[Dịch] Vũ Thần
Chương 8 : Chính thính vãn thiện
Người đăng: ryuken
.
Ở Hạ gia trang, cứ mỗi buổi chiều đầu tháng và cuối tháng, lão trang chủ Hạ Vũ Đức đều dùng bữa ở đại sảnh. Vào mỗi hai buổi tối gặp mặt này, tất cả mọi người bên trong gia trang đều dùng bữa cùng nhau.
Trừ Hạ Thuyên Danh ở bên ngoài phụ trách cửa hàng không thể trở về, còn lại trực hệ đệ tử đều muốn tham dự bữa ăn này. Lúc này, Hạ Thuyên Tín rời khỏi Tàng Thư Các cũng là vì tham dự bữa cơm này.
Khi Hạ Nhất Minh đi theo Đại bá tới đại sảnh thì tất cả mọi người đều đã tới.
Trên đại sảnh kê ra hai bàn ăn, bàn bên trong có năm chỗ ngồi.
Vị lão nhân ngồi ở giữa chính là người một tay thành lập lên Hạ gia trang lão trang chủ Hạ Vũ Đức, bên tay trái lão trang chủ có một vị trí trống là chỗ ngồi của Hạ Thuyên Tín, ngồi phía bên phải là Tam thúc hạ Thuyên Nghĩa. Còn một chỗ ngồi nữa ở bên trên, đang có một vị thiếu niên anh tuấn ngồi, tác phong cử chỉ nhẹ nhàng, đúng là người mà năm đó khi chỉ mới hai mươi tuổi đã đột phá tầng thứ bẩy nội kình công pháp con trưởng của Hạ Thuyên Tín tên là Hạ Nhất Thiên.
Ở bên trong Hạ gia trang, Hạ Nhất Thiên là người duy nhất trong thế hệ thứ ba được phép ngồi cùng với các vị trưởng bối.
Tu luyện công pháp nội kình càng lên cao thì khó khăn lại càng lớn, trước hai mươi tuổi đã có thể đột phá tới tầng thứ sáu đã là một thành tích rất tốt. Trong lứa đệ tử đời thứ ba của gia tộc, lão nhị Hạ Nhất Hải và lão tam Hạ Nhất Huyễn đều đột phá tầng thứ sáu khi mới mười bảy, mười tám tuổi. Nhưng theo như các trưởng bối trong gia tộc nhận định, hai người bọn họ không có mười năm, hai mươi năm tu luyện thì không thể tiến thêm một bước.
Còn lão đại Hạ Nhất Thiên khi mới chỉ mười bốn tuổi đã đột phá tầng thứ sáu, sau sáu năm khổ luyện đã đột phá được tầng thứ sáu mà tiến vào tầng thứ bảy nên được các vị trưởng bối trong gia tộc coi là trụ cột tương lai cho gia tộc.
Cho nên Hạ Nhất Minh khi chín tuổi đạt tới tầng thứ năm công pháp nội kình được mọi người trong gia tộc kỳ vọng rất nhiều, thậm chí so với Hạ Nhất Thiên còn lớn hơn ba phần. Nhưng cũng vì do quan tâm quá độ nên đã gây cho Hạ Nhất Minh áp lực to lớn, còn làm cho tu vi của Hạ Nhất Minh bị đình trệ không tiến thêm một bước. Địa vị của Hạ Nhất Minh hôm nay trong gia tộc xa xa không bằng Hạ Nhất Thiên.
Bữa cơm bên trong, ngoại trừ thiếu Hạ Nhất Minh thì tất cả các đệ tử thế hệ thứ ba trong gia tộc đều đã tới, ngay cả hai người Hạ Nhất Hải và Hạ Nhất Huyễn đang bế quan tu luyện nhằm gia tăng tu vi cũng đã đến tham dự.
Ngồi ở vị trí trung tâm lão trang chủ Hạ Vũ Đức có vầng thái dương rộng cùng đôi lông mày nồng đậm, ngôi mắt thâm trầm che đi một con người thông minh sang suốt. Lão trang chủ ngẩng đầu mỉm cười, nói: “Thuyên Tín. Con hôm nay đã tới muộn.”
Hạ Thuyên Tín vội vàng hành lễ, thần tình cười, nói: “Phụ thân. Con tuy là tới muộn, nhưng mang tới cho người một tin tức tốt.”
Trong mắt Hạ Vũ Đức hiện lên một tia kinh ngạc, hỏi: “Tin tức như thế nào mà tốt?”
“Phụ thân. Hôm nay, Hạ Nhất Minh đã đi vào Tàng Thư Các.” Hạ Thuyên Tín dừng lại một chút, rồi đưa tay kéo Hạ Nhất Minh tới gần bên người, nói: “Nhất Minh đã có đủ tư cách tu luyện vũ kỹ.”
Đại sảnh nhất thời trở nên trầm lặng, Hạ Thuyên Nghĩa chợt đứng lên, kinh hỉ nói: “Nhất Minh. Tiểu chất đã đột phá tới tầng thứ sáu?”
Hạ Nhất Minh gật đầu thật mạnh một cái, nói: “Vâng!”
Các đệ từ thế hệ thứ ba trong gia tộc tham gia bữa cơm mỗi người đều có một biểu hiện khác nhau, những người quan hệ tốt với Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập sự vui mừng. Nếu giờ phút này không có trưởng bối nói chuyện, họ khẳng định sẽ ồn ảo ngất trời.
Còn quan hệ không tốt với Hạ Nhất Minh là Hạ Nhất Chương sắc mặt khẽ biến, trong ánh mắt hiện lên một tia mờ mịt.
Thế hệ thứ ba là Hạ Nhất Hải cùng Hạ Nhất Huyễn đã đột phá tới tầng thứ sáu thì trao đổi ánh mắt với nhau, ánh mắt của hai người cực kỳ phức tạp, ngoài sự vui mừng còn mang theo vài phần ảm đạm và hâm mộ.
Sau đó, họ quay đầu lại nhìn thấy một loạt các loại sắc thái tình cảm trên các đệ tử đời thứ ba, không khỏi nhẹ nhàng thở dài, trong lòng thật sự không rõ lão Ngũ cùng lão Lục vì cái gì mà coi nhau như kẻ thù vậy. Thật là một đôi quái thai.
Hạ Nhất Thiên ở bàn bên trong cũng đứng dậy, là trưởng tôn trong gia tộc Hạ Nhất Thuyên có đặc quyền mà mọi đệ tử đời thứ ba không có. Cho dù trong trường hợp này, Hạ Nhất Thuyên cũng có thể đứng lên nói vài câu:
“Lục đệ. Đệ thật giỏi. Đệ tấn chức tầng thứ sáu nội kình công pháp so với ta còn sớm hơn một năm.”
Da đầu Hạ Nhất Minh không khỏi tê đi một chút, hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng rồi lại im lặng. Quá trình Hạ Nhất Minh tấn chức quá quỷ dị, làm hắn căn bản không dám nói thêm điều gì.
Khuôn mặt nghiêm túc của Hạ Vũ Đức cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, nói: “Nhất Minh, cháu làm rất tốt. Người đâu, mang tin tức này vào trong thành báo cho Thuyên Danh biết mà trở về cùng góp vui.”
Lão trang chủ phân phó liền có hạ nhân lập tức đi làm, căn bản không cần trực hệ đệ tử quan tâm đến.
Hạ Vũ Đức từ chỗ ngồi đứng lên, chỉ vài bước chân đã đi qua bàn tới trước mặt Hạ Nhật Minh rồi vươn cánh tay ra để ở trước mặt Hạ Nhất Minh.
Hạ Thuyên Tín trên mặt không khỏi lộ ra một tia cười khổ, xem ra lão nhân gia không tự mình nghiệm chứng thì sẽ không bỏ qua.
Hạ Nhất Minh không nghĩ ngợi nhiều liền đưa tay lên áp vào tay ông nội, sau đó tầng thứ sáu Hỗn Nguyên Kình giống như thủy triều được kích phát ra. Lúc này, Hạ Nhất Minh đã có kinh nghiệm, sau khi toàn lực đem một kích phát ra liền thu liễm nội kình lại. Nhưng uy lực một kích này, cũng đủ làm cho Hạ Vũ Đức hiểu được rõ ràng.
Nụ cười trên mặt lão nhân ngày càng đậm hơn, rốt cục cũng cất tiếng cười to, nói: “Được. Rất tốt. Hạ gia chúng ta lại vừa có thêm một cao thủ đạt tầng thứ sáu nội kình công pháp dưới mười lăm tuổi.” Tiếng cười của lão trang chủ sang sảng không chút che dấu niềm vui truyển ra nói: “Thuyên Tín. Đợi lát nữa, con đưa Nhất Minh tiến vào Tàng Thư Các lựa chọn bí tịch vũ kỹ. Thuận tiện nói cho nó biết những điều cần biết.”
“Vâng.” Hạ Thuyên Tín cười nói.
Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn vài vị trưởng bối, trong lòng thập phần hồ nghi.
Đột phá tầng nội kình thứ sáu tựa hồ không phải sự tình gì trọng đại, trong trí nhớ của Hạ Nhất Minh thì khi nhị ca Nhất Hải và tam ca Nhất Huyễn khi đột phá tới tầng thứ sáu, ông nội tuy là cao hứng nhưng cũng không mừng như điên như hôm nay.
Đúng vậy. Không chỉ có ông nội, ngay cả biểu tình của Đại bá và Nhị bá cũng thập phần vui sướng. Loại biểu tình này so với khi Nhị ca và Tam ca tấn chức hoàn toàn khác nhau.
Trộm nhìn lại Hạ Nhất Thiên, lại gặp ánh mắt của Đại ca đang nhìn lại, nhưng Hạ Nhất Minh lại mơ hồ cảm giác thấy tuy Đại ca cao hứng rất nhiều, trong ánh mắt vẫn lộ ra một tia đố kỵ.
Hạ Nhất Minh trong lòng bỗng nhiên cả kinh, chính mình tựa hồ như có thể đọc được tâm tình trong ánh mắt của các vị trưởng bối và Đại ca, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Cảm giác của mình từ bao giờ đã trở nên mẫn tuệ như vậy?
Hạ Vũ Đức cất cao giọng nói: “Nhất Minh. Cháu đột phá khi nào?”
Hạ Nhất Minh vội vàng thu liếm tâm thần, nghiêm nghị trả lời: “Ông nội. Tôn nhi mới đột phá hôm nay.”
Hạ Thuyên Nghĩa kỳ quái nói: “Nhất Minh. Tiểu chất đêm qua không phải là tu luyện tần thứ nhất Ba Văn Công sao? Vì sao hôm nay lại ngược lại đột phá Hỗn Nguyên Kình?”
Hạ Nhất Minh cười khổ trong lòng, chẳng qua hắn đã sớm hạ quyết tâm, sự phát sinh kỳ diệu ở trên người mình tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ ai biết.
Trong lòng Hạ Nhất Minh nhất thời căng thẳng, ánh mắt nhìn xuống dưới, vừa lúc nhìn thấy quần áo nhăn nhó, nhất thời trong cái khó ló cái khôn, vội vàng nói: “Tam thúc. Hôm nay sau khi tiểu chất luyện công buổi sáng xong liền đi vào trong núi rèn luyện thân thể. Nhưng lại không ngờ gặp được Hồ Hùng.”
“Hồ Hùng?” Hạ Vũ Đức và mọi người bỗng nhiên lộ vẻ khẩn trương, hỏi: “Con Hồ Hùng ở đâu?”
Hồ Hùng trong núi là mãnh thú, hơn nữa lại là loại cực kỳ khó chơi, chẳng những có được lực lượng của loài gấu, lại có cả sự giả dối của loài hồ ly, nếu loại mãnh thú này ẩn nấp ở bên ngoài gia trang thì sẽ gây nguy hiểm với lớp đệ tử đời thứ ba. Thật là một mối hiểm họa ngầm to lớn.
Hạ Nhất Minh vội vàng nói: “Ở ngay bên cạnh bìa rừng, chẳng qua nó đã bị tiểu tôn đánh chạy mất.”
“Ngươi đánh cho Hồ Hùng bỏ chạy?” Hạ Thuyên Nghĩa sắc mặt cổ quái hỏi.
Hồ Hùng có thực lực như thế nào? Bọn họ sống ở chân núi đều biết, tuy rằng Hạ Nhất Minh mới tấn chức tới tầng thứ sáu nội kình, nhưng dù sao cũng là một người không nắm trong tay vũ kỹ. Hơn nữa niên kỷ còn nhỏ mới chỉ mười ba tuổi, chưa chắc đã là đối thủ của con Hồ Hùng.
Hạ Vũ Đức trầm ngâm, nói: “Nhất Minh. Cháu đem sự tình ngày hôm nay gặp Hồ Hùng kể lại một lần xem.”
“Vâng.” Hạ Nhất Minh vội vàng lấy lại bình tĩnh, đem sự tình trải qua trên núi kể lại một lần.
Tất nhiên, Hạ Nhất Minh sẽ không nói chính mình đã sớm đem bí tịch Ba Văn Công luyện tới tầng thứ sáu, mà nói chính mình thủy chung vẫn sử dụng Hỗn Nguyên Kình. Chẳng qua lúc cuối, Hạ Nhất Minh trong lúc bất chi bất giác đem Hỗn Nguyên Kình tu luyện tới tầng thứ sáu không một chút dấu diếm nói ra. Hạ Nhất Minh cũng muốn biết mình tại sao lại có thể tiến giai như vậy.
Nghe xong lời miêu tả của Hạ Nhất Minh, Hạ Vũ Đức khẽ gật đầu, nói: “Vận khí của cháu thật không tồi. Con Hồ Hùng cháu gặp phải có lẽ đã bị thương từ trước, cũng nhờ đó mà cháu ngay từ đầu sử dụng tầng thứ năm Hỗn Nguyên Kình đối phó với nó.” Hạ Vũ Đức mỉm cười nhìn tôn tử, nói: “Nhất Minh. Cháu ngày thường khổ luyện thật không uổng phí, cho nên dưới áp lực của con Hồ Hùng tạo ra đã đem toàn bộ thành quả khổ luyện của cháu kích phát toàn bộ. Hắc hắc. Trong lúc bất chi bất giác mà đột phá chướng ngại tầng thứ năm, thuận lợi tiến giai tới tầng thứ sáu. Thật sự là may mắn a.”
Hạ Thuyên Tín và Hạ Thuyên Nghĩa đồng thời gật đầu, tưởng tượng đến sự tình nguy hiểm lúc ấy, bọn họ cũng nhịn không được mà chảy mồ hôi lạnh. Nếu như Nhất Minh gặp phải không phải là một con Hồ Hùng bị thương, không phải trong lúc tối quan trọng đột phá tới tầng thứ sáu nội kình thì có lẽ hôm nay hắn đã nằm xuống dưới cặp hùng chưởng.
Nếu điều này thật sự xảy ra, bọn họ như thế nào có thể hướng lão Nhị ăn nói.
Hạ Thuyên Nghĩa đột nhiên tức giận, hừ một tiếng, nói: “Nhất Minh. Quy định của gia trang là không cho phép đệ tử đời thứ ba một mình tiến vào núi. Ngươi vì sao lại một mình đi vào?”
Hai mắt Hạ Nhất Minh liền cụp xuống, thầm nghĩ không tốt.
Hạ Vũ Đức và Hạ Thuyên Tín cũng nhất thời nhìn lại, ánh mắt tràn ngập sự không hài lòng.
Hạ Nhất Minh nỉ non, nói: “Tam thúc. Tiểu chất cảm thấy nhàm chán, cho nên muốn vào núi một chút thôi. Hơn nữa, tiểu chất cũng chỉ ở bên cạnh bìa rừng, chưa tiến vào bên trong.”
“Đi một chút? Ngươi có biết một mình lên núi sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm không? Lại còn gặp phải mãnh thú Hồ Hùng nữa.” Hạ Thuyên Nghĩa chỉ vào Nhất Minh, cả giận nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ở trong nhà. Không có sự cho phép của ta, không được xuất môn nửa bước.”
Hạ Nhất Minh nhìn về phía ông nội và Đại bá, khuôn mặt hai người không có một chút phản ứng. Bởi vậy có thể thấy được, bọn họ đối với việc Nhất Minh gặp phải Hồ Hùng tim có chút đập nhanh.
Hạ Nhất Minh trong lòng liền đem con Hồ Hùng viếng thăm mười mấy lần, không ở trong thâm sơn lại chạy tới bìa rừng làm cái gì không biết. Đón nhìn ánh mắt tức giận của Tam thúc, Hạ Nhất Minh cũng chỉ đành bất đắc dĩ, nói: “Vâng. Thưa Tam thúc.”
Mấy ngày sau đó, ngay cả lão trang chủ Hạ Vũ Đức cũng tự thân xuất mã, cùng Hạ Thuyên Nghĩa thăm dò nhiều lần ở chân núi, còn xem xét lại cả địa điểm nơi Nhất Minh và Hồ Hùng giao phong cho đến khi xác minh được Hồ Hùng đã rời đi. Mới chính thức giải trừ cảnh báo….
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện