[Dịch] Vương Giả Hắc Ám

Chương 1 : Trong tủ lạnh ba trăm năm.

Người đăng: ronkute

Ngày đăng: 14:09 22-07-2022

.
Hiện tại mình đã làm gần trăm chương rồi, thế nhưng chỉ là bản dịch thô, chưa biên tập lại, bác nào có hứng thú và chung tay hoàn thiện bản dịch cũng như mang lại những chương truyện đặc sắc nhất thì liên hệ mình qua Fb mình nhé. --------------------- Quý tai vũ* (*): Mùa mưa bị nhiễm độc. Mưa to ầm ầm kéo tới, ánh mặt trời vừa mới còn buông xuống mà bất chợt đã bị mây đen bao trùm và cơn mưa tầm tã trút ào xuống dưới, dân cư trong khu ổ chuột đang tính ra ngoài dãn gân dãn cốt một chút thì sợ hãi chạy vội vào phòng, sợ bị nước mưa kia ướt trúng người. Màn mưa ào ào trút xuống đường phố và nhanh chóng bao trọn lấy khu ổ chuột này, một số khu vực trũng của khu ổ chuột đã bị nước mưa ngập tới tận cửa, hệ thống thoát nước vẫn chưa hề được sửa chữa nên lúc này chẳng hề có chút tác dụng nào cả, chốc lát thì toàn bộ tường phía bên ngoài khu ổ chuột đã trở thành một vùng sông nước. Bên trong cô nhi viện Mai Sơn. Một người phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi làm việc trong cô nhi viện này đang dẫn theo mười đứa bé trong độ tuổi từ bảy tám tuổi tới mười một mười hai tuổi vội vàng khênh vác những bao cát đã hốt đầy chồng lên phía trên bậc cửa để cản cho nước mưa không chảy vào trong. "Dodian, còn không mau tới phụ một tay đi!" "Gọi nó cũng vô dụng thôi, nó là một tên ngu ngốc mà." "Thật vô tích sự!" Một đứa bé trai đầu lấm tấm mồ hôi đang vác lấy một bao cát nhìn về một đứa bé trai đang lặng yên đứng trước cửa sổ cách đó không xa với vẻ mặt đầy bức bối, thế nhưng biết nhờ thì cũng vô dụng mà thôi, chỉ có thể cắn môi tiếp tục vác bao cát đưa tới cửa trước. Đứa bé nam đang đứng trước cửa sổ kia nhìn qua chừng bảy tám tuổi, dáng người ốm yếu thế nhưng cái đầu lại to ngang với những đứa mười một mười hai tuổi, thế nhưng điểm bắt mắt nhất chính là màu da của nó, vô cùng trắng thậm chí còn hơi chút tái nhợt như người bị bệnh, nếu như so sánh với những đứa bị ánh sáng mạnh cùng với tia tử ngoại chiếu tới đen nhanh, hoặc là so với những làn da bẩn thiểu thì chẳng hề ăn khớp chút nào, thứ này khiến không ít đứa bé ghen tị. Thế nhưng trong lòng Dodian thở dài, đây chính là di chứng do kho đông lạnh tạo thành, dù cho đã rời khỏi kho đông lạnh được hơn ba tháng thế nhưng thân thể của hắn vẫn chưa hề khôi phục lại, toàn thân chẳng có chút sức lực nào, nếu như theo cách nói của y học hiện đại thì đây chính là bệnh nhược cơ. Ngay cả đứng cũng rất mất sức. Chớ nói chi tới việc bưng vác bao cát chắn mưa. Thế nhưng tình huống như vầy cũng được xem như trong may có rủi. Dù sao thì khi tai họa lan tới gần Hoa Họa thì viện nghiên cứu khoa học vừa khóe chế tạo ra kho đông lạnh V1, còn chưa kịp tiến vào giai đoạn thí nghiệm, không một ai biết sẽ xuất hiện trục trặc ra làm sao, thế nhưng nó lại có thể ngủ say tận ba trăm năm mà hoàn hảo không chút tổn hại nào trong kho đông lạnh cũng đã là kỳ tích nhỏ rồi. Chỉ là, hắn cũng không hề vui mừng gì cho lắm. Quả thật hắn còn sống, thế nhưng ba mẹ cùng với chị của hắn đã chế tạo ra kho đông lạnh thì đã ở lại, phải đối mặt với tai nạn kinh khủng kia, dù cho bọn họ có may mắn sống sót thì ba trăm năm qua đi cũng đã thành bụi bặm cả rồi. Hắn không còn nửa thân nhân nào trong thế giới mênh mông này nữa, từ đây cũng chỉ còn một người, cô độc nơi đây để rồi đối mặt với thế giới này. Hắn không hề tuyệt vọng, mặc dù rất đau khổ và buồn rầu thế nhưng ba mẹ hắn đã cho hắn sống thêm lần nữa, hắn tuyệt đối không cho phép bản thân mình chán chường, hắn chẳng những phải sống thật tốt mà còn phải khiến bản thân trở nên kiêu ngạo, cũng như khiến cho ba mẹ cùng chị gái phải kiêu hãnh vì mình! May mắn là trời cao cũng đã bao vệ lấy chủng tộc nhân loại này, khi hắn vừa mới bước ra khỏi kho đông lạnh và còn cho rằng trái đất hiện giờ chỉ còn lại mỗi mình hắn, mỗi một mạng sống này, cho tới khi hắn rời khỏi bãi rác chôn lấp kho đông lạnh thì mới phát hiện ra rằng nhân loại không hề bị xóa sổ, tựa như đã có một số ít người may mắn sống sót trong vụ tai nạn kia đồng thời sau ba trăm năm sinh sôi phát triển nên đã có được quy mô không hề tệ. Tiếc rằng là, văn minh cùng khoa học kỹ thuật của ba trăm năm trước đã bị phá hủy, khoảng thời gian này hắn đã chứng kiến toàn bộ và không hề nghe thấy cũng như nhìn thấy những vật dụng mang tính biểu tượng của thời đại khoa học kỹ thuật trước kia, nhân loại chẳng những mất đi sức mạnh chinh phục viên tinh cầu này mà ngay cả việc sinh hoạt cơ bản nhất cũng cực kỳ gian khổ. Trong lúc suy nghĩ đang phiêu lãng thì bên ngoài cửa sổ chẳng biết từ lúc nào đã kéo tới bão tố. Nhìn mực nước không còn dâng cao nữa qua ô cửa sổ thi trong phòng tất cả mọi người như trút được gánh nặng, tựa như đã trải qua một cuộc ác chiến bền bỉ và ai nấy đều cảm thấy rã rời hết sức lực. Lúc này, một phụ nữ tầm tứ tuần nhìn sắc trời dần bay đi chút mây đen và lộ màu vẫn đục thì biết sẽ không còn mưa nữa, như vậy liền nói; "Chuẩn bị tới nhà ăn ăn cơm thôi, mang giày cỏ vô hết đi." Tất cả đứa bé nghe được chứ 'ăn cơm' thì ánh mắt sáng rực, mệt mỏi khi nãy đều được trút sạch sẽ rồi nhanh chóng trở lại phòng mang vào giày cỏ, đồng thời xếp thành đội ngũ chỉnh tề. "Dian, nhanh mang giày mà đi ăn cơm chứ." Lúc này, phía sau đội ngũ chợt có tiếng gọi Dodian, lên tiếng chính là một đứa bé trai tầm bảy tám tuổi, nó vừa nói xong thì tựa như nhớ tới thứ gì đó rồi vỗ đầu một cái, tiếp đó tiến lên vỗ vỗ bả vai của Dodian rồi dùng tay chỉ chỉ phướng nhà ăn, còn cánh tay kia thì trống không chỉ mỗi ống tay áo mà thôi. Dodian nhớ rằng người này được gọi là Barton, là một trong số ý đứa nhỏ có thiện ý với hắn trong cô nhi này, đại khái cũng là có quan hệ với bản thân hắn, sự biến thiên của ba trăm năm trước nên ngôn ngữ sớm đã thay đổi, cho nên lúc hắn vừa mới tới cô nhi viện thì không hề hiểu những người khác nói gì và cũng sẽ không biết nói tiếng của bọn họ, chỉ có thể giữ trầm mặc và dần dà mọi người đều cảm thấy hắn có chút ngốc nghếch, khả năng trí thông minh có vấn đề. Cho nên theo một cách tự nhiên thì đã xếp hắn cùng một phe dị dạng với Barton. Đứa bé của cô nhi viện chia thành hai phe, một phe là thân thể đầy đủ bị ba mẹ vứt bỏ, còn một phe thì thân thể dị dạng bị ba mẹ vứt bỏ, ở thế giới này dù cho là trẻ nhỏ thì cũng học được đoàn kết sinh tồn từ lâu rồi. Dodian gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, sau đó cùng Barton đi vào hàng ngũ. Barton vừa định nhắc Dodian đi mang giày cỏ vào thì vô tình liếc nhìn xuống dưới, lại phát hiện ra bên dưới ống quần của Dodian sớm đã có một đôi giày ống cao màu xanh nhạt, lúc này chợt im bặc lại. Ở thế giới này còn chưa phát minh ra nhựa plastic, giày áo được chế tạo từ cỏ khô đã trở thành thứ che mưa thông dụng nhất, đây là một loại cỏ biến dị của thiên nhiên nên đâu đâu cũng có, chiếc lá to, một lớp khô nhỏ bé được hình thành nhô lên bề mặt có thể giúp ngăn cách nước mưa phóng xạ, và rồi đã trở thành vật phẩm tất yếu của từng nhà . Đám nhỏ cẩn thận đi theo một con đường nhỏ tầm nửa mét được trải bằng đá tảng nơi cánh cửa kia, mưa lớn nên nước ngập tới tận mắt cá chân thành nếu vô tình ngã vào trong nước thì dù cho là người trưởng thành tráng kiện nhất cũng sẽ lâm bệnh nặng một trận. Tới nhà ăn thì tất cả đám nhóc bắt đầu giành lấy chỗ ngồi, những nơi ngồi thuận tiện nhưng có hạn đã bị những đứa bé có thân thể đầy đủ chọn sạch, thành ra Dodian và Barton cùng với những đứa bé dị dạng đã thành thói quen đi vào những góc xó đằng sau, nơi đây có vài tảng đá được xếp chồng và trở thành bàn ăn của bọn chúng. "Có nghe gì chưa, trong số người nhận nuôi lần này có bác sĩ và công nhân xây tường đó." "Bác Đại cũng đã nói qua, chúng ta phải nắm lấy cơ hội này, phải biểu hiện tốt một chút nữa đấy." "Nếu như được bác sĩ nhận nuôi thì quá hạnh phúc mà." "Ngược lại ta muốn công nhân xây tường kia nhận nuôi hơn, nói không chừng có hi vọng để leo lên Cự bích Sylvia và nhìn ra thế giới bên ngoài Cự bích kia." Đồ ăn còn chưa mang lên thì Barton đã nhỏ giọng chém gió với những đứa bé cùng bàn rồi, những đứa bé này có đứa thiếu lõ tai, có đứa nửa mặt đều là thịt u nhỏ, chẳng một ai bình thường cả. Dodian nghe vậy thì mắt sáng rực lên thế nhưng vẫn giữ im lặng. "Tiếc rằng đầu óc của Dodian không được tốt, nếu không với tướng mạo cũng như thân phận của Dian thì sẽ được những người kia nhìn trúng." Trong lúc chém gió thì Barton bỗng thở dài nhìn về Dodian đầy tiếc nuối. Những đứa bé kia sớm đã nhất trí rằng, vô luận ai được nhận nuôi thì khi bản thân có khả năng cũng phải quay về giúp đỡ những người còn lại, về vẻ bề ngoài thì Dodian hoàn toàn là người có hi vọng được nhận nuôi nhất, thế nhưng đầu óc lại có vấn dề, bị thương còn nghiêm trọng hơn cả thân thể nữa, ví như đứa bé với thịt u đầy nửa mặt kia dù rất ghê rợn thế nhưng chân tay lại lành lặn, trí thông minh vẫn ở mức bình thường, chí ít còn có thể làm lao động và tìm được một công việc. "Hừ, một đám khiếm khuyết mà cũng nghĩ tới việc đoạt cơ hội nhận nuôi từ chúng ta à." Lúc này, một đứa bé ốm yếu ngồi gần đó nghe được lời tám phét của đám Barton thì hừ lạnh đầy khinh miệt. Lập tức hắn đã thu hút được sự chú ý của những người khác, nhất thời ánh mắt xem thường cũng như chán ghét dồn hết lên trên đám người Dodian, Barton. Nếu như so sánh với đám dị dạng kia, những tên lành lặn lại bị vứt bỏ này lại càng tức giận hơn. Dodian lạnh nhạt nhìn những người kia chứ không nói gì cả, mặc dù hắn cũng là trẻ nhỏ thế nhưng đã thấy qua rất nhiều chuyện, thành ra trong lòng có một ít thăng trầm mà ngay cả những người lớn cũng chưa chắc đã có. Mà dáng vẻ này của hắn khi rơi vào mắt đám trẻ kia, đó chính là 'ngốc nghếch'. "Nhìn thằng ngu kia kìa, ngay cả chửi mình mà cũng không hiểu." "Tên khốn đầu óc có vấn đề á mà, hèn gì lại bị ruồng bỏ!" "Còn ảo tưởng được nhận nuôi? Ngoan ngoãn chờ tới khi mười ba tuổi thì sẽ bị quẳng tới mỏ thu quặng thì hơn!" Những đứa nhỏ này chẳng hề che giấu sự khinh bỉ cũng như chán ghét của mình, ngược lại còn cảm thấy vui vì vậy nữa. Lúc này đồ ăn đã được mang lên, người phụ nữ tứ tuần đã dẫn bọn chúng tới đây chợt quát: "Yên tĩnh chút nào, không muốn ăn nữa hả?" Khi nghe thấy vậy thì cơn tức giận của đám trẻ nhỏ mới thu lại, trên mặt lộ vẻ vô tội tựa như khi nãy chẳng hề có chuyện gì xảy ra vậy. ... Ngày kế tiếp. Mây đen màu xám dần dần trôi đi và ánh nắng đã chiếu xuống khu ổ chuột. Ở trong mùa mưa nhiễm độc này thì thời tiết sáng sủa rất khó thấy được. Vừa khéo, hôm nay lại chính là một ngày lễ lớn vô cùng mong mỏi của đám nhóc cô nhi viện Mai Sơn này, đó là ngày nhận nuôi! Những gia đình đã lên lịch lần lượt tới cô nhi viện này để nhận những đứa bé mà mình ưng ý nhất. Cứ đúng lúc trời vừa tờ mờ sáng thì Dodian liền rời giường, tuy rằng thế giới này không có đồng hồ báo thức thế nhưng đồng hồ sinh học của hắn lại chưa bao giờ chạy sai, sau khi rời khỏi giường thì sẽ xếp gọn chăn màn, dùng nước giếng đã được lọc vệ sinh răng miệng mặt mày, tiếp đó thay một bộ áo quần vải sạch sẽ được giặt tới mức bạc màu trắng xóa ở bên cạnh đầu giường, hắn vừa mới chuẩn bị thay đồ thì chợt cầm lấy một cục mềm mại bên trong bộ đồ này, khi mở ra xem thì chính là một chiếc khăn tay màu tim đã bị vo thành một cục tròn. Dodian hơi run người rồi chợt nghĩ tới trong đêm tối rét lạnh kia đã có một cô bé nhỏ đã dẫn hắn vào cô nhi viện này, chiếc tiếc rằng sắc trời khi đó tối đen không thể thấy hình dáng của đối phương được, trong ba tháng ở trong cô nhi viện này thì hắn biết được, người mà có thể sử dụng loại vải mịn màn như vầy tuyệt đối là nhân vật thượng lưu của khu vực tường ngoài. Bên trên khăn tay này vẫn còn bám lấy những giọt nước mưa đen mà hắn từng dùng lau qua khuôn mặt mình, không cách nào giặt sạch được. Trầm ngâm một hồi thì Dodian cất nó vào trong ngực rồi tiếp tục thay áo quần, sau đó hắn tiến về bãi đất trống bên ngoài cô nhi viện. Mặc dù trong lòng hắn chỉ có đúng một ba một mẹ thế nhưng hắn không thể không giúp bản thân nhanh chóng được người nhận nuôi và đưa ra ngoài, nếu như những đứa trẻ tới mười ba tuổi mà vẫn chưa được nhận nuôi, vậy thì sẽ bị đưa tới quặng mỏ nằm trong tay 'Thương hội mỏ than Mai Sơn', là thương hội đứng sau lưng của cô nhi viện Mai Sơn này, khi đó sẽ trở thành công nhân miễn phí mãi mãi, cho tới khi nào chết đi, tới khi chết già, vĩnh viễn sẽ không có cơ hội thấy lại ánh nắng mặt trời nữa. Đều giống như Dodian, trong một ngày này tất cả đám nhóc trong cô nhi viện này đều 'ăn mặc lông lẫy', từng đứa sẽ tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ áo quần rất lâu rồi không nỡ lấy ra mặc, chính là bộ quần áo vải thô ráp được phát khi vừa mới vào cô nhi viện này. Nếu như trên cơ thể của ai mà tản ra mùi vị khác lạ thì không một ai nguyện ý tới gần cả. Đây chính là bác Đại đã nói cho bọn chúng biết. Dõi mắt nhìn tới, phía trước bãi đất cát ước nhẹp do cơn mưa tối qua đang có một đám trẻ nhỏ đứng đó, thế nhưng tựa như đang chia thành hai phe, một là hoàn chỉnh và một là dị dạng. Sau khi đám nhóc tập hợp đủ, dưới sự dẫn đường của bác Đại cùng những người chăm sóc ở cô nhi viện này thì những người tới nhận nuôi lần lượt tiến tới trước mặt đám nhóc này, sau đó là quan sát và đánh giá những đứa cô nhi có thể trở thành con nuôi của mình. "Chào chú, chào cô!" Dưới sự dạy bảo của bác Đại thì ngoại trừ Dodian cùng với một vài đứa dị dạng không biết nói ra thì những đứa khác đều khéo léo chào hỏi, trong con ngươi đen bóng ngập tràn vẻ hồn nhiên, mặt mũi tràn đầy khát vọng cùng với sự chờ mong nhìn thẳng về những người lớn này, ánh mắt nóng bỏng ấy làm cho một số người lớn cảm thấy thổn thức và không đành lòng. Nháy mắt qua đi, trong nhóm người yếu thế nhưng dáng dấp cao ráo của Dodian đã trở thành mục tiêu gây sự chú ý cho đám người lớn, màu da tái nhợt như tuyết kia quá bắt mắt vả lại khí chất hoàn toàn khác biệt với những đứa nhóc xung quanh, về phần khác như thế nào thì đám người lớn này không nói ra được, chỉ có thể cảm thấy đứa nhóc này quá điềm tĩnh, toát lên một loại quý phái, chính xác, chính là quý phái. Việc này khiến cho rất nhiều người lớn kinh ngạc, không nghĩ tới trong cô nhi viện của khu ổ chuột này lại có hạt giống xuất sắc như vầy. Nhất thời, rất nhiều người lớn đều động lòng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang