[Dịch] 1⁄2 Hoàng Tử
Chương 11 : UPDATE
.
“Tình Thiên, bạn không thể yêu Sunshine được.” Vội vàng lôi Tình Thiên, Sunshine, Tinh và Vân vào trong phòng, hai tay tôi đặt lên vai Tình Thiên, vô cùng nghiêm túc nói với cô ấy; không ngó ngàng tới Tinh và Vân ở bên nghe câu này xong, mắt kinh ngạc đến mức lồi ra.
Môi Tình Thiên hé ra rồi ngậm lại, cuối cùng khó khăn nói một câu. “Vì sao?”
Tôi nhíu chặt mày, nhìn Sunshine, không biết rốt cuộc có nên nói Sunshine là NPC hay không. Sau đó cậu ta cũng nhíu chặt mày y hệt đáp lại tôi.
“Để tôi nói, Hoàng Tử.” Sunshine nói với giọng khổ sở.
“Vậy anh cho em biết, vì sao em không thể yêu anh?” Giọng Tình Thiên run run. “Em không tin, tuyệt đối không tin anh không có chút cảm giác gì với em, mấy ngày nay không phải chúng ta ở bên nhau rất vui sao?”
Hai người ở bên nhau rất vui? Đây là chuyện từ lúc nào? Tôi nhíu mày nghĩ.
“Thảo nào gần đây tỉ lệ nhìn thấy Tình Thiên ở gần đại ca thấp xuống hẳn, thì ra đã thay lòng đổi dạ rồi.” Vân lẩm bẩm, ngay sau đó bị hai đứa “con gái” tôi và Tình Thiên bịt miệng.
“Nhưng tôi không thể yêu em, tôi không không thể nào yêu em, tôi. . .” Lời Sunshine nói còn chưa hết đã Tình Thiên cưỡng hôn. Cậu ta kinh ngạc vung tay loạn xị, ra sức đẩy Tình Thiên ra. Nhưng điều tàn khốc của game chính là ở đây: Sức mạnh của ma pháp sư kém xa đạo tặc.
Cho nên, ba người không có quyền can thiệp chúng tôi chỉ biết há hốc, không có lương tâm nhìn Sunshine bị cưỡng hôn, sau đó tình huống thường xuất hiện nhất trong tiểu thuyết xuất hiện chân thật trước mắt chúng tôi như thế này: Người bị cưỡng hôn (Bình thường là nữ chính, nhưng mà tình huống của chúng tôi lại trái ngược.) thường thì vừa bắt đầu giãy giụa một lúc, không giãy được đành phải bất đắc dĩ bị hôn, cuối cùng bản thân lại say mê ôm lấy người cưỡng hôn mình. . . . . . Hiện giờ, Tinh, Vân và tôi trơ mắt nhìn Sunshine từ giãy giụa đến bỏ cuộc, cuối cùng còn ôm Tình Thiên hôn sâu ở bên kia. Hai người vô cùng say mê và thắm thiết.
“Tình cảm quá, cảm động quá!” Tinh rút khăn tay lau hai giọt nước mắt không biết thật hay giả ở khóe mắt.
Vân còn vỗ vai tôi, chớp chớp mắt nói. “Đại ca, dù sao anh cũng không cần Tình Thiên, không bằng để cho Sunshine đi!”
“Không cần cái đầu ông, đây không phải vấn đề, vấn đề là Sunshine không phải là người!” Tôi hét to, hai đứa bạn này rốt cuộc vẫn không rõ sự tình.
Tôi hét xong, Tinh và Vân lại nhìn chăm chú phía sau tôi, vẻ mặt ngượng ngùng vô cùng. Tôi quay đầu, nhìn thấy Tình Thiên đang mải hôn không biết đã kết thúc từ lúc nào, giờ đang giận dữ thấu trời đứng sau lưng tôi.
Chát! Một bàn tay tát lên mặt tôi, mạnh đến mức tôi suýt nữa sái cổ
“Tôi nhìn lầm anh, Hoàng Tử, cho dù tôi không thích anh nữa, anh cũng không thể mắng Sunshine không phải là người.” Tình Thiên đẫm nước mắt, thất vọng nhìn thẳng vào tôi.
Hiểu lầm khổng lồ mà! Tôi không mắng người, chỉ trần thuật sự thật mà thôi. Tôi tủi thân ôm má than khóc.
“Tình Thiên, Hoàng Tử nói thật, tôi thật sự không phải là người.” Sunshine dường như phải rất gian nan mới nói nổi lời này.
“Sunshine, sao ngay cả anh cũng tự mắng mình vậy.” Tình Thiên nhìn Sunshine, vô cùng không tán đồng thét lên.
Sunshine nắm chặt bả vai của Tình Thiên, vẻ mặt kích động chưa từng thấy. “Tôi không tự mắng mình, Tình Thiên, tôi không phải loài người, chỉ là NPC có ý thức.”
Sau giấy phút sững sờ rất lâu, Tình Thiên nói bằng giọng điệu trống rỗng không sánh nổi: “Anh nói gì?”
“Tôi là NPC.” Sunshine khổ sở nói.
“Không thể nào, không thể nào, sao anh lại là NPC được, anh lừa em.” Tình Thiên thét to. “Cho dù anh không thích em, cũng đừng lừa em như vậy.”
“Tình Thiên, đây là sự thật. Sunshine và Kenshin đều là pet hình người của tôi, họ chỉ khác NPC bình thường ở chỗ họ đã phát triển ý thức.” Tôi đập nát hy vọng xa vời cuối cùng của Tình Thiên. Đau dài. . . không bằng đau ngắn, phải không?
“Sao lại có thể. . .” Hai chân Tình Thiên mềm nhũn khuỵu xuống đất, nước mắt như trân châu đứt dây, tiếng khóc nghẹn ngào càng khiến người ta thương xót.
Ngoài việc để Tình Thiên khóc hết sức thì chúng tôi không biết phải làm thế nào cả, đành phải ngơ ngác đứng bên như vậy.
“Tình Thiên. . .” Sunshine không đành lòng, ngồi xổm xuống, còn Tình Thiên cũng nhào vào lòng Sunshine khóc lớn.
“Xin lỗi, tôi không cố ý giấu em.” Sunshine vô cùng đau lòng ôm Tình Thiên, ánh mắt tràn đầy vẻ hối hận.
“Đều tại anh, đều tại anh lừa em.” Tình Thiên khó có thể khống chế đấm mạnh Sunshine, còn đau lòng thét lên. “Vì sao lại như vậy? Em còn tin cuối cùng em cũng tìm được người thật sự đáng để yêu, đồ lừa gạt nhà anh vì sao lại đối với em tốt như vậy? Tốt đến mức em không thể không yêu anh. Thế rồi anh mới nói với em anh là NPC, anh muốn em chấp nhận thế nào đây?”
“Xin lỗi, tôi không nên lừa em.” Sunshine chỉ tiếp tục xin lỗi, vẻ mặt tiều tụy.
Nhìn hai người này, một người khóc nức nở, người kia thì tự trách mình mãi, tôi thấy thật đáng thương, không chịu được đành lên tiếng khuyên Tình Thiên. “Tình Thiên, Sunshine cũng không cố ý. Mặc dù cậu ấy là NPC, nhưng tôi tin tưởng tình cảm của cậu ấy là thật. Cậu ấy không có cố ý giấu bạn, bạn đừng trách cậu ấy nữa.”
Ngoài dự liệu, Sunshine kiên quyết trả lời tôi. “Không, đây là lỗi của tôi. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không nên khiến Tình Thiên đau lòng.”
Sunshine nói xong, tiếng khóc của Tình Thiên đột nhiên biến mất, cô ấy mê mẩn ngẩng đầu lên, ánh mắt. . . là loại khiến da đầu tôi tê rần, mang vẻ quyết tâm phải chết. “Sunshine, rốt cuộc anh có yêu em không?”
Sunshine cười thê lương nhưng tuyệt đẹp (Tính từ hơi kì lạ, nhưng tin tôi đi, không có từ nào sát nghĩa hơn đâu) “Tôi có yêu em không? Tình Thiên, tôi chỉ là một đống số liệu, một chương trình, tôi không hiểu tình yêu, cũng không biết mình có yêu người ta hay không.”
Tình Thiên nhìn thẳng vào Sunshine. “Anh thích ở bên em không?”
Sunshine hơi sửng sốt, sau đó gật đầu.
“Ngoài em ra, anh có cảm giác này với người khác không?”
Sunshine lắc đầu kiên định.
“Vậy nếu không nghĩ ngợi gì cả, anh có bằng lòng ở bên em mãi mãi không?” Vẻ mặt Tình Thiên tràn đầy tình cảm.
Sunshine nghĩ ngợi vô cùng nghiêm túc, sau đó như tôi vừa nói lúc trước, cậu ta không biết nói dối, cho nên trả lời chân thành. “Tôi bằng lòng, hơn nữa còn vô cùng hy vọng có thể ở bên Tình Thiên mãi mãi.”
Xong đời! Tiếng chuông báo động trong lòng tôi reo lên không ngớt.
“Vậy em cũng bằng lòng.” Ánh mắt của Tình Thiên vô cùng kiên quyết. “Dù anh rốt cuộc có phải là người hay không, đối với em mà nói, anh còn tình cảm hơn con người. Em không quan tâm rốt cuộc anh có có hiểu tình yêu hay không, nếu anh không hiểu, em sẽ khiến anh hiểu.”
“Tình Thiên, nhưng tôi không có ‘mãi mãi’, cũng không thể ở bên em mãi mãi.” Sunshine để lộ gương mặt vừa vui mừng nhưng lại vừa lo lắng. Dù sao cuộc sống của cậu không thể gọi là cuộc sống được, bị buộc chặt với game.
“Có người nói, không quan tâm đến mãi mãi vĩnh hằng, chỉ quan tâm đến những điều hiện có, dù tương lai ra sao, bây giờ em chỉ muốn ở bên anh! Đã hiểu chưa?” Tình Thiên thét lớn.
“Hiểu rồi.” Sunshine cười tươi rói như cái tên của cậu ta.
“Huhu, hay cho câu chỉ quan tâm đến những điều hiện có, cảm động quá.” Tinh cầm khăn tay xì mũi liên tục.
“Haiz, ý trời đã vậy, đại ca đừng chia cắt uyên ương nữa!” Vân lại vỗ vai tôi.
Nghe hai đứa nói bậy bạ, Sunshine và Tình Thiên không ngờ lại quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng sợ hãi lại khát vọng. . . Chính là ánh mắt con gái rất sợ mẹ kế xấu xa không chịu gả mình cho người thương yêu. Ê, có hiểu lầm gì không, tôi là người nhẫn tâm như vậy sao?
Tôi cũng rất cảm động mà. Giành lấy khăn tay của Tinh, tôi cũng xì mũi rồi thút thít nói. “Hai bên đều không có ý kiến gì, vậy tùy hai đứa.”
“Thật tốt quá, Sunshine!” Tình Thiên tóm lấy Sunshine, rồi ôm lấy cậu ta quay vòng xong, lại giở thói dê xồm hôn Sunshine.
Tình Thiên, cô rụt rè một chút đi. . . . . . Không rụt rè thì ít nhất cân nhắc một chút, bên cạnh còn có ba cô nam quả nữ, ngọt ngào như vậy muốn chúng tôi gato chết à?
“Hoàng Tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của Tiểu Long Nữ đột nhiên vang lên từ kênh mật ngữ, khiến tôi giật thót lên. “Hình như tôi nghe thấy một tin đồn rất kì quái.”
“Ý của bà là chuyện Tình Thiên yêu Sunshine sao?” Tôi nhìn hai người còn đang xoay tròn và hôn nhau vui vẻ, bất đắc dĩ trả lời.
“Là thật sao?” Giọng nói của Tiểu Long Nữ như thể nghe thấy Chanel của cô ấy là đồ giả, kinh ngạc không sao sánh nổi. “Cậu có cho cô ấy biết Sunshine chỉ là NPC không?”
“Nói rồi, nhưng mà cô ấy khóc xong, nói cô ấy không quan tâm, rồi hai người này đang tưng bừng chúc tụng tình yêu với nhau kìa.”
“Chúc tụng cái đầu cậu.” Tiểu Long Nữ đột ngột thét to, suýt nữa làm điếc tai tôi. “Chuyện này rất nghiêm trọng đó. Cậu nghĩ xem, cho dù Cuộc Sống Thứ Hai có thể tồn tại mãi, nhưng chuyện Sunshine có ý thức không biết lúc nào sẽ bị vạch trần, đến lúc đó nếu Sunshine bị xóa bỏ, cậu bảo Tình Thiên phải làm sao bây giờ?”
“Nhưng mà hai người nói không quan tâm mãi mãi vĩnh hằng, chỉ quan tâm đến những điều hiện có. . . . . .” Tôi nhíu mày. Mặc dù nói như vậy, nhưng nếu Sunshine biến mất, Tình Thiên nhất định sẽ rất rất đau lòng nhỉ?
“Hơn nữa, dù Sunshine có ý thức, nhưng cũng chỉ là một đống công thức, nói không chừng cậu ta chẳng hiểu tình yêu là gì cả.” Giọng điệu của Tiểu Long Nữ càng lúc càng kém.
Tôi bình tĩnh nói. “Tôi nghĩ, cậu ấy hiểu.”
“Sao cậu biết. . .”
Tôi ngắt lời Tiểu Long Nữ, kiên quyết nói. “Lần này Tình Thiên rất chân thành, mà tôi nghĩ nếu Sunshine không hiểu được tình yêu, sẽ không có cách nào khiến Tình Thiên yêu cậu ấy chân thành như thế. Chỉ vậy mà thôi.”
Tiểu Long Nữ im lặng một hồi rồi chậm rãi nói. “Dù thế nào đi nữa, chuyện này nhất định là bi kịch, Hoàng Tử.”
“Có lẽ kì tích sẽ xuất hiện không biết chừng.” Tôi nhìn hai người đang đắm chìm trong hạnh phúc bằng ánh mắt chúc phúc. Mặc dù kì tích này ngay cả tôi cũng không ôm hy vọng quá lớn.
“Vậy được rồi, chuyện của Tình Thiên cứ vậy đã, dù sao chúng ta cũng không nghĩ ra được cách nào khác.” Tiểu Long Nữ hình như vẫn có điều muốn nói?
Tiểu Long Nữ hít sâu một hơi rồi nói. “Hoàng Tử, tôi có chuyện rất quan trọng phải nói, Cuộc Sống Thứ Hai sắp update.”
“Up.date?” Tôi hơi sửng sốt, update gì? Tôi còn chưa mần hết mà đã update rồi?
“Ừm, đợt update lớn nhất, ba thành Nhật Nguyệt Tinh phía nhà phát hành sẽ mở cửa cho gamer công thành.” Tiểu Long Nữ hưng phấn nói. “Hiện giờ mọi người đều đang thảo luận phải công thành nào trước, mọi người muốn xem ý kiến của thành chủ thế nào. Hoàng Tử, công Tinh Thành được không? Tôi rất thích hơi hướng Châu Âu của Tinh Thành!”
“Phải công thành?” Mặt tôi hơi tái đi. Thành Vô Ngân mới vừa xây xong, lại phải công thành? Xem ra tôi thật sự có số vất vả, không nhàn hạ lấy nửa khắc.
“Đúng vậy, ‘Thành chủ thành Vô Ngân’, lần này cậu không thể lén lút biến mất không tăm hơi đâu.” Tiểu Long Nữ trả lời móc mỉa.
Tôi nhún vai. “Chỉ cần Nam Cung Tội đừng tìm tôi uống rượu nữa, tôi nghĩ lần này chắc tôi có thể ngoan ngoãn nán lại thành Vô Ngân.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện