[Dịch] Vũ Thần
Chương 17 : Tùng lâm chi ngộ
Người đăng: ryuken
.
Hạ Nhất Minh dựa theo phân phối mang theo năm tên tráng đinh ly khai khỏi gia thôn, hướng về phía thị trấn đi đến.
Sau khi thấy được con đường mình phải chắn giữ, Hạ Nhất Minh đã mơ hồ đoán được, vây sát lần này không có phần của mình.
Bởi vì đây là con đường lớn, kẻ ngu ngốc cũng biết không thể nghênh ngang đi qua đường lớn tiến vào thị trấn. Nhưng muốn nói Hồ Bân là kẻ ngu ngốc thì hắn tuyệt sẽ không thể từ quận Lân Khẩu chạy tới đây mà không bị sa lưới. Cho nên trừ khi tên Hồ Bân kia đầu óc chợt có vấn đề, thì hai người tuyệt sẽ không thể gặp nhau.
Nhìn một chút năm tên tráng đinh, bọn họ đều là những người tinh nhuệ nhất do gia trang huấn luyện ra.
Trừ bỏ các thế gia ở ngoài, người có thể tu luyện nội kình rất chi là ít. Bên trong Hạ gia trang người hầu và tráng đinh lên tới mấy trăm người. Hạ Vũ Đức đối đãi với bọn họ không tệ, cũng từng truyền thụ nội kình tu luyện công pháp, nhưng bởi vì điều kiện tu luyện bất đồng lại còn bị hạ chế ý thức nên tu luyện tới tầng thứ ba đã là rất giỏi.
Đi theo Hạ Nhất Minh có năm tên tráng đinh, trong đó có ba người là có tu vi đỉnh cao tầng thứ ba nội kình, hơn nữa trong mỗi người bọn họ đều tinh thông một loại chiến kỹ công pháp.
So với yêu cầu của đệ tử trực hệ thì bất đồng, như Hạ Nhất Minh trong thế hệ thứ ba của gia tộc, nội kình tu vi chưa đột phá tới tầng thứ sáu thì không được phép tu luyện chiến kỹ công pháp. Còn huấn luyện tráng đinh thì chỉ yêu cầu đạt tới tầng thứ ba nội kình là đã được trao cho một loại chiến kỹ đơn giản nhất. Cứ thế, tuy rằng bọn họ sức chiến đấu được gia tăng lên rất nhiều, nhưng trên con đường tu luyện cũng rất khó khăn có thành tựu cao.
Đó là điểm khác nhau của trực hệ đệ tử và tráng đinh, trên cơ bản mọi thế gia đều làm như vậy.
************************************************** ****
Theo người của Trình gia nửa ngày lộ trình, rốt cục Hạ Nhất Minh đã tới được địa điểm được giao.
Nơi này là con đường lớn thông tới thị trấn, ở đây có một dịch trạm. Tất cả nghỉ lại ở bên trong đó, coi như là đến chỉ để ngồi nhìn nhau thôi.
Một khi là đã được phân ở gần thị trấn, Hạ Nhất Minh đương nhiên là muốn gặp cha mẹ một chút, nhưng mà trải qua hỏi thăm mới biết được. Hai người bọn họ cũng không ở trong thị trấn, mà cũng tham gia đội ngũ truy tìm Hồ Bân.
Tuy là trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng Hạ Nhất Minh cũng bỏ đi ý định vào trong thành, hơn nữa còn hướng tới người của Trình gia tìm hiểu tin tức của Hồ Bân.
Chiếm giữ ở Huyền Lý, có ba gia tộc tu luyện giả, phân biệt là Hạ gia, Từ gia và Trình gia.
Hạ gia và Từ gia bên trong đều có một vị cao thủ mười tầng nội kình tọa trấn, ở trong một thị trấn hẻo lánh như thế này thì đó tuyệt đối là đỉnh cao sức chiến đấu. Còn Trình gia tuy rằng không có cao thủ mười tầng nội kình, nhưng bọn họ lại là gia tộc từ xưa đã chiếm giữ Huyền Lý. Ở đây bọn họ có thế lực thâm căn cố đế, hơn xa Hạ Vũ Đức một kẻ từ bên ngoài tới sáng lập Hạ gia trang.
Cho đến hôm nay, thành chủ đại nhân của thị trấn cũng là xuất thân từ Trịnh gia.
Nếu không như vậy, Hạ Vũ Đức cũng không cấp cho Trình gia mặt mũi, phái những thành viên tu luyện từ sáu tầng nội kinh trở lên tới tương trợ.
Thông qua tự tìm hiểu, Hạ Nhất Minh cũng hiểu được, vì cái gì mà Trình gia lại không tiếc nhân lực muốn đem tội phạm truy nã bắt lại.
Bởi vì Hồ Bân tội nghiệt ngập trời, bị tuyên án tử hình, sau đó chạy trốn, trong thời gian chạy trốn đã đem một viên quan đương trường giết chết. Điều này làm triều đình tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua. Đông thời, gia tộc người bị đánh chết là Thượng Quan gia cũng từng hứa hiện rất nhiều chỗ tốt cho Trình gia. Đây mới là nguyên nhân chính thức.
Ở trong dịch trạm chờ đợi suốt một ngày không có việc gì làm, chút hưng phấn ban đầu đã sớm theo đó mà bay mất khỏi Hạ Nhất Minh.
Nếu sớm biết điều này, Hạ Nhất Minh không bằng tiếp tục ở trong gia trang tu luyện còn hơn.
Nhìn ra được Hồ Bân không có khả năng hướng tới nơi này chạy đến không chỉ có một mình Hạ Nhất Minh, đến ngay cả năm tên tráng đinh thủ hạ của Nhất Minh và một ít quan binh bình thường ở dịch trạm để ý một chút đã hiểu được, cho nên cả dịch trạm không có một chút không khí khẩn trương.
Hạ Nhất Minh rốt cục cũng không chịu nổi, hướng về phía hạ nhân phân phó một tiếng, sau đó ly khai khỏi dịch trạm tiến vào phía sau núi.
Dịch trạm này tuy được lập ở trên quan đạo, nhưng là chiếm giữ toàn bộ là bằng phẳng mà ở mặt sau nó còn có núi non liên miên. Hạ Nhất Minh đột nhiên nổi hứng thú, muốn tới nơi này dạo chơi.
Chẳng qua, Hạ Nhất Minh không biết, khi hắn tiến vào trong núi được nửa giờ, liền có phi mã cấp báo đến, tên Hồ Bân đã dọc theo đường nhỏ trong húi hướng về phía này chạy đến.
Vài tên tráng đinh trong dịch trạm và bọn quan binh đưa mắt nhìn nhau, vội vàng phân ra một nửa nhân thủ tiến vào trong núi tìm kiếm, nhưng chỉ có bằng ấy người làm sao có thể tìm được Hạ Nhất Minh?
********************************************
Sau một lúc, Hạ Nhất Minh vào núi nhất thời như cá gặp nước, ở trong núi rừng nhanh chóng chạy như bay.
Đối với cây cối trong núi, Hạ Nhất Minh có tương đối kinh nghiệm phong phú. Hạ gia trang được xây dựng ở dưới chân núi, ở đó cây cối rậm rạp hơn xa ở đây.
Dạo quanh một vòng, Hạ Nhất Minh cũng không gặp được một con động vật to nào để ra tay, còn một ít thỏ hoang, gà rừng lại không được Hạ Nhất Minh để vào mắt.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu “Trong này dù sao cũng là ở gần quan đạo, xa xa không bằng cánh rừng già ở phía sau Hạ gia trang của mình.”
Đang lúc Hạ Nhất Minh chuẩn bị quay về, tai hắn liền nghe được một chút tiếng động lạ.
Cước bộ Hạ Nhất Minh có chút dừng lại, khẽ nghiêng tai lắng nghe, phát giác cách đó không xa đang có dã thú nào đó chạy rất nhanh, mà chính thức làm cho Hạ Nhất Minh vui mừng chính là con dã thú này làm cho hắn cảm thấy nguy hiểm.
Hạ Nhất Minh rùng mình, lập tức phán đoán, đây tuyệt đối không phải là một loài động vật nhỏ. Không thể tưởng tượng được, trong mảnh rừng này lại có tung tích của loài dã thú to lớn. Do dự một chút, Hạ Nhất Minh điểm chân hướng về phía con thú đuổi theo.
Con dã thú kia mặc dù rất nhanh, nhưng đã là đem toàn lực phát ra, cho nên Hạ Nhất Minh thực dễ dàng đuổi kịp. Nhưng mà, khi Hạ Nhất Minh lại gần liền phát hiện ra thanh âm di chuyển của dã thú đã mất đi.
Hạ Nhất Minh liền cẩn thận tiến đến, hắn từng có kinh nghiệm đối phó dã thú, khẳng định là nó nghe được âm thanh do Nhất Minh phát ra trong lúc đuổi theo nên động tác liền nhẹ nhàng lại.
Nhưng Hạ Nhất Minh đối với mình giờ phút này lại tràn ngập tự tin, khi hắn mới tiếp cận tầng nội kình thứ sáu, còn chưa tu luyện qua chiến kỹ công pháp cũng đã có thể đánh bại mãnh thú Hồ Hùng. Hôm nay, sức chiến đấu của Hạ Nhất Minh đã được đề cao hơn rất nhiều, tự nhiên lại càng không đem mãnh thú để trong lòng.
Nếu ở trong đúng cánh rừng gia kia, có lẽ còn có thể làm Hạ Nhất Minh kiêng kị mãnh thú. Nhưng vào lúc này, Hạ Nhất Minh không tin sẽ xuất hiện mãnh thú lợi hại hơn Hồ Hùng.
Mấy lần nhấp nhô, Hạ Nhất Minh đã đi tới nơi lộ tuyến mà con mãnh thú đã đi qua. Ánh mắt thoáng nhìn phụ cận, Hạ Nhất Minh thoáng trở nên đề phòng hơn.
Bởi vì, Hạ Nhất Minh thấy được dấu chân người, tuy rằng rất nhạt chỉ có điều đạp phải chỗ cỏ dại mà lưu lại. Nhưng điều này làm Hạ Nhất Minh xác định được, cái này không phải dấu chân của mãnh thú lưu lại mà là của con người.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, lui về phía sau mấy bước, cẩn thận quan sát qua, sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng hơn.
Thông qua dấu vết lưu lại ở quanh đây, Hạ Nhất Minh có thể xác định, vừa rồi chạy qua tuyệt đối là con người, lại là một nội kình tu luyện giả. Tu luyện giả này đối với cây cối có hiểu biết nhất định nên dọc đường đi không lưu lại nhiều dấu vết. Chỉ có điều tu luyện giả này làm cho Hạ Nhất Minh cảm giác có chút hoảng sợ, nếu không dấu vết này cũng sẽ không lưu lại.
Cường đại nội kình trong thân thể bắt đầu được vận chuyển, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn về phía trước, cảm giác nguy hiểm trong lòng dâng lên mãnh liệt.
Mặc dù ở phía trước không có động tĩnh gì, nhưng Hạ Nhất Minh cảm giác được nguy hiểm đang tới dần.
Bỗng nhiên một ý niệm hiện lên trong đầu Hạ Nhất Minh “Người nọ vừa rồi không có rời đi mà lại hướng tới hắn đi tới gần, xem ra muốn gây phiền toái cho mình”
Loại cảm giác này mặc dù có điểm tà môn, nhưng Hạ Nhất Minh lại khẳng định hắn không hề sai.
Hít vào một hơi hàn khí, Hạ Nhất Minh tinh thần nhất thời rung lên. Trừ bỏ huynh đệ trong nhà, Hạ Nhất Minh cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ phát ra xung đột với người khác.
Cố nhiên là bởi vì niên kỷ của Hạ Nhất Minh có quan hệ, một phần cũng là ở trong thị trấn cũng không có nhiều người dám cùng Hạ gia phát ra xung đột.
Bất quá, hôm nay Hạ Nhất Minh có thể xác định, đối phương sẽ tuyệt đối không để ý tới thân phệ Hạ gia của mình.
Bỗng nhiên, trong lòng Hạ Nhất Minh báo động lớn, không cần nghĩ ngợi nhiều, Hạ Nhất Minh hướng phía bên cạnh người nằm xuống rồi lăn sang một bên, cho tới khi đến bên một cây đại thụ hai chân mới phát lực nhảy lên.
Lúc này, bên tai Hạ Nhất Minh mới truyền đến một đạo âm thanh xe gió lao đến, ngay tại vị trí ban đầu của Hạ Nhất Minh liền xuất hiện một mũi tên.
Thấy được mũi tên, trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi phát lạnh, tay chân tựa hồ đều lạnh toát.
Không thể tưởng tượng được, đối phương không nói một lời đã hạ sát thủ, nếu vừa rồi Hạ Nhất Minh bị mũi tên này bắn trúng vậy tuyệt sẽ không phải là một kết quả tốt.
Mũi tên này tuyệt đối người bình thường không thể có được mà là trang bị được dùng cho quân đội. Chẳng qua, các đại gia tộc chân chính đều có trang bị những loại vũ khí này để phòng vệ. Hạ gia trang tự nhiên cũng không ngoại lệ, Hạ Nhất Minh thời gian tiếp xúc với những món này cũng không ít, cho nên chỉ liếc mắt nhìn đã nhận ra lai lịch của nó.
Trống ngực Hạ Nhất Minh nhất thời đập nhanh hơn, những động tác vừa rồi tuyệt đối là theo bản năng mà phản ứng ra, nếu chậm một bước thì bản thân giờ phút này cũng đã trọng thương.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện