[Dịch] Ác Bá
Chương 49 : Đến đây đi, bảo bối!
.
Tiêu Lôi cùng mọi người đến một chỗ cũng không gần lắm, lái xe vỏn vẹn bốn mươi phút mới đến, nó nằm bên cạnh con sông đào bao quanh thành phố, dưới cầu vượt. Quán này có hơn mười bàn, tuy rằng còn sớm nhưng khách đã đến đông nghịt rồi, chỉ còn hai chiếc bàn trống. Bên ngoài con sông đậu vài chiếc xe hơi, một chiếc LandRover, một chiếc Porsche, một chiếc Maybach, một chiếc Lenno.
Xe tuy không nhiều nhưng giá trị bốn chiếc xe này cộng lại hoàn toàn có thể mua được một xí nghiệp loại nhỏ khoảng một trăm tám mươi nhân viên. Nếu tính luôn chiếc của Tiêu Lôi và Chu Bách Tước thì sáu chiếc xe này có thể đủ cho ba mươi gia đình sống tốt đến cả đời.
Mọi người cũng không thể chọn lựa thêm, dù sao cũng chỉ còn lại hai bàn này, bảy người ngồi vào vừa y, Tiêu Lôi nhìn ông chủ thịt nướng mồ hôi đầm đìa gọi lớn:
- Lý Ca, xong rồi thì đến đây một lúc, tôi mang vài bằng hữu đến nếm thử tay nghề của anh đây.
Ông chủ bụng rất to, ngẩng đầu nhìn Tiêu Lôi cười hô hô:
- Lôi Tử tới rồi à, mời mọi người ngồi tôi phải mang cho khách trước đã.
Tiêu Lôi nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Không vội, anh cứ làm việc đi.
Ngô lão gia nhìn ông chủ đang bận rộn, những người bên cạnh ông chủ đều làm việc tất bật, ai cũng để tay trần. Kể cả ông chủ mà Tiêu Lôi gọi Lý Ca đều xăm trên mình những hình báo, bò cạp nhưng không có con rồng nào, khóe miệng lão gia tử hếch lên có chút khinh thường.
Bùi Nhược thấy mấy người đàn ông nướng thịt này ai cũng có bộ dạng hung hãn liền nhích lại gần Cường Tử có chút sợ hãi. Cô nàng lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên đến nơi như thế này ngồi ăn nên trong thâm tâm có chút sợ hãi. Nhất là nhìn bàn bên cạnh những gã đàn ông vén tay áo lên, bụng rất to nhìn cô nàng bằng ánh mắt khác lạ.
Một ông chú dáng vẻ thảm hại còn để mái tóc bổ luống định làm còi thổi vang, bàn tay to đang đặt trên môi thì bị người đàn ông trung niên nhã nhặn bên cạnh gã hất ra. Người đàn ông nhã nhặn cũng là người duy nhất không mặc áo khoát, bên trong còn mặc một chiếc sơ mi trắng, càng có vẻ khác biệt so với những người trên chiếc bàn kia.
Gã liếc nhìn ông chú dáng vẻ thảm hại, khẽ nói một câu:
- Cáp Mô, ngồi yên một chút đi, đừng mới đến đã vạch áo cho người xem lưng.
Người đàn ông dáng vẻ thảm hại bị gọi là Cáp Mô ngượng ngùng cười cười, cầm lên xâu thận dê lên ăn ngấu nghiến ngon lành, cũng không nhìn bọn người Cường Tử lần nào nữa chỉ nói thầm:
- Ăn gì bổ nấy, lát nữa gọi thêm mười xiên nữa.
Ngược lại có một thanh niên còn rất trẻ khoảng chừng hai mươi ba hai bốn gì đó, tướng mạo anh tuấn có phần ôn nhu uống một ngụm bia đưa mắt nhìn thoáng qua Bùi Nhượcc, ánh mắt là lạ.
Cường Tử cảm thấy tầm mắt của người trẻ tuổi kia nhìn sang, có lẽ anh ta thấy hắn có mái tóc dài bạc trắng rất chói mắt, người đó lại nhìn hắn một lần nữa sau đó lại cúi đầu uống rượu không có biểu hiện gì không lễ phép cả. Cường Tử cười khẽ một tiếng nói thầm một câu "thích không dám làm, đồ bỏ đi".
Hắn nói rất nhỏ, hai bàn cách nhau không gần, tiếng người ăn uống nói chuyện ồn ào Cường Tử khẳng định tên kia không nghe thấy. Nhưng khi hắn vừa dứt lời, người thanh niên trẻ tuổi kia ngẩng đầu lên ánh mắt hiện lên tia nhìn lạnh lẽo, khóe miệng lơ đễnh hếch lên.
Người đàn ông nhã nhặn vỗ nhẹ vào vai người thanh niên trẻ tuổi, nhỏ giọng nói:
- Báo Tử, nhiều một việc không bằng bớt đi một việc.
Người thanh niên được gọi là Báo Tử liếc nhìn người đàn ông nhã nhặn với ánh mắt vô tội ủy khuất. Người đàn ông hiền lành cười cười đưa cho Báo Tử điếu thuốc nói:
- Trong mấy người đó ít ra có hai người là cao thủ rồi, nếu có gì xảy ra ngay cả ta cũng chưa chắc đánh lại. Cậu nhịn đi, những người này lai lịch không rõ ràng không nên trêu chọc.
Báo Tử kinh ngạc nhìn người đàn ông nhã nhặn nói:
- Bát Bách thúc chắc chứ?
Người đàn ông hiền lành được gọi là Bát Bách thúc xoa đầu Báo Tử nói:
- Cậu để tôi nói bao nhiêu lần nữa đừng gọi là Bát Bách thúc nữa.
Báo Tử vuốt đầu ủy khuất nói:
- Vậy cháu phải gọi là gì, người trong thôn đều gọi vậy cả.
Chú Bát Bách vỗ vỗ đầu gã nói:
- Tôi đã nói với cậu rồi sau này gọi tôi là Triệu tổng.
Tên này cười xì một tiếng, híp đôi mắt thành hạt động xanh nói:
- Con mèo nhỏ à, có nghe thấy không đó, phải gọi là Triệu Tổng nha. Lúc này không phải ở Kháo Sơn Truân nữa.Không được gọi Bát Bách thúc như thế là tầm thường phải không Bát Bách thúc.
Anh ta vừa nói vừa cười nhìn người đàn ông nhã nhặn, vẻ mặt nịnh nọt, Bát Bách thúc đành bất đắc dĩ thở dài:
- Đúng là bùn nhão thì không thể xây tường được.
Báo Tử cười khúc khich, ngồi cùng bàn có một tên con trai to lớn vẫn đang cúi đầu ăn cơm, cậu ta cao chừng hai thước hai, nặng ít nhất phải hai trăm năm sáu chục cân, lúc này cũng cười ra ngây ngô hai tiếng sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn.
Ngô lão gia tử híp mắt như có điều suy nghĩ.
Những lời của bọn họ Cường Tử cũng nghe thấy, hắn ngẩng đầu nhìn Sở Ly Hỏa và Tào Phá Địch, trong lòng tự nhủ cao thủ bọn họ nói là hai người này, còn Ngô lão gia, Chu thúc, Lôi Tử thúc và hắn nữa chi, bọn chúng đúng là không có mắt nhìn mà. Hắc hắc, con mẹ nó, mắt chó nên nhìn người cũng thấp trong lòng hắn không khỏi nổi lên lòng háo thắng.
- Cái tên giả gái để tóc dài còn nhuộm trắng kia tôi vừa nhìn đã tức giận thật muốn đánh lên mông hắn một trận.
Cáp Mô vừa ăn vừa nói nhỏ, Báo Tử nói với gã:
- Chú Cáp Mô vẫn chỉ có chú cháu ta hợp tính với nhau nhất.
Hai người ngầm hiểu cười hắc hắc, sau đó cụng chén uống một hơi cạn sạch.
Đứt cầu chì!
Cường Tử định đứng lên Sở Ly Hỏa đã kéo hắn xuống, lắc đầu với hắn. Cường Tử tức giận ngồi xuống. Trong lòng tự nhủ nếu đây là chợ bán thức ăn thì hắn đã sớm mang theo chai bia ân cần hỏi thăm tổ tông của hai tên cháu nội này. Ngồi cạnh mình đều là cao thủ mà phải chịu tức giận này.
Âm thanh hai người kia nói không lớn nhưng tất cả mọi người bên này đều nghe được, sắc mặt Bùi Nhuợc trắng chợt cầm chặt lấy tay Cường Tử không buông, chỉ sợ hắn nhịn không được mà tìm người đánh nhau. Cô gái nhỏ không phát hiện được bây giờ mình đã hoàn toàn trôi tuột đi rồi.
Ngô lão gia tử lầm bầm lầu bầu than nhỏ:
- Đông Bắc Hổ, Kim Tiền Báo, một lũ chuột chạy loạn khắp nơi.
Mấy người Cường Tử không hiểu, ngay cả Tào Phá Địch và Sở Li Hỏa cũng có chút nghi hoặc liếc nhìn nhau nhưng không tìm được câu trả lời. Ngược lại thần sắc Chu Bách Tước có chút ngưng trọng một thoáng, sắc lập tức thỏa mái châm cho Ngô lão gia một điếu thuốc nhỏ giọng nói:
- Không ngờ nhân vật như vậy mà ngài cũng nhìn ra.
Ngô lão gia rít một hơi thuốc cười cười nói:
- Bây giờ đều chết cả rồi, trước đây đã từng là những hảo hán nổi danh ở ba tỉnh Đông Bắc. Chỉ có điều đời nay không bằng đời trước, hiện tại lúc này con cháu bọn họ không thể nào có được uy phong như ngày xưa nữa, chỉ có thể nói một lũ chuột chạy loạn khắp nơi.
Thần sắc của người đàn ông nhã nhặn bàn bên kia cứng lại, tay cầm thuốc run rẩy hạ xuống, lập tức cố gắng che dấu. Hắn dùng ngón tay chấm vào trong ly rượu viết trên mặt bàn mấy chữ.
- Báo Tử, đọc cái này đi.
Người trẻ tuổi tên Báo Tử đọc dòng chữ này mặt mày hớn hở, gã đứng lên nói với anh chàng cao lớn:
- Báo Tử ca đi hoạt động chút gân cốt, Tiểu Hùng Hùng có đi theo không?
Tên to lớn miệng ngoác ra cười, thịt trong miệng không ngừng rơi ra bên ngoài:
- Em không đi, em ở đây ăn thịt. Anh đi đi.
Sau đó cười chẳng hiểu ý gì.
Báo Tử lườm cậu ta, bưng một ly bia đứng lến, cố ý giả bộ nghiêng ngả đi về phía bọn người Cường Tử bên này. Mới đi nửa đường bị ông chủ quán được Tiêu Lôi gọi Lý Ca mang một bó lớn thịt xiên đi tới, dường như không chú ý ngăn ở phía trước Báo Tử quẹt anh ta cả người đầy mỡ.
Báo Tử xém bị xâu thịt nóng đụng trúng liền nhảy né tránh, chén rượu trong tay không rơi ra một giọt.
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi, vị đại ca này thật sự xin lỗi tôi vừa định mang xâu thịt đi đây không ngờ ngài lại đứng đây. Do tôi do tôi, hôm nay bàn này để tôi tính đi, tôi sẽ sang bàn quý vị mời một ly xem như tạ lỗi.
Báo Tử bị ông ta ngăn cản muốn đi cũng không được, không đi cũng không phải nhưng không thể không nể mặt ông chủ liền bưng chén rượu trở về. Khi gã quay về Lý Ca liền quay đầu hướng bọn người Tiêu Lôi cười cười ý bảo không cần phải để ý.
Tiêu Lôi nhìn ông ta cười cười sau đó nhìn Cường Tử nói:
- Muốn cho hắn bài học không?
Cường Tử gật đầu, Tiêu Lôi nói:
- Không được đánh ở quán để chốc nữa đi theo bọn hắn.
Cường Tử cười xấu xa như khen tặng Tiêu Lôi gừng càng già càng cay. Bùi Nhuợc nhìn Cường Tử đầy lo lắng, Cường Tử nháy mắt với cô nàng nói:
- Yên tâm đi, chàng trai của cậu hiện rất mạnh mẽ, mặt trắng như vậy nhưng đánh tám người cũng chưa thở mạnh đâu. Cậu là học sinh ngoan nếu không dám nhìn thì lát nữa ngồi trong xe chờ chàng trai của cậu thu thập xong đống rác này sẽ hộ tống cậu về nhà được không?
Bùi Nặc nhỏ giọng nói:
- Cường Tử đừng đánh nhau được không, cậu vừa mới khỏe mà.
Cường Tử định nói thêm chợt cảm thấy sau lưng có một trận gió thổi tới, không quay đầu lại đánh ra một quyền, trong tiếng gió phát ra vang lên một tiếng chói tai, ly bia bị đấm vỡ nát bấy trong lúc đang bay tới, bia rơi xuống. Cường Tử kéo Bùi Nhuợc né đi, động tác nhanh như thỏ chạy..
Mặt người trẻ tuổi tên gọi Báo Tử trắng bệt, ly rượu trong tay đã không còn anh ta chỉ vào Cường Tử mắng:
- Mẹ kiếp, nể mặt mày mà mày không cần phải không? Có tin đâm chết mày không! .
Ông chủ Lý Ca mặt biến sắc nhìn chăm chú vào Báo Tử, ánh mắt hiện lên tia sát khí. Tiêu Lôi khoát tay ra hiệu với ông ta không cần nhúng tay vào. Lúc này người đàn ông thảm hại gọi là Cáp Mô bỗng nhiên đứng lên vừa hay đứng ở sau lưng Lý Ca, không biết vô tình hay cố tình.
Cường Tử quan sát Bùi Nhuợc một cách tỉ mỉ từ đầu đến chân, cuối cùng tìm thấy một miếng thủy tinh vỡ rất nhỏ trên áo Bùi Nhuợc, hắn cẩn thận lấy ra, sau đó xoay miếng thủy tinh về phía Báo Tử vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời buổi sáng.
- Anh tên là Báo Tử hả? Anh có biết đã làm bẩn quần áo bạn gái tôi không?
Báo Tử kêu lên một tiếng:
- Con mẹ nó, tao làm bẩn áo bạn gái mày đấy thì sao nào?
Cường Tử cười hắc hắc nói:
- Đến đây đi, comeonbaby!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện