[Dịch]Ác Độc Nữ Phụ Trọng Sinh - Sưu tầm

Chương 27 : Chương 26

Người đăng: 

.
Tháng bảy thời tiết luôn biến hóa khó lường, vừa rồi mặt trời vẫn còn rực rỡ chói chang, giờ phút này đột nhiên thổi tới một trận gió âm u. Ngoài cửa sổ sấm sét cùng gió lớn thổi vào nhánh cây, kia tia chớp xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu rọi khuôn mặt nghiêm túc của Bạch Triệt,làm người nhìn thấy tâm đều kinh hãi. Đồ thị đột nhiên nói không ra lời, nàng ý thức được, dù nàng có nói đến chết đi sống lại, cũng không nhúc nhích được trượng phu, tâm hắn cứng rắn giống như bàn thạch. Trên đời này, người duy nhất có thể làm cho hắn thay đổi quyết định, chỉ sợ ngoại trừ Bạch Thanh, không còn người thứ hai. Giờ khắc này Đồ thị không khỏi hoài niệm tới thời gian trước kia, bắt đầu nhớ tới chỗ tốt của Bạch Thanh. Nếu bây giờ nàng ở đây, nếu nàng mở miệng cầu tình giúp nàng, thì hắn nhất định sẽ không kiên quyết đưa nàng vào tử lộ. - Phu quân! Cố gắng đè nén xấu hổ trong lòng, Đồ thị thăm dò mở miệng nói: - Hãy nghĩ tới muội muội, nàng sẽ không để ta chết đâu. Ngươi đã quên, ta đã từng nói với ngươi, ta cùng nàng, là cùng nhau tuyên thề, mặc kệ đã xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng ta cả đời vẫn là khuê trung mật hữu, không cầu cùng năm cùng tháng đồng nhất sinh, nhưng cầu cùng năm cùng tháng đồng nhất tử! ( yul: ta thấy nguyên văn hay nên để nguyên đồng nhất sinh tử) - Im miệng! Nói đến muội muội nhà mình, Bạch Triệt không thể nhịn được nữa, rốt cục mở miệng, quát nàng. Chuyện quỷ thần, lời thề chi uy, sau khi từng chuyện trong mộng của muội muội đều trở thành sự thật, hắn không thể không tin tưởng. Hôm nay, nàng vậy mà lấy chuyện lúc nhỏ, hai nàng cùng vui đùa trong lời nói mà bức bách hắn, vì sống sót, mà không từ thủ đoạn đến thế sao? Thấy Bạch Triệt phẫn nộ, trong lòng Đồ thị liền có một loại khoái cảm vui sướng. Nàng không khóc lóc cầu xin nữa, ngược lại giọng nói giống như nguyền rủa, từng câu từng chữ, trịnh trọng nói: - Thật sự, chúng ta đã phát qua lời thề đấy, nhật nguyệt làm gương, đại địa làm chứng. Nếu hôm nay ta chết đi, ngươi dám cam đoan lời thề sẽ không ứng nghiệm trên người muội muội của ngươi sao? Vừa dứt lời, một tiếng sét đánh "Ầm ầm" vang lên, chấn động một phương trời đất. Trong giây lát, mưa to như trút nước, ào ào tiếng mưa, giống như lời cuồng ngôn nguyền rủa của Đồ thị cùng trời cao đã hòa vào nhau. Bạch Triệt trong lòng khiếp sợ, sắc mặt đại biến, lui về sau hai bước, ngã ngồi trên ghế thái sư, hai tay gắt gao nắm chặt ghế dựa, cả người cũng khẽ run lên. Nhìn thấy Bạch Triệt biểu hiện như vậy, Đồ thị trong lòng phẫn nộ, cảm giác sợ hãi trước cái chết liền bị sự ghen ghét thay thế, lại một lần nữa lòng nàng bị ghen tỵ ăn mòn. Nàng làm mọi cách khóc lóc kể lể, cũng không làm cảm xúc của hắn biến hóa, nàng đem tình cảm của chính mình che dấu mấy năm nay, không dám nói nên lời, lúc này hoàn toàn giải bày trước mặt hắn, đem chính mình một tấm chân tình, hai tay dâng lên, hèn mọn phủ phục dưới chân hắn, khẩn cầu hắn thương tiếc, mà hắn cũng không động dung.( Yul: động dung là thần sắc thay đổi) Mà lúc này, nàng cùng lắm là nói vài câu bất lợi với Bạch Thanh, bởi vì hiện tượng thiên nhiên hòa hợp cùng lời nàng, làm cho hắn từ trước đến nay, gan lớn cũng cảm thấy sợ hãi. Giờ khắc này, nàng hoàn toàn điên cuồng. Dùng lời nói ác độc nhất, nguyền rủa muội muội của hắn, nàng muốn dùng tính mạng của nàng, kéo theo Bạch Thanh vì nàng chôn cùng. Hắn không nỡ đấy! Cho nên, hắn phải buông tha nàng! - Bạch Triệt, ngươi sợ, đúng không? Ngươi sợ hãi! Nếu như ta chết đi, Bạch Thanh cũng đồng dạng sẽ chết không được tử tế! Bạch Triệt quả thực sợ hãi, lúc nàng phun ra những lời nguyền rủa, trùng hợp, trời cao giáng xuống sấm sét, giống như hòa làm một với lời nàng nói. Hắn không dám đánh cược, nếu muội muội thật sự vì vậy mà có cái gì không hay xảy ra, chỉ sợ hắn cả đời này, cũng không tha thứ cho chính mình. Giờ khắc này, hắn rốt cục cũng buông tha cho nàng. Chỉ cần muội muội mạnh khỏe, hắn chịu chút thiệt thòi, thì có gì đáng ngại đâu? Đồ thị nhìn thần sắc hắn buông lỏng, trong nội tâm âm thầm mừng rỡ, cũng có chút ẩn ẩn chua xót. Nàng tâm tình kích động, lúc buồn lúc vui, lại chờ mong, làm dung nhan xinh đẹp của nàng, vặn vẹo xấu xí, xấu xí đến cực điểm làm người chán ghét không muốn nhìn thấy. Nàng đang đợi, đợi hắn nói ra lời nàng mong muốn. Đáng tiếc, Bạch Triệt vừa mở miệng, còn chưa kịp nói, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói, lạnh như băng: - Nếu ngươi mạnh khỏe, ta mới có thể chết không tử tế! (Yul: đến rồi, đến rồi) Vừa nói xong, một cái áo khoác được phất lên, một bàn tay trắng nõn đặt lên cổ tay nha hoàn, từng bước đi đến, là người lúc này đáng lẽ phải ở trong phủ dưỡng thương...Bạch Thanh. - Muội muội, sao muội lại tới đây? Bạch Triệt nhìn thấy muội tử nhà mình đội mưa mà đến, liền kinh ngạc, đi đến đón nàng, tự mình thay nàng cởi xuống áo khoác, giọng nói mang theo ý tứ trách cứ : - Tay của muội còn đang bị thương, như thế nào lại không ngoan ngoãn ở trong phủ, nếu muội gặp chuyện gì, ta biết ăn nói như thế nào với phụ thân? Hơn nữa, muội còn chưa xuất giá, loại chuyện như thế này không nên dính vào, nếu muội muốn biết kết quả, đợi ca ca xử lý tốt, đương nhiên trở về sẽ nói cho muội biết. Bạch Thanh đưa tay không bị thương quấn lấy cánh tay của ca ca, cao giọng: - Sắc trời đã tối, ca ca lại chậm chạp không về, ta liền biết, ca là bị người dùng lời nói bắt lại. Lúc trước nếu không phải vì ta, ca ca cũng sẽ không thú một nữ nhân không an phận như nàng, làm ca ca mất hết mặt mũi, hôm nay lại đem lời nói lúc vui đùa khi còn nhỏ ra chèn ép ca ca, thật sự đáng hận. Ca ca không cần cố kỵ, lời trong miệng nàng cái gì gọi là đồng sinh cộng tử , cùng lắm cũng chỉ là lời nói vui đùa, chưa từng nhìn trời mà thề thốt, hoàn toàn là lời nói vô căn cứ. Nếu không ... Nếu không kiếp trước nàng bóp chết ta, vì sao không cùng ta chết đi, mà còn có thể làm ra chuyện ném phu bỏ tử, tái giá gian phu. Cuối cùng, còn sống hạnh phúc lâu dài? Nếu nói đến chuyện khiến Bạch Thanh đối với Đồ thị là hận nhất, không phải là nàng tự mình ra tay bóp chết nàng(BT), ngược lại là nàng hận, lúc ca ca cùng chất nhi đau khổ cầu xin nàng lưu lại, có gia tộc Đồ thị làm chổ dựa, nàng chẳng những mang đi tất cả đồ cưới, còn vơ vét hơn phân nửa gia tài Bạch phủ, còn dùng chữ, viết ra mỹ danh là bồi thường công lao nàng hơn mười năm làm trâu làm ngựa, sinh con dưỡng cái. Điều này, cũng chính là nguyên nhân khiến Bạch phủ của nàng, bị gia tộc Bạch thị móc ra mộ phần tổ tiên, đuổi ra dòng tộc. Cho nên, sau khi trùng sinh trở về, đã qua nhiều ngày, mà nàng đối với nữ nhân vong ân bội nghĩa kia cũng chưa ra tay xử lý, ngay cả tên nam nhân kiếp trước nàng yêu hận dây dưa mười năm cũng chưa từng gặp mặt, liền ra tay đối phó với vị tẩu tẩu kiêm khuê trung mật hữu này trước. Kiếp trước, nàng cũng giống như lúc này, hết lần này đến lần khác lợi dụng chính mình. Không phải nàng luôn kéo nàng(BT) ra để làm lung lạc ca ca sao? Hôm nay, nàng đã hiểu rõ, sẽ không để cho nàng làm bất luận điều gì để có cơ hội chuyển bại thành thắng. Nàng lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm, biểu huynh thanh mai trúc mã, mà thuở nhỏ nàng mến mộ, nàng là muốn nhìn xem, đem hy vọng sống sót bày ra trước mặt, bọn họ có phải sẽ bảo vệ người mình yêu thương, giữ vững bảo trụ cái gọi là tình yêu, đến nổi không muốn buông tha không muốn rời khỏi? Cho nên, nàng đến đây. Cũng may mắn, là nàng đã đến, mới không để bọn họ có cơ hội bức bách ca ca mà tìm đường sống.[truyện đăng ở ddlqd] Giờ này khắc này, Bạch Thanh nhìn dung nhan Đồ thị vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. - Muội muội không được nói bừa! Bạch Triệt sợ muội muội tức giận sẽ nói ra những lời nguyền rủa chính mình, không để nàng nói hết câu, liền nâng tay lên chặn miệng của nàng, trong mắt tràn đầy trách cứ cùng thương yêu. Bạch Thanh lấy lòng nhìn hắn cười cười, bị dính nước mưa ướt nhẹp, hai má có chút lạnh lẽo tựa vào vai huynh trưởng, nhẹ nhàng cọ cọ, im lặng trấn an hắn. Ca ca giờ phút này, tâm tình đang rất phức tạp, thê tử phản bội, nhạc phụ còn ra vẻ không làm gì sai, lại có ý tứ mịt mờ đau khổ bức bách hắn, là muội muội hắn yêu thương nhất, sao nàng có thể để hắn cô đơn chiến đấu một mình? - Muội muội, Thanh nhi ... Đột nhiên Bạch Thanh đến đây, còn tùy ý rúc vào bên người trượng phu, trong lòng Đồ thị cực kì khó chịu. Nhưng mà, sinh tử trước mắt, người đã từng vô số lần cứu nàng trong biển lửa đã xuất hiện, nàng liền có hy vọng. Nàng ép buộc chính mình đem ghen ghét cùng căm hận đè ép xuống, bày ra dáng vẻ vô cùng ủy khuất khẩn cầu nói: - Thanh nhi, ngươi cứu ta! Ngươi cũng biết, bản thân ta từ nhỏ liền ngưỡng mộ ca ca của ngươi, sao có thể cùng người khác cấu kết? Ta bất quá ... - Tẩu tẩu! Không để Đồ thị khóc lóc kể lể, Bạch Thanh liền mở miệng, cắt đứt lời của nàng. Buông tay đang níu huynh trưởng, nàng đi đến bên cạnh Đồ thị, ngồi xuống, vì nàng sửa sang lại đầu tóc tán loạn, xong xuôi nàng mới đứng dậy, lạnh giọng nói ra: - Đây là ta lần cuối cùng ta gọi ngươi là tẩu tẩu. Ngươi có còn nhớ rõ hay không, lúc trong phủ chính ngươi đã từng nói với ta những gì, ngươi đã làm chuyện gì? Ngươi nói cho ta biết, cô nam quả nữ ở chung một phòng, dù là huyết mạch thân nhân, cũng sẽ làm cho người ta lên án. Cho nên, từ đó về sau, ngươi phái nha hoàn đến bên cạnh ta, mặc kệ là ta ở cùng với phụ thân, hay là cùng ca ca, đều trông chừng một bước cũng không rời. Ta tin lời của ngươi, nghe ngươi khuyên giải, vậy ngươi vì sao lại vi phạm câu nói của chính mình? Phân phó bọn hạ nhân tránh đi, ngươi lại cùng biểu huynh ở chung một phòng, hay là vì ta đã nhắc nhở ngươi. Nên ngươi liền khẩn cấp không chờ đợi được? Hôm nay Bạch gia ta còn quyền thế trong tay, ngươi vẫn có thể đối đãi như vậy với ca ca của ta, nếu có một ngày nào đó, chúng ta phạm vào lỗi lầm, mất đi vinh hoa phú quý cùng quyền lực, có phải ngươi sẽ lập tức cách xa chúng ta, mà đi theo hắn? Liếc mắt nhìn nam nhân đang phủ phục trên mặt đất, mặt xám như tro tàn, trong mắt Bạch Thanh tràn đầy khinh bỉ. Nam nhân như vậy, ngoại trừ một tấm da lớn lên đẹp mắt một chút, thì có chỗ nào so được với huynh trưởng? Lấy hắn cùng so sánh với huynh trưởng, quả thực chính là đối với huynh trưởng vũ nhục. Lúc này, hận ý của nàng đối với Đồ thị đều bộc lộ qua lời nói, thật không nghĩ ra, tại sao nàng lại không có tinh mắt, nhìn không thấy huynh trưởng tốt. Cũng nghĩ không thông, quan hệ của nàng cùng Đồ thị thân cận như vậy, mà trong lòng của nàng(ĐGN) chỉ có lợi dụng, không có thật tình. - Đồ Giải Ngữ, ta và ngươi tám tuổi liền quen biết kết giao, đến nay đã bảy năm, ta cho tới tận bây giờ đều không có nhìn thấu ngươi. Ngươi có phải cảm thấy, ta rất đần, rất ngu? Có phải ngươi cảm thấy cho dù ngươi bán rẻ ta, ta cũng không thể nào phát hiện, cả đời cũng ngu ngốc như vậy để ngươi lợi dụng...lợi dụng.... hoàn toàn là lợi dụng. Bạch Thanh càng nói, tâm Đồ thị càng chìm xuống. Hết rồi, nàng rốt cục hiểu rõ rồi, hôm nay, nàng lại không còn bất kỳ một cơ hội nào nữa. Phụ thân bỏ rơi nàng, Bạch Thanh không chịu cứu nàng, mà trượng phu, đã sớm hận nàng tận xương tủy. Sao nàng lại lưu lạc đến hoàn cảnh như thế này? Trong khoảng thời gian ngắn, nàng có chút hoảng hốt, bên tai một mảnh âm u, thanh âm gì cũng nghe không được. Mà lúc này, Bạch Thanh cũng không thèm liếc nhìn nàng, ánh mắt nàng ngược lại chuyển hướng nhìn về phía kinh triệu doãn Đồ Kinh Bình. Chính là người này, người nhìn dáng vẻ chính là nam nhân khí khái ngang nhiên, lúc phụ thân và huynh trưởng đau thương khi nàng bi thảm chết đi, hắn mang theo hơn một trăm gã nam đinh của gia tộc Đồ thị, cầm trong tay gậy cộc xâm nhập Bạch gia, đem kẻ giết người là Đồ thị đang bị nhốt trong phòng đoạt đi. Sau đó đánh đập hạ nhân Bạch phủ, đập phá đồ đạc Bạch gia, đạp đổ linh đường của nàng, đánh huynh trưởng của nàng, làm phụ thân tức giận đến thổ huyết, ốm đau nằm liệt giường, chỉ ngắn ngủn mấy ngày, liền theo nàng cùng đi. Người này, có thể xem như cừu nhân giết cha rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang