không?
- Đã gặp hoàng thượng rồi.
Tiếu Túc nhìn ra ý tứ của hắn, dù sao cũng đã sớm chấp nhận, cũng không dây dưa, chỉ trả lời rồi giải thích mục đích đến Bạch gia :
- Không biết sư huynh có ở trong phủ không, Tử Truyền có việc bẩm báo.
- Mấy ngày gần đây trong nội phủ có nhiều việc bận rộn, lúc này cũng không có ở trong phủ. Ngươi có chuyện gì, nếu không có gì, không bằng nói cùng ta?
Đoán được mục đích đến đây của hắn, vốn định rời đi, Bạch Tể Viễn lại ngừng cước bộ.
- Này......
Tiếu Túc có chút do dự.
Nhìn thấy canh giờ ước gặp thái tử đã sắp tới, mà lão gia nhà mình vẫn còn ở nơi này cùng Tiếu đại nhân hàn huyên, tên nô tài tùy tùng, rốt cục nhịn không được tiến lên đánh gãy, nhắc nhở nói:
- Lão gia, canh giờ không còn sớm , thái tử điện hạ còn ở Đông cung chờ ngài!
- Bạch đại nhân nếu đã có việc, thỉnh đi trước.
Tiếu túc vội vàng lui về phía sau hai bước, nhường một lối đi, nói:
- Hoàng thượng cho ta ngũ ngày hưu mộc (ngày nghĩ), cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng, liền sẽ hồi phủ, khi nào sư huynh hồi phủ, sai người đi báo với ta một tiếng là được.
Bạch Tể Viễn ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm, giống như nhìn tuyết rơi trên bầu trời, lại nhìn Tiếu Túc bởi vì phi ngựa quá lâu khiến khuôn mặt bị đông lạnh mũi đỏ bừng, trong lòng cũng có chút không đành lòng.
Thầm than thở một tiếng, rốt cục thỏa hiệp, đề nghị nói:
- Ngươi nếu không ngại không người nào làm bạn, liền tiến vào phủ nghỉ tạm một lát đi, ta sẽ sai người đi nội các thông báo cho hắn, hai sư huynh đệ các người, đã lâu không gặp, chậm trễ một lúc, chắc sẽ không để ý.
Tiếu Túc đôi mắt sáng ngời, ánh mắt phát quang, vội vàng trả lời:
- Tất nhiên là không để ý .
Bạch Tể Viễn cũng không quản hắn đang nghĩ gì, chỉ phân phó người dẫn hắn vào phủ, lại phái người đi nội các thông truyền cho Bạch Triệt, sau khi an bày xong hết thảy, nhìn thấy canh giờ không còn sớm nữa, mới lên xe ngựa, vội vàng tiến cung.
Đã cách mấy năm, Tiếu Túc rốt cục lại bước vào Bạch gia, trong lòng có chút kích động.
Ngồi ngay ngắn ở trong đại sảnh uống trà, còn thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa, trong mắt cất dấu một chút chờ mong.
#####
Nói đến Bạch Thanh, sau khi phụ thân rời đi, nàng liền đem hai vị ma ma tiến nội viện dẫn đi an bày, dàn xếp xong trở lại Noãn các tiếp tục xử lý gia vụ, chợt nghe ngoài viện có người truyền lời, nói là lão gia đã tiến cung, trong phủ lại có khách nhân tìm đến.
Ở Đại thành, chuyện nam nữ gặp nhau trong đại sảnh cũng không có gì nghiêm trọng, giữa thanh thiên bạch nhật chỉ cần không phải đơn độc gặp nhau là được, cho dù bị truyền ra ngoài, cũng không bị người lên án.
Phụ huynh đều không có trong phủ, làm chủ nhân duy nhất trong phủ, Bạch Thanh đương nhiên không thể tránh ở trong nội viện, ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra.
Vì thế vừa mới thay y phục, nàng bĩu môi, lại thay đổi y phục tiếp khách.
Có Thanh Ca hầu hạ, phủ thêm một áo choàng da bạch hồ, ôm cái lò sưởi tay khéo léo, bước vào ngoại viện.
Trong lòng tràn đầy mất hứng, lại biểu lộ rõ ràng ở trên mặt, làm Tư ma ma vừa nghe xong tin chưa kịp thu thập này nọ liền chạy tới hầu hạ, trong lòng có chút ai thán.
Mắt thấy sắp ra khỏi hậu viện, nàng vẫn như cũ còn chưa điều chỉnh, nhịn không được liền xuất khẩu khuyên nhủ:
- Tiểu thư, người tới là khách, ngươi phải mỉm cười.
Bạch Thanh cước bộ hơi dừng một chút, thấp giọng than thở lẩm bẩm một câu không rõ (Yul:... đừng nói chữi bậy nhá), vẫn thu hồi tính nết, khóe môi hơi hơi nhếch lên, đôi mắt chớp chớp một chút, một bộ dạng nhu thuận đáng yêu, liền xuất hiện.
Tư ma ma vừa lòng gật đầu.
Đến cùng vẫn là khuê nữ của Thái Phó có thể dạy thái tử, trong phủ cũng có quy củ, như vậy cũng là tốt rồi.
Mặc dù lời đồn đãi bên ngoài nói đến Bạch Thanh có chút không tốt, nhưng nàng nhìn thấy, quý nữ nhà ai mà không phải bộ dạng bị nuông chiều thái quá đâu? Nàng hôm nay mới đến, Bạch Thanh lại có thể nghe lời nàng khuyên bảo, cho dù tính tình không tốt, cũng có thể dễ dàng đảo ngược lại.
Giờ khắc này, tâm nàng vốn đang treo lên rất cao, liền yên ổn đặt xuống dưới.
Lúc trước hoàng thượng muốn ở trong cung tuyển ra hai vị ma ma xuất cung dạy quy cũ cho Bạch tiểu thư, cả đám ma ma các nàng đều cảm thấy bất an, sợ bị lựa chọn.
Nhớ năm đó, nàng bất quá mới mấy tuổi, đã đem hai ma ma giáo dưỡng từ trong cung hoàng hậu đến Bạch phủ dạy quy củ cho nàng, bị tức giận muốn hộc máu, cuối cùng còn bị đuổi ra khỏi Bạch phủ, đuổi về trong cung, còn bị hoàng thượng cùng hoàng hậu liên tiếp chỉ trích.
Nàng cùng Ngô ma ma bởi vì thái hậu tín nhiệm, mấy năm nay phụng dưỡng trong cung, mặc dù không bằng lúc thái hậu còn trên nhân thế, nhưng mỗi ngày trôi qua cũng có chút thoải mái tự đắc.
Lúc bị lựa chọn, cũng có chút chần chờ, nhưng là thánh ý không thể cãi, đành phải kiên trì tiến đến, vốn đã ôm tâm lý sẽ bị làm khó dễ tra tấn, lúc này thấy cô nương nhu thuận như vậy, rốt cục cũng có thể yên tâm.
Bất quá vẫn có chút hoài nghi, nàng rõ ràng không phải là bộ dáng như những lời đồn đãi, vì sao lại lan truyền ra ngoài thanh danh hội khó nghe như thế?
Bạch Thanh không biết Tư ma ma đang đi theo phía sau nàng suy nghĩ cái gì, nàng chỉ biết, chính mình không thể cản trở phụ huynh, không thể liên luỵ bọn họ.
Phụ thân đã thỉnh ma ma giáo dưỡng về phủ, lại chính miệng ra lệnh nàng phải nghe lời hai vị ma ma, nàng liền nghe lời là được.
Không phải là mỉm cười sao?
Tô Mai nói, lúc nên cười, dù trong lòng ngươi muốn khóc, chỉ cần nỗ lực nghĩ này là người hãm hại ngươi, làm những việc khiến ngươi không vừa ý, mà ngươi phải cam chịu thừa nhận tất cả dù không cam lòng, đều là vì bọn họ, ngươi liền cười được.
Lời này, quả nhiên là có đạo lý !
Bạch Thanh trên mặt thản nhiên mỉm cười, bước vào tiền thính, Tiếu Túc đang nhàm chán vô nghĩa ngồi ở trong đại sảnh uống trà, nghe được tiếng bước chân hỗn độn từ xa truyền đến, tâm nhịn không được liền kịch liệt nhảy lên.
Thấy người tới quả nhiên là Bạch Thanh, trong mắt tinh quang, nhất thời lóe sáng. (Thấy gái sáng con mắt)
Cũng không ngờ Bạch Thanh tiến vào trong sảnh, vừa thấy hắn, trên mặt tươi cười ngọt ngào nhu hòa trong phút chốc liền biến mất, thay vào đó, là bộ dạng kinh hãi đến hoa dung thất sắc.
- A!
Kêu lên sợ hãi, còn nhanh chóng lui về sau hai bước, giống như thấy cái gì rất dọa người, làm cho nàng muốn co giò bỏ chạy.
Tiếu túc tâm tình đang kích động, thấy vậy liền trầm xuống.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện