[Dịch] Vũ Hoàng Tại Dị Giới (Dị Giới Trùng Sinh Chi Kiếm Hoàng)

Chương 3 : Tiêu Diêu Vương phủ

Người đăng: long_ngo81

Cũng không biết bay tới bao lâu, mảnh không gian này hình như vô tận. Cũng không biết chỗ tận cũng ở nơi nào. Lúc này, năng lượng của Vân Dật chỉ còn có hai phần. “Đáng chết, bây giờ biết làm sao?” Vân Dật bắt đầu có chút nóng nảy. Dù sao, một khi năng lượng ít đi, nguy hiểm ngày càng nhiều hơn. Nếu không may, khi một cái khe không gian kế tiếp xuất hiện thì lúc đó ý thức của hắn sẽ biến mất. Cảm ứng lực của ý thức bắt đầu giảm xuống. Lại thêm có một cái khe xuất hiện! Có một lực hút thật mạnh. Vân Dật mạnh mẽ đứng trụ thân hình. Vẫn còn đang kinh hãi, Vân Dật chỉ còn cách liều mạng chuyển động năng lượng! May mắn, mặc dù chỉ có hai phần năng lượng nhưng cũng đủ cho Vân Dật thoát hiểm. Chấn động một hồi, cái khe biến mất. Khi biến mất thì Vân Dật cuối cùng chỉ còn có một phần năng lượng. Lúc này, năng lượng của Vân Dật cũng chỉ mạnh hơn chút sơ với lúc mới tới không gian màu trắng. Vân Dật tiếc hận nhìn năng lượng cuối cùng bị cắn nuốt tại địa phương này, thở dài………… Bỗng nhiên, Vân Dật chấn động! Cắn nuốt? Đúng là cắn nuốt hay sao chứ? Đây là cái gì? Cái khe của không gian! Bản thân như thế nào từ không gian màu trắng đi ra chứ? Không phải là cái khe không gian sao? Nói như thế này …. Vậy cái đó không phải là cắn nuốt mà là bị hút vào không gian khác!!! Vân Dật hận không được phải lớn tiếng mắng mình là ngu ngốc! Tất cả năng lượng đều bị mình lãng phí vô ích!! Nếu sớm thông suốt điểm này, bản thanha đã sớm ra cái không gian đáng chết này rồi. Nói không chừng, sớm bắt đầu cuộc sống mới rồi! Hôm nay bị kinh sợ không nói thì thôi lại còn lãng phí nhiều năng lượng nữa……. Vân Dật chán nản, nhưng bây giờ hối hận cũng vô ích. Trong lòng thở dài, lại tự an ủi:” "Đáng nhẽ là chết rồi, hiện tại còn ý thức, hơn nữa lực lượng so với lúc còn sống mạnh hơn biết bao nhiêu lần. Sao lại có lòng tham không đáy chứ? Sợ rằng trời cao cố ý như thế ? Cũng được, quá mạnh mẽ cũng là một loại tịch mịch thôi!~” Không gian lại chấn động nữa. Lần này Vân Dật vẫn không có nhúc nhích. Một lực hấp thật lớn kéo đến, Vân Dật từ từ mất đi ý thức…… ************************************************** ** Tại Hạ Hoa đế quốc, Tiêu Diêu Vương phủ, trong một tòa biệt viện. Tòa biệt viện đó một cái tên cao nhã – Quân Lâm Các. Bên trong phòng được trang trí xa hoa cùng với cách bày biện trang nhã. Một nha toàn xinh xắn đang ngồi trước bàn trà. Nhìn bộ dáng tựa hồ rất mệt mỏi, trong đôi mắt to lộ vẻ chán chường, Đầu gật lên gật xuống, tựa hồ tùy thời có thể ngủ được. Cách bàn trà không xa có một cái đại sàng. Cái sàng ước chừng dài khoảng ba thước, bề rộng khoảng hai thước. Quả không hổ danh xưng là “Đại” Trên giường một gã thiếu niên đang nằm ngay ngắn. Thiếu niên ước chừng mười bảy, mười tám tuổi. Hình dáng cực kỳ xuất sắc, ngũ quan có chút u ám, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác tuấn tú. Nhìn bề ngoài, trạng thái của thiếu niên cũng không được tốt lắm. Rốt cục chịu không nổi nữa, nha đầu xinh xắn gục đầu xuống bắt đầu ngủ. Song không có bao lâu, bỗng nhiên không có chút tiếng động. Một cỗ ánh sáng màu trắng khổng lò xuất hiện phía trên không trung của thiếu niên! Trực tiếp bao phủ thiếu niên trong đó. Thân thể thiếu hiên đột nhiên bắt đầu co quắp kịch liệt. Nhưng bởi vì nha hoàn đã ngủ, mà xung quanh lại không có người khác cho nên không ai phát hiện hiện tượng dị thường này. Một lúc lâu, khe hở của không gian biến mất, ánh sang màu trắng đột nhiên chui vào thân thể của thiếu niên, mà thân thể của thiếu niên lại đình chỉ co quắp. Chỉ chốc lát sau, thiếu niên mở to đôi mắt, vẻ mặt ngạc nhiên lẫn nghi ngờ. “Nơi này là chỗ nào?” Vân Dật nghi ngờ nhìn bốn phía xung quanh. Một nha hoàn đang ngủ trên bàn trà. Nhìn cách bố trí vô cùng xa hoa của nhà này thì chắc chủ nhân là người giàu có. Mặc dù nhìn không ra những vật phẩm bố trí tên là gì. Nhưng nhìn bề ngoài chắc giới tiền không nhỏ. Còn chưa có suy nghĩ cẩn thận bản thân ở nơi nào thì từ sâu trong linh hồn đột nhiên truyền đến vô số bức họa kỳ lạ! Số lượng rất nhiều, trong nhất thời làm đại não của Vân Dật mất đi tư duy. Kịch liệt đau đớn làm Vân Dật không khỏi phát ra tiếng kêu thảm thiết, hôn mê đi. Ngủ gục trên bàn trà, nha hoàn bị tiếng thét thảm thiết đột ngột làm bừng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên mặt lộ ra vẻ mặt thống khổ, sau đó đã hôn mê đi. Còn đang kinh hãi, nha hoàn không khỏi bật thốt lên tiếng kinh hô :”A!”, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa la to:”Người đâu! Người đâu! Thiếu gia tỉnh dậy rồi! Thiếu gia đã tỉnh dậy rồi!....” “Thế nào? Thế nào rồi? Nhi tử ta không có việc gì chứ?” Một vị phu nhân xinh đẹp đang lo lắng ngồi bên cạnh thiếu niên. Theo thói quen, lão già vuốt chùm râu bạc trắng, lắc lắc đầu lẩm bẩm nói:”Kỳ quái, thật kỳ quái. ‘Đoạn Thần’ bị liệt vào một trong thập đại kỳ độc, không có lý nào lại vậy. Theo lý thuyết mà nói nếu không có giải dược, tuyệt đối không cách nào cứu chữa được. Nhưng…..” Trong lòng phu nhân xinh đẹp căng thẳng cực kỳ, khẩn trương nói:”Nhưng cái gì? Có phải hay không, có phải là…….” Lão già thấy phu nhân khẩn trương, hoảng hốt nói:” Vương gia phu nhân không cần lo lắng. Quân công tử chẳng nhưng không có gì mà ngược lại là chuyện tốt, không có gì tốt hơn được nữa! Kịch độc trong cơ thể hắn đã bị hóa giải, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhung trước mắt Quân công tử vì uể oải mà ngủ thiếp đi. Phu nhân xinh đẹp nghe vậy chấn động, tiếp theo vui mừng quá đỗi nói:”Con ta, con ta không có gì nữa phải không?! Thật sự không có gì nữa?!” Lúc nói, thanh âm có chút run rẩy. Hiển nhiên là bị kích động không thôi. Lão già thấy thế, trong lòng không khỏi thở dài. Thầm nghĩ, “Quân Vũ Hiên quả là phúc khí rất lớn. Sinh trong một gia đình giàu sang như thế, lại có một mẫu thân thương yêu như thế. Nhưng trời sanh lại không biết quý trọng, cả ngày ra bên ngoài làm xằng làm bậy. Thật sự là…..ai….” Nhưng trong miệng lại đáp:”Phu nhân yên tâm, Quân công tử quả thật không có việc gì. Đợi thảo dân khai phương thuốc an thần tỉnh não cho hắn, an dưỡng mấy ngày có thể khỏi hẳn.” Phu nhân xinh đẹp nghe vậy trong lòng bắt đầu yên tâm, hai tay hợp lại trước ngực, lẩm bẩm nói:”Chủ thần phù hộ, chủ thần phù hộ !” Một lát sau, cảm kích lão già nói:”Như vậy phiền toái tiên sinh rồi. Thúy nhi, ngươi dẫn tiên sinh đi nghỉ ngơi ở biệt viện, ngươi đi phân phó quản gia giao nhiều tiền khám bệnh một chút.” Nha hoàn ở phía sau nghe vậy, Thúy Thanh nói:”Vâng thưa phu nhân.” Lão già khom mình nói:”Cứ như vậy, thảo dân hành lễ rồi cáo lui.” Phu nhâm cũng cúi người xuống, lễ phép nói:”Mời Tiên sinh “ Vì vậy, lão già được nha hoàn xưng là Thúy Thanh dẫn đi ra ngoài. Đợi lão già đi rồi, phu nhân ngồi ở bên giường thiếu niên, nắm một tay của thiếu niên. “Hiên nhi, ngươi cần phải sớm tỉnh lại. Đừng làm vi nương lo lắng cho ngươi nữa.” Nhìn sắc mặc tái nhợt của thiếu niên đang ngủ say, phu nhân không nhịn được bi thương. Vài giọt nước mắt chậm rãi chảy ra, rơi xuống khuôn mặt của thiếu niên. Cứ si ngốc nhìn thiếu niên một hồi lâu, phu nhân mới đứng dậy. “Hiên nhi, ngươi phải nghỉ ngơi cho thật tốt, vi nương đi ra ngoài trước.” Thì thào những lời này với thiếu niên đang hôn mê, quay đầu nói với nha hoàn ở phía sau:”Chiếu cố thật tốt cho thiếu gia. Có chuyện gì, lập tức báo cho ta biết.” Nha hoàn nghe vậy cung kính nói:”Vâng thưa phu nhân.” Phu nhân gật đầu rồi quay đầu nhìn một hồi thiếu niên đang hôn mê, sau đó xoay người bước nhẹ nhàng đi. Đợi phu nhân đi một lúc, nha hoàn mới thở dài một hơi. Quay đầu nhìn thiếu niên đang hôn mê không nhịn được từ cái miệng nhỏ nhắn bỉu môi:”Đều là do cái tên bại hoại này làm hại. Phu nhân là người tốt như vậy, như thế nào lại có nhi tử xấu xa như vậy chứ?” Nha hoàn xinh xắn đi tới bên giường, nhìn khuôn mặt tuấn tú mà tái nhợt, lẩm bẩm nói:”Bất quá cái loại bại hoại này lại rất anh tuấn. Nhưng là rất hư hỏng! Ai, tỷ tỷ kia thật đáng thương………” Nhìn một hồi lâu, cơn buồn ngủ lại kéo đến. Nha hoàn xinh xắn không giữ hình tượng ngáp dài một cái, có chút hờn giận nói thầm:”Còn muốn ta chiếu cố cái tên bại hoại này. Thật sự bực mình chết đi được! Hừ, thừa dịp hắn còn không có tỉnh lại, ngủ trước một lát đi.” Nói xong, đi tới cánh cửa rồi đóng lại, trở lại cạnh bàn trà, chỉ trong chốc lát ngủ say đi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang