[Dịch] Võng Du Chi Ưng Trảo Vương

Chương 22 : Ngạo Thiên Ma Thần

Người đăng: Diệt Thiên

.
Chỉ sau một lát, Nam Cung Thiếu Kỳ liền dẫn dắt Triệu Hữu Nhân cùng mười bốn tên hộ vệ đi ra cửa. Nghe nói đại cao thủ kia đang luyện công ở dưới thác nước cách đây hơn mười dặm, hắn liền không thể chờ được lập tức chạy tới đó. Bình thường Nam Cung Thiếu Kỳ đi ra ngoài đều mang theo bốn hộ vệ sau lưng. Nhưng lần này là đi mời chào đại cao thủ, nên muốn để cho đại cao thủ cảm thấy Nam Cung Thiếu Kỳ hắn có đủ quyền thế nên mới cố ý mang theo nhiều thêm mười hộ vệ nữa. Mười bốn tên hộ vệ cùng với bản thân Nam Cung Thiếu Kỳ và Triệu Hữu Nhân nữa thì chính là mười sáu người rồi. Nhiều người như vậy từ cửa nhanh chóng rời đi tự nhiên thanh thế không nhỏ, rất nhanh liền kinh động hầu như tất cả mọi người trong Thiết Quyền môn. “Thiếu Kỳ! Đã muộn như vậy rồi mà đệ còn mang theo nhiều người như vậy là muốn đi đâu?” Khi đến gần cửa chính thì có một cô gái có khuôn mặt lạnh lùng từ bên ngoài trở về, sau lưng đi theo bảy tám gã đàn ông bưu hãn. Cô gái này khoảng hai mươi bốn, hai mươi năm tuổi, ước chừng cao khoảng một mét bảy năm, thân hình không gầy nhưng cũng không mập làm cho người ta cảm giác được một loại trân châu sáng ngời. Nhưng đây chỉ là cảm giác về thân hình của nàng thôi, trên thực tế thần sắc và ánh mắt của nàng rất lạnh lùng. Lúc gặp nàng, bước chân kích động đi về phía cửa ra của Nam Cung Thiếu Kỳ cứng lại, lập tức lộ ra một nụ cười lấy lòng, trả lời một cách nịnh nọt: “Tỷ, vừa rồi đệ biết một tin tức, dưới một thác nước cách đây hơn mười dặm có một đại cao thủ đang luyện công cho nên đệ liền không nhịn được muốn đến đó nhìn xem có thật hay không, nếu như là thật thì đệ sẽ mời chào đại cao thủ đó vào Thiết Quyền môn, hắc hắc. Tỷ, đệ đang vội, không có việc gì thì đệ đi trước đây?” Nói xong, tiểu tử này cất bước muốn đi lách qua người nàng. Không ngờ khi hắn đi qua nàng thì thân thể nàng đột nhiên cản đường hắn. “Tỷ với đệ cùng đi xem xem.” Thanh âm lãnh đạm của nàng vang lên như vậy. “A?” “A cái gì? Chẳng lẽ đệ nói đại cao thủ là giả?” “Không, không phải…” Nam Cung Thiếu Kỳ hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý nên cứng họng không biết trả lời thế nào. “Không phải, thế thì dẫn đường đi.” Nam Cung Tình Ngữ thu hồi cánh tay đang ngăn hắn, bảo hắn dẫn đường phía trước. Tại Thiết Quyền môn, Nam Cung Thiếu Kỳ không sợ trời, không sợ đất nhưng lại sợ nhất vị tỷ tỷ này của hắn. Từ nhỏ hắn được nàng chăm sóc, tất cả mọi việc đều là nàng bảo ban, khi còn nhỏ ngay cả việc đi đái hắn cũng phải báo cáo với nàng. Vì vậy tâm lý hắn sợ nhất vị tỷ tỷ này. Lúc này, nàng bảo hắn dẫn đường, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười khổ, cũng không dám nói không, chỉ phải ngoan ngoãn cũng Triệu Hữu Nhân dẫn đường phía trước. Hơn hai mươi người dưới trời sao bước nhanh về phía thôn nhà họ Triệu. Một đường đi qua các nơi, đội ngũ hơn hai mươi người chắc chắn sẽ khiến nhiều người nghị luận suy đoán khác nhau. Nhiều người đều đang tự hỏi buổi tối như vậy mà còn muốn đi đâu, làm gì… …. Hơn nửa giờ sau. Đoàn người sắp đến dưới chân ngọn núi kia, lỗ tai đã có thể nghe thấy tiếng thác nước chảy ầm ấm. “Thiếu môn chủ, đại tiểu thư, ở phía trước…” Nghe được âm thanh của thác nước, mặt mũi Triệu Hữu Nhân tràn đầy tươi cười nhanh chóng nói cho Nam Cung Thiếu Kỳ cùng Nam Cung Tĩnh Ngữ. “Thật không? Chúng ta đến nhanh một chút.” Trong lòng Nam Cung Thiếu Kỳ đã sớm ngứa ngáy khó nhịn rồi nghe nói ở phía trước liền nhất thời quên tỷ tỷ mình ở sau lưng, hưng phấn nói một câu, bước chân nhanh hơn ba phần, cơ hồ là chạy chậm về phía trước. Nếu lúc trước chứng kiến tính tình nông nổi của hắn như vậy, chắc chắn Nam Cung Tình Ngữ sẽ khiển trách hắn hai câu nhưng lúc này nàng chỉ đẩy nhanh tốc độ lên hai phần mà không nói lời nào. Trên đường đi, Triệu Hữu Nhân nơm nớp lo sợ nói ra chuyện vì sao hắn biết chỗ đó có một đại cao thủ. Trong lòng Nam Cung Tình Ngữ phán đoán, nếu tên phế vật hèn mọn bỉ ổi này nói không sai thì phía dưới thác nước rất có thể có một đại cao thủ. Đệ đệ Nam Cung Thiếu Kỳ của nàng luôn mời chào cao thủ nhằm mưu cầu danh lợi cho Thiết Quyền môn. Nam Cung Tình Ngữ thân là tỷ tỷ, tuy nàng không giống như đệ đệ mưu cầu danh lợi nhưng nếu quả thật có đại cao thủ thì nàng cũng sẽ cố gắng chiêu lãm vào Thiết Quyền môn. Thiết Quyền môn muốn cường đại hơn nhưng tốc độ bồi dưỡng cao thủ quá chậm nên không thể thiếu việc mời chào cao thủ cường đại. Tới gần, tới gần, càng gần. Khi đoàn người tiếp cận thác nước khoảng bốn mươi năm mét thì đã không còn cây cối nào che tầm mắt của họ. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, bọn họ đều trông thấy cuối tầm mắt ở dưới thác nước quả thật có một thân thể nam nhân đang quên mình tu luyện một bộ chưởng pháp rất cuồng dã. Dưới sức nện từ song chưởng của hắn, thanh thế của màn nước ở thác nước bị đánh cho hoàn toàn không thành hình chia năm xẻ bảy, nước văng tung tóe ra ngoài hơn mười thước. Nam tử kia quay lưng về phía họ, tiếng thác nước ù ù quá lớn, mà bọn họ còn cách nhau bốn mươi, năm mươi mét cho nên lúc này nam nhân còn đang tu luyện dưới thác nước vẫn chưa phát hiện ra bọn họ đến. “Oa… Tỷ, tỷ mau nhìn kìa! Chỗ đó thật sự có một người đang đứng dưới thác nước tu luyện thứ gì đó, xem ra tên họ Triệu không lừa gạt chúng ta, người này chính là một đại cao thủ! Ý của tỷ thế nào?” Nhìn thấy thân thể màu đỏ đang tu luyện quên mình, hai mắt Nam Cung Thiếu Kỳ mở to ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đến đỏ bừng. Trên thực tế, thấy được một màn như vậy, trong lòng Nam Cung Tình Ngữ vốn im lặng cũng lắp bắp kinh hãi. So với đệ đệ đang hưng phấn thì nàng còn có lý trí, nhưng lý trí nói cho nàng biết những khó khăn để có thể đứng dưới thác nước này tu luyện thì tuyệt đối cao thủ bình thường không thể làm được. Muốn đứng vững ở dưới thanh thế của màn nước ở thác nước kia đã là không dễ dàng rồi, còn muốn đứng dưới đó tu luyện một bộ chưởng pháp hùng mạnh thì sẽ ra sao? Hai mươi mấy người hộ vệ đi theo cũng toàn bộ im lặng. Trên đường tới nơi này, tuy bọn họ không nói gì thêm nhưng trong lòng đối với hành động đêm nay rất không đồng ý, trong lòng có sự khinh thường cũng không thể tránh được. Bọn hắn ôm thái độ hoài nghi đối với cao thủ sắp được nhìn thấy Hai năm qua mỗi lần Nam Cung Thiếu Kỳ tìm được cao thủ chân chính nhưng cuối cùng những cao thủ được “mời chào” kia cũng chỉ được cái tiếng thôi, đối phó với người bình thường thì như hổ như sói còn lúc cùng bọn họ giao thủ thì rất khó nói. Nhưng mà… Nam nhân đứng phía dưới thác nước này có bộ dáng như một cao thủ rất lợi hại. Lúc này đại bộ phận trong hai mươi mấy người hộ vệ đều cảm giác được mình không phải là đối thủ của người kia. Chỉ có rải rác vài người trong lòng vẫn còn khinh thường cho rằng mình mạnh hơn tên giả hỏa giả cao thủ kia. Thân thể trần truồng đứng ở dưới thác nước luyện chưởng mà được coi là đại cao thủ sao? Trong lòng mấy người kia đều cười nhạt. Bắt đầu luyện công thì thanh thế còn dọa được nhiều người nhưng chính thức đánh nhau thì những cao thủ kia có mấy ai là đối thủ của những người thân kinh bách chiến như bọn hắn chứ? Khi những người này đến gần bên cạnh hồ nước thì Dương Chấn vẫn đang quay lưng về phía này tu luyện nên không nhìn thấy, cũng không nghe được tiếng bước chân. Tiếng vang của thác nước thật sự rất lớn, hắn lại đứng trong màn nước dưới thác nên tiếng bước chân của hai mươi mấy người hoàn toàn bị át đi. Nhưng trực giác của hắn cảm thấy sau lưng có điểm không đúng. Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, song chưởng của hắn đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên quay đầu ánh mắt giống như chim ưng vậy. Sự cảnh giác của Dương Chấn dọa hai mươi mấy người không chẩn bị tâm lý nhảy dựng lên. Ai cũng không ngờ rằng đặt mình trong tiếng vang lớn như vậy của thác nước mà hắn còn cảm giác được bọn họ đến. Nhưng điều này càng làm cho nhiều người khẳng định hắn là một đại cao thủ. Trong hai mươi mấy người hộ vệ có một người bộng nhiên trông thấy khuôn mặt Dương Chấn khi quay đầu lại trong lòng lập tức xiết mạnh. Chưởng môn? Sao lại là hắn? Người này đã từng là một trong bảy ngàn đệ tử của Ưng Trảo môn. Tuy Dương Chấn lại không hề có ấn tượng gì với hắn nhưng hắn sẽ vĩnh viễn không quên dung mạo của chưởng môn Ngạo Thiên Ma Thần. Hắn mơ cũng thật không ngờ tối nay người đại cao thủ hắn ẽ gặp lại là chưởng môn nhân của Ưng Trảo môn trước kia, thiên hạ đệ nhất ngoạn gia cao thủ – Ngạo Thiên Ma Thần. ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang