[Dịch] Võng Du Chi Ưng Trảo Vương

Chương 12 : Cừu địch Phong Hỏa Liên Thành

Người đăng: Phiêu Lãng

“Anh Dương, anh làm công việc gì? Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần phải không? Lúc ăn mì vốn rất yên tĩnh, chỉ nghe được âm thanh ăn uống của hai người, đột nhiên Trần Tĩnh mở miệng hỏi Dương Chấn vấn đề này. Dương Chấn nghe vậy dừng động tác ăn mì lại, liếc nhìn nàng sau đó hơi mỉm cười nói: “Không có, anh không có việc làm.” Nói xong hắn lại cúi đầu tiếp tục ăn mì. Tuy trong lòng rất thích tiểu mỹ nữ ôn nhu yên bình Trần Tĩnh này nhưng với tình cảnh của mình thì Dương Chấn hiểu rằng khả năng hắn và nàng sẽ thành đôi là cực kỳ nhỏ bé. Cho nên hắn cũng không nghĩ đi nịnh nọt nàng, miễn cho không bị xấu hổ khi bị nàng cự tuyệt. Nhưng là dường như Trần Tĩnh đối với hắn rất hiếu kỳ. Nghe được Dương Chấn trả lời, nàng nhịn không được lại hỏi tiếp: “Anh không có công việc ư? Vậy anh sống như thế nào? Một sinh viên tốt nghiệp hơn bốn năm mà không có việc làm? Điều này làm Trần Tĩnh không khỏi ngạc nhiên. Nhìn anh sinh viên khóa trước này thế nào cũng không giống một kẻ ăn không ngồi rồi, trốn trong nhà trác táng. Làm sao hắn lại không có việc làm nhỉ? Em có nghe nói qua “Huyết Sắc Giang Hồ” không? Nghe nàng hỏi vậy, Dương chấn hơi chút do dự bỏ đôi đũa đang cầm trên tay xuống, quay đầu nhìn nàng hỏi lại. “Huyết Sắc Giang Hồ ạ? Em cũng biết nó. Em và hai người Quyên tử, Tinh Tinh đều chơi trò chơi này, nó rất thú vị. Chúng em đều là đệ tử của phái Nga Mi, trong ba người bọn em thì kiếm thuật của Quyên tử tốt nhất. Tinh Tinh còn mạnh hơn em, võ công của em là yếu nhất.” Nói tới đề tài này, nụ cười trên mặt Trần Tĩnh nhiều hơn một chút, nàng nói cũng nhiều hơn. Xem ra nàng thật lòng yêu thích trò chơi này. Điều này làm Dương Chấn cảm thấy một chút thân thiết. Dù sao ở phương diện này, hắn và nàng đều có cùng chung sở thích. “Anh làm người chơi trong Huyết Sắc Giang Hồ, dùng nó kiếm tiền trang trải cuộc sống.” Dương Chấn nói như thế. Trần Tĩnh không nghĩ là như vậy, khẽ a một tiếng, khi nhìn Dương Chấn trong ánh mắt nàng đối với hắn càng thêm chú ý. Hắn chắc là người đầu tiên nàng biết kiếm sống bằng nghề chơi trò chơi. “Kỳ thật… Làm công việc chơi trò chơi này cũng không tồi, tự do tự tại, hơn nữa còn có thể kiếm được rất nhiều tiền. Tới đại học Trung Hải mấy ngày nay em nghe được trong nước chúng la có một truyền thuyết, hình như mấy năm trước có một anh học khóa trước chính là đệ nhất cao thủ trong Huyết Sắc Giang Hồ - ‘Ưng Trảo Vương’ Ngạo Thiên Ma Thần. Nghe nói vài năm trước anh ta kiếm được không ít tiền trong trò chơi. Cho nên nếu chơi tốt cũng có thể có tiền đồ…” Sau nửa ngày, Trần Tĩnh miễn cưỡng mỉm cười an ủi Dương Chấn. Chỉ là ví dụ mà nàng dùng làm Dương Chấn không biết nói thế nào cho phải. Mang sự tích năm đó của hắn tới an ủi hắn, đây là một cảm giác thật kỳ quái. Khóe miệng Dương Chấn nở nụ cười nhẹ nhàng, nhẹ hỏi Trần Tĩnh: “Em biết bây giờ Ngạo Thiên Ma Thần như thế nào không?” Trần Tĩnh lắc đầu. Khóe miệng Dương Chấn khẽ vênh lên một chút, giống như tự giễu nhẹ giọng nói: “Cậu bé kia trong hai năm qua rất bi thảm, không những bị cừu gia trong trò chơi giết mấy chục lần, đã trở thành người chơi cực kỳ bình thường. Hai năm qua mọi người đã lãng quên hắn rồi.” Đánh giá chính mình như vậy làm trong lòng Dương Chấn có chút cổ quái. Nghe hắn nói vậy làm Trần Tĩnh đang ăn cả kinh, nàng nhẹ giọng a một tiếng rồi nói tiếp: “Thì ra là vậy, bảo sao hai năm qua không nghe thấy tin tức gì của Ngạo Thiên Ma Thần. Nàng vừa dứt lời thì đột nhiên ý thức được cái gì đó, ánh mắt nghi hoặc nhìn về Dương Chấn hỏi: “Nhưng anh Dương ơi, tại sao anh lại biết tin tức này? Chẳng lẽ anh quen biết Ngạo Thiên Ma Thần kia?” “Anh đương nhiên biết chứ, nếu ngay cả anh không nhận ra thì sẽ chẳng có người nào nhận ra hắn." Dương Chấn mỉm cười nói một cách thích thú như vậy.. “Ồ? Chẳng lẽ anh và hắn cùng học một khóa à? Hai người làn bạn bè phải không?" “Có thể coi như vậy!” Nói chuyện một lúc, Dương Chấn đã ăn xong bát mì trước mặt, lúc này lại uống một hớp nước tráng miệng, bưng bát lên đi về phòng bếp, bên tai Trần Tĩnh vang lên thanh âm của hắn: “Anh ăn xong rồi, em cứ từ từ ăn nhé! Anh muốn chơi trò chơi bây giờ, khi hai cô bạn của em trở về nhớ nói với họ không được làm phiền anh.” “Vâng…” …. Trong nhà có ba cô gái vào ở trọ cũng không ảnh hưởng đến việc Dương Chấn tiến vào trò chơi Huyết Sắc Giang Hồ tu luyện. Sau khi cầm bát mì mang vào phòng bếp rửa sạch xong, hắn liền trở về phòng ngủ, nằm im một chỗ trên giường đội mũ giáp trò chơi lên đăng nhập vào Huyết Sắc Giang Hồ. Tu luyện, tu luyện, tiếp tục tu luyện. Khi vừa tiến vào trò chơi, Dương Chấn liền nhảy ngay vào trong hồ trước mặt, bơi tới chỗ nhô cao dưới thác nước… Chỉ cần hắn đứng ở trên bình đài chỗ đó, hai tay của hắn có thể thi triển ra bóng chưởng liên tiếp đem màn nước trước vặt đánh văng ra bốn phía. Khi hắn sắp không ngăn được nước ở trên thác đánh sâu vào thì hắn đều giống như mọi lần bị nước đánh bay vào trong hồ. Trong suốt cả đêm hắn cắn răng khổ luyện trong im lặng. Khi ánh mặt trời buổi sớm trên đỉnh núi chiếu rọi xuống thì bên tai Dương Chấn tuy vẫn không có nghe thấy thanh âm hệ thống nhắc nhở cảnh giới của Bài Vân Chưởng được tăng lên nhưng hắn có thể cảm giác được chính mình lĩnh ngộ chưởng pháp này càng sâu, khi thi triển ra càng thêm trôi chảy. Uy lực cũng mạnh hơn đêm qua một chút. Vì vậy, khi chấm dứt tu luyện trong đêm nay, từ trong hồ nước bò lên thì tâm tình của hắn cũng không tồi. Chỉ mặc một chiếc quần lót nhỏ, hắn ôm hai đầu gối ngồi trên tảng đá lớn cạnh bờ, ánh mắt nhìn về phía màn nước của thác đối diện với hồ, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên. Nói thực ra, lúc mới đầu phải ở dưới màn nước kia luyện công đối với hắn hoàn toàn là một loại tra tấn cùng phá hoại tàn khốc. Phải chịu đủ mọi thống khổ về thể xác và tinh thần. Nhưng trải qua thời gian dài kiên trì tu luyện, hắn đã từ trong thống khổ tăng thêm một phần khoái cảm. Chỉ cần loại khoái cảm này còn tồn tại thì hắn cũng không để ý đến rất nhiều khổ cực trong qua trình tu luyện. So sánh với những vất vả lúc tu luyện thì hắn càng không chịu đựng được nội tâm dày vò vì làm một người thất bại. Ở bên cạnh hồ nước nghỉ ngơi mười phút, khi đã điều hòa xong hô hấp Dương Chấn đứng lên mỉm cười chuẩn bị logout thì trên cổ tay đột nhiên vang lên tiếng đích đích. Đây là thanh âm nhắc nhở khi có tin nhắn. Làm một Ưng Trảo Vương hết thời hơn hai năm, bình thường cổ tay Dương Chấn rất ít khi vang lên âm thanh đó. Bởi vì hắn sớm sửa lại dãy số liên lạc trên cổ tay, người biết dãy số đó của hắn có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà mấy người đó nếu không có việc gì cũng sẽ không liên lạc với hắn. Là ai mới sáng sớm đã gửi tin nhắn cho mình nhỉ? Trong lòng Dương Chấn dâng lên một dự cảm không tốt. Ngón trỏ tay phải khẽ bấm vài cái vào màn hình trên cổ tay, tin nhắn liền được mở ra. “Chưởng môn, đêm qua Phong Hỏa Liên Thành lại tìm được chúng đệ tử, lại đem bọn con giết một lần nữa. Tuy nhiên chưởng môn yên tâm, dù chết mấy người chúng con sẽ không nói ra bất cứ tin tức gì có liên quan đến người, chắc chắn Phong Hỏa Liên Thành sẽ không tìm được người đâu.” Lại là Phong Hỏa Liên Thành... Xem hết nội dung tin tức này, mặt Dương Chấn âm trầm như nước. Phong Hỏa Liên Thành này vốn chỉ là một công tử có tiền, mấy năm trước luyện một môn võ công tên là Thiên Vũ Kỳ Kiếm liền rất kiêu ngạo, đi khắp nơi tìm giết những người chơi (*). Kết quả gặp gỡ hắn lúc hắn luyện Ưng Trảo Vương đến đại thành, vì vậy mốt thù xuất hiện từ khi đó. Không nghĩ tới một năm sau Phong Hỏa Liên Thành lại chiếm được bí kíp Hàng Long Thần Thối. Sau khi luyện thành Hàng Long Thần Thối liền thấy hắn một lần giết một lần, mỗi lần nhìn thấy đệ tử của hắn đều giết sạch. Việc này cũng xảy ra vài chục lần rồi. Hắn đã ma danh ẩn tích hơn hai năm mà bọn họ vẫn không chịu buông tha hắn. Mắt Dương Chấn nhìn thấy hồ nước đối diện màn nước trên thác, trong lòng hắn do dự có hay không đi ra giết hắn. Hai chưởng rủ xuống bên người, tay càng nắm chặt vang lên tiếng kêu khanh khách. ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang