[Dịch]12 Chòm Sao Và Một Thời Để Nhớ - Sưu tầm
Chương 13 : Liên Kết Với Đá Thạch Anh Tím Và Ngựa Tiên, Tình Cảm...
.
Chắc mina ai cũng biết tới loại đá này rồi chứ nhỉ? Nhưng nếu mà mina không biết thì mình sẽ cho mina được nhì rõ.Đây là viên thạch anh tím tự nhiên hay còn được gọi là Amethyst và nó cũng là viên mà SoN sẽ tìm thấy, tất cả nhân vật đều sẽ có viên đá hình thù như vậy:
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cuộc chia tay kết thúc, cả 11 người chia nhau ra, mỗi người một hướng. Riêng SoN thì nghe nói tại thị trấn Town Bakery là thị trấn nổi tiếng với nhiều loại bánh ngon và nhất là bánh quy. Là tín đồ của món bánh quy nên cô nàng đã quyết định tới đó. Ngoài ra cô còn biết rằng họ có một nhà hàng nổi tiếng có món bánh giúp người dùng ma pháp có thể ăn để tăng thực lực. Nơi đó còn có một khu rừng huyền bí thích hợp cho ma pháp sư tu luyện.SoN: thị trấn Town Bakery [chỉ vừa đi vừa hát mới ghê]Thị trấn Town Bakery. Bây giờ đã là 6 giờ tối, trời cũng đã nhập nhoạng, cô nàng SoN bước trên con đường nhỏ xa lạ, miệng lẩm bẩm vài câu hát vui. Đột nhiên, cô bị va bởi một chiếc xe bánh lớn đang lao xuống dốc. Bất đắc dĩ, cô dùng một lượng nhỏ ma pháp để đỡ và giữ cho những chiếc bánh không bị hư. Đặt nhẹ chiếc xe xuống, cô nhìn ngó xem ai là người đã làm chiếc xe bị như vậy.Chủ xe: a....cho tôi xin lỗi nha
SoN: anh là chủ xe sao?Chủ xe: à....đúng, tôi đang vội thu hàng
SoN: sao phải thu?
Chủ xe: cô là người mới tới à?SoN: đúngChủ xe:: vậy là cô không biết rồi, tại thị trấn chúng tôi cứ mỗi khi trời tối là có rất nhiều dã thú tấn công vào, mọi người đều sợ và chỉ biết trốn đi mỗi khi trời nhập nhoạng tốiSoN: vậy chúng có bao nhiêu con?Chủ xe: nghe nói là tầm trên dười 1000SoN: tới vậy luôn saoChủ xe: um....nhìn cô lúc nãy không giống người bình thường, có phải cô là...SoN: tôi là SoN, ma pháp sư ánh sáng, trực thuộc hệ nước .______.Chủ xe: vậy cô...SoN: cứ yên tâm đi, việc này tôi sẽ giúp hì hì!!!
Nụ cười ấy, nụ cười hiền dịu của cô gái ấy làm tên chủ xe xao xuyến, xao xuyến, mặt hắn đỏ ửng lên, miệng ấp a ấp úng
SoN: nè, anh bị gì vậy? ốm à? về nghỉ đi nha, ừm....mà nhà anh ở đâu, anh tên gì vậy?
Chủ xe: t...tôi là Hữu Nam, tôi là chủ cửa hàng bánh ngọt lớn nhất ở đây.
SoN: là....cửa hàng....Doney Cake hả?!
HN: uk, là nó đó!
SoN: ok, vậy khi làm xong việc tôi sẽ đến gặp anh!
Cuộc trò chuyện kết thúc, SoN tiếp tục chuyến phiêu lưu của mình. Cô tìm đến nơi mà HN nói là có dã thú. Hứng thú vì đã lâu ngày không đụng tay đụng chân. Cũng đã mấy năm rồi cô không dùng đến thực lực riêng của mình. Mà nói chính xác hơn là đã 5 năm rồi. Cô đã dần thay đổi khi đứng trước TB, từ một cô gái hung dữ, đanh đá. Cô đã dần thay khác đi vì sự vui vẻ, hoạt bát và luôn quan tâm đến mọi người xung quanh, bảo vệ cho bạn bè và người thân. Nhưng...đôi lúc cũng khá là tàn nhẫn. Mặc dù vậy thì người mà quan tâm tới cô nhất là TB, từng miếng ăn đến chỗ ở. Tất cả đều được TB chu đáo chuẩn bị cho cô, à...phải là tất cả 5 người họ khi bị thất lạc. Nhưng bây giờ đã khác rồi. Cô không còn có thể dựa vào TB được nữa, cô đành phải tự đứng lên. Dựa vào chính mình. Không phải cô là một cô bé hiền hậu mà là cô không muốn mình trở nên hung ác tàn bạo mà thôi. Mùi máu tanh...là cái mùi mà cô ưa nhất. Cũng giống như CG và TB vậy thôi. Mà có khi là tất cả những cô gái đều thích cái mùi đó...Bước đi theo cái con đường rêu phong kín mít, cây cối um tùm không còn nhìn thấy ánh mặt trời và cả sự sống, nếu là người khác thì họ đã chết ngất từ lâu nhưng...cô vẫn phải bước tiếp....đến một cái hang lớn, lớn gấp trăm, gấp triệu, gấp tỉ những cái hang khác, cô bước vô và cô không tin được. Xương....không....hài cốt của rất nhiều người bị chôn vùi, chất chồng, chất đống như là khúc cây, cành củi nhỏ bé. Đột nhiên, những ánh mắt dã thú từ mọi ngóc ngách trong hang đều hướng về cô, tiếng gầm rú vang khắp mọi nơi trong hang động, bọn dã thú khát máu tiến về phía cô, từng bước, tùng bước một. Cảm nhận rõ kẻ thù đã đến gần. Không ngần ngại, cô rút ngay thanh Thiết Thủy của mình ra, chém tùng con, từng con một phi tới. Máu vung ra khắp nơi, cái mùi máu tanh ghê rợn, nhuộm đỏ cả những bộ hài cốt trắng tinh thành cái màu đỏ huyết, ghê rợn của máu, máu dã thú. Hóa ra chúng là những con cáo tinh đã sống ở đây từ rất lâu rồi. Diệt sạch tất cả chúng, chả đã tay, chả bõ để cô đếm xỉa tới. 1000 con dã thú chả đủ để làm cô bị thương một vết nào trên cơ thể. Chỉ trừ máu của chúng đã thấm đẫm bộ đồ của cô.
SoN: haizz, vậy là lại chả có cái gì để mình luyện tập nữa rồi. Đi thôi!
Cô thong thả bước tùng bước ra khỏi động, nhưng...Một người đã đứng sẵn trên bệ đá, nơi cao nhất của cái động, mắt ánh lên vẻ cao ngạo ngút trời, tay cầm chiếc phất trần cán bằng phỉ thúy, miệng cười hiền hậu nhưng toát ra sự lạnh lùng, tàn ác. Hắn ta chỉ cười rồi dùng ngay phất trần đánh mạnh vào người SoN. Đỡ được đòn bất ngờ, SoN không ngần ngại mà đáp trả lại ngay đòn của người đó bằng một lưỡi Thiết Thủy. Hắn bị trúng đòn, ngã bật ngửa và rớt xuống.
Người đó: quả là không tệ, ma pháp sư SS-class của bà Nguyệt.
SoN: ngươi là ai mà sao lại biết về thầy ta?
Người đó: chả là ai cả. Chỉ biết là ngài Xà Phu sai ta đi hạ sát từng tên một, đầu tiên là ngươi
SoN: ngươi....ta sẽ không tha cho ngươi vì ngươi chả phải hạng tốt lành gì
Người đó: lên luôn đi Thủy ma pháp sư!!!
Từng đòn Thiết Thủy không ngừng tung ra, chặn đứng tất cả các đòn tấn công của SoN, hắn dùng Băng thuật chặn đứng từng dòng nước được SoN chém ra với áp suất cao và đáp trả lại bằng những đòn hiểm hóc, chém cô với đầy dẫy những vết thương trên người. Không trụ được vững, cô khuỵu xuống ngay đó, thở dốc, nói không thành tiếng. Một phần vì dùng quá nhiều ma lực, một phần vì bị đánh những đòn kiểm nên cô đã kiệt sức, dần không chịu được và ngã xuống. Vì hai người đang đánh trên không nên cô đã ngã xuống và rơi tự do, không biết cô có thể qua được ải này hay không....
---------------------------------------------------------------------------------------Chờ xem, chờ xem-----------------------------------------------------------------------------------------------
Bỗng.....một bóng đen phi tới, đỡ cô và hạ xuống đất an toàn. Không ai khác, đó chính là KN, không biết sao nhưng cô chỉ hình dung được na ná và gục xuống ngay tại đó. KN hơi bực vì kẻ đó đã khiến cô bị thương ra nông nỗi này liền ra đòn nhanh như chớp khiến hắn không kịp trở tay. Một phần KN là ma pháp sư ánh sáng phân thuộc hệ Thổ, một phần là vì băng chả làm gì được đất cho nên KN không khó khăn lắm trong việc chiến đấu với hắn, chỉ việc dùng thanh Thiết Thổ, KN đã dễ dàng hạ gục hắn. Vạch trần chiếc mặt nạ trên mặt hắn ra, hóa ra...hắn là nữ!
Bồng SoN lên, gọi mãi mà cô không tỉnh, cậu đành phải đưa cô xuống thị trấn và tìm người chữa trị. Chạy xuống thị trấn khi ngang qua Doney Cake, cậu gặp được HN, thấy SoN như vậy HN hơi hoảng, vội bảo KN đưa SoN vào nhà, gọi bác sĩ và chữa trị...
KN: cậu là ai mà lại biết về SoN?
HN: câu đó mới là câu tôi hỏi anh. Sao SoN lại bị thương nặng như vậy?
KN: chả phải là do anh sao? nếu cô ấy không đi thì có thể đã không bị như vầy
HN: cô ấy bị ác thú là ra vầy sao?
KN: không, sao khi diệt xong đám ác thú, cô ấy đi về và bị người ta đánh ra như vậy
HN: ukm....
[tuôi: ủa? sao hai người lo cho cổ vậy? thít ngừi ta rùi à?]
Vào nửa đêm, khi SoN vừa choàng tỉnh giấc, cô thấy KN đang ngủ gục ở cạnh giường, tay còn nắm chặt tay cô không buông. Cười một nụ cười hiền hậu, cô nhẹ nhàng bước ra ngoài và ngắm sao trên trời. Bỗng HN xuất hiện trước mặt cô, khuôn mặt trông khá là lo lắng...
HN: c..cô có sao không?
SoN: à...cảm ơn. Tôi ổn.
HN: uk, vậy thì tốt.
SoN: uk
HN: anh chàng kia....
SoN: à...đó là KN, nói đúng thì từ nhỏ chúng tôi đã là bạn rồi!
HN: vậy à?
SoN: uk
Lấy một chút tự tin, HN nắm chặt tay SoN, nói nhỏ
HN: cô....cô...tôi yêu cô SoN!!!
HN nói như vậy mà không biết rằng có hai con mắt đang nhìn từ xa, nhìn chằm chằm vào cả hai người họ...
SoN: hở? sao có thể!
HN: t...tôi thích cô từ cái nhìn đầu tiên rồi!
SoN: hở?
Chưa kịp phản ứng gì nhưng HN đã chủ động thơm lên má cô một nụ hôn, phẫn nộ bùng cháy, KN nhảy ngay lại đấm thẳng vào mặt HN mà hét
KN: TÊN KIA!!! NGƯƠI ĐANG ĐỊNH LÀM GÌ SON CỦA TA VẬY HẢ?
Nghe tới đó, SoN đơ người ra, không tự chủ được bản thân mà tát thẳng vào mặt KN
SoN: c...cậu làm gì vậy hả!
KN: nhưng....
Chưa để cho KN nói một lời nào, SoN vội vùng tay mà chạy, cô chạy thẳng về phía khu rừng, đôi mắt rưng rưng ướt lệ...
SoN: KN, đồ ngốc!!!
Đứng bên bờ sông, cô khóc sướt mướt, từng giọt lệ lăn dài trên má, nhỏ giọt rồi từ từ rớt xuống nước. Đột nhiên, từ phía thượng nguồn con sông, một dòng nước phát sáng từ từ rồi đổ dồn xuống phía cô, tò mò về lượng nước trên sông, cô dùng ảo ảnh ma pháp và hóa thành nước đi xuống sông, men theo con sông về phía thượng nguồn, cô đi được vào một hang ngầm dưới sông. Đi sâu thật sâu vào trong, cô đã đứng trước hang động ngầm với những viên đá lấp lánh đủ màu, đi thêm sâu vào trong, cô thấy một viên đá khổng lồ với một chú ngựa tiên đang ngủ sâu bên trong đó bên cạnh là một viên thạch anh màu đen...Thử sức, cô dùng đủ mọi cách nhưng không phá vỡ được, đột nhiên trong đầu cô suất hiện một giọng nói, cô làm theo và dùng máu của chính mình để mở phong ấn, cắn đứt đầu ngón tay mình, cô nhỏ từng giọt máu tươi lên viên đá khổng lồ và viên thạch anh, một luồng sáng suất hiện, viên đá nứt ra, con ngựa dần mở mắt...Nguồn ánh sáng chiếu vọt lên trời, chú ngựa bước ra từ viên đá, viên thạch anh dần biến đổi và trở thành màu tím...Cảm giác thật là lạ, một nguồn năng lượng tràn đầy bên trong cơ thể, vang vọng bên trong cô là một giọng nói nhẹ nhàng mà dễ chịu...
-Cảm ơn chị đã giúp em
SoN: e...em là....
-Em là chú ngựa tiên được chị giải thoát bằng chính máu của chị đó
SoN: vậy sao?
-Đúng rồi, từ giờ chúng ta là một thể, em là một dạng linh hồn mà thôi, em không có nhà, cơ duyên đã định sẵn em sẽ tìm được chủ nhân của mình và đó cũng là nhà của em. Viên đá này chị cần, em sẽ là linh hồn bên trong viên đá, là nguồn sức mạnh của chị. Em về tới nhà rồi!
SoN:...đúng, em đã về nhà rồi!!!
Cầm viên đá trên tay, cô ôm chú ngựa vào lòng, miệng cười nhẹ và chú ngựa đã hòa làm một với cô. Có được sức mạnh mới, cô dần thấy mình được an ủi hơn. Bước trên con đường trở về thị trấn, cô càng lúc càng cảm thấy bối rối hơn, bước đi nặng trĩu...Cô cúi mặt xuống, bước đi và rồi đâm sầm vô một thứ gì đó, ngước mặt lên và....
SoN: cậu...
Ôm SoN thật chặt vào lòng, cậu ta thủ thỉ từng câu một: Em đã đi đâu vậy hả? Có biết anh tìm em lâu lắm rồi không?
SoN: c....cậu nói gì vậy?
KN: em có biết anh lo lắng cho em lắm không!
SoN: cậu có bị gì không vậy!
KN: I love you
SoN đấy KN ra với khuôn mặt đỏ ửng và dòng nc mắt trải dài trên khuôn mặt...
SoN: cảm ơn!!!
KN: !!!
SoN: cảm ơn anh đã nói cho em biết
KN: em...
SoN: nói sớm hơn thì đã không bị em đánh rồi!!!
KN: hả!
SoN: có đau không!?!
KN: không
Họ ôm trầm lấy nhau, HN từ xa hơi điếng người nhưng rồi bình thản, từ từ đi về, trong lòng còn rất đau nhưng cậu thực tình chúc phúc cho họ!!!
------------------------------------------------------------------------------END------------------------------------------------------------------------------------
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện