[Dịch] Võng Du Chi Ưng Trảo Vương

Chương 23 : Tiện tay đánh bại

Người đăng: Diệt Thiên

Ánh mắt Dương Chấn lạnh lùng nhìn một đám người xuất hiện bên cạnh hồ nước, không nói một lời nào, chỉ hơi nheo đôi mắt lạnh lùng nhìn xem bọn hắn muốn làm gì. Nhìn thần thái của bọn người này, Dương Chấn không phát hiện cao thủ nào ở trong đó cho nên cũng không để những người này trong mắt. Nếu quả thật động thủ, tuy những người này không ít nhưng muốn thương tổn đến hắn thì tuyệt đôi không thể được. “Ai! Vị đại ca này, ngươi có thể lên bờ được không? Chúng ta tìm ngươi vì có chuyện trọng yếu muốn thương lượng!” Nam Cung Thiếu Kỳ càng nhìn Dương Chấn càng thấy giống cao thủ, lúc này hắn đã không nhịn được muốn mời chào Dương Chấn vào Thiết Quyền môn của bọn họ. Về phần tỷ tỷ Nam Cung Tình Ngữ của hắn, nàng còn đang im lặng quan nhất cử nhất động của Dương Chấn. Nàng lớn hơn đệ đệ của nàng mười tuổi nên vấn đề nàng lo lắng không đơn giản như Nam Cung Thiếu Kỳ. Thông qua nàng tận mắt nhìn thấy phán đoán người này không thể nghi ngờ là một cao thủ chân chính. Nhưng chính vì người này là cao thủ chân chính nên nàng còn muốn nhìn xem nhân phẩm của hắn nữa. Võ công của người này cao như vậy, chỉ sợ không có ai trong Thiết Quyền môn có thể so sánh được. Vì vậy nếu đây là người tốt thì tiến cử cho Thiết Quyền môn là một trợ lực lớn. Nhưng nếu tâm tính của người này gian tà, như vậy… Tiến cử hắn vào Thiết Quyền môn sẽ gây họa lớn. Đến lúc đó chỉ sợ mời thần thì dễ, đuổi thần thì khó. Dương Chấn không để ý đến tâm trạng hưng phấn của Nam Cung Thiếu Kỳ, trong mắt Dương Chấn hắn chỉ là một cậu bé vắt mũi chưa sạch, nói chuyện cùng hắn thật là vô vị. Ánh mắt Dương Chấn nhìn về Nam Cung Tình Ngữ vẫn im lặng đứng bên cạnh Nam Cung Thiếu Kỳ. Không phải là vì dung mạo của nàng mà là nhìn trong hai mươi mấy người này thì thần sắc và khí độ của nàng xứng đáng là người chủ sự nhất, đám người còn lại, kẻ không phải là đứa bé thì là vũ phu, những kẻ này đánh đấm có thừa nhưng đứng sau lưng nàng lại túm tụm như tam giác. Nàng không phải là người chủ sự thì là ai? “Mặc kệ ngươi có chuyện gì ta đều không có hứng thú muốn biết, hiện tại mời các ngươi rời đi. Dương Chấn tỉnh táo nhìn Nam Cung Tình ngữ trầm mặc không nói, đạm mạc nói ra ý tứ của mình. “Ta là Thiết Quyền môn Nam Cung Tình Ngữ, xin hỏi các hạ là ai? Thuộc về môn phái nào? Sau khi Dương Chấn mở miệng, Nam Cung Tình Ngữ trầm mặc một chút rồi rốt cuộc cũng nói chuyện. Người chính là như vậy, nếu Dương Chấn vội vàng thân cận bọn họ thì Nam Cung Thình Ngữ chắc chắn sẽ hoài nghi hắn có ý đồ. Nhưng thấy hắn mở miệng muốn đuổi bọn họ đi thì nàng lại muốn chiêu mộ hắn nhiều hơn… Dù sao người này tuyệt đối là một đại cao thủ, nếu không biết rõ trước nhân cách của hắn thì không nên để hắn rời đi. Đây là điều Nam Cung Tình Ngữ lo lắng. Thiết Quyền môn ư? Dưới màn nước của thác, lông mày Dương Chấn hơi nhăn lại, hắn chưa bao giờ nghe nói tới tên của môn phái này, bọn họ tới đây tìm hắn làm gì? “Ta nói rồi, mặc kệ các ngươi có việc gì ta đều không có hứng thú muốn biết, mời các ngươi rời đi.” Dương Chấn lạnh lùng nói như vậy với Thiết Quyền môn không có danh tiếng gì. “Hỗn trướng, dám nói chuyện với đại tiểu thư như vậy?” Một nam tử đứng sau Nam Cung Tình Ngữ đột nhiên xông tới, chân đạp mặt hồ nước, bảy tám bước đã xuyên qua hồ, bước lên chỗ nhô cao hai trảo hướng về hai tay của Dương Chấn. Giờ khắc này chính là lúc những hộ vệ bọn hắn có cơ hội biểu hiện trước mặt đại tiểu thư Nam Cung Tình Ngữ. Tuy trong hai mươi mấy người bọn họ lần này tuyệt không có ai tự nhận là đối thủ của người đứng dưới màn nước kia nhưng người này là một kẻ rất tự tin. Nhất là đối với khinh công của mình, bản lĩnh đắc ý nhất của hắn là “Thủy thượng phiêu” – đạp nước mà đi, ỷ vào khinh công siêu tuyệt này mà hắn tự nhận có thể xuất kỳ bất ý trong nháy mắt lẻn đến bên cạnh người ở dưới màn nước kia, sau đó dưới tình huống người kia không kịp chuẩn bị tiếp tục tấn công khiến cho đại tiểu thư thưởng thức. Nhưng mà.. Hắn tự tin vào kinh công nhưng lại đánh gia cao võ công khác của mình. Chân trái vừa mới bước lê bệ đá bóng loáng dưới màn nước, hắn thừa cơ chụp hai vào tay Dương Chấn nhưng không ngờ thân thể của hắn vừa xông vào trong màn nước liền bị nước trút xuống từ trên thác đánh bay đi “Phù phù” nặng nề bắn vào trong hồ làm tóe lên một đóa bọt nước lớn. … Từ khi đột nhiên ra tay đến khi bị nước đánh bay vào trong hồ chỉ diễn ra trong nháy mắt, từ đầu đến cuối hắn chưa từng chạm được vào người Dương Chấn ở dưới màn nước. Mà từ đầu đến cuối Dương Chấn không có ý muốn ra tay chút nào, chỉ lạnh lùng nhìn qua tên gia hỏa muốn phóng tới chỗ mình rồi lại bị màn nước đánh bay ngã xuống hồ nước. Thấy một màn như vậy thần sắc những người trên bờ khác nhau. Nam Cung Thiếu Kỳ thoáng nhắm mắt nghiêng mặt đi bộ dạng như không trông thấy. Sắc mặt Nam Cung Tình Ngữ trầm xuống. Hộ vệ thân cận của mình không chịu nổi một kích như vậy làm cho chủ nhân là nàng thật có chút mất mặt… Phản ứng của hai mươi mấy người hộ vệ đứng sau nàng cũng không giống nhau, có người kinh ngạc, có người đồng tình, có người đỏ mặt, cũng có người hả hê cười lạnh. "Lập tức rời đi!" Khi người rơi xuống nước kia chật vật bò được lên bờ thì âm thanh lạnh lùng của Dương Chấn lại vang lên. Vốn mặt Nam Cung Tình Ngữ có chút xấu hổ nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng liếc về hai hộ vệ có tướng mạo không tồi sau lưng. Hai người nay là thân huynh đệ. Vừa thấy ánh mắt của Nam Cung Tình Ngữ, họ liền nghiêm chỉnh đồng thời quát to một tiếng rồi phi thân đạp nước bay về chỗ màn nước nơi Dương Chấn đang đứng. Khinh công của hai người này không nhẹ nhàng bằng người trước đó, mỗi bước đạp trên mặt nước đều tóe ra bọt nước, nang lên tiếng "Ba ba" rất lớn. Thân hình hai người lúc này đều khỏe mạnh hơn người trước rất nhiều, sau khi đạp vài chục bước thì tiếp xúc rồi leo lên bệ đá nhô cao. Trên bờ ánh mắt của Nam Cung Tình Ngữ, Nam Cung Thiếu Kỳ và hai mươi mấy người hộ vệ đều chăm chú theo dõi hành động của hai huynh đệ họ. Biểu hiện huynh đệ kia đại biểu cho thể diện của tất cả bọn họ. Nếu như biểu hiện tốt thì bọn họ có thể lấy lại một chút mặt mũi, nếu biểu hiện giống như tên đầu tiên kia thì bọn họ chẳng còn mặt mũi nào đứng ở chỗ này nữa. …. Hai huynh đệ này không phụ sự kỳ vọng của mọi người. Dưới ánh mắt của rất nhiều người, khi xông vào màn nước thân hình bọn họ đột nhiên dừng lại dọa mọi người trên bờ nhảy dựng lên nhưng cuối cùng cũng không xấu hổ vì bị màn nước đánh bay ra ngoài. Hai người này sử dụng chính là quyền pháp của Thiết Quyền môn – Thiết Tuyến Quyền. Chỉ thấy bọn họ vừa ra tay, trong tay áo lộ ra bảy tám dây sắt quấn thô to bằng bút máy . Nói là dây sắt nhưng mỗi cái đều tỏa sáng lòe lòe như vàng vậy. Đối với công kích nhìn như hung mãnh của hai người này, sắc mặt Dương Chấn không thay đổi chút nào, bước chân cũng chưa từng lui về sau nửa bước, chỉ nâng tay phải lên lôi kéo, mười đốt ngón tay liền vang lên tiếng “Ken két két” trong nháy mắt dài ra một đoạn. Chợt nhìn khiến cho mọi người liên tưởng đến lợi trảo của loài chim dữ. ... Đây chính là thức mở đầu trong Ưng Trảo Công của hắn. Ưng trảo sạ hiện. Theo chiêu thức ấy có thể thấy hắn đối với môn công phu này rất quen thuộc, bàn tay biến hình càng giống ưng trảo, công lực lại càng thâm hậu. Lúc này tay phải của Dương Chấn nhìn chỉ còn xương bọc da vậy, khớp xương đột nhiên dài ra thành mười đầu ngón tay dài nhỏ sắc nhọn. "Phốc phốc phốc phốc..." Trong nháy mắt bốn trảo đánh vào nắm đấm của hai người đang tấn công tới. Nhưng ở thời điểm khi thấy lợi trảo đánh vào nắm tay hắn, máu thịt tràn ra như nỏ hoa vậy, chỉ là trảo của hai người huynh đệ vốn đang gian nan đứng dưới màn nước song song bị đánh bay ”Phù phù phù phù” mấy tiếng ngã vào trong hồ. "Ưng Trảo Công?" Mọi người trên bờ nhìn thấy một màn như vậy sắc mặt đều biến đổi, ánh mắt đều tập trung tại tay phải cực giống Ưng trảo của Dương Chấn. Rõ ràng người này có thể tu luyện Ưng Trảo Công đến trình độ như vậy. "Đi!" Liên tiếp mất mặt hai lần, Nam Cung Tình ngữ lạnh lùng khẽ quát một tiếng rồi xoay người rời đi. Nam Cung Thiếu Kỳ và hai mươi mấy người hộ vệ còn lại nhìn nhau vài lần, rốt cuộc hắn cũng nói “Đi” rồi xoay người đi theo tỷ tỷ mình. Lúc rời đi, một số người không nhịn được quay đầu nhìn nam tử chỉ mặc một bộ quần áo ngắn màu đỏ dưới màn nước kia. Ba tên này xui xẻo rơi xuống nước, sau khi bò lên bờ thì sắc mặt tái nhợt quay đầu lại liếc Dương Chấn ở trong màn nước rồi vội vàng chật vật rời đi. Kẻ kinh ngạc nhất trong nhóm người này phải kể tới đệ tử ngày xưa của Ưng Trảo môn. Hắn không ngờ rằng theo như lời đồn đại thì Ngạo Thiên Ma Thần rõ ràng chưa gượng dậy nổi lại lợi hại hơn trước kia nhiều. Không chỉ có khí thế mạnh hơn trước kia mà tu vị Ưng Trảo công cũng mạnh hơn trước kia vài lần. Ưng Trảo Công cuối cùng cũng không phải tuyệt học Thiên bảng Thần bảng mà chỉ là võ công cấp Tông sư thôi. Luyện đến đỉnh phong cũng chỉ là cao thủ nhất lưu thôi, không thể trở thành cao thủ tuyệt đỉnh được. Trên đường trở về trong lòng hắn rất nghi hoặc không biết Ngạo Thiên Ma Thần đang tu luyện chưởng pháp gì. Hắn vẫn chưa biết tin Ngạo Thiên Ma Thần chiếm được Bài Vân Chưởng nên chỉ cảm thấy chưởng pháp mà Dương Chấn tu luyện ở dưới thác nước rất mạnh, nhưng cụ thể đó là chưởng pháp gì hắn hoàn toàn không biết. … “Két két két…” Dương Chấn đứng ở dưới màn nước của thác đợi những người kia đi xa, tay phải hắn run lên, sau vài âm thanh vang lên, tay hắn khôi phục lại bình thường. Vừa rồi hắn không sử dụng Bài Vân Chưởng, có trên vài vạn người tu luyện Ưng Trảo Công nên chắc hẳn những người kia không đoán ra hắn là người phương nào. Đây cũng là một nguyên nhân chủ yếu vì sao vừa rồi hắn không vận dụng Bài Vân Chưởng. Nhưng chỉ cần mười ngày nửa tháng sau là hắn có thể tu luyện trọn bộ Bài Vân Chưởng đến cảnh giới “Dung hội quán thông” rồi. Cho nên bây giờ hắn không muốn rời đi thác nước này. “Đinh! Chúc mừng ngài Ngạo Thiên Ma Thần, ngài vừa sử dụng Ưng Trảo Công dung hợp ý cảnh trong thức thứ ba “Phiên vân phúc vũ” của Bài Vân Chưởng, uy lực được tăng lên, mong ngài tiếp tục cố gắn tranh thủ tiến bộ hơn. Đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống dọa Dương Chấn nhảy dựng lên, đầu óc hắn cũng trong suy tư hồi phục lại. Vừa rồi Trảo pháp có dung nhập thêm ý cảnh của “Phiên vân phúc vũ”. “Uy lực càng tăng lên ư?” Hai tin tức này làm Dương Chấn có chút ngây người. Hắn đã sớm tu luyện đại lực Ưng Trảo Công đến cảnh giới cao nhất phản bác quy chân rồi. Về sau dù luyện như thế nào nhưng uy lực của nó cơ bản không tăng lên. Nhưng không ngờ rằng vừa rồi uy lực của nó rõ ràng đã tăng lên. Chẳng lẽ… Có thể dung hợp Bài Vân Chưởng và Ưng Trảo Công ư? Trong đầu đột nhiên nghĩ đến khả năng này, trái tim Dương Chấn nhịn không được đập thình thịch. Nếu thật là như vậy thì Ưng Trảo Công của hắn có thể đột phá mức hạn chế cao nhất là tông sư rồi. ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang