[Dịch] Võng Du Chi Ưng Trảo Vương
Chương 24 : Danh tiếng dần vang xa
Người đăng: Diệt Thiên
.
“Tỷ tỷ, lần này đệ không lừa tỷ nhé? Đêm nay người này quả thật là một đại cao thủ, vừa rồi tỷ cũng trông thấy hắn lợi hại như thế nào rồi đấy. Tiếc là chúng ta không mời chào thành công, nếu không một đại cao thủ như vậy đầu nhập Thiết Quyền môn sẽ làm môn phái của chúng ta càng cường đại hơn.
Trên đường trở về bộ dạng chép miệng nói của Nam Cung Thiếu Kỳ có vẻ rất tiếc hận.
Nam Cung Tình Ngữ không trả lời hắn.
Đệ đệ nàng nói không sai, đúng là võ công của người này rất lợi hại, tùy tiện dùng một hai tay đã có thể đánh bại hai huynh đệ có võ công tốt nhất dưới tay nàng.
Nàng tự hỏi dù chính mình ra tay cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn cho nên mới lựa chọn quay đầu rời đi.
Ở lại nơi đó ngoại trừ làm người ta phản cảm thì không có kết quả nào khác.
Nàng phải đi về ngẫm nghĩ lại cho tốt, xem làm thế nào mới có thể mời chào người đó gia nhập Thiết Quyền môn.
Cũng theo như đệ đệ nàng nói, nếu như có thể chiêu mộ cao thủ như vậy vào Thiết Quyền môn sẽ làm cho thực lực môn phái của nàng càng mạnh.
Đoàn người trở lại cửa sau của Thiết Quyền môn, bởi vì ban đêm không còn sớm nữa nên đều tự tản ra.
Người đã từng là đệ tử của Ưng Trảo môn kia đêm nay lại thấy công lực của Ngạo Thiên Ma Thần, sau khi trở lại chỗ của mình thì trong lòng còn đang suy nghĩ tình cảnh đêm nay hắn nhìn thấy.
Hắn hầu như không ngờ tới sau hai năm rời đi Ưng Trảo môn, đêm nay tại dưới thác nước gần thôn nhà họ Triệu hắn lại gặp được Ngạo Thiên Ma Thần vắng bóng đã lâu.
Càng thật không ngờ chính là Ngạo Thiên Ma Thần đã hết thời mà võ công hiện nay lại manh hơn so với trước kia nhiều.
Hai năm qua hắn cũng nghe nói bọn người Phong Hỏa Liên Thành, Yêu Đồng, Nam Tinh, U Linh công chúa đã không ngừng truy tìm tung tích của Ngạo Thiên Ma Thần và giết hắn không biết bao nhiêu lần.
Cho nên hai năm qua hắn cho rằng Ngạo Thiên Ma Thần đã quy ẩn rồi, không còn khả năng đông sơn tái khởi nữa.
Nhưng nhìn thấy tình cảnh đêm nay lại làm cho hắn dao động.
Cường đại như vậy, tu luyện đến quên mình thì hắn thật sự không có khả năng đông sơn tái khởi sao?
Ngồi bên cạnh bàn đá trong sân, người này ngửa đầu lên nhìn trời đêm, nhớ về cảnh tượng huy hoàng của Ưng Trảo môn năm xưa.
Khi đó Ưng Trảo môn như mặt trời ban trưa,tất cả mọi người đều nói từ xưa đến nay, từ hiện thực đến trò chơi, Ưng Trảo môn đều chưa từng hưng thịnh như vậy, hoành tráng như thế.
Khi đó bọn họ đi ra ngoài hành tẩu chỉ cần nói mình là người của Ưng Trảo môn thì xác suất tán gái thành công đều gia tăng thật nhiều.
Nói đúng ra thì đó là một khoảng thời gian tốt đẹp không thể nào quên được…
“Kính ca, ngồi đây nghĩ về nữ nhân à? Hắc hắc…”
Một âm thanh hơi có vẻ hèn mọn bỉ ổi dâm đãng vang lên cắt đứt suy nghĩ của người này.
Tên của hắn là Hà Kính nên người tới gọi hắn là “Kính ca”.
Nghe được thanh âm trêu ghẹo của người tới, Hà Kính ngẩng đầu tức giận mặt trắng không còn chút máu liếc người nọ nói: “Đúng vậy, ta đang nghĩ tới chị dâu của ngươi, có ý kiến gì không?”
Người tới nghe thấy vậy cũng không cho là láo xược, vẫn cười hì hì ngồi bên cạnh, nắm lấy bả vai Hà Kính vô tình cười nói: “Ta đương nhiên không có ý kiến gì! Loại việc này, người nói trước mặt anh của ta đi, như vậy ta sẽ bội phục ngươi, còn nói trước mặt ta thì chẳng sao đâu. Ha ha ha…”
Hai người bọn họ là học viên ký túc xá, cùng nhau chơi trò Huyết Sắc Giang Hồ này, lại cùng ở trong Thiết Quyền môn cho nên quan hệ của hai người không tồi, vừa thấy mặt đã cãi nhau ầm ĩ, đó là chuyện bình thường hàng ngày.
“Ai, Bánh Bao, ngươi biết tối muộn hôm nay ta gặp ai không?” Hà Kính đột nhiên thu liễm nụ cười trên khuôn mặt, hỏi người tới vấn đề này.
Bánh Bao Trình Vĩnh Khoa mặt to béo như bánh bao, trong nhà lại mở của hàng bánh bao nên người quen thuộc với hắn hay gọi hắn là bánh bao mà hắn không tức giận.
Khi mỗi lần quen biết bạn bè mới chính hắn giới thiệu tên của mình còn nói thêm một câu: “Gọi mình là Bánh bao được rồi, bang con chó này cũng gọi mình là bánh bao mà, không có chuyện gì đâu.”
Ngẫu nhiên có bạn bè nào trêu ghẹo hắn thì không chỉ gọi hắn là Bánh Bao, còn gọi hắn là cẩu không để ý tới Bánh Bao, thấy hắn trừng mắt thì những người kia thường còn có thể cười trêu ghẹo thêm: “Chó không để ý tới bánh bao thì so với bánh bao bình thường ngon hơn, cấp bậc rất cao.”
Mỗi lần nghe được như vậy Bánh Bao chỉ buồn bực mắng “Con chó” mà thôi.
“Ai a? Chẳng lẽ là ngươi nhìn thấy tiểu Oánh Oánh ngày đêm mong nhớ rồi?”
Bánh Bao cười hì hì trêu ghẹo.
"Đi chết đi!"
Hà Kính cười mắng đập đập đầu bánh bao,, sau đó đè thấp âm thanh nói: “Là Ngạo Thiên Ma Thần, lúc vừa rồi ta cùng đám người đại tiểu thư nhìn hấy Ngạo Thiên Ma Thần.”
"Ngạo Thiên Ma Thần?"
Cái tên này hoàn toàn vượt qua dự liệu của Bánh Bao.
Lâu lắm rồi không nghe được cái tên này nhưng cũng chỉ làm hắn cảm thấy hơi ngoài ý muốn thôi, ngoài ý muốn lâu như vậy mới nghe tới tên này.
“Thật sao? Nhìn thấy thì sao chứ? Có gì đặc biệt hơn người đâu? Ngươi nghĩ hắn là đệ nhất cao thủ trong giang hồ à? Hắn đã hết thời rồi huynh đệ ạ! Hiện tại đến ngay cả chúng ta hắn cũng đánh không lại, có gì đặc biệt hơn người chứ…”
“Ngay cả chúng ta cũng đánh không lại ư?”
Hà Kính nghe được như vậy cười một tiếng, sau đó kể lại sự việc đêm nay.
“Khi chúng ta nhìn thấy hắn thì hắn đang ở dưới một thác nước gần thôn Triệu gia tu luyện một bộ chưởng pháp nào đó trông rất hung mãnh. Đại tiểu thư và thiếu môn chủ muốn chiêu nạp hắn, kết quả là tên gia hỏa bảnh bao Trương Đông kia là người thứ nhất muốn biểu hiện nên tiến đến muốn giúp đại tiểu thư giáo huấn Ngạo Thiên Ma Thần một chút, nhưng không ngờ tay hắn còn chưa đụng vào một cọng lông Ngạo Thiên Ma Thần đã bị nước trên thác đánh bay vào trong hồ. Về sau hai huynh đệ Dương Kiến, Dương Cố liên thủ tấn công cũng bị Ngạo Thiên Ma Thần khẽ vẫy tay đánh bay vào trong hồ nước, tràng cảnh lúc đó ngươi không hiểu được đâu, nếu như người nhìn thấy thì tuyệt đối ngươi sẽ không nói bây giờ Ngạo Thiên Ma Thần không thể đánh lại hai chúng ta đâu. Đừng nói là một mình ta và ngươi, cho dù có mười người hay trăm người cùng tiến lên cũng chưa chắc đã là đối thủ của người ta đâu.”
“Khàn.”
Bánh bao nghe vậy hít vào một hơi khí lạnh.
Hiện tại con chó Ngạo Thiên Ma Thần kia thật sự lợi hại như vậy ư?”
“Ngươi nghĩ như thế nào…”
“Ồ, không đúng, con chó nhà ngươi đang gạt ta à? Nếu thật sự con chó kia lợi hại như vậy sao hắn không đi tìm bọn người Phong Hỏa Liên Thành để báo thù. Mấy năm nay hắn bị bang con chó Phong Hỏa Liên Thành kia hại thảm mà…”
“Việc này… Ta cũng không rõ ràng lắm, tuy nhiên khi chúng ta nhìn thấy hắn thì hắn đang hết sức chăm chú ở dưới thác nước tu luyện một loại chưởng pháp rất hung mãnh. Có lẽ hắn đợi bọ chưởng pháp kia lợi hại hơn nữa rồi mới đi tìm những người Phong Hỏa Liên thành báo thù….”
……
Sau khi Nam Cung Tình Ngữ trở lại phòng ngủ ở Thiết Quyền môn, nàng không lập tức logout khỏi trò chơi.
Mà là ngồi ở bàn học bên cạnh cửa sổ, nhìn qua bầu trời lung linh bên ngoài mà trong đầu vẫn nhớ từng chút một đêm nay.
Võ công của người kia thật sự rất cao cường, khí thế cũng rất mạnh mẽ vừa nhìn cũng biết đó là một cao thủ chân chính.
Nếu có thể chiêu mộ hắn vào Thiết Quyền môn thì thực lực của môn phái sẽ được tăng cường. Nhiều khi đối với một môn phái thì một hai cao thủ chân chính sẽ có đủ lực hiệu triệu và hấp dẫn khó tưởng tượng đước đối với người bên ngoài.
Đến lúc đó không chỉ thực lực của Thiết Quyền môn sẽ tăng mạnh mà lực ảnh hưởng của nàng tại Thiết Quyền môn sẽ tăng lên nhiều.
Nhưng mà…
Người nọ tựa hồ đang tập trung tinh thần tu luyện, không để ý đến bất cứ chuyện gì.
Làm thế nào để hắn động tâm đây?
Nam Cung Tình Ngữ lâm vào trầm tư.
Một lát sau Nam Cung Tình Ngữ mặc thêm một chiếc áo choàng lên người rồi một mình đi ra phòng ngủ, rời khỏi Thiết Quyền môn một lần nữa đi về hướng thôn nhà họ Triệu.
Không giống lúc trước là lần này nàng đến đây một mình.
----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện