[Dịch] Võng Du Chi Ưng Trảo Vương

Chương 10 : Thử

Người đăng: Phiêu Lãng

Gần đến buổi trưa, Đào Tinh đi vào phòng bếp, khi nàng mở tủ lạnh thì ngoài ý muốn phát hiện trong tủ lạnh đầy các loại thức ăn khác nhau, nàng vui mừng hô lên một tiếng: “Ồ! Quyên tử, A Tĩnh! Các cậu mau đến xem này! Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn khác nhau, buổi trưa hôm nay chúng ta không cần phải đi ra ngoài ăn cơm nữa.” Hôm nay là thứ bảy trường học được nghỉ không phải đến lớp nên bọn họ mới có thời gian đi thuê phòng trọ. Nhưng dù hôm nay là thứ bảy thì các nàng cũng phải ăn cơm. Các nàng vốn nghĩ trưa nay phải ra hàng cơm ở cửa khu nhà này để ăn cơm. Lại không ngờ trong tủ lạnh ở phòng một người đàn ông độc thân lại có nhiều loại món ăn như vậy. Khi Phiền Tố Quyên và Trần Tĩnh nghe được tiếng kêu của Đào Tinh liền từ trong phòng đi ra, đến phòng bếp trông thấy tủ lạnh có nhiều đồ ăn như vậy, cả hai đều rất kinh ngạc. Không nghĩ tới cuộc sống của một người đàn ông như anh ấy sẽ mua nhiều thức ăn về nhà như vậy. "Chẳng lẽ anh ấy biết nấu ăn?” Phiền Tố Quyên không biết nấu ăn, nàng kinh ngạc cười tủm tỉm nhìn về phía Trần Tĩnh bên cạnh trêu ghẹo: “Tiểu Tĩnh nhi, xem ra chủ thuê nhà này không chỉ có nhà mà còn là một người đàn ông tốt đấy, bây giờ cậu đã động tâm chưa? Ha ha.” “Nói bậy bạ gì vậy! Có lẽ anh ấy còn có bạn gái.” Trần Tĩnh đánh nhẹ lên tay Phiền Tố Quyên, ôn nhu bác bỏ lời nói đó. Đào Tinh đột nhiên cười hắc hắc, xấu xa nhìn qua Trần Tĩnh nhỏ giọng nói: “Tiểu Tĩnh nhi, chị đây có biện pháp kiểm tra xem anh chủ nhà của chúng ta có thích cậu hay không. Có muốn thử một chút không? “Tinh Tinh, cậu lại nói bậy nữa, tớ đánh cậu bây giờ.” Khuôn mặt Trần Tĩnh đỏ bừng lên. Nàng không muốn nghe nhưng Phiền Tố Quyên lại muốn đổ thêm dầu vào lửa, nàng ôm nhẹ bả vai Đào Tinh, khe khẽ cười lại gần lỗ tai Đào Tinh hỏi: “Có biện pháp gì? Nói mau, nói mau đi!” Hiển nhiên hai cô gái này đều là người nhiều chuyện. Hai người tụ lại một chỗ, Trần Tĩnh cũng không có biện pháp xử lý nào, chỉ có thể cười khổ nhìn hai nàng trêu đùa. …... Giữa buổi trưa. Đào Tinh dùng thịt và nguyên liệu trong tủ lạnh làm ba món ăn và một món canh. Măng tây xào thịt, dưa chua cá lóc, cà chua xào trứng gà cùng với món canh rong biển hầm xương sườn thơm ngon vô cùng. Không thể không nói, trông bộ dáng thì Đào Tinh là người thua kém nhất trong ba cô gái nhưng tài nấu nướng của nàng lại rất tốt. Ba món ăn được chuẩn bị rất chỉnh tề, rất đều, màu sắc cùng hương vị đều rất mê người. Mùi vị thức ăn phối hợp với dinh dưỡng rất tốt. Làm Phiền Tố Quyên không nhịn được thường dùng hai ngón tay trắng nõn nhón lấy thức ăn bỏ vào miệng. Trần Tĩnh thì mỉm cười còn Đào Tinh thì cười mắng. “Quyên tử, miệng của cậu cũng quá tham lam đấy! Chủ thuê nhà của chúng ta vẫn chưa về, đừng để khi anh ấy về đến thì cậu đã ăn hết một nửa thức ăn trong mâm rồi.” “Không ăn, không ăn mà.” Ngoài miệng thì Phiền Tố Quyên nói không ăn nhưng tay lại vươn tới nhón thịt trong món thịt xào măng tây trên mâm để ăn. “Một cái cuối cùng, một cái cuối cùng thôi.” Tại ánh mắt chăm chú của Đào Tinh cùng Trần Tĩnh, nàng một bên cười đùa như vậy, một bên cầm miếng thịt bỏ vào trong miệng. “Tinh Tinh, Quyên tử, các ngươi làm vậy không sợ anh Dương tức giận sẽ đuổi chúng ta ra khỏi nhà sao?” Nhìn qua thức ăn và canh trên bàn, hai lông mày Trần Tĩnh nhíu lại lo lắng nói: “Tiền thuê nhà một tháng của chúng ta chỉ có một trăm năm mươi đồng mà bàn thức ăn này đã khoảng bốn mươi, năm mươi đồng rồi. Không được sự đồng ý của anh ấy mà chúng ta đã làm nhiều thức ăn như vậy, dù không tính toán thì anh ấy cũng sẽ không vui.” “Thôi mà! A Tĩnh à, cậu phải tin tưởng mình một chút chứ! Hiện tại mình và Quyên tử đều khẳng định anh Dương chủ nhà nhất định là thích cậu rồi. Nên chúng ta ăn một ít đồ ăn của anh ấy thì chắc anh ấy cũng sẽ không tức giận đâu. Cậu yên tâm đi!” “Đúng vậy.” Đào Tinh và Phiền Tố Quyên đều không để ý đến sự lo lắng của Trần Tĩnh. Phiền Tố Quyên nói: “A Tĩnh, không phải vừa rồi Tinh Tinh đã nói sao, chúng ta chỉ muốn thử xem anh ấy có thích cậu hay không thôi, chúng ta ăn một ít đồ ăn của anh ấy chắc anh ấy không tức giận đâu. Nếu anh ấy tức giận thì có nghĩa là anh ấy không thích cậu. Đến lúc ấy chúng ta trả thêm cho anh ấy một ít tiền là được mà. Nhiều vấn đề cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Đào Tinh và Phiền Tố Quyên đều khẳng định như vậy nhưng đôi lông mày của Trần Tĩnh vẫn nhíu lại không giãn ra. Tóm lại nàng vẫn còn lo lắng, nếu bởi vì việc này mà Dương Chấn nổi giận thì các nàng sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Mà nếu vì chuyện này mà anh ấy đuổi các nàng ra khỏi phòng trọ thì thật mất mặt. …. Đáng tiếc là các nàng đợi đến xế chiều mà vẫn chưa thấy Dương Chấn trở về. Vì vậy Phiền Tố Quyên quyết định cầm lấy bát đũa của mình, nói: “Thôi! Không đợi nữa, xem ra anh ấy đi làm rồi, trưa nay chắc không về nhà ăn cơm đâu. Tinh Tinh, A Tĩnh chúng ta ăn thôi!” Nói xong, nàng không chờ Đào Tinh và Trần Tĩnh nói gì mà tự mở nồi cơm điện lấy cơm. “Ừ! Mình cũng đói dẹp bụng rồi.” Đào Tinh hùa theo, nàng cũng cầm lấy bát đũa đưa qua xới cơm. Chỉ còn lại một mình Trần Tĩnh nhìn hai người xới cơm, hơi chút do dự rồi cũng không chống được cơn đói trong bụng, cầm lấy bát đũa lên xới cơm ăn. Quyên tử và Tinh Tinh đều đã ăn, nếu như lúc trở về anh Dương tức giận thì cho dù bây giờ mình không ăn, anh ấy vẫn tức giận thôi. Khi cầm bát cơn len ăn, Trần Tĩnh suy nghĩ chuyện này. Bởi vì bây giờ là tháng 9, cùng là mùa nóng bức nên thức ăn trên bàn tuy lạnh nhưng ăn cũng không sao. Vì vậy ba cô gái cũng không muốn hâm nóng lại các món ăn, với lại bây giờ đã quá đói bụng, lấy cơm liền ăn luôn. …. Đến năm giờ chiều Dương Chấn mới tỉnh ngủ. Bởi vì chơi cả đêm qua nên dù hôm nay ngủ suốt nửa buổi chiều nhưng đầu hắn vẫn còn đau nhức.. Kỳ thật Dương Chấn biết vấn đề của mình ở đâu. Chỉ cần thời gian buổi tối mình đi ngủ sớm hai giờ thì sáng ngày thứ hai tỉnh lại sẽ không bị nhức đầu nữa. Có đôi khi buổi tối hắn cũng muốn ngủ sớm một chút, không cần phải chơi suốt đêm. Nhưng thói quen sinh hoạt này của hắn có thể sửa được trong ngày một ngày hai. Nhất là gần đây sau khi Chu Dĩnh chia tay, tâm trạng của hắn không được tốt nên càng không muốn sửa đổi nó. Cho đến bây giờ, vì đầu vô cùng đau nhức nên trong lòng hắn quyết định sửa đổi thời gian làm việc và nghỉ ngơi. Thức suốt đêm nhiều quá sẽ làm tổn thương thân thể của hắn. Có lẽ từ nay về sau, ban ngày login, buổi tối dành thời gian để ngủ. Dùng sức lắc lắc muốn vứt bỏ hết sự đau nhức trong đầu. Mở cửa phòng đi ra, Dương Chấn liền đi thẳng tới phòng bếp. Hắn rất đói bụng. Lúc này, hắn mới nhớ tới buổi sáng mình ra ngoài mua một đống thức ăn lớn nhưng trước khi đi ngủ lại quên săn một phần bữa sáng. Bây giờ hắn đã sớm đói meo cả bụng rồi. Vội vàng mở tủ lạnh ra. Sau đó dương Chấn ngơ ngác nhìn những thay đổi trong tủ lạnh. Thịt ít đi, măng tây, cà chua, xương sườn, rong biển.. mỗi thứ đều ít đi một chút. Như thế nào lại ít đi vậy? Trong lòng Dương Chấn vừa nổi lên nghi hoặc thì hai mắt hắn đã nhìn thấy bàn đồ ăn thừa trong tủ lạnh. Là ai làm? Đáp án đã rõ ràng. Trong phòng có ba cô gái vừa chuyển vào ở, ngoài các nàng thì còn có ai? ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang