[Dịch] ​1⁄2 Hoàng Tử

Chương 3 : SÓI DỊU DÀNG

Người đăng: 

.
“Hoàng Tử, tôi thấy về sau chúng ta cứ tiếp tục thế này thì sẽ không có kết quả gì cả.” Tiểu Long Nữ nói với tôi bằng giọng nói buồn bã và ánh mắt buồn bã. Tôi cau mày. Haiz! Cái gì đến rồi cũng phải đến.”Tôi biết, cần làm gì thì làm đi!” Tôi nắm chặt vai Tiểu Long Nữ, nhìn cô ấy bằng ánh mắt kiên định. “Rốt cuộc cậu cũng đồng ý. . . . . .” Mặt cô ấy tràn đầy vẻ hạnh phúc và vui sướng. Haiz! Mà thôi, chỉ cần cô ấy vui là được rồi. “Vậy ư ~~ cuối cùng có thể ra khỏi Tân Thủ Thôn rồi. Hô! Ở cái Tân Thủ Thôn nho nhỏ này mãi tôi đã chán ngấy rồi.” Cô ấy nói phấn khởi. Haiz! Tôi vốn cảm thấy Khô Lâu Động ở khu vực lân cận này rất thích hợp cho chúng tôi, mặc dù giá trị kinh nghiệm đối với tôi – cấp 35 và Tiểu Long Nữ – cấp 33 (Và cả Bánh Bao Thịt cấp 23!) cũng chẳng nhiều nhặn gì. Nhưng số lượng đánh được rất nhiều và có thể đánh được hết trong giây lát, tốc độ thăng cấp cũng không chậm lắm. Tôi định cứ như vậy lên tới cấp 40 rồi tính tiếp, nhưng mà Tiểu Long Nữ sợ rằng cứ như vậy thì sẽ rất nhàm chán, ngang ngạnh ầm ĩ đòi tới đô thị lớn. . . Bị cô ấy lải nhải ba ngày, tai tôi sắp điếc tới nơi rồi. Thế là, tôi đành phải nói bye bye với Khô Lâu. Đi thôi! Dù sao tôi cũng rất tò mò với thế giới bên ngoài. Thế là, tôi và Tiểu Long Nữ thanh toán phí truyền tống(1), rời khỏi Tân Thủ Thôn, hướng tới một thế giới mới mẻ khác. (1) Phí truyền tống: Trong game sẽ có những NPC chuyên dịch chuyển gamer từ địa điểm này tới địa điểm khác, và có thu phí. Phí này gọi là phí truyền tống. “Hoàng Tử, tại sao cậu lại chọn Tinh Thành mà không chọn Nhật Thành hoặc Nguyệt Thành?” Trước khi đi, Tiểu Long Nữ hỏi tôi. Tôi nhún vai. “Em tôi nói nó thường lượn lờ ở Tinh Thành, cũng biết vài địa điểm luyện cấp tốt mà nó từng đi qua. Tôi thấy ít nhất tôi còn quen thuộc Tinh Thành chút ít, cho nên liền chọn Tinh Thành!” Tới Tinh Thành, chỉ có một từ thôi, đẹp, thật sự là một thành thị đẹp vô cùng. Đường phố và phòng ốc mang phong cách Châu Âu cổ đại, còn có những vì sao rực sáng đầy trời. Rời khỏi điểm truyền tống, đi trên con đường lát đá phiến trắng, tôi cảm thấy cả người mang vẻ cao quý hơn. Tiểu Long Nữ dựa sát vào người tôi. . . . . . Đừng hiểu lầm, chúng tôi đã giao hẹn từ trước rồi, khi chúng tôi xuất hiện ở những nơi có người khác, cô ấy và tôi sẽ tỏ vẻ thân mật. Nếu không . . . . . . kết cục, chắc rằng mọi người đều biết rồi (Haiz! Khinh Thân Pháp của tôi đã đạt cấp 3, là do bị các em gái đuổi theo điên cuồng mà thăng cấp. . . . . . ). Nhưng ngay cả như vậy, chỉ cần tôi đi đến đâu, các em gái ở đó đều hóa đá, nhìn tôi ngẩn ngơ, tiếp theo, dùng ánh mắt căm thù nhìn Tiểu Long Nữ. . . . . . “Hoàng Tử, chúng ta tới nhà hàng cao cấp được không?” Tiểu Long Nữ cầu xin tôi bằng ánh mắt đói khát. Tôi gãi mặt. Cũng được, ở Tân Thủ Thôn, đồ ăn ngon nhất chính là bánh bao. . . . . . Nhưng mà sau khi tôi không cẩn thận mà mắc sai lầm, cắn con pet Bánh Bao Thịt của tôi một phát thì tôi chỉ ăn màn thầu. “Ừm! Được, dù sao vẫn còn đủ tiền, đi nếm thử chút đồ ăn ngon nào!” Sau khi Tiểu Long Nữ và tôi chọn lựa kỹ lưỡng thì đã chấm một nhà hàng ở ven hồ, kiến trúc nhà hàng có bảy phần là thủy tinh trong suốt. Sau khi đẩy cửa đi vào, một em gái bồi bàn đáng yêu đi tới. “Hai người.” Tôi thể hiện những thứ đã được Tiểu Long Nữ huấn luyện ra, nở nụ cười hoàn mỹ của hoàng tử, nói với em gái bồi bàn. Em gái bồi bàn hóa đá, hỏng rồi, tôi chảy một giọt mồ hôi lạnh, không ngờ bồi bàn ở đây lại là người thật. Tôi tóm chặt lấy cánh tay phải của Tiểu Long Nữ theo bản năng. “Đẹp trai quá ~~~” Em gái bồi bàn thốt lên với vẻ hoảng hốt, tiếng cũng không lớn lắm, cũng chỉ đủ mức làm cho mọi người ở tầng một nghe thấy mà thôi. . . . . . Cả nhà hàng nhìn tôi, tôi phải làm sao bây giờ? Trời ạ, đi ăn cơm thôi mà cũng có vấn đề. “Duy trì phong độ cao quý của cậu. Yên tâm, thể loại giống cực phẩm nhà cậu, thêm vào người đẹp siêu ~~ hot như tôi đây, không có mấy người dám lại đây đâu.” Tiểu Long Nữ PM dặn tôi. Chiêu này là do Tiểu Long Nữ cực phẩm dạy tôi. Cô ấy nói với tôi, càng bị nhìn chăm chú thì càng phải biểu hiện khuôn mặt cực phẩm nhất của mình, như vậy sẽ làm những người khác sinh ra cảm giác tự ti, sẽ không dám đi tới . . . . . . Tôi nhịn ~~ cảm giác muốn chạy biến, điều chỉnh nụ cười cứng ngắc trên mặt, nói bằng giọng điệu dịu dàng nhất. “Tiểu thư, hai người, có thể nhờ cô xếp chỗ được không?” Em gái bồi bàn đỏ mặt, tay chân luống cuống mãi mới đưa tôi và Tiểu Long Nữ tới chỗ ngồi được. Tôi ngồi xuống rồi, còn mỉm cười nhìn khắp một lượt những người nhìn tôi. . . . . . Hiệu quả thật sự rất tốt, những người bị tôi liếc nhìn không dám nhìn lại tôi nữa. Tôi mở menu ra, tiện thể dựng đứng menu lên để che khuất mặt tôi và Tiểu Long Nữ. Hai người chúng tôi lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt mấy tháng chưa ăn cơm thể hiện rõ rệt. Chúng tôi nhỏ tiếng bàn về menu. . . . . . “Hoàng Tử, tôi muốn ăn món này, món này.” Nhìn hình ảnh thức ăn, tôi nuốt vài ngụm nước bọt. “Tôi cũng muốn một phần, món này nữa. . .” “Món kia cũng được. . .” Tiểu Long Nữ, nước bọt của bà chảy ra rồi đấy! “Còn nói tôi, cậu xem lại cái vẻ mặt ăn xin của cậu đi. . .” Tôi phản bác. “Chưa đọc hoàng tử ăn mày sao. . . . . .” “Đừng quên gọi cho Bánh Bao Thịt mấy cái bánh bao thịt. . .” Pet của Cuộc Sống Thứ Hai cũng cần ăn. Mà tôi và Tiểu Long Nữ nghiên cứu rất lâu, thậm chí còn PM GM. “Xin hỏi GM, bánh bao ăn gì?” GM trả lời là: “Làm ơn đừng đùa giỡn GM, tái phạm sẽ cưỡng chế log out và khóa tài khoản một tháng. . . . . .” Về sau, GM kia bị Tiểu Long Nữ – GM ẩn vô địch – báo cáo hành vi, chắc chắn là bị cấp trên mắng một trận thê thảm. . . . . . Mà tôi tự dưng phát hiện ra bánh bao thịt tôi để ở trong túi để ăn bỗng dưng biến mất không dấu vết. Tiểu Long Nữ khăng khăng rằng không phải cô ấy ăn vụng, cho nên bán tín bán nghi, mang cái bánh bao thịt để ăn cho pet Bánh Bao Thịt ăn. Pet Bánh Bao Thịt của tôi nuốt một phát toi luôn ba đồng loại của nó. . . . . . Trước khi đặt menu xuống, Tiểu Long Nữ lại tỏ vẻ thiếu nữ hạnh phúc, còn tôi cũng treo lên vẻ mặt hoàng tử hoàn mỹ, kết thúc quá trình gọi món với em gái bồi bàn mặt đỏ tim đập loạn. Chờ cơm thật sự là đau khổ. Vì hình tượng mà tôi và Tiểu Long Nữ chỉ có thể nói chuyện khe khẽ, còn phải cẩn thận để không bị những người khác nghe thấy nội dung nói chuyện của chúng tôi, đau khổ quá cơ. . . . . . Gì cơ? Vì sao không thể để người khác nghe thấy ư? Nội dung nói chuyện của bọn tôi như sau: “Tiểu Long Nữ, bà bỏ cuộc với tuyệt chiêu của Xuân Lệ kia đi! Cái chiêu cánh quạt đó người thường hoàn toàn không thể học được.” “Đừng thế mà, chiêu đó siêu ~~ ngầu ý, tôi nhất định phải làm được. Hơn nữa cậu còn nói gì tôi chứ! Không phải cậu còn khăng khăng nghiên cứu Rage of the Eight Maidens của Yagami Iori sao, cái đó mới là thứ người thường không thể học được.” “Đâu có, bây giờ rõ ràn gtôi là đã đổi sang nghiên cứu Cửu Đầu Long Thiểm và Thiên Tường Long Thiểm của Kenshin(2) rồi.” (2) Himura Kenshin (Nhật: 緋村 剣心 Phi Thôn Kiếm Tâm) là nhân vật chính và được lấy tên làm đầu đề cho anime và manga Rurouni Kenshin, hay còn gọi là Samurai X. “Haiz! Tại sao Ảm Nhiên Tiêu Hồn Kiếm của Dương Quá lại khó thế chứ?” Tiểu Long Nữ càu nhàu. “Lảm nhảm gì vậy, ngài tác giả Kim Dung nói rằng muốn dùng Ảm Nhiên Tiêu Hồn Kiếm, phải có tâm trạng u uất buồn bã, bà u uất buồn bã lúc nào chứ. . . . . .” Tiểu Long Nữ nói với vẻ vô tội. “Có mà, tôi có dùng hành tây để làm bữa cơm u uất buồn bã mà. . . . . .” “. . . . . .” Lúc tôi đang tám nhảm với Tiểu Long Nữ thì có một đoàn khách đi xuống từ phòng thượng hạng trên tầng hai. . . . . . “Vô Tình, mặc dù sơn cốc Nộ Long hơi nguy hiểm, nhưng chúng ta có sáu người cộng thêm cậu nữa, luyện cấp ở đó thừa sức ý chứ” Một kiếm sĩ loài người tuấn tú nhã nhặn, vừa xuống lầu vừa nói chuyện cùng với anh chàng ở bên cạnh. “Phải đấy! Vô Tình, cùng luyện đi.” A? Tôi nghi ngờ, cách nói chuyện phóng khoáng này. . . Không phải là Tiểu Cường sao? Mà bên cạnh Tiểu Cường, còn có cung thủ Legolas và linh mục Chuyên Buff Máu. “Nếu anh Đoạn Kiếm và anh Tiểu Cường yêu cầu nhiệt tình vậy thì Phong Vô Tình cũng không từ chối nữa, ngày mai sẽ bắt đầu tham gia với tiểu đội Hoa Hồng, cùng luyện cấp nhé!” Phong Vô Tình mặc Nho phục, tay cầm tiêu ngọc, thêm vào khuôn mặt điển trai, làm ma pháp sư trong tiểu đội Hoa Hồng, Hoa Hồng Tuyết Trắng, và cả một đạo tặc, Tình Thiên, đều nhìn nó với vẻ mặt si mê. Tôi ngồi cạnh cầu thang nên có thể nghe họ nói chuyện không lọt một câu. Cái tên Phong Vô Tình này, còn kiểu nói chuyện y hệt Sở Lưu Hương(3) đáng ghét kia nữa. Tôi nheo mắt lại, thầm nghĩ chẳng lẽ là . . . . . Tôi quay đầu lại chậm rãi. . . . . . Cái mặt này! Mặc dù đã mĩ hóa, nhưng tôi – bà chị song sinh sống cùng nó mười chín năm, không thể nhìn lầm được. Thằng ~~ em ~~ chết ~~ tiệt ~~, Phong Dương Danh. A! Nữ tinh linh kia. . . Là Hoa Hồng Tuyết Trắng! Chị em tốt của tôi! (3) Sở Lưu Hương (chữ Hán: 楚留香, bính âm: Chu Liuxiang) là một nhân vật chính trong tác phẩm kiếm hiệp của Cổ Long và xuất hiện trong bộ Sở Lưu Hương hệ liệt. Sở Lưu Hương nguyên là một vị hoàng tử phải lưu lạc xuống nhân gian trong một âm mưu cung đình. Sở Lưu Hương có biệt tài trộm cắp giống như Robin Hood ở châu Âu nên được gọi là “Đạo soái” (盜帥) hay “Hương soái” (香帥). Sở Lưu Hương là nhân vật đào hoa trong tiểu thuyết võ hiệp Cổ Long. Lúc này, em gái loài người đi cùng với họ, hình như đã nhìn thấy tôi. Và không hề bất ngờ, cô ấy liền biến thành đá. “Tình Thiên? Làm sao vậy, sao không xuống tiếp?” Legolas nhìn Tình Thiên đã hóa đá, hỏi cô. “Tình Thiên?” Mọi người trong tiểu đội Hoa Hồng nhìn Tình Thiên với vẻ ngờ vực, rồi mới nhìn về phía tôi theo ánh mắt của Tình Thiên. . . Thấy họ nhìn tôi, tôi hơi hốt hoảng, rất sợ thằng em sẽ nhận ra tôi. Chắc không đâu nhỉ? Tôi cảm thấy, với dáng vẻ bây giờ ngay cả tôi còn không nhận ra mình nữa là. “Làm sao thế, Hoàng Tử?” Tiểu Long Nữ thấy vẻ kì quái của tôi nên PM. “Kiếm sĩ loài người đẹp trai nhất trong đội bên kia, Phong Vô Tình, là em tôi.” “Cậu ta biết. . . ?” “Nó biết tôi là nhân yêu, nhưng không biết tôi là ai!” Tôi bổ sung một câu: “Đừng để nó biết.” “Ờ, được rồi, vậy cậu tự nhiên chút đi, mặt của cậu cứng đờ.” Nghe vậy, tôi điều chỉnh lại nét mặt, mỉm cười với đoàn người bên kia. “Đẹp trai quá. . .” Tình Thiên sửng sốt. Tuy Phong Vô Tình không thích thú cho lắm. Thằng nhóc này chui từ đâu ra (Từ nhà mày chứ sao. . . ), cũng hơi đẹp trai chút mà dám tranh giành sự nổi tiếng của cậu. Cậu quay đầu nhìn Hoa Hồng, Hoa Hồng cũng trưng ra khuôn mặt hốt hoảng nhìn thằng nhóc. Điều này làm cho cậu cực kỳ khó chịu. Lúc này, tôi đi lên phía trước, dù sao Hoa Hồng cũng từng giúp đỡ tôi, dù sao cũng phải chào hỏi. “Đã lâu không gặp, Hoa Hồng, Tiểu Cường, Legolas, và Chuyên Buff Máu” “Cậu quen chúng tôi sao?” Tiểu Cường kinh ngạc. Anh không hề có ấn tượng gì về thằng nhóc đẹp trai này, ba người kia cũng lộ vẻ nghi hoặc. Tôi cười nhẹ. “Tôi là Hoàng Tử.” “Hoàng Tử. . . ?” Tôi cười khổ, xem ra họ đều quên tôi rồi.”Hoàng Tử mang mặt nạ đó, nhớ chưa?” “A. . . . . . Là cậu à.” Tiểu Cường gõ đầu, giật mình hiểu ra, thảo nào không nhớ ra khuôn mặt này. “Người dùng Taekwondo đánh quái đó hả~?” Ánh mắt Chuyên Buff Máu tràn ngập ý cười. “Lúc đó cậu mang mặt nạ là do quá đẹp trai ư?” Nét mặt Legolas kỳ lạ. “À. . .” Lúc này, Tiểu Long Nữ cũng đứng ở cạnh tôi. “Giới thiệu với các bạn, đây là bạn tôi, Tiểu Long Nữ. Tiểu Long Nữ, đây là Hoa Hồng Tuyết Trắng, Tiểu Cường, Legolas và Chuyên Buff Máu. Họ đã từng giúp đỡ tôi.” Tiểu Long Nữ bám vào tôi, cười rạng rỡ. “Chào các bạn.” “Thì ra là cậu, Hoàng Tử. . .” Chị em tốt của tôi, Hoa Hồng Tuyết Trắng nói với vẻ mặt e thẹn, tôi lại lặng lẽ nhỏ một giọt mồ hôi lạnh! Lúc này, thằng em tôi đột nhiên xen mồm vào. “Xin chào, tôi mới gia nhập tiểu đội Hoa Hồng, Phong Vô Tình.” Nó nở nụ cười Sở Lưu Hương đẹp đẽ nhất, không gì có thể sánh nổi. Em tôi từng nói, nó biểu hiện như vậy với con gái, tức là nó muốn cua cô ấy; nếu nó biểu hiện như vậy với con trai, tức là nó đang khiêu khích . . . Không phải thế chứ! Mày khiêu khích gì chị chứ!? “Xin chào!” Tôi mỉm cười trả lời, trong lòng lại nghĩ. . . Cái vẻ mặt đáng đánh đòn kia của mày, hơ! Đã thế tối nay không nấu cơm cho mày ăn nữa. . . . . . Một loại ý thức đối kháng kỳ quái tràn ngập giữa hai người chúng tôi. Hoa Hồng Tuyết Trắng và Tình Thiên nhìn Phong Vô Tình, lại nhìn tôi, khuôn mặt đầy vẻ khó có thể lựa chọn. . . . . . Tôi ngất! Tôi hiểu rồi. Tôi hô to oan uổng ở trong lòng ~~~ Thằng em thối tha, chị không muốn tranh giành con gái với mày đâu ~~~~ Thằng em tôi làm bộ làm tịch xoay tròn tiêu ngọc, cười nói. “Anh Hoàng Tử thật có phúc, có Tiểu Long Nữ xinh đẹp đáng yêu như vậy làm bạn, uyên ương hiệp lữ, thật sự là khiến Vô Tình khâm phục, haiz! .” . . . . . . Tôi cười gượng.”Đâu có, đâu có. . . . . .” “Mồm miệng em trai cậu cũng ngọt xớt vậy sao?” Tiểu Long Nữ ở ngoài thì thể hiện dáng vẻ của thiếu nữ, thực ra là đang bí mật PM tôi. “Còn lâu đi, nếu chỉ có tôi thì dáng vẻ Sở Lưu Hương của nó sẽ biến mất sạch sành sanh, hoàn toàn trở thành tên lưu manh.” Mà nghe thấy lời nói của Phong Vô Tình, sắc mặt của Hoa Hồng Tuyết Trắng và Tình Thiên đều tái nhợt. . . . . . Tình Thiên vội hỏi. “Hoàng Tử, anh và cô ấy thực sự là người yêu sao?” “Đúng vậy, Tiểu Long Nữ là . . bà xã của tôi.” Tình Thiên vừa nghe thấy thì khuôn mặt sa sầm. Mãi mới gặp được một anh chàng đẹp trai cảm thấy vừa lòng như vậy mà lại có bà xã rồi, lại còn là một cô gái xinh đẹp mà bản thân không sánh nổi, tâm trạng của cô thật sự vô cùng tồi tệ. Cô ấy nhìn khuôn mặt có thể nói là điển trai của tôi với vẻ buồn bã (Lạnh hết cả sống lưng!). Không được, cô không muốn bỏ cuộc! Cô còn có vũ khí bí mật. . . . . . Lúc này, Tiểu Long Nữ thấy khuôn mặt xấu hổ của tôi, lập tức lên tiếng giải vây cho tôi. “Ông xã, đồ ăn của chúng ta được mang lên rồi!” Tôi nghe thấy vậy, vội vàng tạm biệt từng thành viên tiểu đội Hoa Hồng, ngồi xuống thưởng thức bữa ăn ngon. ********* Mặc dù có tiết mục kì quặc xen giữa, nhưng vẫn ăn được bữa cơm rất vừa lòng. Bây giờ tôi và Tiểu Long Nữ đang tản bộ trong thành, cũng tiện tiêu hóa một đống thức ăn. . . “Hoàng Tử, cậu có muốn lập đội phiêu lưu không?” Tiểu Long Nữ hỏi tôi. “Lập đội phiêu lưu có lợi ích gì?” Tôi nghiêng đầu suy nghĩ. Tiểu Long Nữ ─ cái gì cũng biết ─ nói với tôi rất cẩn thận: “Sau này quái vật sẽ mạnh hơn, hai người chúng ta muốn đánh có lẽ cũng phải hết hơi. Nếu có linh mục và ma pháp sư sẽ đánh quái nhanh hơn, thăng cấp nhanh hơn hiện tại. Hơn nữa, tiểu đội có thể tới Công hội Người phiêu lưu nhận nhiệm vụ đoàn đội, có thể kiếm được nhiều loại phần thưởng và tiền bạc, nâng cao điểm danh vọng…v..v…” “Ừ. . .” Nghe có vẻ cũng được đấy. “Vậy chúng ta lập đội phiêu lưu đi!” Tiểu Long Nữ nghe thấy vậy thì lườm tôi. “Nói đơn giản vậy, số lượng thành viên tối thiểu của đội phiêu lưu là năm người! Tôi và cậu mới hai người thôi.” “Vậy. . . . . .” Tôi còn chưa xong đã bị chặn họng. . . “Người phía trước dừng bước.” Một tiếng nói dễ nghe vang lên. Tôi mơ hồ quay người lại thì thấy đó là em gái loài người của tiểu đội Hoa Hồng lúc nãy. Tôi nhớ rằng hình như tên là Tình Thiên thì phải! “Có chuyện gì thế?” Hai tay cô ấy chống nạnh, dáng vẻ ngang ngược. . . Đáng tiếc bên trên lại là cái đầu nhỏ xinh, có phần khệch khỡm. Nhưng lúc này, không ngờ rằng tám đại hán bắt đầu xếp thành hàng sau lưng cô ấy. . . Chuyện gì đang diễn ra thế này? Ăn cướp? Ở trong Tinh Thành? Tôi và Tiểu Long Nữ đều rối hết cả lên, mà những gamer xung quanh cũng tò mò, dừng bước đứng vây quanh hóng hớt. “Xin hỏi. . . Bạn có việc gì không?” Tôi vẫn giữ nụ cười của quý ông. Đẹp trai quá. . . . . . Mặt Tình Thiên đầy vẻ sùng bái, càng hạ quyết tâm, phải làm bà xã của anh chàng trước mặt. Cô nói lời thoại đã suy nghĩ từ lâu. “Đường này tôi mở, cây này tôi trồng, muốn rời khỏi nơi đây. . . . . . Phải. Để. Lại. Đàn. Ông.” . . . . . . Sững sờ! Mọi người, tôi, Tiểu Long Nữ, và cả tất cả gamer đứng vây quanh. Thấy tôi không có phản ứng, Tình Thiên giậm chân.”Anh nghe đây, Hoàng Tử, em muốn anh đá bà xã Tiểu Long Nữ hiện thời của anh, làm ông xã của em. Em bao anh ăn, bao anh ngủ, cấp vũ khí, cấp trang bị, hằng ngày còn có tiền tiêu vặt.” Cô ấy vênh cằm kiêu ngạo. “Yên tâm, em có tiền. Nếu không tin, em có thể đưa cho anh năm trăm nghìn vàng trước.” Mặt tôi đần ra. “Ý của bạn là. . . . . . Bạn muốn bao dưỡng tôi?” “Đúng vậy!” Tiểu Long Nữ cười thầm trong bụng, nhưng vì hình tượng, cô ấy cố kiềm chế, nhưng khóe miệng vẫn không ngừng nhếch lên. Nhưng gamer xung quanh đã cười rộ lên, có người còn chen vào vài câu “Cô em chơi trội quá.”, “Bao dưỡng anh đi, em gái”, “Biến đi, không nhìn xem bản thân là cái dạng gì hả.” “Làm sao bây giờ, Tiểu Long Nữ, đừng cười nữa.” Tôi bực mình PM Tiểu Long Nữ. “Ha ha ha. . . . . . Từ chối đi, nếu không thì biết làm sao. Giữa đường lớn, cô ta còn có thể làm gì nữa!” Ha ha ha, cười chết cô đi . Tôi mặc kệ tiếng cười 200 decibel xung quanh, chỉ tỏ vẻ hối lỗi, haiz! Tôi hoàn toàn vô tội.”Xin lỗi, nhưng tôi không có ý định bỏ bà xã, mong bạn . . . . . . hãy tìm ông xã khác!” Chết tiệt! Tình Thiên nổi giận đùng đùng nhìn về phía Tiểu Long Nữ, sau đó, nhưng Tiểu Long Nữ lại tỏ vẻ không thèm quan tâm, còn ngắm nghía móng tay của mình, càng chọc giận Tình Thiên. “Các người, giết cô ta quay về điểm hồi sinh cho tôi.” Tám đại hán phía sau cô ta ngơ ngác nhìn nhau, yêu cầu bọn họ giết cô gái yểu điệu như vậy, thật sự là . . . . . Không thể ra tay được! Tình Thiên hét lên giận dữ. “Mau ra tay cho tôi, giết chết cô ta, tôi thưởng năm trăm nghìn.” Sắc mặt tôi và Tiểu Long Nữ đều thay đổi. Tiểu Long Nữ vô cùng tức giận.”Giữa đường thế này, cô dám làm loạn sao.” Lúc này, tám đại hán dưới sự xúi giục của năm trăm nghìn, từ từ tiến tới gần tới chỗ chúng tôi. . . . . . Tôi vội vàng bảo vệ Tiểu Long Nữ phía sau, gamer xung quanh đều căm phẫn, nhưng Tình Thiên nói một câu liền khiến bọn họ không dám hành động không suy nghĩ nữa.”Ai dám nhúng tay vào, tôi sai bọn hắn giết kẻ đó về cấp 1″ “Hoàng Tử. . . . . .” Sắc mặt Tiểu Long Nữ trắng bệch tránh ở phía sau tôi. “Đừng sợ, nếu bà chết, tôi chết cùng bà, dù sao cũng chỉ rớt 1 cấp mà thôi, luyện lại cũng được.” Tôi an ủi Tiểu Long Nữ, cô ấy nghe vậy cũng yên lòng. “Hỏi lại anh một lần nữa, Hoàng Tử, anh có muốn làm ông xã của em không, đồng ý thì em để Tiểu Long Nữ đi.” Tiểu Long Nữ bị em gái Tình Thiên trước mặt này chọc giận đến nỗi suýt nữa văng tục. “Đồ đanh đá, cho dù cô giết tôi về cấp 1, Hoàng Tử vẫn là ông xã của tôi!” Tình Thiên nghe vậy vô cùng tức giận.”Mau giết cô ta cho tôi.” Một tên đại hán bị năm trăm nghìn hun khói khiến đầu óc không tỉnh táo, xông tới đầu tiên muốn nắm trọn số tiền. Gã hùng hổ vung lên chiếc rìu lớn trong tay. Tôi cũng vô cùng uy phong lôi trợ thủ đắc lực ─ Bánh Bao Thịt ─ từ trong túi của tôi ra, ném mạnh về phía các đại hán. “Bánh Bao Thịt, sử dụng Bánh Bao Thịt có độc.” Bánh Bao Thịt bị tôi ném tới đầu của những đại hán, phun ra một màn khói độc. Tóm lấy Bánh Bao Thịt, nhân dịp tất cả mọi người đều bị Bánh Bao Thịt làm cho ngẩn ngơ, tôi gần như là bay vút đến trước mặt đại hán A. “Cửu Đầu Long Thiểm.” Cửu Đầu Long Thiểm chính là chiêu thức tôi tham khảo trong manga Rurouni Kenshin. Hơn nữa còn cải tiến, tập hợp chặt, chém, đập, thập tự trảm và kỹ năng Liên Kích (hiện tại có thể tấn công liên tục 10 lần, cho nên thật ra phải là Thập Đầu Long Thiểm mới đúng). Và cả Hắc Đao lên cấp 15, thêm vào lực sát thương hỏa diễm của Hỏa Diễm Trảm, cuối cùng tạo ra chiêu thức có lực sát thương vô cùng biến thái, có thể nói là tuyệt chiêu hiện tại của tôi. Lúc tôi đánh BOSS siêu mạnh Khô Lâu Vương ở Tân Thủ Thôn, tôi còn chưa chém tới chín nhát đã tan xương. “A ~~~” Đại hán kêu thảm thiết, sau đó biến thành một luồng sáng bay đi. Tôi lập tức lấy lam thủy (Nước thuốc thủy bổ sung MP) từ trong túi ra, uống ừng ực. Bởi vì điểm yếu của Cửu Đầu Long Thiểm chính là, vô cùng tốn MP. May mà mọi người đều ở trong trạng thái ngẩn ngơ, không ai thừa cơ tấn công tôi. Tôi nhớ tới Kenshin mỗi lần đều lạnh lùng nhìn kẻ địch, rồi kẻ địch liền mất tự tin, thế là tôi cũng lạnh lùng nhìn bảy đại hán còn lại, tôi nói lạnh lùng. “Kẻ nào cho rằng có thể tiếp được Cửu Đầu Long Thiểm của tôi thì xông lên đi!” Bảy tên đại hán đã giải độc xong, không có tên nào dám tiến lên trước, bởi vì tôi vừa mới uống lam thủy, bây giờ tên nào xông lên đầu tiên đương nhiên sẽ trở thành miếng đệm thịt miễn phí! “Mẹ nó, các anh em cùng xông lên, ông không tin thằng nhóc này có thể một đánh bảy.” Đại hán B cuối cùng cũng hét lên điên cuồng, hét xong, bảy tên đại hán xông lên đồng loạt. Tiếp đến, đúng là một trận chiến hỗn loạn. Tôi dựa vào nhanh nhẹn cao hơn hẳn bọn họ, vẫn tránh né được những đường đao lưỡi kiếm điên loạn đó. Những vẫn dính mấy nhát, hơn nữa lại không thể ra tay tấn công lại được. Tình cảnh của Tiểu Long Nữ cũng giống với tôi, cô ấy nhanh hơn tôi rất nhiều, cho nên tạm thời chưa dính vết thương nào. Nhưng lực công kích của cô ấy quá yếu để tấn công đối phương. “Aaaaa!” Hơi sơ ý chút đã bị đại hán nào đó dùng kỹ năng chém trúng lưng. Chết tiệt, lửa giận của tôi bốc lên, có thứ gọi là có chết cũng phải kéo theo người khác chết cùng. Tôi lập tức dùng Cửu Đầu Long Thiểm, một ánh sáng trắng liền bay đi như thế, nhưng kết cục chính là, tôi bị chém năm sáu nhát, lâm vào cảnh cận kề cái chết. . . . . . “Hoàng Tử. . . . . .” Tiểu Long Nữ quá sợ hãi, cô ấy xông tới, xuất ra tuyệt chiêu của Xuân Lệ ─ gọi tạm là chân xoắn ốc đi! Không ngờ rằng Tiểu Long Nữ có thể thi triển thành công. Tiểu Long Nữ trồng cây chuối, hai bàn tay chạm đất hơn nữa không ngừng đan xen xoay tròn, vốn dĩ lực chân của cô ấy cũng không mạnh lắm. . . . . . Nhưng cô ấy lại gắn tiểu đao ở mũi giày. Theo hiểu biết của tôi về Tiểu Long Nữ, chắc chắn cô ấy sẽ tẩm loại độc dược độc nhất cuả cô ấy lên đao ─ Thất Bộ Đoạn Hồn Tán. (Đương nhiên là không chết được trong bảy bước, chỉ bị trừ – 50HP/ giây, người bình thường sẽ chết trong vòng một phút nếu không được giải độc.) Tất cả đại hán trúng độc đều rất sợ hãi bởi vì lượng máu giảm xuống điên cuồng. Họ vội vàng lấy thuốc giải độc ra giải độc, mà Tiểu Long Nữ cũng nhân lúc này kéo tôi ra khỏi vòng chiến. Tôi uống dược thủy ừng ực, nhưng còn chưa uống xong bình thứ hai thì những đại hán đã xông tới. Chết tiệt, sắc mặt tôi và Tiểu Long Nữ đều tái nhợt. Gamer đứng vây quanh đông vậy trong khi mấy kẻ bắt nạt lại ít, mà lại không có ai bênh vực kẻ yếu. Đại bộ phận đều thờ ơ đứng nhìn, chỉ có một vài cô gái không đành lòng, che mắt bỏ đi. Xem ra, thật sự phải chết vì tình với Tiểu Long Nữ rồi, haiz! Tôi có thể không chết ở tiết mục kì quái này không? Ngay khi tôi sắp sửa đánh giáp lá cà với đám đại hán, tiếng gầm vang trời của một dã thú truyền tới. “Dừng tay!” Tất cả mọi người đều nhìn về phía âm thanh phát ra, mục tiêu vô cùng rõ ràng, bởi vì đó là người thú, mà còn là người sói vô cùng xấu xí, màu lông xám tro khiến mọi người có cảm giác dơ bẩn. Hơn nữa căn cứ theo ước lượng bằng mắt thường của tôi thì chiều cao tầm khoảng . . . 2 m. Nắm đấm kia to như thể chỉ bằng một đấm cũng khiến người ta bay về Tây Thiên. Cánh tay anh ta ước chừng gần bằng đùi tôi, chân của anh ta có khi còn to hơn eo tôi. . . . . . Ánh mắt của mấy đại hán trở nên kinh hoảng không thôi, không ai muốn chiến đấu cùng quái vật xấu xí cao lớn trước mắt. . . . . . Người sói xấu xí dùng ánh mắt vô cùng hung bạo nhìn trừng trừng mấy đại hán.”Còn không đi mau, muốn tan xương nát thịt hử?” Các đại hán đều nuốt nước bọt, lùi dần về sau, nhưng vẫn không cam lòng từ bỏ. Lúc này, tôi cũng thừa cơ uống nốt hồng dược thủy, lại tràn đầy sức mạnh. Rất ăn ý, tôi tạo dáng mở đầu của chiêu thức Cửu Đầu Long Thiểm, cộng thêm ánh mắt lạnh lùng, quả nhiên đạt được hiệu quả đe dọa. Còn về Tình Thiên bên cạnh, cũng mang sắc mặt trắng bệch, cô muốn giết Tiểu Long Nữ, nhưng không hề muốn làm hoàng tử bạch mã của mình bị thương, cô nói rầu rĩ .”Hoàng Tử. . . Anh thật sự thích Tiểu Long Nữ như vậy sao, không phải cô ấy không được sao?” Tôi thầm thở dài, khuôn mặt của mình đúng là nghiệp chướng.”Đúng vậy, xin lỗi. . . . . .” Tình Thiên vừa nghe xong thì đôi mắt to ngập nước, cuối cùng, hic một tiếng, cô ấy khóc lóc chạy đi. . . . . . Mà mấy đại hán thấy tình trạng đó, biết năm trăm nghìn vô vọng rồi, hiển nhiên cũng đi theo luôn. Tôi nhìn đám đại hán tản đi, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Nhớ tới tình hình cửu tử nhất sinh vừa rồi thì bắt đầu cảm thấy sợ hãi, không còn ý thức, chân mềm nhũn. Tôi đặt mông ngồi bệt xuống đất, nhưng lúc này, một luồng ánh sáng trắng cực dễ chịu chợt bao lấy tôi. . . “Cậu không sao chứ?” Người sói xấu xí hỏi tôi với vẻ quan tâm. Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy. Anh đang nhếch miệng cười với tôi, tôi cười trả lời không sao, thấy ấm áp trong lòng, khuôn mặt xấu xí của anh ấy lại có thể trở nên thân thiết như vậy. Nhưng Tiểu Long Nữ lại nhìn người sói xấu xí màu xám bằng vẻ choáng váng. “Anh . . . anh là linh mục à?” Tiểu Long Nữ lắp bắp. Bởi vì chiêu vừa nãy của người xói xấu xí là thuật trị liệu trung cấp của riêng linh mục. . . . . . Người sói hơi ngượng, trả lời.”Ừm, tôi là linh mục người thú.” Tôi sửng sốt, rồi cười ha ha ha. “Chúng ta, vừa nãy chúng ta chỉ cần một linh mục, một chiến sĩ bị thương và một đạo tặc mà có thể đe dọa sáu chiến sĩ sao? Ha ha ha. . . . . .” Nói xong, Tiểu Long Nữ và người sói xấu xí cũng nở nụ cười. Lúc tôi cùng Tiểu Long Nữ nhìn nhau, đều thấy vẻ bội phục người sói trong mắt đối phương. Nghĩ lại, không người qua đường nào dám đứng ra giúp chúng tôi. Anh ấy, một linh mục không có lực công kích, lại có thể dám đứng ra. Làm sao có thể không khiến người bội phục, không khiến người cảm động? “Tên anh là gì vậy?” Tôi hỏi người sói, không thể nào gọi anh ấy là người sói xấu xí được, mà bây giờ tôi cảm thấy anh ấy không xấu chút nào. “Tên tôi là. . . Sửu Lang(4), tên rất thích hợp nhỉ.” Người sói cười nói, nhưng, không biết thế nào, tôi nhìn thấy vẻ buồn bã trong ánh mắt Sửu Lang mà đau xót trong lòng. Tôi quyết định . . . . . . (4) Sói xấu xí “Vậy. . . anh Lang, em sợ đến mức không đứng dậy nổi rồi, anh có thể đưa em về quán trọ không?” Đôi tay mềm nhũn của tôi chìa ra. “Đương nhiên, đương nhiên.” Anh ấy vội nói. Thế là, tôi tóm lấy một cánh tay của anh Lang, Tiểu Long Nữ tóm lấy cánh tay kia, chúng tôi đi chậm rãi về quán trọ. . . . . . Giữa chừng có tiếng tôi hỏi anh Lang. . . “Anh Lang, tụi em thiếu linh mục, anh có hứng thú không.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang