[Dịch] Vương Giả Hắc Ám
Chương 4 : Đêm tối.
Người đăng: ronkute
Ngày đăng: 21:30 12-08-2022
.
Jura lấy ra chùm chìa khóa, két, mở cửa lớn ra.
Dodian nhìn qua căn phòng từ từ xuất hiện thì biết rằng, đây chính là nơi sinh hoạt trong một khoảng thời gian sau này của hắn.
"Dian, đi vào đi." Jura từ bên trong ngăn kéo nhỏ ở bên cạnh cửa lấy ra một đôi giày vải bông của người lớn rồi lắc lư trước mặt Dodian, tựa như muốn chọc cười hắn: "Đây là giày của dượng, cháu mang đỡ cái đã nha, chút nữa trước giờ cấm đi lại ban đêm thì dì sẽ dẫn cháu đi mua đôi mới."
Dodian giật mình một chút rồi sau đó thoải mái, đúng như vậy, một trong những điều kiện để được nhận nuôi chính là phải kết hôn, nói cách khác, hắn sẽ có một người ba trên danh nghĩa nữa.
Hắn tự giác cởi chiếc giày bẩn thỉu dưới chân mình, chiếc giày chật cứng bó chặt tạo nên vài vệt đau nhức đỏ ửng dưới chân của hắn, lúc này mang vào đôi giày bằng vải bông thơm tho sạch sẽ thì cảm nhận được độ mịn màn êm ái truyền tới.
"Nào, để dì dẫn cháu đi tắm một phát." Jura nhiệt tình nói.
Dodian vốn cho rằng sẽ tự đi tắm một trận thật mát mẻ thế nhưng lúc này lại thấy nàng đang dùng khăn mặt thấm lấy nước nóng rồi vắt khô, tiếp đó lau mặt cùng cánh tay cho hắn, kiểu tắm như vầy hoàn toàn tương tự như ở cô nhi viện.
Chỉ là màu sắc cùng với độ tinh khiết của nước nơi đây hơn rất nhiều.
Dodian cũng không hề biết, ở thế giới này bao gồm cả quý tộc thì đều dùng cách 'lau' như này để tắm rửa, trong nhận thức của mọi người thì nước sẽ làm suy yếu chức năng của cơ thể, sẽ làm giảm đi sức đề kháng với bệnh tật, cho dù là quý tộc vô cùng thích sạch sẽ thì mỗi một năm cũng chỉ tắm rửa thật sự một hai lần mà thôi.
Sau khi lau sạch thì Jura để cho Dodian lượn quanh làm quen với căn nhà này, còn bản thân thì đi xử lý bộ quần áo bằng vải thô đã được Dodian thay ra kia.
Dodian dạo quanh một vòng quanh nhà, y như dự đoán của hắn, cũng không hề thấy đồ dùng gì liên quan tới quá nhiều khoa học kỹ thuật cả, dù cho là đồng hồ báo thức chạy bằng dây cót đơn giản như trước kia cũng không có, vả lại hắn thấy được máy dệt bằng cơ chỉ nghe trong chuyện cổ tích kia nữa, hắn nhớ được, bối cảnh của truyện cổ tích kia tựa như thời kỳ trung cổ của châu Âu, khi đó còn chưa tiến vào thời đại hơi nước nữa.
Mặc dù chỉ dựa vào mỗi máy dệt bằng cơ này thì không thể kết luận điều gì cả, thế nhưng hết thảy những chuyện mà Dodian thấy qua trong mấy tháng vừa rồi thì hắn vững tin, trình độ văn minh của thế giới sau tai họa này hẳn chỉ vừa phát triển tới thời đại đồ đồng, chỉ vừa mới học được cách sử dụng kim loại.
Phát hiện này khiến đáy lòng hắn hiện lên không ít suy nghĩ...
Chạng vạng tối thì sắc trời dần đen, không khí cũng lạnh đi vài phần tựa như muốn mưa lần nữa.
Jura sợ Dodian sợ tối nên đã đốt lên ngọn đèn dầu, ánh sáng mờ tối chập chờn bên trên gương mặt của Dodian, mỗi một lần trông thấy thì Jura đều cảm thấy rất đẹp trai, quá trắng mịn, còn trắng hơn cả làn da của nàng.
"Trời muốn mưa rồi mà dượng cũng chưa về luôn à dì?" Dodian nhìn qua cửa sổ hỏi.
Jura cười cười nghĩ thầm đây quả là một đứa bé ngoan, nói: "Mấy ngày này dượng đang sản xuất một nhóm hàng thành ra ban đêm không có về, cháu đói bụng không, muốn ăn gì để dì làm cho."
"Có gì ăn nấy cũng được dì."
"Đúng là bé ngoan mà, vậy thì để dì trổ tài nghệ, bảo đảm cháu sẽ thích cho xem." Jura đầy tự tin nói.
...
...
Nháy mắt, một tháng đã trôi qua.
Dodian cũng đã gặp được người ba trên danh nghĩa kia, có tên là Gray, là một người trung niên cao ốm, tướng mạo bình thường và tính cách tương tự như Jura, đối xử với mọi người rất là hiền từ, nghề nghiệp là 'thợ may', bộ dệt bằng cơ kia chính là bàn làm việc của hắn, khi bước vào 'Quý tuyết đen' thì sẽ mang thứ này vào trong nhà, dù sao thì trong nhà cũng không có than hay lửa gì cả.
Chuyện tình Jura nhận nuôi con hiển nhiên cũng đã thảo luận qua với hắn, lần đầu tiên về nhà gặp Dodian thì nét mặt của hắn tựa như những người lớn khi tới cô nhi viện kia vậy, sau khi biết Dodian hơi chút hướng nội và cũng không hề bị bệnh tình gì cả nên cười tươi tới mấy ngày trời.
Ban đêm.
Cơn bão nhiễm độc tố hàng năm lần nữa trút xuống, cơn mưa tí tách rơi xuống mặt đất.
Dodian đang ngủ trong căn phòng nhỏ của mình thì chợt mở mắt rồi ngồi bật dậy, vừa rồi hắn gặp phải ác mộng khiến toàn thân ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính chặt vào da rất khó chịu, hắn rũ rũ bộ áo quần rồi chợt cảm thấy mắc tiểu, lúc này mới mang dép rồi nhẹ nhàng kéo cửa phòng ra thì phát hiện gian phòng của vợ chồng Jura đang khép hờ kia vẫn còn ánh đèn, việc này khiến hắn ngạc nhiên.
Muộn như vậy mà còn chưa ngủ nữa à?
Trong lòng Dodian chợt đập thình thịch, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì rồi lặng yên đi tới gần.
Chất liệu kiến trúc của thế giới này hiển hiện không hề có hiệu quả cách âm nào cả, chí ít là nhà của Jura không hề có, âm thanh nhỏ bé từ trong phòng truyền ra.
"Anh muốn làm như vậy à?" Đây là lời nói của Jura mang vài phần do dự.
"Anh biết em rất thích đứa nhỏ này, vả lại anh cũng rất thích mà, nói thật nhé, anh cũng không nỡ đâu, thế nhưng lần này lại là cơ hội hiếm có, nếu như nó mà được con gái của gia đình Ivy nhìn trúng thì chúng ta có thể chuyển vào khu buôn bán luôn đó, nơi ấy chúng ta sẽ tìm được công việc tốt hơn, nếu như em cảm thấy buồn chán thì cũng ta sẽ lại nhận nuôi một đứa nhỏ khác, dù sao thì cũng đủ khả năng nuôi nấng mà."
"Không phải vấn đề tiền bạc, em đang lo lắng nếu như Dodian tới nhà Ivy, đứa nhỏ này không thích nói chuyện thì sẽ bị người khác bắt nạt ngay, hai người hoàn toàn là hai thế giới khác nhau, lúc em tới khám bệnh thì từng gặp qua một vài đứa nhỏ được gả vào gia tộc lớn thì chẳng hề khác người hầu là mấy, vả lại còn có người không bằng người hầu nữa kia."
Bên trong gian phòng truyền ra vẻ trầm mặc rồi tiếp đó lời nói của Grey vang lên: "Jura, em hẳn cũng biết, nó cũng chỉ là một đứa nhỏ trong khu ổ chuột, nếu không phải chúng ta nhận nuôi mà là những gia đình thuần nông khác thì thời gian sau này sợ còn chẳng bằng người hầu nữa là, vả lại có thể sinh sống như một người hầu ở nhà Ivy thì không ít người bên ngoài ao ước nữa đó..."
"Nhưng mà..."
"Thôi, chuyện này cứ quyết thế nha, thành hay không còn là một chuyện nữa mà."
Sau đó bên trong gian phòng trở nên im lặng.
Một bóng hình nhỏ hắn đứng bên cạnh cửa trầm mặc, cánh tay nhỏ nắm chặt nắm đấm rồi từ từ nới lỏng ra, tiếp đó xoay người như đang kéo lê lấy thân thể về phòng của mình vậy, ngay cả mắc tiêu cũng quên luôn.
Ngồi bên giường Dodian nghe tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ rồi chợt cảm thấy lòng đau xót, mặc dù hắn vẫn xem vợ chồng Jura chỉ là ba mẹ trên danh nghĩa, thế nhưng một tháng này vợ chồng Jura đã quan tâm hắn từng li từng tí một nên khiến hắn vô cùng cảm động, đáy lòng cũng thêm chút phần thương nhớ, chỉ là không nghĩ tới, thế giới này tựa như lần nữa đùa bỡn hắn, phá tan một chút vẻ tốt đẹp mềm mại nơi đáy lòng hắn.
Trong đêm thanh vắng này hắn chợt cảm thấy mình quá cô đơn.
Trong lòng chợt nhớ về ba mẹ với kiến thức yên bác cũng như nghiêm khắc nhưng không thiếu phần quan tâm hắn, vả lại còn có một người chị rất thích nhéo tai mình.
Vì thứ gì, vì thứ gì hết lần này tới lần khác chỉ còn lại mỗi bản thân vô năng này?!
Hắn nắm chặt nắm đấm thế nhưng trong lòng chỉ có bất lực, không biết trôi qua bao lâu thì trong lòng hắn chợt sinh ra ý nghĩ, nếu như... đã không thể gặp được ba mẹ cũng như người chị kia, vậy, hãy để cái thế giới xa lạ này trở thành bộ dáng mà mình từng biết trước kia.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện