[Dịch] Võng Du Chi Ưng Trảo Vương

Chương 18 : Phẫn nộ dần tích lũy

Người đăng: Phiêu Lãng

Thời gian không ngừng trôi qua như nước chảy. Lại sau hai tháng bảy ngày tiếp theo, toàn bộ mười hai thức của Bài Vân Chưởng đã đạt tới cảnh giới đăng đường nhập thất. Thức thứ nhất “Lưu thủy hành vân” và thức thứ hai “Phi vân đái nguyệt” càng đạt tới đệ tam trọng – Cảnh giới dung hội quán thông. Rạng sáng hôm nay khoảng ba giờ bốn mươi phút, đang luyện công ở dưới thác nước đột nhiên Dương Chấn nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống. Không chỉ có nghe được một mà là hai âm thanh nhắc nhở. Lần thứ nhất là: “Chúc mừng ngài Ngạo Thiên Ma Thần, thức thứ ba “Phiên vân phúc vũ” của Bài Vân Chưởng mà ngài đang tu luyện đã tiến vào tầng thứ ba – cảnh giới dung hội quán thông. Mong ngài tiếp tục cố gắng tranh thủ đột phá đến cảnh giới cao hơn. Nghe thanh âm nhắc nhở này, nụ cười trên mặt Dương Chấn còn chưa kịp hiện ra thì thanh âm nhắc nhở lần thứ hai đã vang lên ngay sau đó. “Chúc mừng ngài Ngạo Thiên Ma Thần, nội lực tích lũy của ngài đã vượt qua 1000 điểm, đã từ cảnh giới Luyện tinh hóa khí đột phá đến cảnh giới Luyện khí hóa thần rồi. Mong ngài tiếp tục cố gắng tranh thủ đột phá đến cảnh giới cao hơn. Nghe được âm thanh nhắc nhở lần thứ nhất Dương Chấn chỉ cao hứng thôi. Nhưng nghe được âm thanh nhắc nhở lần thứ hai thì trong lòng Dương Chấn không phải chỉ có mỗi cao hứng không. Huyết Sắc Giang Hồ mới ra đời được hơn bảy năm, theo Dương Chấn biết thì trên giang hồ có 99% ngoạn gia có nội lực chỉ ở cảnh giới Luyện tinh hóa khí. Chỉ có một số ít người mới có thể tiến vào cảnh giới Luyện khí hóa thần. Trên thực tế, trong Huyết Sắc Giang Hồ nội lực được chia thành bốn cấp độ. Nhưng hai cấp cuối cùng là Luyện thần hoàn hư và Luyện hư hợp đạo đều chỉ là truyền thuyết. Nhất là Luyện hư hợp đạo, rất nhiều người trên giang hồ đều khẳng định không có cao thủ tuyệt đỉnh như vậy. Chỉ nghe nói rải rác vài người có tu vị Luyện thần hoàn hư nhưng những người đó cũng không phải người chơi mà là nhân vật ảo trong trò chơi. Ví dụ mấy người như Phương trượng Thiếu Lâm, Tổ sư Võ Đang, Lão tổ Tiêu Dao phái cùng Tà Vương của Ma môn Sáu năm trước nội lực của Ngạo Thiên Ma Thần chỉ ở cảnh giới Luyện tinh hóa khí mà lại có thể tung hoành giang hồ không đâu địch nổi. Bởi lúc đó trên giang hồ tất cả ngoạn gia đều có nội lực ở vào cảnh giới Luyện tinh hóa khí. Sáu năm trước không có người chơi là cao thủ Luyện khí hóa thần. Sáu năm sau, bây giờ theo Dương Chấn phỏng đoán trên giang hồ người chơi đạt tới cảnh giới này cũng chỉ có khoảng hai ba trăm người thôi. Hai ba trăm người, nghe thì rất nhiều nhưng đối với tổng số bảy triệu người chơi Huyết Sắc Giang Hồ trên toàn cầu thì con số đó quả thật không đáng kể. ……………. Sau bình minh, Dương Chấn mang theo tâm trạng vui mừng rời khỏi trò chơi. Rửa mặt cùng ăn xong bữa sáng, Dương Chấn lại lên giường nghỉ ngơi như bình thường. Giữa trưa khoảng hơn mười giờ, hắn đang ngủ sâu thì điện thoại đặt trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên một cách đáng ghét. Dương Chấn bị đánh thức, hắn cau mày cũng không trợn mắt, chỉ đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường sau đó nhắm mắt lại, nhấn nút nghe điện thoại hàm hồ nói “ừ” một tiếng. “Anh Dương…” Trong điện thoại di động vang lên âm thanh có chút do dự của A Bình. “A Bình à, có việc gì thế? Nói nhanh đi!” Dương Chấn vẫn nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy thanh âm của a Bình truyền ra từ điện thoại, ngữ khí của hắn khá tốt không có biểu hiện tức giận. Mặc dù hắn đã rất mệt mỏi muốn tiếp tục ngủ say. “Anh Dương, đêm nay Chu Dĩnh sẽ kết hôn…” Trong điện thoại A Bình trầm mặc một hồi lâu, mới nói ra tin tức này. Vốn Dương Chấn đang từ từ nhắm mắt nghe được tin tức này, nửa ngày không nói ra một câu nào, chỉ có đôi mắt đang nhắm từ từ mở ra, hờ hững nhìn trần nhà màu trắng. “Anh Dương, anh Dương, anh có còn nghe em nói không? Anh Dương…” Hơn nửa ngày mà Dương Bình còn không nghe thấy âm thanh đáp lại từ đầu điện thoại bên kia, không biết Dương Chấn làm sao vậy, nàng không khỏi bối rối trong điện thoại gọi tên Dương Chấn mấy lần liền. “Biết rồi, a Bình, cám ơn em đã báo cho anh biết.” “Anh Dương.. Anh… Không sao chứ?” Trong điện thoại Dương Bình cẩn thận hỏi. Lúc này nàng có chút hối hận, hối hận không nên đem chuyện này nói cho Dương Chấn biết. “Anh không sao, tối hôm qua lại thức suốt đêm, hiện giờ còn mệt mỏi, anh ngủ đây, bye em.” Âm thanh bình thản của Dương Chấn nói xong câu đó, cũng không đợi Dương Bình đáp lại liền tắt máy điện thoại đi. Tiện tay ném điện thoại lên tủ đầu giường, hai mắt Dương Chấn ngẩng lên nhìn ra phía ngoài cửa sổ thủy tinh. Qua cửa số có thể nhìn thấy được khu nhà dân đối diện. Một cậu bé khoảng bốn năm tuổi ngồi xổm đằng sau lan can như tượng gỗ nhìn tới nhìn lui những người đi đường qua lại phía dưới. Trên ban công khác có một thiếu nữ ăn mặc trang điểm xinh đẹp đang hớn hở ôm chiếc điện thoại di động buôn dưa lê. Ở ban công tầng trên có một người đàn ông đầu tóc rối bời ghé vào lan can sân thượng uống rượu, bình rượu trong tay hắn chỉ còn lại hai ba phần. Nằm trên giường trợn mắt nhìn qua cửa sổ khoảng hơn nửa tiếng, con mắt của Dương Chấn đều không chuyển động chút nào. Từng hình ảnh về nàng trong trí nhớ của hắn dần hiện lên rồi tiêu tán. Cuối cùng là hình ảnh trước bậc thang ở cửa lớn đài truyền hình Trung Hải, nàng tùy ý để người thanh niên trẻ tuổi kia ôm vào trong ngực, hôn lên trán nàng hiện lên trong đầu Dương Chấn. Khi hình ảnh này hiện ra trong óc hắn thì con mắt của Dương Chấn rốt cuộc cũng động. Khé miệng hắn hiện ra một nụ cười khổ. Không nói gì thêm, chính hắn nhớ lại tất cả mọi thứ xong liền từ trên giường đứng lên. Tuy nhiên bởi vì không được ngủ ngon giấc nên trong đầu còn có vẻ đau nhức. Nhưng hắn biết nếu cứ tiếp tục nằm trên giường thì hắn không thể nào ngủ tiếp được nên tùy ý nằm trên giường hồi tưởng lại những ký ức đã qua mà không cách nào kiềm chế được. Hắn tình nguyện đi làm một việc gì khác. Ví như uống rượu giải sầu vậy. Từ trong phòng ngủ đi ra thấy phòng khách bên ngoài trống rỗng không có một chút động tĩnh nào, cũng không thấy thân ảnh của ba cô gái, trong phòng các nàng cũng không có vang lên tiếng nói nào. Cả căn phòng này ngoại trừ tiếng bước chân của hắn thì không còn một âm thanh nào. Dương Chấn xoa xoa huyệt thái dương đâu nhức, đi vào phòng bếp cầm vài thứ trong tủ lạnh ra bắt đầu làm cho mình mấy món nhắm rượu. Không để cho mình say thì hắn không thể chìm vào giấc ngủ được. Không ngủ được, đêm nay sẽ không còn tinh lực đăng nhập vào trò chơi để tu luyện Bài Vân Chưởng. Nàng đã muốn lập gia đình. Hắn càng không thể vì chuyện của nàng mà làm chậm trễ việc tu luyện của mình. Một ngày nào đó hắn muốn nàng phải hối hận, hối hận vì lần này nàng đã phản bội hắn. ….. Khoảng nửa giờ sau, mùi thơm từ ba món ăn và một món canh thoang thoảng trên bàn trà trong phòng khách. Mặc quần dài ở nhà, áo lông cừu vàng nhạt, tay Dương Chấn nắm lấy chai rượu rẻ tiền để trên bàn trà ngồi xuống ghế sa lon dài bên cạnh. Nửa thân thể đều nằm trên ghế sa lon. “Tách.” Một tiếng vang nhỏ, ngón tay cái của Dương Chấn đã mở nắp chai rượu ra. Sau đó ùng ục ùng ục liền rót đầy ly thủy tinh trước mặt. Mùi rượu trắng nồng đậm nhanh chóng tràn ngập cả phòng khách. Khi Dương Chấn bưng chén rượu lên một ngụm uống hết hơn nửa thì cửa phòng Phiền Tố Quyên và Trần Tĩnh đột nhiên bị người từ bên trong mở ra. Trên người mặc quần áo ngủ, bên ngoài quấn một chiếc chăn bông, Trần Tĩnh vẻ mặt ngoài ý muốn xuất hiện ở cửa phòng kinh ngạc nhìn bộ dáng uống rượu giải sầu của Dương Chấn. “Anh Dương.. Anh… Làm sao vậy?” Nàng nhìn thấy tâm tình của Dương Chấn không tốt nên vừa ôn nhu hỏi vừa nhẹ nhàng đi đến ngồi trên sa lon dài mảnh đối diện cạnh bàn trà. Dương Chấn ngẩng đầu thấy được sự ân cần trong đôi mắt thanh tịnh của nàng. Thấy sự ân cần trong mắt nàng, khóe miệng Dương Chấn khẽ mỉm cười. Nếu như không phải nhìn thấy nàng thuận mắt thì với nhân phẩm của hai cô bạn cùng phòng kia, hắn đã đuổi các nàng đi rồi. Làm sao lại để các nàng ở trong này lâu như vậy chứ? Hắn đâu cần tiền thuê nhà của các nàng. “Không có việc gì, uống rượu cùng anh nhé, được không?” Âm thanh trầm thấp, sắc mặt ảm đạm của hắn làm Trần Tĩnh do dự một chút rồi gật đầu. Thấy nàng gật đầu, trong lòng Dương Chấn cảm thấy được an ủi. Nụ cười trên khóe miệng cũng nhiều hơn một chút. ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang