[Dịch] Vương Giả Hắc Ám

Chương 3 : Khởi đầu mới.

Người đăng: ronkute

Ngày đăng: 20:35 31-07-2022

.
"Bác sĩ?" Nghe được lời nói của Dodian thì một người phụ nữ trẻ tuổi với bộ áo khác dài màu xám sáng bừng cặp mắt, nhìn về phía Dodian nói: "Anh bạn nhỏ, ta chính là bác sĩ, anh bạn có muốn làm con của ta không?" Dodian sớm đã chú ý tới nàng thế nhưng không nghĩ tới rằng chính mình còn chưa lên tiếng hỏi thăm thì cô đã chủ động mở lời rồi, ban đầu hắn còn lo lắng khi mình từ chối vị tiên sinh làm vườn kia thì những người còn lại sẽ sợ đắc tội với đối phương nên không dám chọn lựa mình nữa, hiện giờ xem ra, thân phận của đối phương cũng không đáng sợ như thế. Dodian cũng không biết, ở thế giới này bác sĩ còn ít ỏi hơn cả trong tưởng tượng của hắn, mặc dù vẫn là nghề nghiệp phổ biến thế nhưng trong số nghề nghiệp phổ biến này thì cũng chỉ có vài nghề cao cấp mới có thể tiếp cận với quý tộc mà thôi, nếu như quản gia của gia đình Mel tới đây thì tất nhiên không một ai dám tranh giành đứa con mà hắn nhìn trúng, thế nhưng cũng chỉ là một tên người ở làm vườn thì tối đa hù dọa được đám dân phổ thông như 'thợ mỏ', 'may vá' mà thôi. Lúc này Dodian mới đánh giá trực diện nàng, đường nét của khuôn mặt rất là hài hòa, nở nụ cười là có hai núm đồng tiền mờ nhạt nơi má khiến trong đầu hắn chợt hiện lên bộ dáng cưng chiều của mẹ ruột khi chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình, lúc này mới nhẹ gật đầu nói: "Con đồng ý ạ." Sắc mặt của người trung niên vừa rồi rất là khó coi thế nhưng khi nhìn về người phụ nữ trẻ tuổi kia thì cũng không nói gì cả, chỉ là đáy lòng chợt cảm thấy tiếc nuối thay cho Dodian, dù sao tuổi còn quá nhỏ nên kiến thức quá thiển cận, tuy rằng bác sĩ rất tốt thế nhưng cũng không phải đứa con nào của bác sĩ cũng sẽ có bản lãnh như ba mẹ mình, đó là một nghề nghiệp cực kỳ khó khăn, nếu như bỏ ra lượng lớn sức lực để học thế nhưng về sau lại không thành và muốn đổi nghề khác, vậy thì đã quá trễ rồi, cũng chỉ có thể trở thành một tên công nhân cấp thấp. Nhưng người làm vườn thì lại khác, chỉ cần trí nhớ tốt thì rất nhanh có thể bắt tay vào làm việc, vả lại với tư cách là người làm vườn của gia đình Mel thì chẳng những có thể thoát ly khỏi khu ổ chuột đầy dơ bẩn này, mà tương lai sau này rất có thể sẽ kế thừa thân phận người làm vườn, cả đời sẽ được sinh sống trong gia đình Mel, đây chính là việc tốt mà ngay cả nằm mơ người khác cũng không dám nghĩ tới. Đáng tiếc quá, quá đáng tiếc! Người trung niên kia lắc đầu. Những đứa nhỏ khác nhìn thấy người phụ nữ trẻ tuổi làm bác sĩ kia đã chọn trúng Dodian thì đều thay đổi sắc mặt, còn đám dị dạng như Barton thì tốt hơn một chút, mặc dù có chút ghen ghét thế nhưng còn nhiều hơn là ghen tị, mà về phía nhóm trẻ hoàn chỉnh thì đều cho rằng Dodian đã cướp đi cơ hội quý báu duy nhất của mình, đáy lòng hiện lên vẻ tức giận và căm ghét. Đáy mắt của bác Đại lộ ra ý cười, Dodian là một trong số ít đứa nhỏ trong cô nhi mà bà thuận mắt nhất, tuy rằng có chút đần độn thế nhưng chí ít da thịt lại rất sạch sẽ và trắng mịn khiến người nhìn rất có thiện cảm, lúc này bà quay đầu nhìn về phía người phụ nữ trẻ tuổi kia rồi nói: "Trong cô nhi viện này, Dodian rất ngoan ngoãn và lễ phép, hi vọng về sau cô sẽ chăm sóc thật tốt cho nó, và cũng chúc gia đình cô thật hạnh phúc." "Ta hiểu mà." Người phụ nữ trẻ tuổi mỉm cười, đáy lòng vô cùng vui vẻ. "Minna, cô dẫn hai người đi làm thủ tục hộ tịch đi." Bác Đại nhìn về một người phụ nữ bên ngoài rồi nói. Người phụ nữ được gọi là Minna kia vẫy tay về phía Dodian, rồi nở nụ cười với người phụ nữ trẻ tuổi nói: "Đi theo ta nhé." "Dian, gắng lên nhé!" "Dian, chớ quên bọn tao đó!" "Nhớ phải quay về thăm bọn tao đó nha!" Đám nhóc dị dạng Barton lưu luyến không rời. Ba tháng này Dodian đã nhận được không ít chiếu cố từ bọn họ, mỉm cười nói: "Tao sẽ trở lại, thế nhưng chúng mày cũng đừng nản chí nha, nói không chừng khi tao trở về thì mọi người đều sẽ được nhận nuôi đó." Đám nhóc dị dạng Barton dù biết bản thân mình thế nhưng vẫn nở nụ cười. "Thế ta chọn cô bé này vậy." Lúc Dodian chuẩn bị rời đi thì chợt nghe người trung niên làm vườn kia lên tiếng thì khẽ quay đầu lại, đang thấy hắn chỉ về Lisa đứng trong nhóm kia, cười nói: "Cô bé, con rất khôn khéo, làm con gái của ta nhé?" Lisa ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mặt ngập tràn vẻ không dám tin. Những đứa trẻ hoàn chỉnh đứng xung quanh chợt hâm mộ nhìn về phía nó. Dodian nhìn lướt qua liền thu lại ánh mắt rồi đi tới bên cạnh Minna, đi theo người này tức là từ nay về sau trên danh nghĩa hắn đã có một 'người mẹ', rời khỏi khu đất trống này. Từ nay về sau, hắn sẽ được sinh hoạt trong gia đình riêng của chính mình, sẽ mỗi người một nơi, có lẽ sẽ không còn gặp mặt với những đứa trẻ trong cô nhi viện này nữa. .... Thủ tục hộ tịch của cô nhi viện rất đơn giản. Thứ nhất, xác nhận chứng minh nhân dân của người nhận nuôi. Thứ hai, xác nhận chứng nhận công tác của người nhận nuôi. Mục đích của hai việc này là muốn xác nhận lại người nhận nuôi có đúng quy định trong điều kiện nhận nuôi hay không. Nếu như không có công việc hoặc là chỉ là công việc công nhân tay chân cực khổ thì sẽ không có tư cách nhận nuôi. Việc thứ ba, chính là ký hợp đồng, xác nhận quan hệ nhận nuôi giữa hai bên đồng thời hộ tịch mà cô nhi viện đã xin cho Dodian được sang tên cho người nhận nuôi. Cuối cùng và cũng là phần quan trọng nhất, chính là tiền nhận nuôi! Chính xác, ở thế giới này đây chính là thu nhập chủ yếu nhất của cô nhi viện, cô nhi viện của thời đại trước thì chỉ cần thỏa mãn điều kiện nhận nuôi là được chứ không cần phải có tiền bạc gì, thế nhưng nơi này lại khác, nói là nhận nuôi nhưng thực ra tương đương với 'bán người lấy tiền', nói theo một ý nghĩa nào đó thì đều là tính chất con buôn của thời đại trước, khác biệt duy nhất, ở đây nó hợp pháp. Dodian còn chưa thấy qua tiền của thế giới này, hắn thấy 'mẹ' trên danh nghĩa của mình kia móc ra một chồng tiền giấy màu xanh lá dày cộm, độ lớn cũng không khác biệt với tiền giấy của thời đại trước, bên trên có in một vách tường thành thật lớn và thật cao, giống như là vách tường lớn Sylvia vậy. Thấy được vẻ mặt tươi cười của Minna khi nhận lấy chồng tiền đã được đếm kỹ kia thì Dodian mới biết, vì sao khi mình vừa mới tới cô nhi viện thì bọn họ đã đồng ý nhận một cách nhanh như vậy, rõ ràng cô nhi viện cũng nghèo nàn như những hoàn cảnh xung quanh thế nhưng bọn họ vẫn vô tư phân ra chút đồ ăn cùng với chỗ ở cho những người xa lạ không liên quan này, vả lại bản thân mình ở nơi này có mấy tháng ngắn ngủi nhưng có thể mang lại cho bọn họ một khoảng tiền tài lớn như thế. Trong đáy lòng hắn thầm thở dài, Dodian cảm thấy, có lẽ chính mình nên phân rõ sự khác biệt giữa hai thế giới, kẻ phù hợp thì mới có thể sinh tồn được, hoặc là tự thích ứng với thế giới này, hoặc là để cho thế giới này thích ứng với bản thân mình. Lúc này, sau khi giao đủ tiền nhận nuôi thì người phụ nữ trẻ tuổi thu hồi lại hợp đồng mà hai bên đã ký xác nhận, tiếp đó cô vuốt ve mái tóc của Dodian rồi ôn nhu nói: 'Con trai, về sau mẹ sẽ là mẹ của con, mẹ gọi là Jura." Dodian nhìn qua con mắt màu nâu nhạt của cô và biết được người phụ này sẽ là chỗ dựa duy nhất của mình từ nay cho tới khi trưởng thành, hắn trầm mặc một hồi nói: "Ban đầu con có thể gọi người là dì Ju được không?" Jura khẽ ngẩn người. Minna đứng bên cạnh sửa sang lại hợp đồng thì khẽ quát: "Đừng có mất dạy như vậy, hiện tại đó là mẹ của mày đó, về sau phải đối xử tốt với cổ, chớ có làm mất tên tuổi của cô nhi viện này đó." "Không có việc gì đâu." Jura mỉm cười vuốt ve tóc của Dodian, nhẹ nhàng bảo: "Con muốn gọi là dì Ju cũng được, dì sẽ chờ tới khi nào con quen thuộc thì hẳn chuyển thành mẹ cũng được." Trong long Dodian chợt ấm áp, khẽ nói: "Con cảm ơn nha." Hắn thật tâm cảm ơn, bởi vì hắn biết, một khi được nhận nuôi thì mạng sống của hắn sẽ nằm trong tay người nhận nuôi này, mà hắn từ trong miệng của những đứa nhóc kia biết được, ở thế giới này dù cho ba mẹ đánh chết con cái của mình... cũng hợp pháp. ... Nhà của Jura ở trong khu dân cư. Những người được cư trú ở nơi này đều là cư dân có công việc ổn định, hoàn cảnh sinh hoạt khác một trời một vực với khu ổ chuột, chỉ riêng về hương vị của không khí thì đã tươi mát hơn rất nhiều lần rồi, không có mùi hôi của phân và nước tiểu, cũng không có mùi thối rửa của các thứ hư thôi. Bên trong khu dân cư sầm uất này thì điều kiện sinh hoạt của Jura cũng nằm ở vị trí tương đối trên cao, nhà nằm ở vị trí phía nam của khu dân cư, giá nhà đất ở đây cao hơn gấp đôi ở phía bắc, bởi vì phía bắc giáp khu ổ chuột mà phía nam lại giáp khu buôn bán. Có thể ở lại khu buôn bán thì hoặc là đại nhân vật có chức vụ trong quân đội, hoặc là thương nhân giàu có, chỉ cần một lần đi tiêu tiền cũng đã là con số trên trời mà ngay cả một đời của người trong khu dân cư nơi đây cũng không thể kiếm được rồi. Giữa mỗi khu vực với nhau đều có một bức tường khổng lồ ngăn cách, cửa bức tường này chỉ mở vào ban ngày và được quản lý nghiêm ngặt, bên trong Cự vách Sylvia truyền lưu một câu nói: Hướng bắc không thể xuống hướng nam. Hướng bắc là khu ổ chuột, ở phía nam của khu ổ chuột là khu dân cư, ý nghĩa của những lời nói này chính là, người của khu dân cư có thể tự do tới khu ổ chuột, người của khu buôn bán có thể tự do tới khu dân cư, thế nhưng, người của khu ổ chuột muốn đi khu dân cư thì chắc chắn là không được, khu dân cư cũng tương tự như vậy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang